Editor + Beta-er: ToruD
Sau năm mới không lâu lại đến kì thi Đình* ba năm tổ chức một lần, Chu Kì Hữu vừa tài giỏi lại vừa anh tuấn, cách nhìn nhận mọi thứ rất độc đáo, trổ hết tài năng giữa trăm ngàn thí sinh, đạt được Trạng Nguyên.
*Thi Đình (Đình thí, Điện thí)là một khóa thi nho học cao cấp nhất do triều đình tổ chức để tuyển chọn người có tài, học rộng. Vì cuộc thi này được tổ chức trong cung điện nên mới gọi là thi Đình. Sau khi thí sinh đỗ khoa thi Hội thì mới được dự thi thi Đình. Đỗ đầu thi Đình gọi là đình nguyên, điện nguyên hay trạng nguyên.
Hình Thần Mục theo lệ phong hắn làm người Biên soạn viện Hàn Lâm. Chừng gần một tháng sau, Hình Thần Mục truyền Công Tôn Thượng Đức nhập cung, đề nghị Công Tôn Thượng Đức tiến cử Chu Kì Hữu làm Hộ bộ Thị lang.
Biên soạn viện Hàn Lâm chỉ là một chức quan Lục phẩm không có thực quyền, thường cần phải nhậm chức hết ba năm mới có thể dựa vào biểu hiện mới an bài bổ nhiệm.
Mà Hộ bộ Thị lang là chức quan Tứ phẩm, Hộ bộ phân công quản lý hộ tịch, thuế ruộng, thuế quan, là người cực kì có địa vị trong triều.
Từ trước đã có không ít người Biên soạn viện Hàn Lâm được bổ nhiệm làm Hộ bộ Thị Lang nhưng việc chỉ mới nhậm chức một tháng đã thăng chức thì chưa từng có người nào.
Mặc dù Tể tướng cũng nhìn thấy năng lực của Chu Kì Hữu nhưng cũng không dám cứ vậy mà tùy tiện tiến cử: “Vi thần to gan hỏi một câu, Thánh thượng đã biết người này từ trước rồi sao?”
“Đúng.” Hình Thần Mục rời khỏi chủ vị, nâng Công Tôn Thượng Đức vẫn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, ban tọa, lúc này mới nói, “Sư tướng có còn nhớ Thống lĩnh Quan vệ quân Chu Phong năm xưa không?”
“Tất nhiên nhớ rõ, năm đó Chu Phong theo Tiên đế chinh chiến sa trường anh dũng vô cùng, sau đó được phong làm Thống lĩnh Quan vệ quân. Đáng tiếc sức khỏe không tốt, không rảnh bận tâm quân vụ, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy.”
Nhắc tới cố nhân, Công Tôn Thượng Đức vẫn có hơi thổn thức, một lúc sau ông mới phản ứng lại vì sao Hình Thần Mục đột nhiên nhắc đến người kia: “Chu Kì Hữu có phải…”
“Đúng vậy, là nhi tử duy nhất của Chu Phong. Năm đó sau khi Chu Phong xuất cung đã liên tục giúp trẫm âm thầm điều tra, sau khi ông ấy ly thế (qua đời) thì Chu Kì Hữu đã thay cha tiếp tục truy xét. Chuyện đám người Ninh Viễn mưu nghịch, trẫm đã đoán trước được cũng đã có sự chuẩn bị, trong đó không thể thiếu công lao của Chu Kì Hữu. Nhưng có một số việc, trẫm không thể ra mặt nên chỉ đành kính nhờ Sư tướng.”
Hình Thần Mục đã nói như thế, Công Tôn Thượng Đức hiểu rõ tương lai người này sẽ được hắn trọng dụng. Để Công Tôn Thượng Đức tiến cử, sau này Chu Kì Hữu sẽ nhớ tới phần ân tình này, ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ hậu nhân Công Tôn gia. Đối với Công Tôn Thương Đức mà nói, chuyện này chỉ có lợi mà không có hại.
Trong lòng Công Tôn Thượng Đức cũng hiểu rõ, hiện giờ Hình Thần Mục có không ít tâm phúc trong triều, nếu để nói người có phân lượng hơn trong các cuộc nghị luận, tất nhiên Phụ chính vương Hình Thần Tu sẽ cao hơn ông. Nếu thật lòng muốn tìm ai đó tiến cử Chu Kì Hữu, Hình Thần Mục có rất nhiều sự lựa chọn. Hiện giờ hắn lại tới tìm ông, đây chẳng qua là hắn cố tình muốn giảm xung đột giữa hai người trong lần săn bắn mùa thu vừa rồi mà thôi.
Hình Thần Mục đã cho táo ngọt, Công Tôn Thượng Đức cũng không tính từ chối. Chỉ là nhớ lại hài tử không nên thân nhà mình, trong lòng không khỏi càng thêm buồn bã, lại nói: “Thánh thượng đối với Trác Quý tần tình thâm nghĩa trọng, trước đây là do vi thần hạn hẹp. Ngài có từng đề cập qua với vi thần, hôn sự của Tịnh nhi sau này sẽ do ngài thay nàng làm chủ. Vi thần thấy Chu Kì Hữu là người giỏi giang anh tuấn lại rất phong độ, tuổi tác cũng hợp với Tịnh nhi. Không biết ý ngài thế nào?”Năm nay Chu Kì Hữu vừa đủ Nhược quán (20 tuổi) mà Công Tôn Tịnh cũng chỉ mới hai tám niên hoa(những năm tháng 15, 16 tuổi đẹp nhất). Hình Thần Mục suy tư một lát, cảm thấy cực kì thích hợp.
Hắn đang định lên tiếng thì Trác Ảnh lại nhảy tới sau hắn, nói: “Thánh thượng từng đáp ứng với Công Tôn thượng cung sẽ không ép buộc ban chỉ hôn cho nàng mà.”
“Ừm, là hứa hẹn giữa trẫm và nàng ấy. Chỉ là Chu Kì Hữu văn võ song toàn, phong thái khéo léo, có lẽ nàng sẽ vừa ý thôi.” Được Trác Ảnh nhắc nhở, Hình Thần Mục cũng vừa nhớ tới chuyện này thế nên nói với Công Tôn Thượng Đức, “Sư tướng, hôn sự này trẫm sẽ hỏi ý Công Tôn thượng cung trước, nếu nàng không phản đối thì trẫm sẽ lập tức hạ chỉ tứ hôn.”
Công Tôn Thượng Đức tự hiểu Công Tôn Tịnh sẽ cầu Thánh thượng vì hài tử không nên thân kia của nhà ông, cũng không dám nhiều lời nữa: “Như thế cũng tốt, vậy vi thần cáo lui trước.”
Đợi Công Tôn Thượng Đức rời đi, Trác Ảnh nói: “Hôn sự giữa Chu Kì Hữu và Công Tôn thượng cung không thành được đâu.”
“Hửm? Sao thế?” Hình Thần Mục còn tưởng rằng Trác Ảnh chỉ đơn thuần nhắc nhở hắn một câu, xem ra hình như còn có nội tình khác.
“Chưa xác định nên ta cũng không dám nói bừa, Mục nhi vẫn nên tự mình hỏi ý của Công Tôn thượng cung đi.” Trác Ảnh chớp mắt nói.
Hình Thần Mục không truy vấn nữa, chỉ nhéo yêu chóp mũi Trác Ảnh cười than thở: “Giờ A Ảnh đã học được cách thừa nước đục thả câu với ta rồi cơ đấy, ta không biết phải nên vui hay nên đau lòng nữa.”
“Ngày trước ngươi luôn chê ta quá khách sáo không thân thiết với ngươi, tất nhiên giờ phải vui rồi.”
Lần này Hình Thần Mục cười càng tươi hơn, sau một lúc mới gật đầu nói: “Vâng vâng, A Ảnh nhà chúng ta nói cái gì ng đúng cả.”
—
Mấy ngày sau đó lúc lâm triều, Hình Thần Mục nhắc tới chuyện chức Hộ bộ Thị lang trống đã lâu, quả nhiên Công Tôn Thượng Đức đã nhanh chóng đứng ra tiến cử Chu Kì Hữu. Mặc dù mọi người đều kinh ngạc nhưng không dám mạo hiểm trực tiếp đắc tội với Tể tướng đương triều, Hình Thần Mục thuận thế cứ vậy mà quyết định chuyện này.
Buổi lâm triều kết thúc, Hình Thần Mục giữ Chu Kì Hữu đến Hiên Minh điện nghị sự.
Chu Kì Hữu còn trẻ tuổi, vừa vào triều mới hơn một tháng đã được phong làm Hộ bộ Thị lang, người tinh mắt trong triều đều có thể thấy tương lai của hắn nhất định tiền đồ vô lượng. Ngoại trừ Công Tôn Thượng Đức ra thì có rất nhiều người khác thi nhau dùng nhiều cách thức để kết giao với hắn.
Hình Thần Mục nhắc nhở hắn mấy câu, cuối cùng lại nói: “Những năm gần đây ngươi đã vất vả vì trẫm bôn ba, sau này chỉ cần trở thành một vị quan tốt, theo lẽ thường, trẫm tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Hiện giờ ngươi cũng đã tới tuổi kết hôn, trong triều không ít người sẽ đánh chủ ý lên mặt này, ngươi phải chú ý một chút, không cần tùy tiện đồng ý. Về phần người được chọn sau này thành hôn với ngươi, trẫm sẽ thay ngươi chú ý.”
Phàm là người mà Hoàng thượng muốn trọng dụng thì đa phần đều sẽ do Hoàng thượng tứ hôn, hoặc là gả công chúa cho, hoặc là kết thông gia với một trọng thần khác. Đây là quy củ bất thành văn trong triều.
Chu Kì Hữu xuất thân thế gia, năm đó phụ thân cũng được Tiên hoàng tứ hôn. Đối với chuyện này tất nhiên hắn đã sớm có chuẩn bị nhưng lúc nghe Hình Thần Mục nói vậy, trong đầu hắn lại hiện lên một khuôn mặt đáng yêu đang cười tươi tắn.
“Sao thế, ái khanh có gì băn khoăn sao?” Thấy hắn hiếm khi ngẩn người, Hình Thần Mục lại hỏi.
“Thần thất lễ.” Chu Kì Hữu nhanh chóng áp chế tia đau nhói nơi lồ ng ngực, cung kính hành lễ, “Vi thần tuân chỉ.”
Hình Thần Mục không nghĩ nhiều, thấy hắn đồng ý thì nói luôn: “Ừm, không còn chuyện gì nữa, ngươi vội thì đi đi.”
“Vâng.”
Chu Kì Hữu rời khỏi Hiên Minh điện, chậm rãi đi tới cửa cung. Vừa ra tới cửa, chỉ thấy cái bóng màu tím nhạt bổ nhào về phía mình, hắn theo bản năng đưa tay ra đón lấy thân thể mềm mại lại thơm của thiếu nữ Hoa Bạch Vi vào lồ ng ngực.
“Sao hôm nay ngươi đi lâu thế, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đó.” Hoa Bạch Vi cười hì hì chọc chọc vào vai hắn, giọng điệu nghe chẳng có tí gì gọi là oán giận cả.
Hoa Bạch Vi là người mà Chu Kì Hữu kết giao được khi còn ở chân núi Kì Linh. Từ lúc hắn vô tình cứu được Hoa Bạch Vi bị mãnh thú bao vây trong rừng thì Hoa Bạch Vi thường xuyên tới chân núi tìm hắn. Thường xuyên qua lại mãi rồi càng lúc càng quen thuộc, thử tính một chút, tính tới nay thì hai người đã quen biết nhau được năm năm rồi.
“Hôm nay Thánh thượng thăng ta làm Hộ bộ Thị lang, giữ ta lại trong cung nói chuyện một lát.” Chu Kì Hữu buông bàn tay đang ôm lấy eo nàng vì lo lắng nàng ngã ra rồi giải thích đơn giản.
“Thật vậy á!” Hoa Bạch Vi nghe thế sắc mặt vui mừng, nàng xoay người vòng vòng tại chỗ một lát mới thoáng bình tĩnh lại, “Vậy có phải ngươi đã có thể tới cha ta cầu hôn rồi không?”
Chuyện cầu hôn này năm trước Hoa Bạch Vi đã từng đề cập qua một lần với Chu Kì Hữu. Nhưng lúc đó, trong lòng hắn chỉ tràn đầy ý chí muốn đạt công danh nên đã nói thẳng đợi sau này công thành danh toại thì mới nghĩ đến hôn sự. Chu Kì Hữu cười khổ, lại nghĩ, nếu lúc trước hắn cầu hôn thì giờ đâu phải buồn rầu như vậy chứ.
Mặc dù hắn chưa bao giờ hứa hẹn gì với Hoa Bạch Vi nhưng thực ra trong lòng đã coi nàng như thê tử từ lâu, nếu không nam nữ thụ thụ bất tương thân thì chắc chắn hắn sẽ không để đối phương dính lấy mình như vậy.
Nhưng Hình Thần Mục đã ban chỉ hôn cho hắn, nếu hắn cự tuyệt, đánh mất tiền đồ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ làm phiền tới cả nhà Hoa Bạch Vi. Còn nếu hắn chấp nhận tứ hôn của Hình Thần Mục, Hoa Bạch Vi sẽ chỉ có thể làm thiếp, cho dù đối phương có đồng ý, hắn cũng không muốn.
Chu Kì Hữu nhắm mắt, nhất thời tâm loạn như ma.
Nhưng thấy hắn trầm mặc không nói, trong mắt Hoa Bạch Vi lại hiểu theo ý khác. Vẻ vui sướng trên mặt Hoa Bạch Vi dần biến mất, nhẹ giọng hỏi: “Chu Kì Hữu, ngươi… có ý gì? Không phải là người chưa từng nghĩ tới việc sẽ tới tìm cha ta cầu hôn sao?”
“Tiểu Vi, ngươi là cô nương đấy, rụt rè chút đi. Đừng có luôn miệng nhắc tới chuyện cầu hôn, nếu người ta nghe được sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi.” Chu Kì Hữu hơi nhíu mày.
“Không tốt cho thanh danh ư… Đúng vậy, từ trước tới giờ ta chẳng phải là tiểu thư khuê các gì cả, cũng không đủ đoan trang thận trọng cho nên hiện giờ ngươi chê ta làm mất mặt ngươi phải không?” Hoa Bạch Vi siết chặt hai bàn tay dưới ống tay áo, sắc mặt hơi tái nhợt. Tính cách nàng vẫn luôn như vậy, mặc dù thỉnh thoảng Chu Kì Hữu cũng sẽ nhắc nhở vài câu nhưng hôm nay lại không giống như vậy.
Hoa Bạch Vi là kiểu người thẳng thắn dám yêu dám hận. Lúc Chu Kì Hữu còn ở chân núi Kì Linh, hắn từng vì chuyện điều tra Ninh Viễn lâm vào cục diện bế tắc mà cảm thấy phiền chán buồn bã. Chính Hoa Bạch Vi bồi hắn bước ra khỏi những ngày mù mịt như vậy. Hoa Bạch Vi tựa như ánh mặt trời ấm áp vĩnh viễn sáng ngời khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn tới gần.
Mà hiện giờ ánh mặt trời ấy lại giống như đang bị mây đen che phủ đi ánh sáng, có vẻ ảm đạm dần. Chu Kì Hữu không muốn thấy nàng như thế, đang muốn mở miệng giải thích lại nhớ tới những lời Hình Thần Mục, tính nói lại do dự.
“Đang nói chuyện với ngươi đó!” Hoa Bạch Vi ngẩng đầu nhìn hắn, cực kì nghiêm túc, “Chu Kì Hữu, ta thừa nhận ta không đủ rụt rè cũng không đủ đoan trang. Nhưng ta luôn nghĩ, ít nhất ngươi đối với xử ta không vô tình cho nên ta đã nghĩ ngươi sẽ không để ý tới cái đó…”
Tất nhiên Chu Kì Hữu chẳng cần mấy lễ nghi phiền phức kia. Trong khoảng thời gian phụ thân bị bắt rời khỏi Loan thành, cả nhà họ đều đã nhiều lần thấy được ấm lạnh của lòng người, hiểu được chân tình là thứ đáng quý nhất của nhân gian. Nhưng chính vì thấy rõ Hoa Bạch Vi đã dâng lên chân tâm trước mặt hắn từ lâu, hắn mới không dám tùy tiện đồng ý chuyện cầu hôn vào lúc này.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ có thể nói: “Cô nương, chú ý quy củ sẽ không có hại đâu.”
“Được rồi.” Hoa Bạch Vi gượng cười, “Ta hiểu rồi, hiện giờ ngươi là Hộ bộ Thị lang, tất nhiên Chu đại nhân sẽ muốn cưới tiểu thư khuê các, là ta tự cho mình là đúng.”
“Tiểu Vi! Ngươi đừng nói thế.” Thấy Hoa Bạch Vi xoay người muốn bỏ đi, Chu Kì Hữu vươn tay muốn giữ chặt lấy nàng nhưng lúc sắp chạm tới lại như nhớ ra gì đó lại lập tức buông ra.
Hoa Bạch Vi thấy hành động của hắn, không nói thêm lời nào nữa đã dùng khinh công nhún người rời đi.
Chu Kì Hữu do dự một lát vẫn chưa đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ thở dài. Thời gian tới cứ để Hoa Bạch Vi không liên hệ với hắn cũng tốt, trước mắt để hắn có thể tỉnh táo ngẫm lại nên làm thế nào để giải quyết chuyện này.
Về phần nguyên nhân cũng chỉ có thể đợi hắn xử lý tốt mọi chuyện cái đã, tới lúc cầu hôn sẽ giải thích cho đối phương hiểu vậy.
Hoàn chương 70.