Editor + Beta-er: ToruD
Sau khi săn thú mùa thu kết thúc không lâu, Hình Thần Mục chính thức hạ ý chỉ tứ hôn, lệnh cho Lễ bộ an bài các công việc liên quan.
Hôn lễ này có ý nghĩa rất quan trọng đối với việc thực thi tân pháp, cũng là tiên phong cho việc thành hôn nam tử sau này của dân gian, không được xảy ra bất kì sai sót nào.
Hình Thần Tu phải trở về Chu Cẩn cung nơi mà y đã từng ở khi còn là hoàng tử, dựa theo quy củ xuất giá nơi hoàng cung. Đây là ý của Thái hậu, mục đích muốn để người Vệ gia hiểu rõ thân phận của Hình Thần Tu. Cho dù có gả vào Vệ gia, y cũng đường đường là Phụ chính vương gia, sau lưng có Thái hậu và Hoàng thượng, không chấp nhận chuyện phu gia khi dễ y.
Hình Thần Tu hiểu rõ, mặc dù Vệ gia từ đầu luôn phản đối hôn sự của hai người nhưng vợ chồng Vệ Lâm lại là người thấu tình đạt lý, sau khi nói chuyện thì đã coi y như con cái trong nhà mà đối đãi. Nhưng y cũng đã đồng ý với Thái hậu, dù sao so với vương phủ kia cũng chỉ ở mới ba năm thì chỗ của Hình Thần Mục và Thái hậu mới thực sự là nhà của y.
Bởi vì thế, Chu Cẩn cung lại được tu sửa lần nữa, người trong cung cũng vì chuyện này mà bận rộn cực kì.
Cũng may chuyện hậu cung đã có Thái hậu chủ trì cho nên không tới lượt Trác Ảnh phải nhọc lòng. Điều mà Trác Ảnh vẫn luôn ghi nhớ là một sự kiện khác —— sinh thần của Hình Thần Mục sắp đến rồi.
Sinh thần năm ngoái của Hình Thần Mục, Trác Ảnh đã khắc chỉ trấn bàn long. Hình Thần Mục sợ con rồng kia cô đơn nên mong muốn sinh thần năm nay sẽ lại được nhận một chỉ trấn thanh long khác.
Lúc đó, Trác Ảnh đã đồng ý. Chỉ là hiện giờ y và Hình Thần Mục gần như lúc nào cũng đều ở cùng chỗ. Nếu muốn như năm ngoái trộm chuẩn bị lễ vật sinh thần thì chắc chắn không thể rồi. Y do dự mấy ngày liền, sau đó vẫn trở về Minh Ảnh cung chọn khối gỗ tử đàn cùng loại trước, chuẩn bị cả công cụ điêu khắc, mang tới Hiên Minh điện trước.
Hình Thần Mục thấy mấy thứ đó thì lập tức cười nói: “Ta còn tưởng A Ảnh đã quên rồi đấy, vốn định mấy hôm nữa tìm cơ hội nhắc ngươi.”
“Không thể nào quên sinh thần của Mục nhi được.” Tuy Trác Ảnh đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn có hơi ngượng ngùng khi phải chuẩn bị quà sinh nhật trước mặt Hình Thần Mục.
Trác Ảnh đi vào Hiên Minh điện, người hầu trong điện lập tức tự giác lui ra ngoài. Từ trước tới nay Hình Thần Mục không muốn bất kì ai quấy rầy mình khi có Trác Ảnh bên cạnh. Đây cứ như muốn cả hậu cung biết quy củ này.
Hình Thần Mục thông cảm cho thân phận Thống lĩnh Ảnh vệ của Trác Ảnh. Đợi người khác đều ra ngoài cả thì mới ôm lấy y đặt lên đùi, tay cầm lấy chỉ trấn nói: “Ngươi nhìn đi, nó đã cô đơn một năm rồi, cũng tới lúc tìm bạn cho nó thôi.”
“Được.” Mặc dù Trác Ảnh đã từng được ôm nhiều lần như vậy nhưng cả người vẫn có hơi cứng ngắc, vất vả lắm mới áp chế được nhiệt độ trên mặt, nhìn về phía chỉ trấn trước mắt.
Từng hoa văn trên gỗ đàn hương đều do y tự tay khắc, y còn nhớ rõ tâm tình của mình khi điêu khắc vật này hồi năm ngoái, có chua xót, có bàng hoàng bất an, lại mang theo chút ngọt ngào ít ỏi cẩn thận trân quý. Nhưng một năm qua đi, suy nghĩ phức tạp ấy đã hoàn toàn được loại bỏ, chỉ còn lại sự ngọt ngào vây quanh lấy y.
“Ngươi đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?” Hình Thần Mục có hơi bất mãn vì y phân tâm, giữ lấy cằm y cắn nhẹ lên vành tai y một cái.
Phía sau vành tai trái của Trác Ảnh có một nốt ruồi nhỏ xíu màu đỏ, thoạt nhìn vừa mê người lại vừa đáng yêu. Kể từ khi Hình Thần Mục phát hiện vành tai là nơi đặc biệt nhạy cảm của y sau lần đầu tiên lăn giường thì hắn dường như cực kì thiên vị chỗ này.
Trác Ảnh hơi né tránh, nhỏ giọng nói: “Chỉ là đang nghĩ mấy ngày nay quá tuyệt đẹp, cứ như đang ở trong giấc mộng vậy.”
“Vậy sao?” Hình Thần Mục vòng tay ra sau siết chặt lấy vòng eo của y, “Vậy ngươi có cả đời để mơ đẹp đấy.”Trác Ảnh cười rộ, hơi quay đầu lại: “Lại nói, Mục nhi à, ta có chuyện ——”
“Thánh thượng, Lễ bộ Thượng thư cầu kiến.” Giọng của Nghiêm Thanh từ bên ngoài truyền vào, ngắt lời Trác Ảnh.
“Không sao, để ông ta chờ đi. Làm sao vậy A Ảnh?” Hình Thần Mục hôn lên gò má của y, dỗ dành y tiếp tục.
Trác Ảnh đã dùng hết dũng khí rồi, thầm thở dài, đứng lên mặt đất: “Lễ bộ Thượng thư cầu kiến nhất định có chuyện quan trọng, Mục nhi nên xử lí nó trước đi.”
Hình Thần Mục nghe vậy khẽ nhíu mày, thấy y không có ý định sẽ nói tiếp, lúc này mới lên tiếng cho người tiếng vào.
—
Sau khi Lễ bộ Thượng thư rời đi, Trác Ảnh cũng không nói thêm gì nữa. Cứ vậy qua mấy ngày, Hình Thần Tu lại chủ động nhắc tới loại dược đó với Hình Thần Mục.
Đêm trước Hình Thần Mục rất hào hứng lăn qua lăn lại với Trác Ảnh hồi lâu, vì thế sáng sớm hôm đó đã cưỡng chế để Trác Ảnh ở lại Thừa Ương điện nghỉ ngơi.
Hình Thần Tu sau khi lâm triều thì tới Hiên Minh điện với Hình Thần Mục thương lượng chuyện hôn sự với Vệ Diễn. Hình Thần Mục nhất thời tò mò, hỏi họ làm thế nào để thuyết phục Vệ Lâm đáp ứng. Hình Thần Tu cũng không muốn giấu giếm, chuyện y có thể giúp Vệ gia kéo dài hương khói.
Ngoài ra, y còn tiết lộ kế hoạch của mình với Hình Thần Mục. Y muốn gạt Vệ Diễn mang thai hài tử trước rồi để Hình Thần Mục tìm cớ khiến Vệ Diễn rời khỏi Loan thành, đợi y sinh con xong lại để Vệ Diễn trở về.
Hình Thần Mục khiếp sợ trước việc có thể khiến đàn ông sinh con nhưng sao hắn có thể nguyện ý để Hình Thần Tu lại mạo hiểm như thế được, lại càng không đồng ý trở thành đồng lõa với y.
Hình Thần Tu tranh luận với hắn mấy câu, thấy không thể thuyết phục hắn, lại nói: “Nếu ta có thể thành công, Thánh thượng cũng có thể để Trác đại nhân…”
“Ta sẽ không!” Hình Thần Mục vô thức ngẩng đầu lên, lát sau mới nhớ tới Trác Ảnh hiện giờ không ở đây, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Cho dù Thánh thượng có thấy được hay không nhưng nếu có thêm cách khác thì vẫn tốt hơn. Hậu cung vẫn cứ trống rỗng, quần thần chắc chắn sẽ không tha. Ngươi có năng lực kéo dài được bao lâu?”
Hiện tại Hình Thần Mục có thể dựa vào thủ đoạn cương quyết cứng rắn tạm thời ổn định triều đình trước nhưng hậu cung của đế vương không phải là chuyện của mỗi riêng hắn mà còn liên quan đến sự ổn định của Nhiễm Dĩnh. Chuyện Thái tử không phải chuyện nhỏ, nếu hậu cung vẫn trống, dù sớm hay muộn thì chuyện này cũng sẽ được nhắc đến lần nữa, tới lúc đó sẽ chẳng thể vì mấy câu nói của Hình Thần Mục mà có thể áp chế được.
Thực ra hơn ai hết Hình Thần Mục rất hiểu điều này. Nhưng cho dù có vậy, hắn tuyệt đối không nguyện ý để Trác Ảnh mạo hiểm được.
Hai người đang nói chuyện, cung nữ ở Chính Tuyền cung tới báo, ngày đại hôn của Hình Thần Tu và Vệ Diễn đã được chọn, là vào trước lễ năm mới, sớm hơn so với dự đoán của Hình Thần Mục.
Đợi sau khi cung nữ đã rời đi, Hình Thần Mục cũng đã bình tĩnh hơn nhiều. Biết Vương huynh đã quyết, cho dù có đồng ý hay không thì cũng sẽ không thay đổi được kết quả. Nếu đối phương đã muốn gạt Vệ Diễn, nhiều thêm một chuyện y cũng không ngại.
Cứ để một mình Hình Thần Tu gánh vác không bằng hắn giúp y, nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời biết được.
Hơn nữa, hài tử của Hình Thần Tu và Vệ Diễn, có lẽ văn thao võ lược đều sẽ không thua kém ai, là lựa chọn tốt cho vị trí Thái tử.
Sau khi cân nhắc, Hình Thần Mục hỏi: “Nếu ta đồng ý, ngươi định khi nào dùng dược?”
“Đêm tân hôn.” Hình Thần Tu nhếch môi, để lộ nụ cười hiển nhiên.
“Ta có thể đồng ý giúp ngươi.” Không biết qua bao lâu, Hình Thần Mục than thở, “Nhưng ngươi phải cam đoan, nếu phát hiện đứa nhỏ nguy hiểm đến tánh mạng của ngươi, phải lập tức loại bỏ.”
“Được.”
Huynh đệ đạt được hiệp nghị, lại bắt đầu đàm luận quốc sự.
Mà hiện giờ bên ngoài Thừa Ương điện, mấy tên ảnh vệ được Hình Thần Mục sai xử đứng canh gác bên ngoài đang kỳ quái nhìn Trác Ảnh đứng ngoài cử, mấy lần giơ tay lên nhưng rồi lại không gõ cửa.
“Trác đại nhân, có cần nô tài giúp ngài bẩm báo không?” Một lúc sau, Nghiêm Thanh tiến tới dò hỏi.
Trác Ảnh lắc đầu, suy nghĩ, chuyển hướng sang Nghiêm Thanh: “Nghiêm công công có thể giúp ta không?”
“Trác đại nhân đã cứu mạng nô tài, mọi mệnh lệnh của ngài nô tài đều sẽ tuân theo, nếu có chuyện gì ngài cứ căn dặn nô tài.”
“Đừng nói Thánh thượng ta đã tới đây.” Trác Ảnh nhíu mày, rồi lại nhanh chóng bổ sung, “Bất cứ vấn đề gì ta sẽ gánh vác hậu quả.”
Nghiêm Thanh không hiểu nguyên nhân là gì, chỉ biết Trác Ảnh chắc chắn sẽ không hại Hình Thần Mục. Huống hồ, ngày hôm đó chính miệng Hình Thần Mục nói với ông rằng, phải đối xử với Trác Ảnh như là đối xử với chủ tử. Nghiêm Thanh do dự một chút rồi lại nói: “Hôm nay Trác đại nhân vẫn luôn ở Thừa Ương điện chờ Thánh thượng.”
“Đa tạ.” Trác Ảnh chắp tay, sau đó dặn dò các ảnh vệ ở đó rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Không phải y cố tình muốn lừa gạt Hình Thần Mục, mà lúc y nghe thấy Hình Thần Mục trực tiếp cự tuyệt chuyện để y mang thai thì trong đầu y đã rối hết lên rồi, cần phải tạm thời lấy lại chút bình tĩnh đã, tự hỏi làm thế nào để xử lí chuyện này.
—
Nghiêm Thanh cực kì tuân thủ hứa hẹn, chuyện xảy ra ngày hôm đó Hình Thần Mục không hé lời dù chỉ nửa chữ.
Mỗi ngày sau khi Hình Thần Mục lâm triều thì Trác Ảnh sẽ trở về Minh Ảnh cung xử lí sự vụ trong quân. Sau giờ Ngọ, phần lớn thời gian hai người đều sẽ ở trong Hiên Minh điện, Hình Thần Mục xem tấu chương, Trác Ảnh bị hắn nhốt vào trong lòng ngồi khắc khối gỗ đàn hương kia. Minh Ảnh cung đã được mở rộng xong nhưng Trác Ảnh vẫn chưa từng trở về ở quá lâu.
Chớp mắt một cái đã tới ngày đại hôn của Hình Thần Tu.
Hình Thần Mục thức dậy từ sáng sớm, dẫn theo Trác Ảnh tới thỉnh an Thái hậu trước, đợi Hình Thần Tu đã mặc xong hỉ phục đi tới thì hai người cùng rời cung, để lại không gian cho y.
Sau khi Trác Ảnh được phong làm Quý tần thì vẫn giữ cách ăn mặc của ảnh vệ nhưng hôm nay vì trong cung có tin vui nên y đã thay mặt Hình Thần Mục sai người giúp y chuẩn bị phục sức của Quý tần từ sớm. Lúc trước khi chế tác y phục này, Hình Thần Mục đã sai người vẽ hàng tá kiểu dáng khác nhau nhưng cuối cùng lại sợ y mặc không quen nên vẫn làm một bộ y phục tương tự như y phục ảnh vệ, chỉ là sửa màu thành y phục thành màu đỏ tía, bên trên mặt vải thêu hoa văn màu vàng kim, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng rắn rỏi của Trác Ảnh.
Hình Thần Mục đứng cạnh y, ánh mắt không khỏi cứ rơi xuống trên người y mấy lần. Xung quanh hai người lúc này chỉ toàn là cung nữ và hộ vệ, Trác Ảnh chẳng thể nói gì được chỉ có thể mặc kệ hắn cứ nhìn.
Cũng may không lâu sau Hình Thần Tu đã từ Chính Tuyền cung đi ra, dựa theo lễ xuất giá của nam tử do Lễ bộ soạn thảo, người được gả đi sẽ được huynh đệ hộ tống xuất môn, giao tới tay tân lang tới rước dâu.
Hình Thần Tu xuất giá, Hình Thần Mục hộ tống đưa y tới ngoài cung, trước mặt đại thần và dân chúng, đích thân hắn đỡ y lên bạch mã đeo hoa cưới trước cổ của Vệ gia.
“Vệ Diễn.” Hình Thần Mục lên tiếng.
Tầm mắt Vệ Diễn vẫn luôn dán chặt lên người Hình Thần Tu mãi chưa thu hồi được, dường như là có hơi ngây người, qua một hồi lâu mới quỳ xuống đất: “Có Mạt tướng.”
“Hôm nay trẫm giao Vương huynh cho ngươi, nếu ngươi dám phụ y duf chỉ một chút, trẫm nhất định khiến ngươi mang đầu tới gặp trẫm.” Hình Thần Mục lạnh giọng nói hết, đưa hoa cưới đỏ rực trong tay tới trước mặt hắn.
Vệ Diễn liên tục cam đoan tuyệt đối sẽ không phụ Hình Thần Tu. Thấy giờ lành đã tới, Hình Thần Mục mới chịu gật đầu để bọn họ rời đi.
Đợi đoàn rước dâu dần biến mất, Hình Thần Mục vẫn đứng yên tại chỗ, Trác Ảnh tiến tới nói: “Thánh thượng, hồi cung thôi.”
Hình Thần Mục lắc lắc đầu: “Mẫu hậu từng kể, từ khi mới sinh ra ta đã luôn dính lấy Vương huynh. Lúc đó Vương huynh cùng lắm chỉ mới ba tuổi thôi, sau khi đi theo Tiên hoàng thì lại tới nhìn ta. Ta cứ luôn khóc mãi nhưng chỉ cần vừa thấy Vương huynh sẽ lập tức nín khóc. Vương huynh ngoài mặt luôn chê ta đáng ghét nhưng ta biết y là người hiểu ta nhất. Sau khi Tiên hoàng băng hà, cuộc sống trong cung của Vương huynh chẳng dễ chịu gì cho cam. Người khác ngoài sáng trong tối khi dễ y, y vẫn sẽ xem như không có chuyện gì. Nhưng nếu người bị khi dễ là ta thì y nhất định sẽ nghĩ cách trả thù giúp ta. Năm đó Ninh phi muốn hại y, y tương kế tựu kế thay ta trải đường. Tất cả mọi người đều không hề xem trọng một Thái tử như ta, chỉ có Vương huynh vẫn luôn kiên định nói cho ta biết, ta sẽ là một Hoàng đế tốt.”
“Sau khi ta đăng cơ, chuyện đầu tiên ta thực hiện đó là giúp y lấy lại chính danh để cho chúng thần đều biết y tài giỏi đến mức nào nhưng Vương huynh lại không cho, y sợ người ta sẽ lợi dụng điểm đó để mưu phản, sẽ tạo thành thương tổn với ta. Năm ngoái, ta phái y đi trấn Bắc quân chỉ là một cái cớ vụng về, tất nhiên trong lòng y sẽ hoài nghi nhưng y vẫn đi. Ta không biết lúc đó y có tin ta sẽ không hại y không, hoặc là, thực ra Vương huynh đã nghĩ tới việc sẽ hi sinh bản thân vì ta từ lâu rồi.” Hình Thần Mục nhắm mắt, một lát sau hắn khàn giọng nói, “Vệ Diễn có tài đức gì có thể khiến Vương huynh nguyện ý gả cho hắn.”
Xung quanh hai người là ảnh vệ, phía sau là triều thần, hai bên hông là binh mã Cẩm vệ quân dàn binh như tường thành ngăn cách dân chúng tới gần. May mắn là Ảnh vệ quân cách đó không quá gần nên hiện giờ không nghe rõ đối thoại giữa hai người.
Trác Ảnh gỡ từng ngón tay đang nắm chặt thành quyền của Hình Thần Mục, đan từng ngón tay của mình vào khẽ tay của hắn, hỏi: “Vậy ta có tài đức gì lại có thể lọt vào mắt xanh của Thánh thượng, không sợ đắc tội với cả triều văn võ cũng muốn lập ta làm hậu vậy?”
Trời đã vào đông, mỗi khi mở miệng nói chuyện đều có thể thấy được làn khói phả ra ngoài không khí, Trác Ảnh xoay người giúp Hình Thần Mục buộc chặt thắt lưng áo choàng của hắn, rồi lại nắm lấy tay hắn: “Vương huynh và Vệ tướng quân nhất định có thể bạch đầu giai lão, chúng ta cũng thế.”
“Ừm.” Tâm tình Hình Thần Mục dễ chịu hơn nhiều, cười cười với y, trước mặt tất cả mọi người mà nắm lấy tay y cùng nhau ngồi vào long liễn.
Đêm nay, có lẽ trong lòng Hình Thần Mục vẫn còn hơi buồn bả cho nên hắn không phát hiện dáng vẻ không yên lòng của Trác Ảnh.
Mà trong lòng Trác Ảnh lúc này lại đang thầm nghĩ, không biết kế hoạch kia của Hình Thần Tu sẽ tiến hành thế nào…