Editor + Beta-er: ToruD
Theo lý thì Quý tần có ngự hoa viên độc lập trong cung, đợi hai người trở về Thừa Ương điện thì đã có người chuyên phụ trách tới hỏi chuyện này, Hình Thần Mục nghe thế trừng mắt lườm người nọ một cái: “Viện lạc cái gì? Trác Quý tần đi theo trẫm, trẫm ở đâu thì y ở đó.”
Người nọ bị dọa chết khiếp, lập tức quỳ xuống nói: “Thánh thượng, tuyệt đối không được, từ xưa tới nay làm gì có chuyện phi tần ở lâu dài trong tẩm điện của Thánh thượng đâu chứ.”
“Trác Ảnh là Thống lĩnh Ảnh vệ của trẫm, y không theo trẫm nghỉ ngơi thì an toàn của trẫm ngươi tới phụ trách hay sao?”
“Chuyện này…” Theo lý đã là phi tần thì không thể có chức quan nhưng người nọ đâu dám nói chứ, đành phải nhìn về phía Trác Ảnh cầu cứu.
Trác Ảnh tiếp nhận được tầm mắt của đối phương, trong lòng hiểu rõ nếu Hình Thần Mục làm thế sẽ càng nhận phải những lời chỉ trích, nghĩ nghĩ một chút mới tiến tới khuyên nhủ: “Thánh thượng, ngài đừng vội tức giận. Thuộc hạ thấy vị công công này nói có lý.”
“Có lý là có lý thế nào? A Ảnh à, ngươi theo phe nào đó?” Hình Thần Mục tủi thân kéo kéo tay Trác Ảnh.
“Tất nhiên thuộc hạ theo Thánh thượng rồi.” Trác Ảnh không chút do dự nói, sau đó lại đổi cách nói khác, “Người xem, sau này nếu thuộc hạ muốn chuẩn bị gì đó kinh hỉ cho ngài lại không muốn để ngài biết thì cũng cần phải có nơi để chuẩn bị mà. Ngài nói xem?”
Hình Thần Mục cúi đầu suy tư một lát, cảm thấy sẽ có “kinh hỉ” cũng không tồi, lại nói với người nọ: “Không cần sắp xếp viện lạc khác, ngươi sắp xếp người phá bỏ Tử Hòe cung, mở rộng Minh Ảnh cung. Sau này sẽ dễ xây thêm ngự hoa viên cho Trác Quý tần.”
Tử Hòe cung cách Minh Ảnh cung gần nhất, vì Hình Thần Mục vẫn chưa nạp phi tần nên phần lớn viện lạc trong hậu cung vẫn chưa dùng tới. Tử Hòe cung cũng không ngoại lệ, hiện giờ vừa lúc dùng để mở rộng cho Minh Ảnh cung cũng tốt.
Thái giám nghe xong càng thấy khó khăn hơn: “Thánh thượng, ảnh vệ khác trong Minh Ảnh cung phải sắp xếp thế nào ạ?”
“Còn an bài thế nào nữa, tất nhiên vẫn ở đó.” Hình Thần Mục dứt lời thì quay đầu nói với Trác Ảnh, “Dù sao đều là người của ngươi, ở lại Minh Ảnh cung cũng thuận tiện để ngươi xử lý sự vụ của Ảnh vệ quân. Trẫm sẽ an bài vài cung nữ thái giám sang, khi nào ngươi muốn về đó ở cũng có người hầu hạ.”
Vẫn an bài Ảnh vệ quân trong cung Trác Ảnh tất nhiên không phải chỉ vì để y thuận tiện xử lí sự vụ mà còn là để cho mọi người thấy, Trác Ảnh không chỉ là Quý tần của hắn mà còn là Thống lĩnh Ảnh vệ, cho dù là trong cung hay ngoài cung thì không một ai có tư cách gây phiền phức cho y.
Trác Ảnh hiểu được Hình Thần Mục đang bảo vệ mình, trong lòng cảm động lắm nhưng ngoài miệng vẫn trêu: “Thánh thượng an bài vậy cũng tốt. Nếu ngày nào đó ngài chọc thuộc hạ tức giận, chỉ sợ ngay cả cửa Minh Ảnh cung cũng vào không được.”
Hình Thần Mục phất tay đuổi tên thái giám ra ngoài trước rồi mới tiến tới ôm lấy Trác Ảnh: “Vậy ta sẽ cố gắng không chọc A Ảnh tức giận nữa, vậy thì A Ảnh sẽ không có cách nào trộm chạy về “nhà mẹ đẻ” rồi.”
“Được.” Trác Ảnh sáp tới hôn lên môi Hình Thần Mục.
—
Lại qua hai ngày, Huyện lệnh của Thượng Nguyên thành đệ trình chiết tử vào cung, bẩm báo chi tiết chuyện âm thầm giam cầm lương dân ở Thu Lô sơn trang.Thật ra chuyện Cổ Thiên Lỗi nghe ngóng được cũng đã cận kề sự thật rồi, chẳng qua Hoàng Thiên Luân mượn danh nghĩa giúp các phú thương quản giáo nhi tử để vơ vét của cải khắp nơi, số tiền nhiều đến nỗi khiến người khác phải khiếp sợ.
Mặc dù những người bị giam giữ đều không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng bọn họ đều bị đánh rất tàn bạo nên cả người chi chít vết thương. Huyện lệnh tấu xin trảm Hoàng Thiên Luân, Hình Thần Mục phê chuẩn.
Chuyện Thu Lô sơn trang tới đây coi như đã kết thúc nhưng Trác Ảnh không ngờ, chỉ mấy ngày sau y lại gặp được Cổ Thiên Lỗi, hơn nữa là còn ở Minh Ảnh cung.
Lão ảnh vệ phụ trách giúp Trác Ảnh chiêu binh doanh Ảnh vệ dự bị, tự mình dẫn người tới trước mặt Trác Ảnh: “Trác đại nhân, người này là một trong những người được phê tuyển vào doanh Ảnh vệ dự bị. Thuộc hạ thấy gã võ nghệ cao cường không cần phải huấn luyện ở doanh Ảnh vệ dự bị. Người xem, có thể trực tiếp thăng cấp vào Ảnh vệ quân không?”
Người nọ nói xong lại bổ sung: “Thuộc hạ đã điều tra bối cảnh, hắn…”
Trác Ảnh giơ tay ngăn người nọ nói tiếp: “Ta biết, là đệ đệ của Ảnh Thập Nhất của mười một năm trước.”
“Vâng vâng vâng, Trác đại nhân anh minh.”
“Năm đó đại ca ở trong Ảnh vệ quân được lấy số hiệu là Thập Nhất, Ảnh Thập Nhất kế tục hắn mấy tháng trước bị trọng thương đã rời khỏi Ảnh vệ quân. Hiện giờ Ảnh Thập Nhất vẫn còn trống, ta lấy số này làm số hiệu cho ngươi được chứ?”
Trong cung có 100 Vân ảnh vệ, lấy số hiệu từ 1 tới 100, chết một người lập tức sẽ có người mới được bổ sung. Hình Thần Mục là Thiên tử, không cần biết tên của họ là gì, cũng không cần biết họ tới khi nào đi khi nào. Chỉ cần biết, có 100 Vân ảnh vệ và mười đội Ảnh vệ lúc nào cũng chờ hắn sai phái.
Đó là sứ mệnh của Ảnh vệ quân.
Cổ Thiên Lỗi chỉ hơi sửng sốt, lập tức nói: “Đa tạ Trác đại nhân.”
Lúc này Trác Ảnh mới dặn dò người còn lại: “Dẫn hắn đi đăng kí, lĩnh ít đồ dùng đi.”
Người họ đáp lời, dẫn Cổ Thiên Lỗi đi mấy bước, đột nhiên Cổ Thiên Lỗi đứng lại, quay đầu do dự hỏi: “Trác, Trác đại nhân, lát ta có thể đi xem Ảnh Bát được không?”
“Ừm, Ảnh vệ có thể tùy ý đi lại trong Minh Ảnh cung, không bị giới hạn.” Trác Ảnh biết hắn cảm thấy áy náy khi trước đó hại Ảnh Bát bị thương, gật gật đầu, lại dặn dò hắn mấy ngày tới ở trong Ảnh vệ quân học quy củ thật tốt.
Trác Ảnh đi rồi, Cổ Thiên Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm. Lão ảnh vệ mang hắn tới đứng cạnh an ủi: “Trác đại nhân của chúng ta bình thường mặt mày lạnh lùng nghiêm túc nhưng y không tệ đâu, là người nguyện ý che chở cho thuộc hạ của mình. Hiện giờ y lại được phong làm Quý tần, Ảnh vệ quân chúng ta cũng được thơm lây. Chỉ cần sau này ngươi làm việc tốt, y sẽ không vô cớ gây khó dễ ngươi.”
Ở ngoài cung Cổ Thiên Lỗi đã từng tiếp xúc với Trác Ảnh nên hiểu rõ y thiện tâm. Nhưng có lẽ khí thế của Trác Ảnh quá mức lạnh lùng khiến người ta theo bản năng phải cẩn thận hơn khi ở trước mặt y.
Cổ Thiên Lỗi lĩnh xong đồ dùng trong Ảnh vệ quân thì được dẫn đi xem hết Minh Ảnh cung. Cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, trời cũng đã tối đen, hắn nghĩ ngợi, chưa định về lại phòng mà tới chỗ của Ảnh Bát luôn.
Đèn trong phòng đã được thắp sáng, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng khắc khẩu. Cổ Thiên Lỗi khẽ gõ gõ cửa, hỏi với vào trong: “Tiền bối Ảnh Bát, ngài có ở đó không?”
“Vào đi.”
Cổ Thiên Lỗi vào phòng, phòng ốc của ảnh vệ không lớn, đẩy cửa vào đã có thể thấy toàn bộ trong phòng. Lúc này Ảnh Bát đang nằm trên giường nghỉ ngơi, còn Ảnh Cửu ngồi bên giường, bởi vì cuộc tranh cãi bị cắt ngang nên sắc mặt hai người không tốt lắm.
“Chiều nay nghe được trong quân có một vị thiếu niên rất giỏi mới đến, ở doanh Ảnh vệ dự bị chưa đầy 10 ngày đã được thăng làm Vân ảnh vệ, hóa ra là ngươi.” Chờ hắn tới gần, Ảnh Bát mới nhếch môi cười cười, “Là Ảnh Thập Nhất sao? Thập Nhất mới tới có lẽ không biết, từ trước tới nay Vân ảnh vệ không phân biệt người tới trước tới sau, cho dù nhập quân sớm hay muộn thì chỉ cần gọi số, ngươi gọi ta là Ảnh Bát là được rồi.”
“Được, ừm, chuyện đó… Thật ra ta muốn tới xin lỗi. Thật xin lỗi, bởi vì ta phân tâm đã hại ngươi bị thương nặng như thế.” Cổ Thiên Lỗi ngại ngùng khom người.
“Vết thương nhỏ thôi, không sao, cũng không phải ngươi cố ý mà.”
Ảnh Bát thấy hắn vì chuyện này mà cảm thấy tự trách nên an ủi vài câu. Ảnh Cửu im lặng ngồi cạnh lắng nghe, càng nghe lông mày càng nhíu chặt. Lại thấy Ảnh Bát bày ra vẻ mặt dịu dàng với Cổ Thiên Lỗi, hắn cũng chẳng hiểu sao lại có một ngọn lửa không tên đang càng lúc càng bốc cao trong lòng.
Không đợi hai người nói xong, Ảnh Cửu mở miệng ngắt lời: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi có muốn đổi thuốc không hả Ảnh Bát, không đổi thì ta về đây.”
Thực ra trước khi Cổ Thiên Lỗi đẩy cửa vào, hai người vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp. Ảnh Cửu muốn giúp Ảnh Bát thay thuốc, ban đầu đây vốn là ý kiến hay. Mấy ngày trước Ảnh Cửu còn học phương pháp với Thái y nữa cơ nhưng đợi tới lúc hắn tháo băng gạc trên người Ảnh Bát, đột nhiên Ảnh Bát đổi ý, không muốn hắn thay cho nữa.
Nghe Ảnh Cửu nói thế, Ảnh Bát trầm mặc. Trong mắt hiện lên vài tia phức tạp, tựa như đang đấu tranh. Cổ Thiên Lỗi ngó tới ngó lui, cuối cùng dừng mắt ở bình dược trên tay Ảnh Cửu, nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Ảnh, Ảnh Cửu, nếu mệt thì thì về trước nhé? Ta giúp Ảnh Bát thay thuốc cho.”
Ảnh Bát rủ mi mắt suy nghĩ, hỏi: “Ngươi biết thay thuốc à?”
“Ừm, ta và Nghiêm Duy, là cái người bằng hữu bị nhốt ở Thu Lô sơn trang ấy, bình thường lúc luyện võ thường xuyên bị thương nên hay thay dược giúp nhau.” Nói tới chuyện này, Cổ Thiên Lỗi trông rất tự tin. Đối với vết thương do kiếm gây ra, hầu như bọn họ không cần đi tìm thầy thuốc mà có thể tự mình xử lý luôn.
Ảnh Bát lặng lẽ nhìn sắc mặt âm trầm của Ảnh Cửu, sau đó vội vàng cúi đầu, khẽ cắn môi nói: “Được, vậy phiền ngươi. Ảnh Cửu, ngươi về trước đi.”
Ảnh Cửu để lộ ánh mắt khiếp sợ lẫn có chút tổn thương, cuối cùng không nói gì cả, thả bình dược xuống.
Cửa phòng bị đóng mạnh lại, Cổ Thiên Lỗi khóc không ra nước mắt quay đầu hỏi: “Ta, ta lại làm sai chuyện gì sao?”
“Không có, hắn giận ta thôi. Không liên quan tới ngươi.” Ảnh Bát thở dài.
Cổ Thiên Lỗi tốt bụng muốn giúp hắn thay thuốc tất nhiên không sai. Ảnh Cửu coi hắn là huynh đệ tốt nên muốn chiếu cố hắn cũng không sai. Lỗi duy nhất ở đây xuất phát từ hắn, lại nổi lên tâm tư không đúng với huynh đệ tốt của mình…
Vừa rồi Ảnh Cửu giúp hắn tháo băng gạc, đầu ngón tay của Ảnh Cửu vô tình xẹt qua ngực hắn, hắn lập tức có phản ứng luôn. Nếu không phải gần đây đã vào thu, mền ngủ đặt ở eo dày hơn thì đã bị đối phương nhìn ra khác thường.
Ảnh Bát biết rõ mình không nên như thế. Từ lúc phát hiện tình cảm của mình dành cho Ảnh Cửu, hầu như lúc nào hắn cũng đều bị đối phương ảnh hưởng. Đối với ảnh vệ như bọn họ, nếu cứ tiếp tục như thế, lúc chấp hành nhiệm vụ không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra bất trắc, đến lúc đó không phải cứ để hắn bị thương một chút thì chuyện có thể giải quyết được…
Ảnh Bát cảm thấy nhân lúc đang phải dưỡng thương hắn phải suy nghĩ thật kĩ, sau này làm sao đối mặt với Ảnh Cửu.
—
Ảnh Bát vì bị thương tạm thời không thể trực ban luân phiên còn Cổ Thiên Lỗi vì vừa vào Ảnh vệ quân, vẫn đang trong giai đoạn làm quen nên chưa bắt đầu chấp hành mệnh lệnh.
Năm nay Cổ Thiên Lỗi chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, hiện là Vân ảnh vệ nhỏ tuổi nhất trong quân. Tuy là người có bản lĩnh nhưng có rất nhiều chuyện không hiểu rõ nên không thấy được sự quái dị giữa Ảnh Bát và Ảnh Cửu. Hắn chỉ cảm thấy chính mình khiến Ảnh Bát bị thương nên suốt ngày chạy tới phòng Ảnh Bát, vừa lúc có chuyện gì không rõ cũng có thể hỏi Ảnh Bát luôn. Hai người thường xuyên qua lại nên càng quen thuộc nhau hơn. Hắn thực sự xem Ảnh Bát như đại ca vì thế mà chiếu cố Ảnh Bát càng cẩn thận.
Mỗi lần Ảnh Cửu tới phòng Ảnh Bát, Cổ Thiên Lỗi đã cùng Ảnh Bát ăn cơm rồi, cũng đã giúp hắn thay thuốc, ngay cả ấm trà đầu giường cũng đã được rót đầy nước ấm. Ảnh Cửu nhìn quanh một vòng, cảm thấy nơi này chẳng cần tới mình, phiền muộn trong lòng mỗi lúc một nhiều.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thân lý do vì sao mình phiền muộn thì trong triều đã nghênh đón đại sự mỗi năm một lần —— Săn bắn mùa thu.
Săn bắn mùa thu diễn ra trong vòng nửa tháng là cơ hội để đế vương và triều thần tiếp xúc với nhau để có thể hiểu lẫn nhau lẫn tín nhiệm nhau hơn. Đây là tập tục từ xưa của Nhiễm Dĩnh và vẫn được lưu truyền tới nay. Võ tướng có thể thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung còn quan văn có thể sáng tác văn thơ để lưu danh muôn đời.
Bãi săn hoàng gia nằm ở ngoại ô Loan thành, chiếm diện tích lớn. Bên trong bãi săn có thiết lập doanh, hằng năm có mấy ngàn binh mã đóng quân ở đây. Hơn nữa, bởi vì Thánh thượng bãi giá xuất cung, trên dưới hoàng cung không ai dám lơi lỏng cảnh giác. Trác Ảnh đã bắt đầu an bài Ảnh vệ quân đi theo, tất nhiên Ảnh Cửu có tên trong danh sách, mà Ảnh Bát và Cổ Thiên Lỗi đều ở lại Minh Ảnh cung.
Ngày xuất phát, Ảnh Cửu cố ý dậy sớm gõ cửa phòng Ảnh Bát.
“Hôm nay ta phải theo Thánh thượng xuất cung, nửa tháng nữa mới về được.” Ảnh Cửu đứng trước giường Ảnh Bát nhìn hắn nói.
“Ta biết.” Mấy ngày nay đều được tĩnh dưỡng, vết thương của Ảnh Bát đã tốt hơn nhiều, đã có thể đi lại bình thường. Hắn tính ngày, cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất cười nói, “Chờ ngươi về, hẳn là vết thương của ta đã sắp khỏi rồi.”
“Ừm.” Ảnh Cửu vẫn đứng cạnh đầu giường, nhất thời chẳng biết nói gì nữa mà Ảnh Bát cũng không mở lời, hai người cứ thế trầm mặc nhìn nhau lúc lâu. Cuối cùng Ảnh Cửu xoay người, “Ta phải đi rồi.”
Ảnh Bát hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn theo bóng lưng Ảnh Cửu đẩy cửa rời đi.
Hoàn chương 64.