Editor + Beta-er: ToruD
Cổ Thiên Lỗi sửng sốt một lúc lâu rồi mới sờ sờ mũi xem như mình chưa nói gì cả, thật sự cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Nếu quan hệ của hai người họ là thế thì tất nhiên sẽ không làm ngơ trước loại việc như này.
“Ngươi về trước đi, mấy hôm nữa đừng hành động thiếu suy nghĩ để tránh đánh rắn động cỏ.” Trác Ảnh vô cùng bình tĩnh đối diện với hắn.
Cổ Thiên Lỗi nói: “Được, nếu các vị cần ta hỗ trợ gì thì lúc nào nào cũng có thể tìm ta.”
Đợi hắn đóng cửa rời đi, Hình Thần Mục nói với Ảnh Bát và Ảnh Cửu: “Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai Ảnh Bát trở về Thượng Nguyên thành dẫn người tới đây, mai phục ở phụ cận sơn trang đợi chỉ thị của ta.”
Không biết Ảnh Bát suy nghĩ cái gì mà lúc lâu sau mới gật đầu, lại nói: “Vì sao không để tối nay đi luôn ạ? Thuộc hạ sẽ mang người tới sớm.”
“Nhân lúc nửa đêm không nói gì mà đã rời đi sẽ chọc cho người ta nghi ngờ, đợi ngày mai sau khi nói với vị tổng quản kia một tiếng thì ngươi hãy rời đi.” Hình Thần Mục giải thích ngắn gọn.
Ảnh Bát muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhanh chóng cùng Ảnh Cửu trở về phòng.
Tâm tư Ảnh Cửu đơn giản, sau khi về phòng thì lại leo lên giường, một lát sau đã ngủ thiếp đi. Ảnh Bát lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Ảnh Cửu, cố gắng đoán tính toán của Hình Thần Mục là gì, rồi hắn từ trên giường ngồi dậy.
“Sao vậy?” Ảnh Cửu mơ màng tỉnh lại, hỏi một câu.
“Không có gì, ngươi ngủ tiếp đi.” Ảnh Bát nhìn hắn một cái, xuống giường, “Ta đi tiểu đêm.”
Ảnh Cửu yên tâm nằm trở về, xoay người ngủ tiếp.
Ảnh Bát ra ngoài không đi về phía nhà vệ sinh mà lặng lẽ đi tới trước cửa phòng của Hình Thần Mục và Trác Ảnh. Trong lúc hắn còn do dự, Trác Ảnh đã mở cửa ra, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Vừa rồi hai người đều thấy Ảnh Bát có lời muốn nói nên hiện giờ thấy hắn cũng không cảm thấy kì lạ.
Ảnh Bát vào phòng, cực kỳ cẩn thận đóng cửa lại.
“Nói đi, chuyện gì mà ngay cả Ảnh Cửu cũng phải giấu?” Trác Ảnh hỏi luôn.
Ảnh Bát quỳ một gối trước mặt hai người: “Thánh thượng, thuộc hạ muốn cầu ngài, phái Ảnh Cửu đi thông tri những người khác còn thuộc hạ ở lại bên trong sơn trang bảo hộ ngài.”
Dù Hình Thần Mục và Trác Ảnh đều là người thông minh nhưng lại không ngờ Ảnh Bát lại vì chuyện này mà tới đây, mặt mày Trác Ảnh tối sầm: “Ảnh Bát, ngày đầu tiên gia nhập Ảnh vệ quân ngươi đã biết, thân là Ảnh vệ chỉ phụ trách chấp hành, không có quyền lựa chọn hoặc cự tuyệt mệnh lệnh.”
Ảnh Bát nghe thế thì quỳ cả chân còn lại xuống, còn dập đầu với hai người: “Thuộc hạ tự biết mình làm trái quân lệnh, sau khi hồi cung nguyện chịu trừng phạt, chỉ cầu Thánh thượng và Trác đại nhân đồng ý lần ngoại lệ này.”“Cho ta một lí do.” Hình Thần Mục vỗ vỗ lưng Trác Ảnh, ý bảo y đừng giận, rồi tự mình lên tiếng.
Lần này Ảnh Bát trầm mặc cực lâu, cuối cùng rủ mi mắt nói với Hình Thần Mục: “Lúc trước vì sao Thánh thượng lại phái Trác đại nhân tới quân doanh trấn Bắc điều binh ạ?”
“To gan!” Trác Ảnh đứng bật dậy.
Ảnh Bát hiểu rõ lời này của mình đã phạm thượng nên vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên.
Hình Thần Mục lại nhíu mày, ôm Trác Ảnh vào lòng an ủi, lại cúi đầu hỏi:” Ngươi cho rằng chúng ta ở lại sơn trang sẽ gặp nguy hiểm?”
“Thuộc hạ thề sống chết sẽ bảo hộ an nguy của Thánh thượng.” Lần này Ảnh Bát trả lời rất nhanh cũng rất kiên định, nghĩ tới cái gì đó lại bổ sung, “Cũng sẽ bảo hộ Trác đại nhân.”
Trác Ảnh bị hắn chọc giận tới mức phải bật cười: “Ta mà còn cần ngươi bảo hộ?”
“Ngài cũng là chủ tử.” Ngụ ý, cho dù Trác Ảnh có cần hay không thì hắn cũng sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình để có thể bảo hộ y.
Quả thật, nếu thực sự có nguy hiểm, Hình Thần Mục cũng tuyệt đối không để Trác Ảnh xông pha lên trước, cũng bởi thế người ở lại bảo hộ cũng rất quan trọng.
Trác Ảnh tỉnh táo lại, hỏi tiếp: “Ngươi xác định Ảnh Cửu muốn được ngươi bảo hộ? Hắn cũng là ảnh vệ, sớm hay muộn cũng phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời nhưng có thể bảo hộ hắn cả đời được hay sao?”
“Hắn không biết gì cả.” Ảnh Bát nhẹ giọng nói, “Là thuộc hạ tình nguyện, thuộc hạ biết thân là ảnh vệ thì phải có chức trách của mình, chỉ lần này thôi. Trác đại nhân, cầu ngài.”
Trác Ảnh không nói chuyện, chẳng biết lại nhớ tới cái gì, ở bên cạnh Hình Thần Mục nói: “Được rồi, việc này ngày mai ta sẽ an bài. Lần sau không được như thế này nữa.”
“Vâng, đa tạ Thánh thượng, đa tạ Trác đại nhân.” Ảnh Bát quy củ dập đầu mấy cái rồi rời khỏi phòng.
Lúc trở về giường, Ảnh Cửu vừa ngáy ngủ vừa hỏi: “Sao đi lâu thế?”
“Làm phiền ngươi à?”
Ảnh Cứu ngáp một cái, lắc đầu, giơ tay sửa lại mền mỏng trên người cả hai: “Ngủ đi.”
Ở phía bên kia, không biết Trác Ảnh nhớ tới cái gì mà một lúc lâu vẫn không lên tiếng. Hình Thần Mục trực tiếp bế y đứng lên thì y mới hoàn hồn, khẽ la lên, lại chợt nghe thấy Hình Thần Mục hứa hẹn: “Sau này ta sẽ không đẩy ngươi ra nữa, tình huống như thế sẽ không xảy ra nữa đâu.”
“Ta biết.” Câu này Hình Thần Mục đã nói nhiều lần lắm rồi, Trác Ảnh giơ tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, “Ta chỉ đang suy nghĩ tới chuyện của Ảnh Bát và Ảnh Cửu thôi. Nếu Ảnh Bát không phân biệt được chuyện công chuyện tư thì sau này e là không thể tiếp tục ở trong quân nữa.”
“Người bình thường sẽ luôn khó tránh khỏi có tư tình, mà hắn đã nói sẽ chỉ lần này. Trước nhìn xem đã, sau này sẽ định đoạt sau.”
“Ừm, lại nói tiếp, chuyện Ảnh Bát… Nhất định ta phải có trách nhiệm.” Dù sao y vốn là Thống lĩnh Ảnh vệ, là người dẫn đầu động tình với Hình Thần Mục.
Trác Ảnh rủ mi mắt nghĩ gì đó lại nói: “Chỉ là ta cũng nhất trí với quan điểm của Ảnh Bát, ở trong trang thật sự nguy hiểm. Việc này, không thì chúng ta rời đi trước rồi lại phái người điều tra thì sao?”
Hình Thần Mục bế y tới trên giường, thuận thế hôn lên trán y: “Lúc dùng cơm ngươi cũng nghe rồi đấy, Thu Lô sơn trang chỉ mở nửa tháng, hiện giờ đã qua một nửa thời gian rồi. Nếu không thừa dịp này điều tra bí mật đang ẩn giấu trong sơn trang, sau này phái người tới điều tra sợ sẽ khó khăn vô cùng. Vả lại người bị giam giữ cũng không biết giờ ra sao, càng kéo dài thì bọn họ sẽ càng nguy hiểm.”
Nếu đúng như lời của Cổ Thiên Lỗi, số người bị giam giữ sẽ không phải con số nhỏ. Nghĩ tới đây, trong lòng Trác Ảnh cũng trầm xuống: “Làm thế nào chúng ta có thể điều tra được?”
“Cách thì ta đã nghĩ ra, chỉ là có lẽ sẽ có hơi nguy hiểm…”
“Không được.” Trác Ảnh không thèm nghe hắn nói là cách gì đã cự tuyệt luôn.
Hình Thần Mục cũng đoán trước được kết quả, chỉ có thể cười khổ đáp: “Được được được rồi mà, để ta lại nghĩ thêm. Thời gian không còn sớm nữa, ngủ thôi nào.”
—
Hôm sau, quản gia tự mình dẫn vài người mang điểm tâm vào Thu Quế viện, Hình Thần Mục nhân cơ hội nói: “Hứa tổng quản, ta và huynh trưởng đều cực kì thích nơi này, chẳng biết có thể quấy rầy thêm mấy ngày nữa không.”
“Hai vị Trác công tử đều thích thì tốt quá, từ trước đến giờ trang chủ đều rất hiếu khách. Các ngươi cứ an tâm ở đây, cần dặn dò gì thì nói một tiếng là được.” Hứa Vân Sơn cười nói.
“Vậy thì đa tạ đã chiêu đãi.” Hình Thần Mục nói xong thì vẫy vẫy tay với Ảnh Cửu, “Tiểu Cửu, làm phiền ngươi hôm nay về phủ nói một tiếng trước, chúng ta ở lại thêm mấy hôm nữa mới về, bảo hai lão đừng lo lắng.”
Trong mắt Ảnh Cửu lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng cúi đầu đáp lời.
Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh tạm thời chưa hiểu rắc rối, đợi Hứa Vân Sơn rời đi thì Hình Thần Mục mới ngắn gọn nói về ngọn ngành sự việc nhưng không giải thích vì sao lại phái Ảnh Cửu thay vì Ảnh Bát.
Sau khi dùng xong bữa, Ảnh Cửu lập tức rời đi. Hình Thần Mục vẫn theo kế hoạch từ trước dẫn mấy người còn lại vào sơn trang thưởng quế. Trên đường gặp phải Lương Vũ Tín và Chu Kì Hữu cũng đang muốn đi thưởng quế, theo lời mời của Lương Vũ Tín, mấy người họ cứ vậy mà kết bạn cùng đi.
Tính tình Chu Kì Hữu rất điềm tĩnh, cũng không nói nhiều. Nếu trước đó Hình Thần Mục không nhận ra hắn thì chỉ sợ sẽ không tin hiện giờ hắn chưa tới 20. Trái lại, Lương Vũ Tín lại như một cái hộp nói cứ luyên thuyên suốt dọc đường, gần như chẳng nghỉ ngơi phút nào. Thậm chí còn cố tình dò hỏi thân phận của Trác Ảnh và Hình Thần Mục, nào ngờ bị Hình Thần Mục nói mấy câu cho qua.
Trong lúc nói chuyện, đám Hình Thần Mục biết được hành trình thưởng quế của bọn họ là do Lương Vũ Tín đề nghị, chủ yếu để thưởng thức loài quế quý báu trong trang —— Trạng nguyên hồng.
Hoa quế vốn là biểu tượng vinh dự trong lòng của giới văn nhân, mà chữ quế lại đồng âm với “quý”, có nghĩa là vinh hoa phú quý nên Lương Vũ Tín muốn dẫn Chu Kì Hữu tới xin lộc.
Lời nói của Lương Vũ Tín sặc mùi nịnh bợ Chu Kì Hữu nhưng khi gã ta nói rằng hi vọng Chu Kì Hựu có thể đạt Trạng Nguyên thì trong mắt lại chứa đầy vẻ ganh tỵ. Hình Thần Mục khẽ nhíu mày, trao đổi ánh nhìn với Trác Ảnh một cái nhưng cũng không nói gì.
Dường như gã đã phát hiện Hình Thần Mục không thân thiện với mình mấy nên lúc mấy người họ dùng cơm trưa thì Lương Vũ Tín cũng ít nói hơn. Lúc ăn trưa sắp xong, gã thấy Hình Thần Mục gắp miếng thịt cá đã được lóc xương xong đặt vào chén Trác Ảnh, lúc này mới chịu không được mà nói: “Hai vị là huynh đệ ruột sao? Tình cảm tốt quá.”
Hình Thần Mục không trả lời. Thấy Trác Ảnh ăn sắp xong thì lại tự mình múc một chén canh cho y.
Trác Ảnh nghe thấy Lương Vũ Tín hỏi nhưng mắt cũng không thèm nhấc, chỉ chuyên tâm nhìn Hình Thần Mục, nhận lấy chén canh trong tay hắn: “Ngươi đừng chiếu cố ta mãi, đồ ăn lạnh cả rồi đó.”
Lương Vũ Tín biết hai người họ tới từ Loan thành. Hôm qua nghe nói võ nghệ của Trác Ảnh rất cao cường, lại thấy cách ăn nói của Hình Thần Mục đậm chất văn chương nên muốn kết giao. Hiện tại lại thấy bọn họ lạnh nhạt mình nên gã có hơi tức giận nhưng lại ngại có Chu Kì Hữu ở đây, không thể không duy trì dáng vẻ khiêm tốn giả dối của mình được nữa nên vội dùng xong bữa rồi bảo thân thể không khỏe muốn về phòng trước.
“Chu công tử là bạn tốt của Lương công tử sao?” Đợi gã rời đi, Hình Thần Mục có hơi đăm chiêu nói.
Chu Kì Hữu nghĩ nghĩ một lát, buông bát đũa: “Chỉ là đồng môn thôi.”
Hình Thần Mục hiểu rõ khi còn bé Chu Kì Hữu được phụ thân mình dạy dỗ, sau khi phụ thân hắn qua đời thì hắn cũng bắt đầu bận rộn với việc điều tra Ninh gia nên không thực sự học ở trường. Lương Vũ Tín chắc là do hắn đến Loan thành chuẩn bị thi Hội đên kết giao được, giao tình sẽ không quá sâu.
Thu Lô sơn trang không phải là nơi nhỏ, hai bên hướng Đông Tây đều có các vườn quế. Sáng nay mấy người họ chỉ mới đi khu vườn nằm ở góc phía Tây, sau khi ăn xong không lâu thì lại dự định đi tới vườn quế khác thưởng thức tiếp. Vốn tưởng Lương Vũ Tín sẽ không đi cùng nữa, Hình Thần Mục dự tính mượn cơ hội để nhắc nhở Chu Kì Hữu vài câu. Ai ngờ tới khi ra tới phía trước lại thấy Lương Vũ Tín dường như xem như không có chuyện gì đi theo, vẫn tiếp tục đồng hành với họ.
“Trạng nguyên hồng” quý giá trong trang được trồng ở trong vườn ở phía Đông. Giống hoa quế này vì có màu sắc và hoa văn đỏ tươi như Trạng Nguyên bào do Hoàng thượng ngự ban nên đã được đặt tên là như vậy. Không chỉ thế, thân của loài hoa này sẽ to hơn so với hoa quế bình thường một chút, số hoa cũng nhiều, từ xa nhìn lại sẽ thấy đỏ rực một mảng, tương đối đẹp mắt.
Văn nhân tới đây nhiều, trong trang cố ý phái người kê mấy trác án trong vườn, bày mực màu đỏ xanh. Hiện tại có không ít người tới thưởng quế cầm bút vẽ tranh. Hình Thần Mục tới đây lại thấy hứng thú, tìm một cái bàn còn trống đối diện với “Trạng nguyên hồng”.
Hình Thần Mục họa cực đẹp, “Trạng nguyên hồng” dưới ngòi bút của hắn chậm rãi nở rộ tựa như có sinh mệnh vậy, có không ít người nghỉ chân vây xem.
Mãi tới khi mặt trời chiều đã ngã về phía Tây, Hình Thần Mục mới buông bút. Đợi bức tranh được vẽ gần xong thì hắn lấy tư chương ở trong lòng mình ra ịn lên. Không đợi mọi người thấy rõ trên chương khắc cái gì thì hắn đãn cuộn bức tranh lại, đưa cho Chu Kì Hữu: “Chu công tử, bức tranh này tặng ngươi, cầu chúc ngươi năm tới thi Đình sẽ đoạt hạng nhất.”
Trong lòng Chu Kì Hữu vẫn còn đang cảm thán bức họa sao lại đẹp đến thế, có lẽ đây không phải là người tầm thường. Đảo mắt cái đã thấy bức họa được cuộn tròn đặt trước mặt hắn, hắn ngẩn người một chút rồi mới giơ hai tay tiếp nhận, thiệt tình nói: “Đa tạ lời hay của Trác công tử, họa bút tinh xảo mỹ lệ, sự xinh đẹp ấy ẩn sâu bên trong, nhất định tại hạ sẽ trân quý nó.”
Thấy Hình Thần Mục mang bức “Trạng nguyên hồng” tặng cho Chu Kì Hữu, lúc này nụ cười giả tạo của Lương Vũ Tín cuối cùng đã không thể giữ lại trên mặt nữa, cả đoạn đường về gã không nói thêm câu nào.
Mấy người họ đi được nửa đường, xa xa đã nghe thấy tiếng khắc khẩu truyền tới. Trác Ảnh dừng bước, điểm tốt của nhĩ lực là giúp cho y có thể gần như nghe hiểu toàn bộ câu chuyện bên kia. Đang định khuyên Hình Thần Mục đi đường vòng thì đã thấy Hình Thần Mục ngẩng đầu nhìn về bên đó, nói: “Đi, chúng ta qua đó xem sao.”
Hoàn chương 59.
✤ Đôi lời của editor: Hoa Trạng nguyên mình có search trên baidu để trích dẫn nma nó ra nhiều loại hoa quá nên mình cũng không rõ là hoa nào, với có loại hoa mình nghĩ là đúng nhưng tìm lại không thấy màu đỏ mà chỉ có màu cam thôi ý. Hiccc.