Vết sẹo cũ

chương 75: pn 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

✰ Phiên ngoại ✰

Edit: OhHarry

Tống Bách Lao bị cảm khiến tôi thấy hơi lo lắng.

Dù Alpha có khỏe mạnh đến mấy thì cũng không thể tránh khỏi việc bị ho, sốt, bởi cơ thể miễn dich được với C không có nghĩa là họ có thể miễn dịch với tất cả các loại bệnh khác. Nhưng Tống Bách Lao đã mất tuyến thể, anh ấy khác với Alpha bình thường. Điều này khiến tôi trăn trở không biết chứng sốt thương hàn của anh là do thời tiết thay đổi hay do anh cắt bỏ tuyến thể.

Duy Cảnh đạo nhân nói đầu óc tôi hay bị stress, mà cũng phải công nhân rằng tôi là kiểu người rất dễ stress. Như bây giờ chẳng hạn, tôi cứ lo canh cánh trong lòng mãi từ lúc anh có triệu chứng ho khan, anh bị bệnh một tuần, tôi cũng stress nguyên một tuần.

Tôi gõ cửa phòng làm việc rồi nhẹ nhàng bưng cốc nước trái cây mới vắt đến bên bàn, đặt xuống. Thấy tôi vào, Tống Bách Lao chỉ ngẩng lên nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc tài liệu.

Tôi đứng trước bàn làm việc đợi một lúc, mãi vẫn không thấy anh phản ứng gì thì lặng lẽ đẩy cốc về phía trước tới khi nó nằm trong tầm tay anh mới thôi. Tống Bách Lao không thể làm ngơ được nữa, anh miễn cưỡng ngừng tay, quay bút hai lần rồi đặt nó sang một bên.

“Không uống được không?” Tiếng anh khàn khàn, giọng mũi nghẹt nặng, “Anh uống ba ngày rồi mà đâu thấy tác dụng gì, hay thôi đừng uống nữa nhé?”

Tôi nhướn mày, không nhượng bộ: “Uống nhiều nước trái cây không trị được cảm nhưng tốt cho sức khỏe.”

Tống Bách Lao bưng cốc nước cam lên, vẻ mặt chống cự.

“Đây không phải nước trái cây, axit sulfuric thì có.”

Một quả chanh, ba quả chanh leo, cộng thêm nước ép dứa, hỗn hợp giàu vitamin C, nghe nói uống vào có thể tăng cường sức miễn dịch, chống mệt mỏi.

“Lương Thu Dương bảo lúc bị cảm, ngày nào cậu ấy cũng uống một cốc thế này nên khỏi bệnh nhanh lắm.” Tôi nhẹ giọng dỗ dành anh, “Em làm pudding dâu đấy, anh uống hết cốc rồi em mang lên cho anh ăn đỡ chua nhé?”

Mỗi lần tôi nói vậy, anh đều không không từ chối.

Quả nhiên, Tống Bách Lao nhìn tôi, anh vùng vằng mất một lúc, cuối cùng vẫn ngửa cổ uống một mạch hết cốc nước trái cây.

Tôi hài lòng, duỗi tay nhận cốc, vừa định quay người đi, anh đã nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía trước.

Để giữ thăng bằng, tôi đành chống cánh tay còn lại lên mặt bàn.

Tôi còn chưa hoàn hồn thì Tống Bách Lao đã dướn người, ngồi cách một cái bàn hôn lên môi tôi.

Vị chua chua ngòn ngọt dịu nhẹ lan tỏa khắp các kẽ răng.

Chiếc lưỡi mềm mại khuấy đảo khắp khoang miệng cho đến khi không thể nếm thêm chút vị chua nào nữa, anh mới chịu buông cổ tay tôi, cho phép tôi rút lui.

Tống Bách Lao khẽ cắn môi dưới của tôi, thầm thì: “Mấy thứ dùng để đánh lừa trẻ con như pudding thì cứ để lại cho Tống Mặc, chồng em thích ‘phần thưởng’ trực tiếp kiểu người lớn hơn.”

Tôi bị anh hôn mạnh nên thấy hơi khó thở, tay khẽ run run như thể sắp đánh tuột cốc bất cứ lúc nào. Tôi vội vàng nắm chặt hai tay, áp sát vào người.

“Lần sau mơ đi.” Tôi cụp mi mắt, quay bước rời khỏi phòng làm việc.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Tôi xuống cầu thang rồi cất cốc vào bếp, khi đi qua phòng khách thì thấy Tống Mặc và Ninh Hi đang chơi trong quây cũi nhà bóng.

Đứa nhỏ lớn lên rất nhanh, chỉ trong nháy mắt Ninh Hi đã được sáu tháng tuổi, đường nét trên khuôn mặt con bé dần đầy đặn, da dẻ cũng không hồng rực như hồi mới đẻ. Tuy da trẻ con vốn trắng nhưng con bé lại trắng trẻo theo cách lạ thường, đôi mắt còn to tròn đen láy khiến bác sĩ kiểm tra cũng phải thốt lên rằng Ninh Hi là bé Omega xinh đẹp nhất mà cô ấy từng gặp.

Ninh Hi có đôi mắt giống tôi, chiếc mũi và cái miệng giống Tống Bách Lao, con bé dễ thương là thật, nhưng để “xinh đẹp nhất” thì bác sĩ đã khen quá lời rồi.

“Em gái lại thắng nữa rồi!” Tống Mặc hoan hô rồi vuốt má Ninh Hi, sau đó chỉ vào vị trí thành cũi phía trước mặt, nói: “Anh em mình thi lại xem ai bò qua đó trước đi.”

Nói là chơi thật ra cũng không chính xác, bây giờ Ninh Hi chỉ mới tập bò, con bé ngồi còn chưa vững, huống chi là hiểu lời người lớn nói.

Tống Mặc đang kiên nhẫn dạy con bé thực hiện từng bước một thông qua hình thức trò chơi, chúng tôi thậm chí còn không biết cậu bé đã học cách nuôi dạy con cái này từ đâu.

Đôi khi cậu bé giống một người “mẹ” hơn cả tôi.

“Giỏi quá, tiểu thiếu gia cố lên, em gái cố lên!” Mợ Cửu và hai người giúp việc đứng ngoài cũi làm khán giả vỗ tay để cổ vũ cho hai tuyển thủ nhí.

Chẳng biết từ bao giờ mà cả nhà đã bắt chước theo Tống Mặc gọi Ninh Hi là “em gái”, ngay cả Tống Bách Lao cũng không ngoại lệ.

Tôi lấy cốc pudding từ trong tủ lạnh ra, bước tới bên thành cũi rồi gõ cốc: “Mặc Mặc ra ăn bánh nào con.”

Tống Mặc và em gái chơi với nhau vui lắm, khi ngẩng lên nhìn tôi, cậu bé vẫn đang toe toét cười.

“Con ra ngay đây!” Cậu bé vừa nói vừa giảm tốc độ bò, đợi bao giờ Ninh Thi đến đích rồi mới giả vờ đuổi theo.

“Em gái lại thắng rồi.” Cậu bé ôm Ninh Hi, hai đứa trẻ nhìn nhau cười khanh khách suốt một lúc lâu.

“Được rồi, tiểu thiếu gia đi ăn bánh thôi, em gái cũng đến giờ uống sữa rồi.” Mợ Cửu cúi người bế Ninh Hi lên rồi sờ tã con bé, sau đó ra hiệu cho người giúp việc đứng bên cạnh vào nhà vệ sinh, người còn lại thì vào bếp hâm sữa.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn tôi và Tống Mặc, cậu bé chạy về phía tôi, đưa tay nhận lấy cốc pudding, trên chóp mũi vẫn lấm tấm mồ hôi.

“Con xin mẹ.”

Đầu Tống Mặc mướt mải mồ hôi, tôi vuốt mấy sợi tóc mái bết dính trên trán cậu bé sang một bên.

“Trong trường mấy hôm nay có gì vui không?”

Tống Bách Lao và tôi không thích trường học quý tộc “chuyên biệt” dành cho giới thượng lưu, nơi thường chỉ có Alpha và Omega giống như Thượng Thiện. Họ chèn ép, kỳ thị Beta, tự coi mình là cái rốn của vũ trụ.

Vì vậy, sau khi lựa chọn cẩn thận, chúng tôi đã gửi Tống Mặc vào một trường tiểu học tư thục đề cao sự bình đẳng giữa mọi giới tính với đội ngũ giáo viên xuất sắc và cơ sở vật chất đầy đủ. Hiệu trưởng vừa là người quen cũ của Lạc Thanh Hòa, vừa là bạn tốt của Tống Tiêu.

Từ ngày khai giảng tới giờ đã được một tháng, Tống Mặc thích nghi với môi trường học tập rất tốt, ngoài một vài ngày đầu còn hơi nhút nhát ra, cậu bé ngày càng ngày càng quen với lối sinh hoạt ở trường, có hôm còn bịn rịn trường lớp đến nỗi không muốn về nhà.

“Các bạn đều rất dễ thương nhưng đôi khi lại ngây thơ quá.” Tống Mặc vừa ăn bánh pudding vừa kể, “Tiểu Mỹ với Kỳ Kỳ cứ tranh nhau ngồi cùng bàn với con ý mẹ ạ, hai bạn ấy đánh nhau chí chóe đến nỗi đầu tóc rối bù cả lên.”

“Xong sao nữa?”

“Thầy giáo phải tách hai bạn ấy ra, giảng giải mội thôi một hồi rồi sắp xếp một bạn Alpha vào ngồi cùng con.”

“Không ngờ con còn bé thế này mà đã có phong thái của bố con hồi học cấp ba.” Tôi thích thú véo yêu gò má phúng phính thịt của cậu bé, “Con đúng là đồ họa thủy nhỏ.”

Tống Mặc ngơ ngác nhìn tôi, ngậm thìa hỏi: “Họa thủy là gì ạ?”

Tôi suy nghĩ: “Nghĩa là…… vẻ đẹp của con hấp dẫn đến mức có thể khiến người khác phải đánh nhau để được ở bên con, dù cho mất mạng cũng cam lòng.”

“Vậy con là họa thủy.” Cậu bé gật gật đầu, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn pudding.

Chúng tôi đang nói chuyện thì Tống Bách Lao từ trên tầng đi xuống.

“Đang nói gì đấy?”

Tôi chưa kịp mở miệng, Tống Mặc đã đáp lại: “Chuyện Tiểu Mỹ với Kỳ Kỳ đánh nhau để tranh giành con ạ, sau đó mẹ bảo con và bố đều là đồ họa thủy. Bố là họa thủy lớn, con là họa thủy nhỏ.”

Ngay lập tức, tôi cảm thấy có ánh mắt bén nhọn bắn về phía mình, tôi giật nảy người, vô thức nhìn sang chỗ khác.

Tống Bách Lao thong thả bước đến rồi ôm lấy eo tôi, hỏi: “Anh là họa thủy cơ đấy?”

Bây giờ tôi muốn quay lại thời điểm năm phút trước để rút lại lời bản thân đã nói.

“Em ăn nói hồ đồ……” Tôi ngập ngừng đáp.

Anh bật cười, ghé sát bên tai tôi rồi thì thầm: “Đồ nhát gan, dám nói không dám nhận.”

Tôi ngẩng đầu định biện hộ cho mình thì anh đột ngột quay mặt đi, nắm tay đưa lên che miệng rồi bắt đầu ho.

Mỗi lần anh ho, trái tim tôi như thắt lại, những lo lắng bao trùm trong lòng tôi trào lên, hiển hiện qua vẻ mặt một cách rõ ràng.

Tôi cắn môi, vỗ lưng cho anh.

Anh đỡ ho nên quay đầu lại. Tôi còn chưa kịp che giấu cảm xúc bản thân đã vội vàng nhếch khóe môi, không cần soi gương cũng biết biểu hiện trên mặt tôi kỳ lạ thế nào.

Tống Bách Lao giật mình, anh vươn tay xoa nhẹ má tôi, giọng điệu trở nên thận trọng: “Sao đấy?”

“Không……”

Lúc trước tôi mắc bệnh, có phải anh cũng bồn chồn lo lắng giống tôi không?

Cảm giác này thật tệ hại, nghĩ đến cái “tệ hại” này có thể tồn tại suốt đời, xuất hiện trong mọi ngõ ngách của cuộc đời mình, tôi khó mà duy trì nổi nụ cười trên môi.

“Anh muốn ăn pudding à? Để em lấy cho anh.”

Tôi quay người đi vào bếp, Tống Bách Lao đuổi theo rồi ôm lấy tôi từ đằng sau.

Anh dịu dàng an ủi tôi: “Anh chỉ bị cảm bình thường thôi. Em không nghe người ta bảo lâu không ốm vặt là dấu hiệu của ung thư à?”

Nghĩ tâm tư nặng nề suốt mấy hôm nay đã bị anh biết, tôi nhắm mắt, cười khẩy: “Chưa nghe bao giờ.”

“Thế giờ nghe anh nói là em biết rồi đấy.” Tống Bách Lao hôn lên tóc mai tôi, “Yên tâm, nguyện vọng của anh chưa hoàn thành nên anh sẽ không chết.”

Tôi mở mắt ra, quay ngoắt người lại, gằn từng tiếng một để cảnh cáo: “Đừng nói cái từ đấy.”

Hiếm khi tôi mới nghiêm túc hay thậm chí là tỏ rõ thái độ gay gắt thế này, anh chớp chớp mắt vì ngỡ ngàng, sau đó nhanh chóng hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.

“Được rồi, anh không nói.”

Thái độ của anh chợt khiến tôi nhớ tới lần mình giải thích cho Tống Mặc rằng không được tùy tiện dùng từ “chết” cho người còn sống, nhất là bản thân. Lúc đó, cậu bé bị tôi dọa, sốt sắng gật đầu lia lịa, dáng vẻ giống hệt với Tống Bách Lao hiện tại.

“Anh còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành thế?” Tôi khẽ hỏi.

Anh ấy có một cuộc sống hạnh phúc, muốn gì được nấy, bố mẹ ở bên, con cái cả đôi, vậy thì còn tâm nguyện nào mà chưa hoàn thành chứ?

Với vị thế hiện tại, anh có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn. Trừ khi chuyện này rất “lớn”, lớn đến mức anh không thể hoàn thành ngay trong thời gian ngắn.

Lòng bàn tay Tống Bách Lao nâng niu má tôi một cách dịu dàng, anh miết nhẹ ngón tay cái xuống vùng da phía dưới mắt tôi, cười nhẹ nói: “Chăm sóc em cả đời.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, tạm thời mất khả năng nói.

Anh nói tiếp: “Trước khi hoàn thành ước nguyện này, anh sẽ không…… rời khỏi em.” Rõ ràng anh đã ngắt quãng câu nói của mình.

Tôi còn tưởng chí ít đó phải là ước mơ vĩ đại tương tự như “trở thành ông hoàng của thế giới” hay “trở thành doanh nhân thành đạt nhất trong lịch sử”, nhưng ước nguyện của anh chỉ có vậy thôi ư?

Chỉ có vậy thôi…..

Càng nghe anh giải thích tôi càng thấy khó chịu.

Tôi mím chặt môi rồi quàng tay ôm lấy anh thật chặt.

Anh khẽ cười, đón tôi vào lòng.

Tôi vừa bó tay vừa bực dọc: “Anh là đồ họa thủy……”

Chỉ biết làm người ta lo lắng, trằn trọc khó ngủ vì mình.

Chuyên môn gây họa cho tôi, để tôi không bao giờ thoát khỏi nanh vuốt của anh trong suốt quãng đời còn lại.

//

Harry: Bắt đầu quãng đường rải cám chó, ngược kẻ cô đơn của cặp vợ chồng nhà anh Tống, cry hmu hmu:(((

Truyện Chữ Hay