Ngày hôm qua anh zai mời tôi đến nhà ảnh.
Hôm nay tôi mời anh zai đến nhà tôi.
Hôm qua tôi không vào, chuồn mất.
Hôm nay anh zai vào, đang ngồi.
Chúng ta không quen, anh không phải nên từ chối một chút sao?
Không phải anh nên đứng từ góc độ của người khác mà nghĩ xem có phải tôi đang khách sáo với anh không hay sao?
Càng nghĩ lại càng thấy sai, người này vẫn nên cần phải được giáo dục lại rồi.
Nếu không sau này ra ngoài đời rất có thể sẽ phải chịu thiệt! Anh đây là vì muốn tốt cho cưng đấy!
Vì vậy tôi cầm ngay cái xẻng trong tay, quấn tạp dề vào ngang hông, lao ngay ra khỏi bếp.
Lòng tôi đang tràn ngập sự phẫn nộ rồi đấy.
“Ngài thích ăn tái một chút hay là chín một chút ạ?”
Thực sự là tôi đã chuẩn bị kỹ càng trước khi nói rồi đấy nhé.
Muốn trách thì phải trách khí thế của anh ta quá mạnh mẽ, vừa nhìn một cái thôi mà tôi đã không nhịn được mà cụp đuôi xuống rồi.
Anh ta bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm một cuốn sách.
Nghe vậy anh ta nhướn mày lên, bộ dáng kia khỏi phải nói là ‘rù quyến’ cỡ nào.
Chân tôi lại nhũn rồi.
Chắc chắn là do di chứng leo cầu thang bộ mười tầng còn chưa khỏi.
“Cứ làm như em thích là được.”
Bít tết tái hay chín thì dễ thôi.
Nhưng mà cuốn sách đó sao mà tôi thấy quen quen thế nhở?
Hình như là cuốn doujinshi yaoi + không che tối qua tôi vừa mới xem thì phải.
Doujinshi: là một thể loại manga tự xuất bản ở Nhật, thường là manga hay tiểu thuyết. Doujinshi là những tác phẩm của những người không chuyên, thường là fan làm, fan vẽ, là sáng tác ăn theo nguyên bản, mục đích phục vụ fan. Còn yaoi thì các đồng chí chắc cũng biết rồi, là boylove đó ạ:)))))
Chuyện này anh zai lại làm sai rồi, lần đầu tới nhà người khác làm khách thì không được tự tiện chạm vào đồ đạc, có đúng không nào?
Vì vậy, tôi lại cầm cái xẻng rồi hùng hổ bước tới.
Tôi phải phân tích đúng sai cho anh ta mới được.
Hãy nhìn đi, nhìn xem giai điệu đơn của tôi bùng nổ như thế nào đi.
Hàm chứa biết bao giận dữ như này, tuyệt đối có thể khiến người ta sợ tè ra đấy.
“Sao vậy?” Anh ta gập cuốn truyện lại, tấm bìa truyện có hình ảnh trần truồng khiến người ta tim đập mạnh mặt nóng bừng đập ngay vào mắt tôi.
Bất kể là do đối diện với khuôn mặt của anh ta, giọng nói của anh ta, hay thậm chí là những ngón tay xinh đẹp trên gáy sách kia, tôi cũng đều cảm thấy mềm nhũn rồi.
Nhũn đến hỏng hết cả việc luôn.
“… Cuốn truyện đó, truyện… khá đẹp ha?”
Truyện rất đẹp, tất nhiên là tôi biết nó đẹp!
Đó là phiên bản có chữ ký mà sau khi xếp hàng chờ đợi đằng đẵng một tiếng đồng hồ tại lễ hội mùa hè Natsu Matsuri tôi mới mua được đó!
Natsu Matsuri: Là một hoạt động hấp dẫn và sôi động dành cho tất cả các bạn trẻ yêu thích cosplay và văn hóa Nhật.
Còn có lời chúc tốt đẹp nhất của tác giả gửi đến tôi được viết trên đó đó.
Viết cái gì ý nhở, để tôi nhớ lại chút coi.
Tôi xấu hổ chui lại vào bếp.
Nhân tiện khép cửa lại.
Đời này không cần phải ra ngoài nữa đâu.
Phòng bếp từ nay sẽ là nhà của tôi.
“Ừ thì, ăn ngon không?” Tôi nhìn anh ta dùng đũa gắp một miếng bít tết đã cắt của tôi cho vào miệng, trong lòng có chút thấp thỏm.
Thôi thì nói thật vậy, đây thực sự là lần đầu tiên trong đời tôi nấu món bò bít tết này đấy.
Quý dzị hỏi tại sao ư?
Đương nhiên là bởi vì bò bít tết quá đắt rồi, tôi còn tận năm trả góp nhà kia kìa, phải nhịn ăn nhịn tiêu đó.
Hic, xe cũng ngoẻo rồi, còn phải dành tiền mua xe nữa chứ.
Vừa nghĩ tới đồng chí xe của tôi…
Tôi khóc đây, đừng ai làm phiền tôi.
Anh ta chỉ “Ừm” một tiếng, thật là lãnh đạm.
Phí công tôi chăm chỉ khổ cực nấu bữa tối cho anh, bò bít tết cho dù có giảm giá rồi cũng đắt lắm đấy nhé.
Tôi liếc anh ta một phát nhanh như tia chớp, sau đó lại vèo một phát thu hồi tầm mắt về.
Bộ vest kia thoạt nhìn rất đắt nhỉ, liếc một cái cũng biết chính là thứ hàng tôi méo có thể mua nổi.
Người như vậy chắc là thường xuyên ăn ở các nhà hàng cao cấp rồi.
Cũng không cần lo lắng xem có người nào nấu cơm cho mình đâu.
Tôi có chút xoắn quẩy, nhất thời cũng không biết là ghen tị vì điều gì nữa.
Quý dzị nói coi, tôi nên ghen tị với anh ta vì anh ta ưu tú như vậy, hay là nên ghen tị với người nấu cơm cho anh ta trong tương lai?
Khóe môi anh ta dính chút nước sốt, chắc là mặn.
Tôi liếc nhìn xung quanh.
Với lấy tờ giấy ăn để trên bàn uống trà nhỏ khi tôi ăn vặt tối qua.
Ây da, xa quá, không thể làm gì khác hơn là phải đứng dậy đi lấy.
Rút ra một tờ rồi đưa cho anh ta, tôi cảm thấy tôi thật thực sự quá ư là chu đáo luôn.
Anh ta đưa tay lên, đầu ngón tay lướt trên tờ giấy trắng tinh.
Màu nước sốt ở khóe môi hơi đậm, do tôi làm vị tiêu đen.
Nhưng mà không hề ảnh hưởng chút nào đến giá trị nhan sắc của anh ta cả.
Tim tôi lại đập hơi nhanh rồi đấy.
Cơ mà không sao, hít thở sâu vài lần là có thể giải quyết được chuyện này ngay ấy mà.
Rung động tí thôi, cái này ai khi trưởng thành mà chẳng phải trải qua chứ.
Nhịp tim của tôi có dấu hiệu ổn định lại rồi.
Sau đó anh ta lại nắm cổ tay tôi.
Nhiệt độ tăng lên dọc theo đầu ngón tay anh.
Lâu nay tay chân tôi vốn bị lạnh, vì thế mà trong lúc nhất thời tôi cảm thấy rất dễ chịu.
Nhấn nút pause, đây không phải là lúc để xem xét về vấn đề có thoải mái hay không đâu nhé.
Tôi nên quẫy ra hay không quẫy ra?
Anh ta mở miệng trước.
“Có rượu không?”
Không có, tôi vừa không uống được vừa là một con đỗ nghèo khỉ.
Ăn bít tết mà tôi chỉ chuẩn bị nước lọc.
Tôi vô cùng xin lỗi anh…
Không phải, tôi làm gì sai mà phải xin lỗi anh chứ?
Anh đã không tốn tiền mua đồ ăn, đã ăn chùa rồi lại còn đòi rượu?
“Đến nhà tôi lấy nhé?”
Ông anh ăn xong thì tự đi về mà uống!
Tôi không nghĩ tới cái chân xấu xa của tôi sẽ lại chạy xuống đâu.
Tôi không có liêm sỉ.
Con vô cùng xin lỗi tổ tiên, tôi vô cùng xin lỗi đồng nghiệp.
Tôi vô cùng xin lỗi hàng xóm, vô cùng xin lỗi tấm lòng trong sáng thiện lương của tôi.
Tôi – một lần nữa lại trở lại tầng – nơi mà tôi đã chạy trốn ngày hôm qua.
Anh ta mở cửa, nhường đường cho người phía sau.
Anh lại làm thế, lúc này lại biết là nên nhường đường đúng không?
Tôi đổi dép đi trong nhà, bị mê hoặc bởi cách trang trí trong nhà của anh ta.
Nhìn bóng lưng anh ta đi lấy rượu từ trong tủ rượu, tôi lại móc cuốn sổ ghi chép trong đầu ra, tick thêm cho anh ta một mục là có trình độ thưởng thức.
Ghế sofa cũng vừa lớn vừa mềm.
Tôi muốn lăn trên đó quá.
Một ý tưởng nhanh chóng lóe lên trong đầu tôi.
Tôi lấy điện thoại ra.
Tôi không mang theo điện thoại di động!
Hình như là đang sạc pin ở nhà.
Tôi liếc nhìn cái đồng hồ bên cạnh TV.
Ngày mai là thứ bảy.
Không cần phải đi làm!