Mấy tháng không gặp, Thái Bình quả nhiên xinh đẹp hơn không ít, đôi mắt sáng long lanh như chứa ánh sao, bớt đi phần tinh nghịch trẻ con hồi bé lại thêm ba phần linh động khéo léo của thiếu nữ.
Nàng nhấc váy vội vã chạy đến, quy củ đã sớm vứt ra sau đầu, Ngô Nghị chưa kịp lên tiếng ngăn lại đã thấy nàng xốc mành chạy vào.
Đã lớn hơn ba tuổi, tính tình cũng chững chạc hơn, không còn gì cũng không quản mà nhào vào lồng ngực Lý Hoằng nữa, Thái Bình nắm váy, dừng lại trước mặt Lý Hoằng, ngoan ngoãn cong gối, cúi chào vị huynh trưởng tôn quý của mình.
"Thái Bình kiến quá thái tử điện hạ."
Khóe miệng nhợt nhạt của Lý Hoằng khẽ cong: "Đã lớn rồi, cũng hiểu lễ nghi, xem ra thái y ca ca của ngươi thật không có gạt ta."
Thái Bình lúc này mới tiến tới, ở trước mặt huynh trưởng, nàng vẫn là đứa nhỏ mãi không chịu lớn: "Hoằng ca ca, Thái Bình rất nhớ ngài."
Lý Hoằng cẩn thận đánh giá nàng một chút, nụ cười trên mặt lại chậm rãi nhạt đi: "Có lời gì đi ra ngoài nói... khụ..."
Y chỉ nhẹ ho hai tiếng mà khí lực toàn thân đều như đã rút hết, chỉ còn dư lại cái trán đổ mồ hôi.
Ngô Nghị nghe thấy tiếng ho khan kia thì nhanh chóng bước vào, vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng cũng dẫn được Thái Bình ra.
Lại quay về, cẩn thận nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán của Lý Hoằng, dùng mu bàn tay kiểm tra, quả nhiên đang sốt nhẹ.
Lý Hoằng vô lực thoáng nhìn lên, trong mắt không thiếu ý trách cứ: "Ngươi cũng ra ngoài."
"Ta theo Thẩm tiến sĩ đến đây để chăm sóc cho ngài, những việc này là bổn phận của ta."
Đời trước của Ngô Nghị coi như cũng tiếp xúc không ít với bệnh này, vẫn rất có kinh nghiệm để tránh bị nhiễm bệnh; mỗi lần sau khi tiếp xúc cùng Lý Hoằng đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, còn thường dùng bách hợp cố kim thang để đề phòng.
Lý Hoằng cũng không còn khí lực để đẩy y ra, cả người vùi lấp trong chăn, một thân xương chống đỡ không nổi, ghét lớp chăn này quá dày mà bỏ ra lại thấy lạnh, cả việc nhỏ này cũng là tiến thối lưỡng nan.
"Hoằng ca ca! Hoằng ca ca!" Thái Bình nhớ nhung vô cùng, không ngờ mình tự động chạy đến, huynh trưởng còn không cho vào gặp, cũng không biết Ngô Nghị đang nói gì bên trong.
Nàng kêu hai, ba tiếng cũng không nghe thấy Lý Hoằng đáp lại liền lặng lẽ kề tai sát mành lén lút nghe, chỉ nghe được Ngô Nghị nhỏ giọng căn dặn, nghe qua cũng chỉ là làm sao để ăn thật ngon, bảo dưỡng thân thể, không nên suy nghĩ nhiều.
Đứa nhỏ không thu hoạch được gì bèn phiền muộn lùi vài bước, ngồi ở bên án, buồn bực ngán ngẩm lật đầu sách Ngô Nghị đặt lên.
Lúc này Vương Quyển mới vội vã chạy tới, giơ ống tay áo lau lau trán mình: "Công chúa thiệt là, khiến thần đuổi không kịp!"
Thái Bình nghiêng đầu, nở nụ cười: "Là ngươi chạy chậm, chẳng lẽ còn trách ta sao? Ừm... Lý Cảnh đâu?"
"Tiểu Quận Vương phụng ý chỉ hoàng hậu, trước đi đưa chút lễ cho thái tử phi." Vương Quyển nói, "Hoàng hậu nương nương đã nói, ba năm này thái tử phi thực sự khổ cực, cố ý ban thưởng tơ lụa, để Nam An Quận Vương tự mình mang tới, lấy ý khen thưởng phẩm hạnh làm vợ."
Mấy câu nói của Vương Quyển không được Thái Bình để tâm, Ngô Nghị ở trong mành lại nghe được rõ ràng, Lý Cảnh được phong Nam An Quận Vương, xem như là động viên nho nhỏ đối với tiểu hoàng tôn này.
Võ hậu có thể nói là hao tổn tâm huyết để bồi dưỡng vây cánh nói, tuy rằng đã đề bạt cháu của mình là Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư đến Trường An, phong Quận Vương cho từng người, thế nhưng cái danh để ngoại thích tham gia chính sự nghe thế nào cũng không êm tai, không bằng kiếm vài hoàng tôn Lý Đường địa vị thấp kém để phong tước, như vậy cũng có thể ngăn chặn lời bàn ra tán vào.
Tước hiệu suy cho cùng cũng là hư danh, chỉ cần người nắm quyền là người trong dòng họ Võ thị là đủ.
Lý Cảnh được phong hào Quận Vương cũng mang theo ba phần ý tứ muốn lung lạc nhân tâm, tuy rằng cha là Lý Tố Tiết dường như thờ ơ quy hàng, nhưng nhi tử của hắn thì khó nói chắc, dù sao cũng là hài tử được nuôi lớn trong cung Đại Minh, tiểu chó săn thông minh này nếu như có thể để mình sử dụng, vậy thì cũng không hoàn toàn lãng phí một phần tâm cơ.
Võ hậu dùng người luôn không câu nệ tiểu tiết, nàng khoan dung như vậy đối với Lý Cảnh, yêu cầu chỉ có một___
Trung thành.
___
Lý Cảnh gặp Bùi thị rồi mới vội vàng chạy đến đây, vừa vào cửa đã thấy Thái Bình đang nâng sách, cũng không biết là đang đọc hay đang chơi.
Hắn đơn giản thi lễ: "Thần kiến quá công chúa."
Thái Bình thờ ơ như không, ngáp một cái: "Nói bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không cần phải có nghi thức như vậy."
Từ khi Vi Hòa có đính ước với Hiển ca ca, Lý Cảnh là bạn cùng chơi duy nhất với nàng, còn về sắc lệnh không được gặp lại trước kia, Võ hậu sủng ái con nhỏ đương nhiên cũng mở một bên mắt nhắm một bên mắt.
Hai đứa nhóc cũng coi như quen biết nhau từ hồi tóc còn để chỏm, bình thường chưa bao giờ dùng tới xưng hô công chúa quận vương, chỉ có điều, đã ra khỏi cửa Thái Cực Điện thì vẫn phải nói chuyện quy củ.
"Ở nơi của người khác, nào dám làm càn như vậy." Tâm tư Lý Cảnh hiển nhiên không đặt ở chỗ này: "Thái tử điện hạ đâu? Còn Nghị ca ca nữa?"
Thái Bình quay về phía rèm bĩu môi: "Bọn họ ở trong kia chơi riêng với nhau, mặc kệ ta."
Vương Quyển vội vàng xen vào giải thích: "Bệnh truyền thi của điện hạ rất dễ lây nhiễm, không dễ dàng gặp người, mới vừa ho hai tiếng, Ngô Nghị còn ở bên trong hầu hạ."
Lời còn chưa dứt liền thấy Ngô Nghị vén rèm đi ra, rửa tay trong chậu đồng được đặt trên giá gỗ lim một hồi mới phát hiện ra hai đứa trẻ một lớn một nhỏ đang nhìn mìn chằm chằm, tựa như hai con mèo nhỏ đòi ăn.
Tính toán một chút, Lý Cảnh cũng đã lên , là độ tuổi cao lên rất nhanh, mới tầm trăm ngày ngắn ngủi không thấy đã lại cao hơn một đoạn.
Gò má phúng phính khi còn bé cũng gầy đi, gương mặt ngây ngô mà sạch sẽ dần dần lộ ra khí chất ôn hòa của huyết thống Lý Đường, mặt mày thanh tú lại được thừa hưởng từ vẻ xinh đẹp của mẫu thân Tiêu thị, chỉ có sống mũi thẳng tắp như lưỡi dao sắc bén là để lộ ra vẻ đơn độc, kiêu căng khó thuần của thiếu niên.
Lại thêm hai, ba năm nữa là có thể trở thành một công tử phong lưu văn nhã nơi Trường An rồi, cũng như Lý Hoằng lúc trước, là người trong lòng của nhiều vị tiểu thư khuê các.
Tiểu đồ đệ trước kia quấn quít bên mình thật giống như một đêm đã trưởng thành, tướng mạo, vóc người, khí chất đều trở nên thật tốt, cũng càng hiểu quy củ, không giống như Thái Bình vừa thấy Lý Hoằng liền muốn dính tới, hắn thấy y cũng chỉ nhẹ cười, gật đầu vấn an: "Nghị ca ca."
Sau khi cảm thấy tự hào, trong lòng Ngô Nghị không khỏi có chút muộn phiền, ba năm qua, y toàn tâm tận lực chăm sóc Lý Hoằng, thật sự không để ý tới Lý Cảnh, cũng không biết đứa nhỏ này ở Trường An ra sao, được Võ hậu gọt giũa thế nào mới điêu khắc ra ba phần dáng vẻ quân tử khiêm tốn như bây giờ.
Lý Cảnh làm sao mà biết suy nghĩ trong lòng sư phụ, chỉ cảm thấy bản thân đã lớn, ngôn hành cử chỉ cần phải có quy củ, không thể khiến sư phụ mất mặt.
Thầy trò hai người chào hỏi hai câu, nhìn qua thì có vẻ xa lạ nhưng trong lòng đều vẫn nhớ nhung đối phương, có chút lo lắng người kia trở nên xa lạ, không còn thân cận với mình nữa.
Vẫn là Thái Bình phá vỡ cục diện bế tắc: "Cảnh nhi, không phải ngươi nói mẫu thân có khẩu dụ muốn ngươi truyền lời sao?"
Lý Cảnh lúc này mới hồi thần, hướng về phía mành quỳ xuống: "Thần kiến quá thái tử điện hạ."
Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ trong mành truyền đến: "Mẫu thân có khẩu dụ gì?"
"Hoàng hậu nương nương có khẩu dụ, đã lâu không gặp thái tử, trong lòng nàng thực sự nhớ nhung, vì lẽ đó đã tổ chức một bữa tiệc tại Hợp Bích cung Khởi Vân điện, mời thái tử tới tham gia, cùng nàng và thánh thượng tán gẫu cho thỏa nỗi nhớ mong."
Bên trong mành là một khoảng trầm mặc, chỉ có một trận gió nhẻ thổi qua cửa sổ, lẫn vào hơi thở căng thẳng của mọi người.
Lý Cảnh không khỏi có chút động lòng, biết quan hệ của đôi mẫu tử thiên gia này đã cứng ngắc liền nhẹ giọng nói thêm một câu: "Phái vương, Anh vương cùng Tương vương, ba vị điện hạ cũng thật nhớ nhung ngài, thánh thượng càng là thường xuyên nhắc đến điện hạ."
Thái Bình cũng thu lại vẻ vui cười trên mặt, nửa làm nũng tiến tới gần mành, lại như khi còn bé mà dán tới lồng ngực Lý Hoằng: "Hoằng ca ca, ngươi tới đi, mẫu thân nói rồi, đây là gia yến, nếu không ngươi sẽ không tới, Thái Bình thật sự nhớ những khi có thể cùng ngươi ngồi ở bàn tiệc, lại như khi còn bé vậy."
"Lại như khi còn bé, lau hết miệng dầu lên vạt áo của ta?" Lý Hoằng trầm thấp nở nụ cười, trong tiếng cười lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Nếu là ý của mẫu thân, vậy thì làm theo đi."
Thái Bình lúc này mới hoan hô một tiếng: "Ta biết mà, Hoằng ca ca hiểu rõ Thái Bình nhất!"
___
Gia yến lần này được tổ chức ở hành cung Lạc Dương Hợp Bích cung Khởi Vân điện, đế hậu hai người ngồi ở vị trí cao nhất, Lý Hoằng và Bùi thị ngồi ở ghế phụ bên cạnh Lý Trị, mà Thái Bình lại ngồi bên cạnh Võ hậu, đối mặt với Lý Hoằng.
Lý Hiền, Lý Hiển, Lý Đán thì cùng gia quyến ngồi thành hai bên, cho đến Lý Cảnh và vài tiểu bối an vị ở phía cuối, từ xa nhìn về phía các hoàng tử công chúa tôn quý.
"Hoằng nhi, lâu rồi không gặp, bệnh của ngươi đã tốt lên chứ?"
Võ hậu thân thiết mà nhìn hai gò má gầy gò của trưởng tử, xương gò má nhô ra tựa lưỡi lê, đâm thật sâu vào lòng nàng, đâm thủng phòng tuyến nàng vốn tưởng kiên cố như sắt.
Thân thể Lý Hoằng từ lâu đã không ngừng suy yếu, đến dự tiệc còn lưỡng lự, đũa ngà nạm vàng đặt trước mắt nhưng ngay cả khí lực để cầm cũng không có.
Y vô lực hướng Võ hậu gật gù: "Thân thể không được tốt nhưng tâm bệnh đã phục hồi bảy, tám phần, xin mẫu hậu yên tâm."
"Ngươi ở nơi này tu dưỡng, có thể ung dung vui vẻ đương nhiên là tốt nhất." Võ hậu nhìn ra sau lưng y liền thấy một thiếu niên thanh tú đứng sau, chính là Ngô Nghị lúc trước khi nàng đẩy đổ Đông cung đảng đã "lập xuống một công", bởi vì Lý Hoằng mang bệnh, không thể không mang thuốc đứng bên hầu hạ.
Trong lòng nàng tự rõ ràng, so với việc nói Ngô Nghị mang theo thuốc, chẳng bằng nói, Ngô Nghị chính là thuốc của y.
- --
Hal: Em bé Lý Cảnh comeback cực mạnh và đẹp trai kèm theo việc đổi xưng hô vì em nó "lớn rồi" các chị ạ uwu Và tôi tính nhầm tuổi của em nó với bác sĩ rồi hic.
Cuối cùng thì... thái tử với bác sĩ như thế nào mà ai cũng nhìn ra có gian tình thế OTL Tôi cảm thấy đau khổ nếu nó là tình đơn phương nên vẫn giữ vững niềm tin nó là tình bằng hữu, tri kỷ trong sáng cho đến giây cuối cùng, xin cảm ơn OTL Sao yêu đương cứ mệt mỏi đau đớn thế nhở huhuhu