Qua hồi lâu, nhịp trống báo hiệu số canh từ xa vọng lại cửa Quận vương phủ, xuyên qua tầng lá ngoài sân, tiến vào đại sảnh nơi mọi người đang nửa tỉnh nửa mê.
Lý Hoằng nghiêng ngả chống một tay, ánh mắt vẫn không rời quyển sách trên bàn, tai khẽ động, bất giác kinh ngạc: "Không ở Trường An không nghe được tiếng trống hoàng hôn, đến nơi này đến canh ba khi nào cũng không biết rõ."
Thái tử hẵng còn đang chăm chỉ cần cù, mọi người bên dưới không thể không thức đên làm nền theo, mắt díp lại hồi lâu mới nghe thấy âm thành gấp sách của Lý Hoằng.
"Ngày mai mời các vị thái y tiến sĩ hướng đến mấy chục hộ gia đình mà thái thú nhắc tới để đối chiếu. Vương công, nếu thái y chẩn đoán ra đậu mùa, lệnh cưỡng chế không được ra ngoài, đóng cửa sổ ở trong nhà tầm một tháng trở lên, lại phân cho năm thạch lương thực."()
Vương Lăng tính nhẩm, hơn thạch lương thực này biết lấy từ đâu đây? Thái tử gia rõ ràng muốn đào rỗng kho lúa nhà ông ta mà!
Lúc này Vương Sùng Cơ đứng ra: "Nếu quan kho không đủ, thần đồng ý tự xuất gia tư, chia sẻ hai trăm thạch lương thực, giảm gánh nặng cho quan gia."
Vương Lăng cảm kích nhìn Vương Sùng Cơ, rốt cục cũng là người cùng một họ, cành lá tương thông, lúc này lại chịu san sẻ với ông ta, xem ra sau này phải vòng đến nhiều hơn rồi.
"Đã như vậy, một nửa còn lại..." Lý Hoằng bưng tay ngáp một cái, mắt tràn lệ óng ánh.
Lời này chỉ thiếu chỉ mặt gọi tên Vương Lăng nữa thôi, Vương Lăng cũng thông minh, lập tức nói: "Hạ quan nguyện noi theo Quận vương gia."
"Việc này cứ quyết định như vậy đi." Lý Hoằng nói, "Mọi người đã cực khổ cả một ngày rồi, trước nên nghỉ ngơi đi."
Mọi người đã sớm ỉu xìu như rơm rạ, vừa nghe lời ấy quả thực như gió xuân làm băng tan, lúc này có tinh thần, cố gắng chống mí mắt, cung kính chắp tay cáo lui.
Tiền thính rộng lớn trong lúc nhất thời chỉ còn lại bốn người Lý Hoằng, Vương Sùng Cơ, Trương Văn Quán và Tiêu Đức Chiêu.
Trương Văn Quán bật cười: "Vương lão nhi ngươi thật là, cả chiêu này cũng dùng đến."
Vương Sùng Cơ cũng không khiêm tốn: "Đứng nói hai trăm thạch, muốn ta quyên góp hết, ta cũng việc nghĩa chẳng từ, chỉ là cần phải cướp lại chút dầu mỡ từ trên người con chuột lớn kia ta mới thoải mái vui vẻ!"
"Nếu đột nhiên mở miệng đòi hắn thạch, hắn đương nhiên không cam lòng, không nỡ đưa ra phần lực này." Tuy Tiêu Đức Chiêu mặt mũi hiền lành nhưng bàn tính trong lòng đánh cũng khéo không kém gì lão hữu của mình, "Ban đầu khiến hắn cho rằng mình phải lo toàn bộ để hắn oán giận trong lòng, rồi lại nhờ Vương công lên tiếng san sẻ một nửa, hắn lại coi như mình lời được một nửa mà đáp ứng, với người không đủ rộng rãi, khôn vặt hay dùng thủ đoạn như hắn, kế này có thể nói là cực kỳ tinh diệu."
Vương Sùng Cơ cười ha hả: "Vẫn là thái tử gia có biện pháp hay, hắn nói có thể khiến Vương Lăng vui vẻ giao ra thạch lương thực, ta ban đầu còn không tin, thật không ngờ, không ngờ mà."
Mấy người cười nhạo Vương Lăng một hồi mới dưới ánh nến bập bùng mơ hồ đường ai nấy đi.
___
Rời khỏi tiền thính, Ngô Nghị rất nhanh đã thấy buồn bực, bản thân y thì vẫn tốt nhưng lão sư Thẩm Hàn Sơn thì thực sự đã say mèm, bất tỉnh nhân sự rồi.
Y trước dìu Thẩm Hàn Sơn đến phòng nhỏ ở tây viện của hắn để nghỉ ngơi, thay hắn nhấc tay nhấc chân, quấn chăn khiến hắn thành cái bánh tét rồi mới yên lòng trở lại đông viện, nhấc tay khẽ đẩy cửa bước vào phòng.
Ánh trăng sáng thuần khiết chiếu vào phòng, như băng ngọc gắn trên đất, khiến người cũng không nỡ dùng lực, lo rằng sẽ làm vỡ.
Ngô Nghị nhẹ tay nhẹ chân đi vào, lặng lẽ nhìn, Lý Cảnh vậy mà không nằm trên giường, trái lại còn ngồi ở trước bàn, đầu chôn trong "Thương hàn tạp bệnh luận" y đọc sáng nay, mắt mơ hồ nửa nhắm nửa mở, rất nhanh muốn thiếp đi.
Ngô Nghị vừa định lặng lẽ ôm tiểu tử lên giường đi ngủ, Lý Cảnh đã tự tỉnh lại bởi tiếng bước chân của y, hoan hoan hỉ hỉ hô: "Nghị ca ca!"
Ngô Nghị vội vàng giờ ngón tay lên, đêm đã khuya, giờ đánh thức người khác cũng không tốt.
Lý Cảnh ngoan ngoãn không nói, nhưng lại dùng đôi mắt đen mực ánh nước nhìn Ngô Nghị, ba phần ánh mắt bảy phần ánh trăng, đôi mắt sáng long lanh trong đêm tựa mắt mèo.
Ngô Nghị nhỏ giọng thúc nó ngủ: "Sao lại thức đến canh giờ này?"
Lý Cảnh cũng học theo mà thì thầm: "Ta chờ ngươi về."
Ngô Nghị không khỏi thấy buồn cười: "Ngươi vậy mà còn không dám ngủ một mình sao?"
Lúc ở Viên Châu cũng không thấy đứa nhỏ này dính người như vậy, qua hai năm không gặp lại càng thích bám dính.
Lý Cảnh nghiêm túc lắc đầu: "Ta đọc "Thương hàn tạp bệnh luận", có vài chỗ xem không hiểu, mới muốn chờ ngươi về giảng cho ta."
Không ngờ đứa nhỏ tuổi tác chưa có bao nhiêu lại rất chăm chỉ hiếu học, Ngô Nghị sang cùng phía với nó, ngồi đọc sách trong đêm.
"Chỗ nào ngươi xem không hiểu?"
"Kinh thuyết, mạch có ba thốn, lặp lại thành sáu thốn, như vậy là sao... Ta chỉ từng đọc qua "Thần nông bản thảo kinh" và "Thương hàn tạp bệnh luận", vậy nên không biết câu này là từ quyển y kinh nào, cũng không hiểu được ý nghĩa."
"Câu này xuất từ "Nan kinh", ý nói thông qua lực tay khi bắt mạch để đoán ra mạch tượng, nói thí dụ như thầy thuốc dùng ngón tay bắt mạch, chỉ dùng ba phần lực đã cảm thấy mạch, đây là mạch khí của phổi; dùng sáu phần lực mới có thể cảm được mạch, đây là mạch khí ở tim, cứ vậy mà suy ra..."()
Ngô Nghị giải thích cặn kẽ tường tận, từng câu từng chữ của trang này trong "bình mạch pháp đệ nhất" đều trở nên rõ ràng. Nội dung y kinh tuy rằng khô khan vô vị, Lý Cảnh lại nghe đến say sưa, đôi tay nhỏ chống cằm, nom còn chăm chú hơn khi nghe cố sự.
Hai người một lớn một nhỏ cùng ngồi quanh quyển y kinh tích lũy kinh nghiệm và trí tuệ của tiền nhân đọc hơn nửa đêm, Ngô Nghị nói qua cho Lý Cảnh một lần, tự y cũng cảm thấy hiểu rõ hơn, mà Lý Cảnh vốn đọc những tri thức này như ăn thịt tươi uống nước lã, giờ đây mới chân chính lĩnh hội được điều tài tình trong đó.
Hai người nhờ ánh trăng trong suốt, một nói một nghe, mỗi người đều đạt được chút lợi ích, chờ sau khi đọc xong vài trang "Thương hàn tạp bệnh luận", sắc trời đã lộ ra vài tia nắng sớm.
Nắng phá mây lén đổi chỗ cho ánh trăng, từ cửa sổ lẻn vào phòng, phác họa nên hai người có nét đối lập đang thì thầm trong phòng.
Ngô Nghị thức trắng đêm, trên làn da trắng sứ nhẵn nhụi lại xuất hiện thêm hai vết thâm quầng, tựa vết nứt trên ngọc, người khác nhìn thấy đều gợi lên đau lòng.
Lý Cảnh thì đã ngủ một lúc trước đó, tinh thần đương nhiên rất tốt, thấy nét mặt mệt mỏi của Ngô Nghị, đứa nhỏ này cũng thầm bất an hối hận.
Nghe nói gần đây chúng thái y rất bận rộn, Ngô Nghị ca ca hôm qua đã bận bịu chân không chạm đất, vậy mà còn giảng kinh suốt đêm cho nó, chắc chắn rất mệt mỏi.
Đứa nhỏ rũ đầu, nắm nắm ngón tay: "Nghị ca ca, xin lỗi, ta nên đợi sau hẵng hỏi ngươi mới phải."
Ngô Nghị mệt mỏi ngáp một cái, đầu óc dùng quá độ liền không nhanh nhạy nữa, lát sau mới phản ứng được, đứa nhỏ này là hổ thẹn trong lòng, cảm thấy nó làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của y.
Y cười cười, xoa đầu Lý Cảnh: "Khổng phu tử cũng nói người nên cần mẫn hiếu học, đây là điều tốt, có gì phải xin lỗi?"
Nhìn nó vẫn mang bộ dáng nặng nề ủ rũ, Ngô Nghị lại nửa đùa nửa thật: "Người làm thầy, trách nhiệm là giải thích thắc mắc cho người khác, giờ ta đã thay ngươi trả lời nhiều vấn đề như vậy, không phải nên gọi ta một tiếng sư phụ sao?"
Lời này cũng chỉ nói để chọc đứa nhỏ vui, nhưng Lý Cảnh lại coi là thật, đôi mắt trong như minh châu nháy một cái, tràn ra vẻ vui mừng: "Vậy sau này ngươi sẽ là sư phụ của ta, người không được tùy tiện bỏ ta chạy nữa đâu đấy."()
Nói rồi, tựa như sợ Ngô Nghị đổi ý, đứa nhỏ vội vàng quỳ xuống, trán chạm đất, làm ba cái dập đầu giòn tan vang dội.
Thái dương đang ê ẩm của Ngô Nghị bỗng nhảy lên, nhớ tới năm xưa đứa nhỏ này cũng vì cứu mẹ mà liều lĩnh quỳ như vậy trước mặt y, không đụng phải tường nam không quay đầu ___ kỳ thực có đụng cũng chưa chắc đã quay đầu, cho dù có vỡ đầu chảy máu cũng bắt y gật đầu cho bằng được.
"Được rồi, ngươi đã nhận ta làm sư phụ, vậy thì phải có quy củ thầy trò."
Ngô Nghị không thể làm gì hơn ngoài kéo đứa nhỏ đang quỳ dưới mặt đất lên, cẩn thận xem xét trán Lý Cảnh, may mà cái trán thông minh này chỉ trầy chút da.
Lý Cảnh ngước đầu, ánh mắt chăm chủ: "Sư phụ, người nói."
Ngô Nghị nói: "Thứ nhất, trước mặt người khác không cho phép gọi ta là sư phụ, vẫn phải gọi là Nghị ca ca."
Dù gì thì y vẫn còn là học sinh, là đồ đệ của người khác đây này, lúc này lại thu tiểu thế tử làm đồ đệ, điều này mà truyền ra thì không khỏi có chút ngông cuồng.
Huống hồ, y có nhận Lý Cảnh làm đồ đệ thì Thẩm Hàn Sơn cũng chưa chắc chịu đứa đồ tôn này, gần đây hắn phụ trách nhiều chuyện tình rắc rối, giờ lại dùng loại chuyện nhỏ này quấy rầy thì thật là không biết phân nặng nhẹ rồi.
Lý Cảnh hơi phồng má, hiển nhiên là có chút mất mát, thế nhưng vẫn gật gù, âm thầm giấu thất vọng vào trong lòng.
Ngô Nghị xoa xoa trán của nó, trịnh trọng nói: "Thứ hai, sau này ngươi không được quỳ trước ta mà không được ta cho phép, dưới gối nam nhi có hoàng kim, lạy trời, lạy cha mẹ đều tùy ngươi, nhưng ở chỗ này của ta, trừ phi ngươi làm hỏng việc để ta trách phạt, bằng không không được dễ dàng quỳ xuống."
"Vâng..."
"Nếu ngươi đã nhận ta làm sư phụ thì phải nghe lời ta, đây cũng là điều thứ ba." Ngô Nghị thu tay lại, hiếm có khi mà nghiêm mặt trước mặt tiểu tử này một lần, "Nếu ngươi không nghe lời, ta cảm thấy vậy cũng không cần làm sư phụ của ngươi nữa."
Lý Cảnh chưa từng gặp dáng vẻ lạnh lùng nghiêm khắc như vậy của Ngô Nghị, lời lúc này của sư phụ rõ ràng mang ý nó không thể dùng được khổ nhục kế nằm ăn vạ khóc nhè rồi.
"Ba điều này, ngươi chỉ cần vi phạm một, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, sau không gặp gỡ." Ngô Nghị đưa tay ra đưa về phía Lý Cảnh, "Có được không?"
Lý Cảnh vội vàng ôm lấy ngón út của y, vẫn ngoắc tay ước định như khi còn bé.
"Một lời đã định thưa sư phụ!"
Sau khi ngoắc ta phải tuân theo lời hứa cả đời, Lý Cảnh thầm niệm quy định trong lòng một trăm lần, sợ mình phạm phải một thì lại bị Ngô Nghị bỏ lại.
- --
Hal: () thạch tầm , kg nha.
() Về cái đoạn rối não về kinh mạch này... Thực ra tôi cũng không hiểu lắm... Tại lúc tra thì từ cứ lẫn vào nhau ấy. Tôi không rõ cái "菽" này là "thốn" hay là "bộ" nữa... Cái chỗ cổ tay đấy được gọi là "thốn khẩu" (bởi vì nó là nơi khởi đầu và kết thúc của một vòng tuần hoàn khí huyết hoàn chỉnh), một lần thở mạch đi ba thốn (ba tấc), một lần hít mạch đi ba thốn, một vòng hít thở hoàn chỉnh đi thốn, cái này có vẻ trùng với ý câu mà Lý Cảnh nói (vì đây là đoạn duy nhất tôi đọc được có xuất hiện của "" và ""). Lúc đầu tôi tưởng là kiểu chia đều ra, cứ ba thốn một tạng mà khám, nhưng có vẻ như nó sai lè, bởi có "ngũ tạng" nhưng chỉ có ba loại dùng lực thì dò hết sao được =))))) Đúng là cũng cần phải dựa vào lực tay như Ngô Nghị nhắc đến để chẩn mạch nhưng hình như chỉ nhiêu đó thì không xác định được là phần nào có bệnh mà chỉ biết được độ nông sâu của mạch mà thôi. Còn muốn biết nơi nào có bệnh thì lại phải kể đến vị trí của ba ngón tay khi dùng để bắt mạch, nghĩa là dựa vào ba "bộ" thốn, quan, xích cùng vị trí tay trái hay phải nữa. Đấy, tôi thắc mắc với không hiểu như vậy đấy, ai có cao kiến gì thì góp ý nhé hic
Trời má, đống kiến thức đông y này cứ như triết vậy, đọc tiếng Việt mà cứ tối nghĩa bỏ bà, cứ như là dùng google dịch ấy OTL Chả nhẽ không có cách dùng từ nào cho dễ hiểu hơn hả huhu
() Chú Nghị chưa tốt nghiệp đã thành "sư phụ" người ta rồi =))))) Phá vỡ mọi kỷ lục =)))))
Ê mà chú Nghị nghiêm thế hic. Thế nhỡ sau này cún con muốn động tay động chân gì với chú thì chú chỉ cần không đồng ý là thằng nhỏ không không đưuọc nghe lời à huhu? Rồi bao giờ yêu nhau huhu? Lý Cảnh giờ tầm tuổi thì chắc cũng phải , năm nữa nhỉ... Sao nghe xa vời thế...