Bệnh tình của dượng dần dần cũng đã có chuyển biến tốt hơn. Hôm sau Chung Dạng đến bệnh viện, cô không ngờ lại gặp lại một người quen xa lạ. Tay cô vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, Tô Vân nhìn thấy cô, nét mặt lúng túng: "Dạng Dạng, con đến rồi à."
Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo gió màu đỏ, lớp trang điểm trên mặt tỉ mỉ, nhưng đâu đó vẫn có thể nhìn ra được dấu vết để lại của năm tháng.
Chung Dạng chỉ coi như không nhìn thấy người đó, cô đi đến bên cạnh giường bệnh của dượng, nói: "Dượng, hôm nay dượng thấy trong người đã khá hơn chưa ạ?"
Dượng mặc quần áo bệnh nhân, cười cười rồi nói: "Khá hơn nhiều rồi."
Đúng lúc đó mẹ Chung cất lời, bà ta nhìn Chung Dạng, rướn môi, nói: "Mẹ đi trước đây."
Tô Vân vội lên tiếng: "Để em tiễn chị."
Đợi hai người đi khỏi, dượng thở dài một hơi: "Mẹ con biết dượng bị ốm nên mới đến thăm. Thật ra bao nhiêu năm qua bà ấy cũng có gọi điện tới mấy lần, cũng muốn đến thăm con lắm, chỉ có điều người mà bà ấy kết hôn lại không thích bà ấy liên lạc với con, vậy nên tận hôm nay mới tới đây được."
Chung Dạng vờ như không nghe thấy gì, đôi mắt cô cong cong, sau đó cầm lấy túi nho ở trên bàn lên, chuyển chủ đề câu chuyện: "Dượng, con đi rửa nho cho dượng ăn nhé."
Dượng nở nụ cười khoan dung: "Cái con bé này."
Chung Dạng rửa nho xong ra ngoài, Tô Vân cũng đã quay trở lại.
Tô Vân yên lặng quan sát Chung Dạng, thấy sắc mặt cô không có gì thay đổi mới cảm thấy yên tâm.
Chung Dạng ở lại thêm lúc nữa, mắt thấy thời gian không còn sớm, cô đứng dậy rồi rời khỏi phòng bệnh.
Cô vừa mới đi ra khỏi thang máy của Khu nội trú thì trông thấy người phụ nữ đã đợi cô rất lâu, người phụ nữ tiến lên trước một bước, cẩn thận từng li từng tí: "Dạng Dạng, mẹ có mấy lời muốn nói với con."
La Trà từng hỏi Chung Dạng có còn hận mẹ Chung không? Khi ấy Chung Dạng nói không biết, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là cũng đã từng hận, nhưng đó cũng chỉ là khi cô còn nhỏ. Giờ phút này đối mặt với mẹ Chung, trong lòng Chung Dạng không hề dấy lên chút gợn sóng nào. Mười năm không gặp, cho dù huyết thống có khắc sâu tới đâu cũng đã sớm bị thời gian bào mòn. Hiện tại mẹ Chung đối với cô mà nói không khác gì một người xa lạ.
Hai người đi tới hàng ghế đá ở gần Khu nội trú ngồi xuống, mẹ Chung mở lời trước, giọng nói dịu dàng: "Mấy năm qua con sống có tốt không?"
Chung Dạng nói: "Tốt lắm, cô và dượng đều đối xử với tôi rất tốt."
Mẹ Chung gật gật đầu: "Cô của con đúng là đối xử với con rất tốt."
Chung Dạng như nhớ ra gì đó, cô hỏi: "Lần trước lúc dượng bị ốm, có phải bà đã đưa tiền cho cô không?"
Mẹ Chung sợ Chung Dạng hiểu lầm nên giải thích: "Con đừng tức giận, lúc đó cô của con không gom kịp chi phí phẫu thuật nên mẹ mới đưa cho cô con một chút tiền."
Chung Dạng hỏi: "Bao nhiêu?"
" vạn."
Chung Dạng gật đầu, nói: "Bà đưa cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền lại cho bà. Chuyện này, bà cũng đừng nói lại với cô, cứ coi như tôi không biết gì cả."
Sắc mặt mẹ Chung có phần khó xử, bà ta lưỡng lự giây lát rồi nói: "Dạng Dạng, mẹ biết con vẫn còn hận mẹ, lúc trước mẹ cũng muốn đưa con đi lắm..."
Chung Dạng lắc đầu: "Đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi cũng không còn là đứa con nít nữa, tôi biết lúc đầu bà có nỗi khổ riêng, vậy nên cũng không tính là hận được."
...
Mấy bữa nay Ôn Trì Chi đều ở cùng với Dương Thận.
Dương Thận có lẽ cũng nhìn ra được tâm trạng của anh không tốt, cười nói: "Sao mấy nay cậu cứ chui rúc ở chỗ tôi thế? Không ở bên cạnh Dạng Dạng của cậu à?"
Ôn Trì Chi hút thuốc, đôi mắt nheo lại, anh nói: "Cô ấy đâu có cần tôi ở bên cạnh!"
Dương Thận phì cười: "Lại cãi nhau hả? Đúng là cũng chỉ có Chung Dạng mới dám tỏ thái độ với cậu."
Ôn Trì Chi nhắc tới chuyện Chung Dạng nói chia tay mấy hôm trước.
Dương Thận nghe xong, nói: "Chắc là cô ấy ở bên cậu không có được cảm giác an toàn."
Dứt lời, Dương Thận lại nổi hứng liếc nhìn Ôn Trì Chi, anh ta nói: "Này, không lẽ cậu thật sự đã cắm rễ lên trên người Chung Dạng rồi đấy à? Theo tôi thấy cô ấy cũng có gì đặc biệt đâu."
Ôn Trì Chi không lên tiếng, anh gạt tàn thuốc, sau đó cũng tự mình suy nghĩ rốt cuộc cô có điểm nào tốt? Lần chia tay hai năm trước cũng coi như đã bẽ mặt đủ đường. Cả đời này anh thật sự chưa từng để một người con gái nào dám đánh vào mặt mình như vậy. Sau lần đó anh đã im ắng tận hai tháng liền. Về sau Dương Thận đến tìm anh lôi anh ra ngoài đi giải khuây.
Trong hai tháng đó Ôn Trì Chi ngày nào cũng thực hiện tốt nhiệm vụ của một ông bố. Vừa dỗ được Cốt Cốt ngủ say thì nhận được điện thoại của Dương Thận. Suy nghĩ cũng không có việc gì nên anh lái xe qua đó một chuyến.
Lúc ấy nhà họ Dương vẫn chưa sắp xếp chuyện hôn nhân cho Dương Thận, thời gian đó Dương Thận chơi bời đến phát điên, Ôn Trì Chi vừa vào trong phòng bao đã nhìn thấy trong lòng Dương Thận đang ôm hai người con gái.
Ôn Trì Chi ngồi xuống sofa, Dương Thận chỉ tay vào một cô gái trong số đó: "Đi tới chăm sóc anh Ôn đi."
Cô gái đó có mái tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú, lúc không nói chuyện sẽ khiến cho người ta có cảm giác là một người có khí chất lạnh lùng, khiến Ôn Trì Chi đột nhiên nhớ tới Chung Dạng, thật sự đã có một quãng thời gian Ôn Trì Chi không hề nhớ đến cô.
Cô gái ngồi bên cạnh Ôn Trì Chi cả đêm, nói chuyện với anh mấy câu, anh chỉ đáp lại cho lấy lệ, thế rồi cứ mấy lần như vậy thì cô gái đó chắc là cũng đoán ra được, cuối cùng cúi đầu nghịch nghịch di động để gϊếŧ thời gian. Sau đó cô ta như cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông rơi lên trên màn hình di động của cô ta, cô ta kéo sáng màn hình di động hơn một chút, nghiêng đầu hỏi: "Anh thấy cô ấy có đẹp không? Tôi cảm thấy cô ấy rất có sức hút."
Thật ra Ôn Trì Chi đã từng nhìn thấy tấm ảnh đó một lần. Khi ấy hai người vẫn còn ở bên nhau, cô cầm tấm ảnh đưa cho anh xem, nói: "Anh thấy có đẹp không? Em cảm thấy người đó chụp ảnh đẹp lắm."
Bên trong có mấy tấm hình, vải vóc mặc trên người ít đến đáng thương, Ôn Trì Chi vân vê mấy tấm ảnh đó trong tay, chất vấn cô: "Sao em lại mặc đồ hở như thế này, nhiếp ảnh gia đó là nam hay là nữ?"
Thật ra khi ấy hỏi câu đó cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, vậy mà cô lại dè dặt quan sát anh, sau đó ấp úng nói: "Là nam."
Anh cũng không có ý định sẽ ghen, chỉ trêu chọc cô một chút mà thôi.
...
Mắt Ôn Trì Chi hơi đỏ, nghe cô gái đó nói vậy, anh bật cười: "Sức hút? Sức hút chỗ nào? Tôi cảm thấy cô đẹp hơn cô ấy nhiều."
Cô gái đó nghe xong cả mặt nóng bừng, mím mím môi nói: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô ấy rất đẹp, anh không thích à, con trai ở trường tôi đều thích kiểu như cô ấy đấy."
Thích?
Thích cái gì?
Thích một người con gái vô tâm vô cảm đó ư?
Tối đó ít nhiều cũng cảm thấy mất hứng, chưa tới giờ Ôn Trì Chi đã cầm lấy áo khoác rời đi.
Dương Thận giữ anh lại: "Mới mấy giờ mà cậu đã vội vã về rồi?"
Ôn Trì Chi không nói gì, kể từ ngày đó, không hiểu sao anh lại rất ít khi ra ngoài tụ tập.
...
Ôn Trì Chi với Dương Thận nói chuyện phiếm câu được câu chăng, từ buổi chiều đến tận hơn giờ tối. Mấy hôm trước Hứa Tịnh Du đến bệnh viện kiểm tra, nghe nói là đã có em bé. Dương Thận cũng không dám ở bên ngoài quá lâu, chưa tới giờ mà người lớn trong nhà đã gọi điện đến giục anh ta về.
Hai người ra ngoài, Dương Thận nói: "Hiện tại đúng là hoàn toàn không còn tự do, cũng chẳng biết sao lúc đầu tôi lại mê muội đi kết hôn nữa!"
Dứt lời, anh ta lại kéo cổ áo ngửi ngửi, nói: "Trên người tôi chắc không có mùi thuốc đâu nhỉ, nếu không đợi lát nữa về tới nhà Hứa Tịnh Du lại quậy um xùm lên. Hôm nay tôi không đi xe đến, cậu đưa tôi về đi."
Hai người rời khỏi đại sảnh, Dương Thận lên xe trước.
Một tay Ôn Trì Chi đặt trên cánh cửa xe ghế lái, đột nhiên di động lại đổ chuông, anh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, sau đó nhấn nút nghe máy.
Dương Thận thò đầu ra ngoài, giục anh: "Mau lên xe đi, tôi mà về muộn là ăn đủ đấy!"
Ôn Trì Chì cúp máy, sắc mặt hơi thay đổi, anh nói: "Cậu tự về đi."
"Sao thế?"
"Chung Dạng xảy ra chuyện rồi!"
~Hết chương ~