Về Thời Cổ Gỡ Sợi Tơ Hồng

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cá

Hôm nay Thẩm Chiêu ra cửa, vì không muốn để người trong phủ phát hiện nên nàng cố ý lẻn đi từ cửa sau, còn đổi sang y phục nam nhân và tút tát khuôn mặt.

Hai tỳ nữ là Liễu Thanh và Xuân Diệp cũng bị bắt đổi sang kiểu trang phục của chân sai vặt, bắt đầu cải trang.

Xuân Diệp là ám vệ nên những việc này không xa lạ gì, năng lực tiếp thu tốt hơn Liễu Thanh rất nhiều, còn Liễu Thanh là lần đầu tiên giả dạng kiểu này, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy ba chấm.

Cũng may Thẩm Chiêu hành sự điệu thấp, các nàng chuồn ra khỏi phủ cũng không bị người khác phát hiện, Thẩm Chiêu dẫn theo hai tỳ nữ đến thẳng khu phố phía nam.

Nghe nói người tên Lưu Dương kia mở tửu quán ở khu phố phía nam, Thẩm Chiêu không phải đi lòng vòng vì nơi đó rất thẳng đường.

Theo kế hoạch, Thẩm Chiêu sẽ thăm dò tình huống của Lưu Dương trước, giờ này hẳn Lưu Dương đang bận việc trong tửu quán, nàng có thể nhân cơ hội đến gặp thê tử của Lưu Dương, thăm dò một số chuyện.

Nếu có thể thu thập tin tức từ miệng thê tử của Lưu Dương thì đúng là chuyện tốt vui vẻ, chủ yếu là Thẩm Chiêu muốn biết nguyên nhân khiến tính cách của Lưu Dương đại biến trong khoảng thời gian này.

Theo lý thuyết, dù bị ảnh hưởng bởi tơ hồng giả, nhưng cũng không đến mức khiến tính cách thay đổi lớn như vậy được.

Chắc chắn có bí mật.

Thẩm Chiêu giả nam, mặc trên người bộ kính trang màu mận chín, đường cong mảnh khảnh, trông cứ như tiểu công tử giàu có ấy.

Tuy đã hoạ trang nhưng khi xuất hiện ở con hẻm phía nam vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý. Người không biết còn tưởng đây là tiểu công tử nhà giàu nào đó bị lạc đường, đi nhầm vào nơi này.

Thẩm Chiêu đã xem bản đồ trước đó nên lúc này rất quen đường, vòng theo đường tắt, không bao lâu đã đến được nhà của Lưu Dương.

Liễu Thanh và Xuân Diệp đi theo Thẩm Chiêu, ban đầu Xuân Diệp không mấy để ý, tận đến khi phát hiện Thẩm Chiêu tìm đến nơi đây rồi!

Xuân Diệp nhìn Thẩm Chiêu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vì muốn giấu kín thân phận nên không nói gì.

Khi Xuân Diệp còn ở phủ Tạ Vân Phong, đã từng được sai đi điều tra nơi đây, Lưu Dương là người của Tứ hoàng tử, năm đó hắn từ bỏ việc khảo thí là nghe theo phân phó của Tứ hoàng tử.

Nguyên nhân bên trong vẫn đang bí mật điều tra.

Nhưng hôm nay Thẩm Chiêu đưa các nàng đến đây là vì lý do gì?

Chẳng lẽ đúng như lời chủ tử nói, nhị tiểu thư Hầu phủ đã lén cấu kết cùng Tứ hoàng tử từ sớm rồi?

Xuân Diệp không dám nghĩ nhiều nhưng việc hôm nay phải nhanh chóng báo cho chủ tử, để ngài ấy cảnh giác.

Sự thật thì, Thẩm Chiêu chẳng hay biết Lưu Dương là người của Tứ hoàng tử, nàng chỉ đến vì nhiệm vụ gỡ tơ hồng giả thôi và tất nhiên đây là một nhiệm vụ bí mật.

Huống hồ linh hồn xuyên vào cơ thể người khác là một việc tưởng như không thể, ai sẽ tin chứ?

Thẩm Chiêu bước lên gõ cửa, hồi lâu cũng không thấy ai ra mở, không có ai ở nhà à? Thê tử của Lưu Dương không có nhà ư?

Thẩm Chiêu nghi ngờ, đang định quay người rời đi thì nghe thấy đầu bên kia cánh cửa truyền đến một tiếng “Ai da”, bước chân của nàng dừng ngay tức khắc.

Người bên trong xảy ra chuyện gì thế?!

Thẩm Chiêu không kịp tìm người, đá cửa xông vào, cửa gỗ bị nàng đá lung la lung lay sắp đổ, vang lên tiếng kẽo kẹt khó nghe.

Liễu Thanh đờ người, tiểu thư nhà nàng từ khi nào trở nên bao lực vậy?

Xuân Diệp vẫn tốt, không khoa trương như Liễu Thanh nhưng vẫn chấn động trước hành động của Thẩm Chiêu. Trong ấn tượng của Xuân Diệp, Thẩm Chiêu là tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé, không có khả năng, đây…… đây là sức lực mạnh mẽ sẵn có nhỉ?

Thẩm Chiêu bước nhanh vào trong, liếc mắt đã thấy một phụ nhân trẻ tuổi ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ đang bảo vệ bụng mình, bên dưới hình như còn chảy máu.

Đây là sinh non à?

Thẩm Chiêu không có kinh nghiệm với chuyện này, nàng cũng không dám lộn xộn, vội vàng phân phó Xuân Diệp đi tìm đại phu.

Phụ nhân thấy Thẩm Chiêu xông vào, ôm bụng gian nan mở miệng: “Cầu….. xin ngài, giúp tôi, cứu đứa bé….. trong bụng!”

Thẩm Chiêu không biết phải làm gì, đại phu còn chưa đến, nàng chỉ có thể an ủi phụ nhân, “Ngươi yên tâm đi, nhất định sẽ giữ được đứa bé, ngươi đừng kích động, đại phu sắp đến rồi.”

Đồng thời, Thẩm Chiêu liên hệ với hệ thống, muốn hỏi xem nó có biện pháp gì để giữ được đứa bé trong bụng phụ nhân không.

Hệ thống nói có, nhưng phải dùng tích phân để đổi.

Thẩm Chiêu nhìn phụ nhân đau khổ và cái bụng to bên dưới thì không đành lòng, Thẩm Chiêu nói vài câu với hệ thống xong dùng một trăm tích phân để đổi thuốc, giữ lại đứa trẻ trong bụng phụ nhân.

Chờ khi Xuân Diệp dẫn đại phu đến, cảm xúc của phụ nhân đã ổn định trở lại, được Thẩm Chiêu và Liễu Thanh đỡ nằm xuống giường. Đại phu qua bắt mạch, xác nhận đứa bé không sao, kê một phương thuốc cho phụ nhân.

Thẩm Chiêu đưa phương thuốc cho Xuân Diệp và phân phó mang đi sắc, Xuân Diệp nghe theo, rời đi cùng đại phu.

Phụ nhân nằm trên giường cảm kích nhìn Thẩm Chiêu, nhẹ giọng mở miệng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đã giúp tôi.” Nàng ta biết viên thuốc Thẩm Chiêu cho mình ăn trước khi đại phu đến rất có tác dụng, vì sau khi ăn xong, cảm giác đau đớn trong bụng đã biến mất hoàn toàn.

Thẩm Chiêu: “Không cần khách sáo, ta muốn hỏi một chút, ngươi là thê tử của Lưu Dương đúng chứ?” Tuy Thẩm Chiêu biết phụ nhân trẻ tuổi này chính là thê tử của Lưu Dương, nhưng nàng không thể lộ ra là mình biết, mở miệng dò hỏi.

Hoàng Phân Thải gật đầu, giọng điệu hơi chần chờ: “Đúng vậy, ngài và tướng công của tôi….. có quan hệ gì?”

“À, ta đến tìm tướng công của ngươi để thương lượng chút chuyện về tửu quán.” Thẩm Chiêu rất tin tưởng vào màn hoá trang của mình.

Nhưng Hoàng Phân Thải vẫn nghi ngờ, lòng cảnh giác rất mạnh, “Vậy sao ngài lại tìm đến nhà của chúng tôi? Nếu muốn nói chuyện, có thể đến tửu quán tìm người.”

Thẩm Chiêu: “……”

Tính sai.

“Xin lỗi, thật ra….. ta là đến tìm ngươi.” Thẩm Chiêu biết không giấu nổi nữa, thoải mái thừa nhận, “Ta nghe nói tính cách của tướng công nhà ngươi bỗng nhiên đại biến, ta có thể giúp hắn trở về dáng vẻ trước kia.”

Thẩm Chiêu nói trông rất tự tin, ngược lại Hoàng Phân Thải thì ngẩn người, buột miệng nói: “Tướng công đối xử với tôi rất tốt.”

Thẩm Chiêu: “?”

Chẳng lẽ sổ tay tơ hồng bị lỗi?

Không phải Lưu Dương tin vào lời đồn, cho rằng cái thai trong bụng thê tử không phải máu mủ của mình nên đánh đập đủ kiểu à? Không phải tơ hồng giả nằm trên người Lưu Dương à?

Vậy là sao?

Thẩm Chiêu bắt đầu hoảng.

Nàng liên hệ với hệ thống, muốn nhận được câu trả lời chính xác từ nó, hệ thống chậm rì rì xuất hiện: [Ký chủ, nếu ta nói phụ nhân trước mặt không phải thê tử của Lưu Dương, ký chủ có tin không?]

Hệ thống nhẹ nhàng nhả một câu khiến trong lòng Thẩm Chiêu nhấc lên một trận cuồng phong.

Phụ nhân trẻ tuổi trước mắt không phải thê tử của Lưu Dương, vậy là ai?

Thẩm Chiêu lựa chọn tin tưởng hệ thống, nhưng nàng vẫn rất mơ hồ với thân phận của Hoàng Thải Phân.

Thẩm Chiêu tự tìm cho mình một cái cớ, khôn khéo nói lảng sang chuyện khác, sau đó mở màn một câu chuyện phiếm cùng Hoàng Thải Phân.

Hoàng Phân Thải vừa trải qua một chuyện đáng sợ, vất vả lắm mới ổn định được cái thai trong bụng nên muốn nghỉ ngơi, Thẩm Chiêu cũng ngại ở lại làm phiền.

Thẩm Chiêu mang theo Liễu Thanh rời đi, ra khỏi cửa thì nhớ đến những người sống quanh đây. Nếu nàng dò hỏi hàng xóm láng giềng ở đây, hẳn sẽ thu được chút tin tức hữu dụng nhỉ?

Thẩm Chiêu nhìn thoáng qua sắc trời, vẫn còn sớm, nàng không vội hồi phủ, chờ khi Xuân Diệp quay lại thì mang theo hai tỳ nữ qua nhà khác hỏi thăm chuyện nhà Lưu Dương.

Có điều đi qua mấy nhà, Thẩm Chiêu mệt mỏi, cẳng chân nhũn ra không nói, còn bị chửi không ít.

Liễu Thanh đưa khăn cho Thẩm Chiêu: “Tiểu thư, ngài lau mồ hôi trước đi, đợi nghỉ ngơi tốt xong chúng ta đi tiếp.”

“Ừ.” Thẩm Chiêu còn đang ngẫm nghĩ về sự việc ban nãy, giờ cần nghỉ ngơi nên nàng cũng không miễn cưỡng, dẫn theo hai tỳ nữ vào tửu lầu gần đó ăn cơm.

Con phố phía nam không so được với phía bắc, không phồn hoa náo nhiệt như phía bắc, tửu lầu rất ít.

Thẩm Chiêu chọn một tửu lầu trông không tệ, vào trong chọn một chỗ ngồi xuống, tiểu nhị trong tiệm thấy khách đến thì nhanh chân chạy qua, hỏi khách nhân muốn ăn gì.

Ba người Thẩm Chiêu ngồi xuống, gọi vài món ngon ngon để lót bụng. Thấy tiểu thư nhà mình hành động tuỳ ý như vậy thì Liễu Thanh bị doạ ngây người.

Trước kia nhị tiểu thư ngạo man tuỳ hứng nhưng chưa bao giờ đến ăn cơm ở tửu lầu kiểu này, cũng không đối tốt với tỳ nữ như này, còn để các nàng ngồi cùng bàn với mình.

Từ khi Thẩm Chiêu rơi xuống nước, nàng giống như trở thành người khác vậy, tính tình ôn hoà hơn rất nhiều, Liễu Thanh biết hết.

Thẩm Chiêu không biết bản thân đã lộ ra chân tướng trong vô thức, chờ khi tiểu nhị bưng đồ ăn ra thì nàng bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

__

Cơm nước no bụng xong, Thẩm Chiêu lại mang theo hai tỳ nữ vào ngõ nhỏ kia, hỏi thăm xong xuôi mới nhớ ra mình còn muốn đến tửu quán.

Tửu quán của Lưu Dương cách đây không xa, Thẩm Chiêu lấy cớ vào mua rượu tặng đại ca, đường đường chính chính vào cửa.

Một thân kính trang của Thẩm Chiêu, vừa nhìn đã biết là công tử có tiền, Lưu Dương tự qua hầu họ, dò hỏi Thẩm Chiêu muốn mua rượu gì.

Thẩm Chiêu không hiểu về rượu, mục đích nàng đến đây là để nhìn mặt Lưu Dương một lần, thuận tiện xem qua tình huống của tơ hồng giả.

Giống tình huống của đại tỷ nàng lúc trước, trên cổ tay Lưu Dương cũng có một sợi tơ hồng ảm đạm không có ánh sáng, ngoài Thẩm Chiêu, không ai có thể nhìn thấy sợi tơ hồng trên cổ tay.

Thẩm Chiêu: “Ngươi là lão bản ở đây? Rượu hoa quế tốt nhất ở đây bán như thế nào? Ta muốn mua một ít.”

Liễu Thanh và Xuân Diệp: “……”

Nhị tiểu thư thật sự muốn mua rượu, các nàng có nên ngăn cản hay không?

Lưu Dương biết đây là thần tài đến, vội vàng nói: “Có, không biết công tử muốn mua loại rượu hoa quế nào? Trong tiệm tôi có không ít, ngài có muốn lên lầu nhìn chút không?”

“Được.” Thẩm Chiêu gật đầu không suy nghĩ.

Lưu Dương tự dẫn nàng lên lầu, Liễu Thanh và Xuân Diệp đi theo không rời.

Lên trên lầu, Lưu Dương đến trước một gian phòng toả ra mùi rượu nồng đậm, Thẩm Chiêu đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên trước mắt tối sầm.

Phía sau truyền đến hai tiếng kinh hô.

Truyện Chữ Hay