Về Thời Cổ Gỡ Sợi Tơ Hồng

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cá

Loại cặn bã này sao xứng đôi với đại tỷ của nàng chứ?

Liễu Thanh đi theo Thẩm Chiêu không hiểu sao tiểu thư đột nhiên tức giận, tỳ nữ cũng không dám hỏi, đi sau phụ trách cầm đồ ăn ngon, nghiêm túc hầu hạ nàng.

Đợi khi Phương Kiêm và liêu đồng của hắn rời đi thì cơn giận của Thẩm Chiêu mới rút.

Đồ ăn tinh xảo làm bằng đường đã bị Thẩm Chiêu cắn sạch, Liêu Thanh đưa khăn cho nàng lau tay.

__

Gió đêm thổi qua ô cửa sổ, âm thanh kẽo kẹt quấy phá ánh nến bên trong.

Tạ Vân Phong nhìn bản đồ Liêu Dương trước mặt, phiền muộn trong lòng.

Đời trước Tứ hoàng tử tính kế gắn lên người chàng tội danh mưu phản, chính là bắt đầu từ Liêu Dương. Thành Liêu Dương là nơi bí mật huấn luyện đội quân tinh nhuệ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì người cầm đầu hẳn là Tứ hoàng tử.

Trước tiên cần có một kế sách tốt, ngoài việc âm thầm thu thập chứng cứ mưu phản của Tứ hoàng tử, còn phải đảm bảo được an nguy của người nhà.

Đời trước cửa nát nhà tan, vận mệnh bi thảm, đời này chàng tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra nữa!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, theo sau là tiếng đập cửa, Tạ Vân Phong nhanh chóng cất bản đồ: “Vào đi.”

Người đến là thị vệ của chàng, Thẩm Phương.

Đời trước vì bảo vệ chàng rời khỏi kinh thành an toàn, Thẩm Phương đã liều chết đấu đá với những tên thích khách đuổi giết chàng. Tiếc là, cuối cùng Thẩm Phương vẫn bỏ mạng dưới đao kiếm của người khác

Tạ Vân Phong cảm thấy may mắn vô vàn, bởi chàng đã quay về, có cơ hội thay đổi vận mệnh bi thảm của đời trước.

Thẩm Phương cung kính nói: “Chủ tử, việc ngài phân phó thuộc hạ đã sắp xếp thỏa đáng, mười ba đã đi Hầu phủ theo dõi.”

Mười ba là người á mấy bồ, kiểu như sĩ tử hay ám vệ ấy, đặt tên theo số thứ tự.

Tạ Vân Phong ngước mắt nhìn qua, ánh nến hắt qua gương mặt chàng, như dải phân cách giữa bóng tối và ánh sáng, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Người theo dõi Thẩm Chiêu đã sắp xếp ổn rồi chứ?”

Thẩm Phương thành thật trả lời: “Hầu phủ nạp thêm đám tỳ nữ mới, mười ba đã thuận lợi trà trộn vào đó, nhưng nghe nói nhị tiểu thư Hầu phủ vẫn chưa qua chọn.”

Hầu phủ tìm tỳ nữ cho Thẩm Chiêu, những người này sẽ chỉ hầu hạ một mình nàng.

Việc này chính là một cơ hội tốt để Tạ Vân Phong sắp người vào, theo dõi Thẩm Chiêu.

Bất luận ra sao, chàng cũng sẽ biết tin tức bên Thẩm Chiêu đầu tiên. Nếu may mắn bắt được chứng cứ cấu kết giữa Thẩm Chiêu và Tứ hoàng tử, thì càng tốt hơn.

“Ừm.” Tạ Vân Phong không nóng vội, dù sao vẫn còn thời gian, chàng có thể tìm từ từ.

Thẩm Phương đã sắp xếp tốt cho mười ba ở bên kia, chỉ cần thành công đến hầu hạ bên Thẩm Chiêu, mọi tin tức sẽ được truyền về ngay cho chủ tử.

Tạ Vân Phong còn bận việc khác, lấy phong thư trong cổ tay áo ra: “Thẩm Phương, ngươi đến Liêu Dương một chuyến, giúp ta làm một việc.”

Thẩm Phương sẽ không hỏi chuyện của chủ từ, chỉ nhận mệnh, cầm phong thư rời đi.

Người đi rồi, Tạ Vân Phong nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn, con ngươi trầm xuống, khóe môi bạnh ra.

Thẩm Chiêu à Thẩm Chiêu, đời này ta nên làm gì với nàng đây?

__

Thẩm Chiêu rời giường sớm, Liễu Thanh hầu hạ nàng rửa mặt, vừa ăn cơm xong đã bị quản sự ma ma gọi đi tiền viện.

Bên ngoài tiền viện có hai tỳ nữ đang đứng, trông có vẻ là quản sự ma ma mang đến.

Thẩm Chiêu vừa nhìn liền biết ý tứ của quản sự ma ma, muốn nàng chọn thêm vài tỳ nữ đây mà.

Thẩm Chiêu không thích nơi ở của mình có quá nhiều người, người hầu hạ nàng đã đủ rồi, nhiều quá sẽ khiến nàng thấy mất tự nhiên.

Nhưng ngại quản sự ma ma thúc giục, Thẩm Chiêu vẫn giả bộ nhìn qua, cuối cùng chọn tỳ nữ có vẻ ngoài trông khá trẻ con, dáng người hơi tròn.

Tỳ nữ có dáng người hơi tròn đó chẳng phải mười ba, người đã thành công trà trộn vào đám tỳ nữ ở Hầu phủ à?

Ai mà ngờ được, ám vệ mười ba của Tạ Vân Phong lại là một tiểu cô nương dáng người tròn tròn, mang nét trẻ con cơ chứ.

Mười ba rất vui vẻ khi được nhị tiểu thư chọn trúng, vội vàng tạ ơn Thẩm Chiêu: “Tiểu thư, mong ngài ban tên cho nô tỳ.”

Thẩm Chiêu cảm thấy người này lớn lên đáng yêu, trông vừa mắt thì chọn thôi, còn phải ban tên nữa hả? Lắm chuyện thế.

Thẩm Chiêu vắt óc suy nghĩ mãi mới nghẹn ra một cái tên, cảm thấy không tệ lắm: “Gọi là Xuân Diệp đi.”

Mười ba, à không, giờ phải là Xuân Diệp: “Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.”

Nhiệm vụ hoàn thành!

Quản sự ma ma thấy Thẩm Chiêu chỉ chọn một tỳ nữ thì không yên tâm, không nhịn được mà khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư, hay ngài chọn thêm vài người đi? Việc hầu hạ không thể qua loa được.”

“Không cần.” Thẩm Chiêu lắc đầu từ chối.

Chọn người hầu hạ nằm ở chất lượng, không phải số lượng. Một người thuận mắt còn tốt hơn nhiều người phiền phức.

Quản sự ma ma nào dám bắt ép Thẩm Chiêu chọn thêm người.

Thẩm Chiêu dẫn người rời đi, những tỳ nữ còn lại được quản sự ma ma đưa qua viện khác, để những chủ tử khác lựa chọn.

Ngay đêm đó, Xuân Diệp truyền tin về cho Tiểu Kính vương gia, báo cáo nhiệm vụ thành công.

Tạ Vân Phong rất hài lòng với biểu hiện của mười ba, hồi âm dặn dò vài câu, dặn mười ba phải cẩn thận, phải quan sát kỹ nhất cử nhất động của Thẩm Chiêu.

__

Hôm nay Thẩm Chiêu bị Hầu phu nhân mang lên chùa Bạch Mã cầu phúc, mấy tỷ muội khác trong phủ cũng đi theo.

Hầu phu nhân cưng chiều Thẩm Chiêu, đương nhiên phải ngồi chung xe ngựa với nàng.

Thẩm Chiêu cũng biết bản thân được thiên vị, ra sức sắm vai con gái ngoan, nói những lời êm tai, dỗ Hầu phu nhân vui vẻ.

Đến nơi, Thẩm Chiêu vừa xuống xe ngựa đã thấy khung cảnh náo nhiệt, giờ là mùa chùa Bạch Mã có nhiều khách hành hương nhất, phần đông người đến nơi này là để cầu nhân duyên.

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Chiêu đến chùa, nàng có ký ức của nguyên chủ nên biết, nàng ấy mỗi tháng sẽ đến chùa cầu phúc một lần, tất nhiên là vì Tiểu Kính vương gia rồi.

Hôm nay Hầu phu nhân đưa mọi người đến cũng là để cầu nhân duyên, đối tượng trọng điểm chính là Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu không tin cũng chẳng ghét kiểu mê tín phong kiến này, dẫu sao cũng là người hiện đại, nàng chỉ tin tưởng vào khoa học kĩ thuật.

Thẩm Chiêu mang theo Liễu Thanh và Xuân Diệp xuống ngựa, ngoan ngoãn theo sau Hầu phu nhân. Đằng sau còn có mấy tỷ muội khác, cũng đi vào dâng hương cầu phúc.

Xong xuôi, Thẩm Chiêu chết lặng. Chùa Bạch Mã rất lớn, đi lâu dễ mỏi chân, huống chi Thẩm Chiêu chính là tiểu thư được nuông chiều từ bé.

Tận khi dâng hương với Hầu phu nhân xong nàng mới có cơ hội nghỉ ngơi. Hầu phu nhân muốn đi tìm trụ trì của chùa Bạch Mã, nên đã gọi tiểu hoà thượng trong chùa đến, nhờ dẫn Thẩm Chiêu qua thiện phòng nghỉ ngơi.

Mấy tỷ muội khác không đi nghỉ cùng Thẩm Chiêu.

Thẩm Chiêu ngồi xuống, Liễu Thanh bóp chân giúp nàng, giảm bớt đau nhức.

Âm thanh hệ thống đột ngột vang lên: [Ký chủ, tình huống khẩn cấp! Thẩm Yên đi tìm Phương Kiêm, trong chùa Bạch Mã!]

Thẩm Chiêu: “!”

Một giây trước Thẩm Chiêu còn đang uể oải, một giây sau tinh thần vực dậy, không cần Liễu Thanh bóp chân nữa, nàng vội vàng ra khỏi thiện phòng, chạy đi tìm Thẩm Yên.

Thẩm Chiêu không quan tâm Liễu Thanh và Xuân Diệp đang í ới đằng sau, bước chân vội vàng, không cẩn thận đụng phải người khác.

Thẩm Chiêu bị đụng, mũi đau ơi là đau, theo bản năng ngẩng đầu, thấy rõ mặt người nọ thì ngạc nhiên: “Sao ngài lại ở đây?”

Truyện Chữ Hay