Vệ Sĩ

chương 99: [đội côn trùng có hại đường ngọc tuyền · 1] xông loạn vào phòng thử đồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Hoắc hai nhà kết thông gia, thuận theo lịch nghỉ kín kẽ của hai tiểu tử, hôn kỳ định vào tết âm lịch.

Cuối tuần hai người đi dạo Oriental Plaza, mua đồ tết, chuẩn bị lễ phục, vội vội vàng vàng. Sở Tuần dắt người nhà mình đến cửa hàng thương hiệu cao cấp chỉ bán đồ giới hạn số lượng, đo đạc may tây trang theo yêu cầu.

Truyền Võ ngại phiền: “Đã có hai bộ tây trang rồi.”

Sở Tuần nói: “Hai bộ kia không đủ đẳng cấp, tôi muốn mua cho cậu một bộ tốt nhất.”

Truyền Võ nhỏ giọng nói: “Nhiều bộ như vậy làm gì, chúng ta lại không kết hôn ba lần.”

Sở Tuần nghiêng đầu: “Tôi thích nhìn cậu mặc tây trang đấy, được không? Cô dâu người ta ai bái đường thành thân, đãi tiệc mà không thay mấy bộ váy hả? Cậu thay ba bộ cho Nhị gia, ba màu khác nhau, đẹp trai áp hết bọn họ.”

Truyền Võ mím ra má lúm đồng tiền: “Yêm mặc quân trang không đẹp trai à?”

Sở Tuần lặng lẽ thổi khí vào tai Truyền Võ: “Cậu cởi truồng đẹp trai nhất……”

Hoắc Truyền Võ bây giờ đã luyện thành, nghe lời này cũng không đỏ mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi nhanh.

Tối hôm kia cha mẹ hai nhà gặp mặt ăn cơm, sau khi trở về, Sở Tuần bổ nhào vào cái tên tráng kiện này, cưỡi lên, lật người lại không chút lưu tình trừng phạt, Sở gia bị vu oan trên bàn cơm toàn bộ đòi lại hết. Hai người kề sát vào nhau trên sô pha. Sở Tuần chỉ dùng mấy ngón tay, hung hăng làm, khiến Truyền Võ ở đầu ngón tay cậu run rẩy, thở dốc, túm chặt vỏ sô pha, hai bắp đùi rắn chắc điên cuồng cọ động, hạ thân sưng to, mồ hôi đầm đìa, sô pha ướt một tảng lớn…… Ai là người đứng đầu một nhà, ai là đàn ông trong nhà hử? Nhị gia phóng điện, chích vào thịt cậu.

Cửa hàng này chuyên may đo hàng hiệu cao cấp theo yêu cầu của con cháu thế gia có thân phận trong giới, rất sang trọng. Sở gia là khách quen. Nhân viên đo đạc từ đầu đến chân cho Hoắc Truyền Võ, tự đáy lòng cảm thán: “Dáng người thật đẹp, quả thực, không chỗ nào chê được.”

Khóe miệng Sở Tuần câu lên. Nhị Võ nhà cậu vai rộng chân dài, dáng dấp người mẫu, càng là trường hợp nghiêm túc, mặc quân trang tây trang len dạ, càng có thể phát huy khí chất nội liễm cấm dục dương cương, vô cùng tinh tế.

Bắp đùi Truyền Võ khá tráng kiện, Sở Tuần thầm liếc mắt ngắm nửa người dưới của anh, đường mông căng đầy toát lên vẻ gợi cảm, đũng quần no đủ, lộ vẻ nam tính thực không phải ở chỗ mặc ít hay nhiều.

Thợ may thuận miệng buôn chuyện: “Mấy hôm trước có một vị, cũng đặt tây trang theo yêu cầu, vòng đùi so với anh này còn thô hơn, những hai thước (), còn thô hơn thắt lưng tôi nữa.”

Hai thước: khoảng cm, thước = /m

Sở Tuần không tin: “Thô như vậy, ai thế.”

Thợ may ngẫm lại, lắc đầu: “Không dám nói, dù sao ánh mắt diện mạo kia không phải người bình thường……”

Sở Tuần nghĩ thầm, ai a, khẳng định không đẹp trai bằng người nhà cậu, kém xa.

Hai người dạo quanh các cửa hàng nam trang cao cấp, đi qua các kệ hàng, vai kề vai, cánh tay thường cọ vào nhau. Sở Tuần cầm một sợi dây đeo nội y tình thú, Truyền Võ vừa thấy hai cái dây đeo kia liền điên, nhíu mi lắc đầu. Sở Tuần nói, “Lấy không”. Truyền Võ nói, “Cậu mặc?” Hai người lôi kéo tranh chấp. Sở Tuần ánh mắt khôn khéo, thi thoảng đổi phong cách, thuận tay lại xách lên một cái áo choàng rộng chất vải linen thuần trắng gần như trong suốt, đưa hết cho Truyền Võ.

Truyền Võ: “Lộ thịt à.”

Sở Tuần: “Dế nhũi, khi nào đi chơi biển thì mặc, phía dưới kết hợp với quần bơi, về quê cậu, mình ra bờ biển mặc.”

Trong đầu Truyền Võ chợt lóe lên hình ảnh tuyệt vời động lòng người, trên mảnh đất bằng phẳng vươn lên một căn biệt thự ba tầng, cửa sổ sát đất trong suốt, ban công hai tầng, bóng mây bay trên bờ cát trắng.

“Vào phòng thử đồ thử xem.”

Sở Tuần ngậm một cây kẹo mạch nha, món hồi nhỏ cậu thích ăn nhất. Cậu thuận tay bóc một cây cho Truyền Võ, đưa qua, Truyền Võ trực tiếp há miệng ngậm lấy. Hai người mỗi người ngậm một cây kẹo, dùng đầu lưỡi gảy gảy, đã là đàn ông hơn ba mươi, nhưng diện mạo rõ ràng vẫn là hai thiếu niên phong lưu bĩ suất năm đó.

Tay Truyền Võ xách đủ loại quần áo nam khêu gợi, ngẩng đầu im lặng đi qua bảy tám khúc cua, rảo bước tiến vào một phòng thử đồ……

Sở Tuần Truyền Võ bước vào từ bên hành lang phía đông của tiệm nam trang, đầu vai phủ ánh nắng chói mắt sau giờ ngọ. Còn hai người bên kia, đi dọc theo lối phía tây qua bên này, thân hình dấu trong bóng các kệ hàng, một trước một sau đi dạo, trung gian cách một khoảng tế nhị.

Thiệu Quân làm đầu tàu, híp đôi mắt xếch xinh đẹp, diện mạo tuấn tú, eo thon khẽ lắc. Lực chú ý của cậu hoàn toàn dồn vào vật phẩm ở hai bên, áo bó sát người, cà vạt, quần bò.

Thiệu Quân thấp giọng nói: “Cái này ngực thấp, lộ khe, khẳng định đẹp.”

Người phía sau cậu đeo kính râm, tóc siêu ngắn, miệng nhai đầu lọc thuốc, cảm thụ rõ mùi vị, lạnh lùng: “Lộ ra câu ai? Em lộ hay tôi lộ?”

Thiệu Quân liếc mắt: “Chọn quần áo cho anh đấy.”

Khóe miệng La Cường nhếch lên, giọng nói mang theo hơi khói sặc người: “Tôi lộ thì được, khe của em không thể lộ.”

Hai tay La Cường cũng không rảnh rỗi, mỗi tay xách bốn năm cái túi lớn, thực hết cách với nhóc con này, ước chừng mua tới mấy chục cân quần áo.

Thiệu Quân tay cầm một xấp đồ, toàn bộ vắt lên vai La Cường, hất đầu: “Đi, tìm phòng thử đồ thử xem, em muốn nhìn anh mặc.”

Thiệu Tam gia một câu “em muốn nhìn anh mặc”, La Cường thở hắt một hơi, đáy mắt hiện lên tia dung túng sủng nịch, cắn thuốc, trên vai khiêng một đống quần áo tình thú khiêu gợi chó má lão tử con mẹ nó cả mấy kiếp chưa từng mặc cũng chưa từng thấy, không rên một tiếng đi tới phòng thử đồ……

Sở Tuần đợi một lúc lâu, nhổm dậy khỏi ghế dựa trong góc, nhai kẹo que, quẹo qua vài khúc ngoặt, tìm Truyền Võ nhà cậu.

Thiệu Quân hiện giờ cũng học người nhà mình, thích nuốt mây nhả khói, nhưng không quá nặng, Tam gia gia đây không hiếm lạ. Cậu từ trên giá lấy xuống hai cái cà vạt hoa, soi gương ướm thử, cảm thấy rất xứng với khí chất đàn ông buồn tao kia của La Cường.

Khu nam trang này, kỳ thật có hai nơi thử đồ. Hai bên vừa vặn đối lưng vào nhau, cửa hướng ra ngoài, trung gian cách một bức tường không nhìn thấy nhau, cũng không biết phía sau thế nhưng còn có một cái.

Sở Tuần không biết, hỏi: “Ở đâu vậy?”

La Cường khẽ hừ một tiếng, trầm nặng.

Sở Tuần từ kẽ hở trên cửa phòng thử đồ, quăng vào hai cái quần sịp, trên không xẹt qua hai đường parapol lưu loát.

Sở Tuần phân phó; “Thử cái này cho tôi xem.”

La Cường đang miệt mài, hung ác phát lực, lao lực đối gương nhét chân vào quần bò. Bắp đùi hùng vĩ tráng kiện, mắt thấy ống quần bò bị cái chân thô to xỏ vào, đường chỉ bên hông quần trực tiếp nứt toác, “roẹt” một tiếng.

Quần sịp từ trên trời giáng xuống, đáp trên đầu La Cường.

La Cường run mày, mặt không đổi sắc, lấy thứ mắc trên đỉnh đầu xuống……

Hai cái quần con khiêu gợi, mặt sau khoét cái lỗ, còn đan dây, dùng sợi tơ bện thành hình hoa khiên ngưu hay hoa cúc dại gì đó.

Sở Tuần ép thấp giọng, mang vài phần đường hoàng cùng thân mật: “Sau lại lên mặt với mẹ chúng ta đi? Cậu nói với bà ấy, tôi dùng cái này làm cậu.”

La Cường: “……”

……

La Cường lúc đầu không nghe ra, giọng Sở Tiểu Nhị kỳ thật đặc biệt giống đại bảo bối nhi nhà hắn, mới nghe có thể nghe lầm. Nhị vị thiếu gia kia là con cháu cán bộ xuất thân cùng một quân khu đại viện, thổ nhưỡng nơi nào dưỡng ra người nơi ấy. Đại viện bộ đội có khẩu âm độc nhất vô nhị của đại viện bộ đội, không giống với dân đen trong ngõ nhỏ, lộ ra một loại khí chất, hướng ngoại, kiêu ngạo, bĩ khí mười phần, bên trong lại trong suốt như ánh mặt trời.

Một đầu khác sau bức tường, Thiệu Quân lười biếng, giọng như mèo kêu: “Ai…”

Truyền Võ ở bên trong, soi gương, lăn qua lộn lại nhìn hai điểm phong tao lờ mờ lộ ra trên ngực mình, cúi đầu liều mạng kéo cái dây đeo quần lót bằng da màu đen buộc chặt bộ vị gồ lên chỗ đũng quần. Truyền Võ kỳ thật trong lòng biết rõ, giả như đi biển Ca-ri-bê đảo nhỏ không ai ở, có cởi truồng thả rông chim anh cũng không để ý, nhưng là mặc thứ này biểu diễn trên bãi biển quê nhà, nam nữ già trẻ cách thôn mười dặm đều biết Hoắc Nhị gia, hương thân phụ lão, thật ngượng ngùng, Tiểu Tuần cũng quá là hư hỏng……

Anh “ừm” một tiếng, vừa cởi đồ vừa ngậm kẹo không tiện, thuận tay đưa cây kẹo lên trên cửa, ném cho người bên ngoài.

Thiệu Quân ngốc ngốc, chụp lấy.

Bắt được trong tay, nhìn lại, Thiệu Quân không hiểu: “?”

Thiệu Quân đề cao giọng: “Lão Nhị, anh còn ăn kẹo mạch nha hả, bao nhiêu tuổi rồi, anh tên ngốc này.”

Hoắc Truyền Võ mạnh quay đầu: “……”

Thiệu Quân: “Nè, anh làm gì vậy? Thử quần áo chậm thế, nhổ lông chân hả?”

Truyền Võ: “… Cậu là ai?”

Thiệu Quân: “……Cậu là ai hả?!”

Từ khe cửa phòng thử đồ tràn ra vị đạo không thích hợp, khí tràng khiến kẻ khác dựng tóc gáy. Sở Tuần cảnh giác, lặng lẽ tới gần, nheo lại đôi mắt hẹp dài, tầm mắt chầm chậm xuyên qua cánh cửa.

“Cái…… đệt……”

Sở Tuần thì thào.

Trong phòng thử đồ không phải người, mà là một con voi to xổng ra từ vườn bách thú.

La Cường mặc nội y màu trắng bó sát người, bao lấy cơ thể, đáy mắt bắn ra tia lửa nhỏ, thấp giọng mắng một câu. Hắn cấp tốc mặc quần, nâng tay kéo cửa……

La Cường vừa mở cửa, Sở Tuần liền nhấc chân bỏ chạy, không dám lộ diện, Nhị gia hôm nay mất mặt lớn rồi.

Một đầu khác, Thiệu Quân tên tính tình hấp tấp kia, trực tiếp dùng một bên vai phá cánh cửa vốn khóa không chắc.

Thiệu Quân lập tức chui vào lòng Hoắc Truyền Võ, bổ nhào vào lồng ngực rắn chắc. Truyền Võ mặc hệt như đấu sĩ La Mã cổ đại uy vũ, hai đai đeo quấn trên ngực, quần da quấn quanh cái mông cong mẩy. Hơi thở nóng bỏng phà vào mặt, hai người thở ồ ồ, giật mình mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoắc Truyền Võ: “Cậu tiến vào làm gì?”

Thiệu Quân: “?!”

Hoắc Truyền Võ: “……”

Trên mặt Truyền Võ lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, khẽ cười: “…… Ai mẹ nó, Tiểu Quân.”

Thiệu Quân: “…… Tiểu Sơn Đông?!”

Hôm nay, cửa hàng nam trang này thực náo nhiệt. Sở Tuần phản ứng chậm một bước, chưa kịp dẫn Nhị Võ nhà cậu thoát khỏi hiện trường, bốn người cơ hồ đụng mặt.

Thiệu Quân không tin nổi, cao thấp quan sát Hoắc Truyền Võ, lại quay đầu nhìn Sở Tuần, cả người như bay trên trời, lơ lửng trong mây, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, bộp, từ trên mây rơi xuống đất, thực kinh động.

Hoắc Nhị gia bình tĩnh gật đầu với Thiệu Quân, đóng cửa, nhanh chóng thay bộ đồ đấu sĩ kia, mẹ nó chứ……

Thiệu Quân thấp giọng thì thào: “Tiểu Tuần nhi…… Tiểu Tuần nhi không mang mình chơi như vậy…… Cậu cùng tiểu Sơn Đông.”

“Lão nhị, lão nhị! Lão nhị anh mau ra đây coi…”

La Cường nghiêm mặt thong thả bước ra, tay xách hai cái quần “hoa khiên ngưu”, bắp thịt vung lên, ném về phía Sở Tuần.

Lần trước mất mặt trên chiếu bạc, La lão nhị một ván này xem như hòa, đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh: “Họ Sở, cậu tính lấy thứ này, làm ai vậy?”

La Cường hút thuốc, mắt híp lại: “Làm chỗ đó của vị bên kia?”

Sở Tuần ở trước mặt La Cường duy trì khí độ phong phạm của Nhị gia, sắc mặt không biến, trong từ điển của Nhị gia không hề có hai chữ “ngượng ngùng” này, tôi sợ anh?

Sở Tuần hơi tự giễu cười, cười đến tao nhã, làm như không có việc gì, gấp hai cái quần sịp lại, thuận tay đưa cho nhân viên phía sau đang thò đầu vào: “Tính tiền, tôi lấy hai cái này.”

Hoắc Truyền Võ một thân quần jean áo len đẹp ngầu, một lần nữa xuất hiện, tầm mắt liếc qua La Cường, đều nhận ra nhau.

La Cường đánh giá Truyền Võ, ánh mắt nghiền ngẫm: không thể tưởng được, họ Sở đích thực có tài, lấy bản lĩnh cùng mắt chọn đàn ông, tất có vài phần hơn người.

Sở Tuần lâm trận bất loạn, đáy mắt ẩn giấu uy nghiêm, dặn nhân viên: “Gói thành quà cho tôi, tặng cho người dễ nhìn kia…… Không phải người này, anh chàng cực đẹp trai bên kia kìa.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Quân đều nhanh nứt ra, ngũ quan lộn xộn. Cậu rút điện thoại báo tin cho Thẩm Bác Văn, rống vào điện thoại: “Đại Văn Tử, Đại Văn Tử, cậu mau cút lại đây cho tôi!……”

“Tiểu Tuần nhi lừa hai chúng ta, Tuần Tuần cậu ấy gạt mình!!!!!!!!!”

Truyện Chữ Hay