Vệ Sĩ

chương 9: phe sơn đông vs phe bắc kinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong chương này có kiểu xưng hô hơi khác chút

Yêm: Tôi, tao, mình, tớ…

Nhẫm: Bạn, cậu, mày,..

Truyền Võ nói giọng địa phương nên mình để luôn là Yêm, Nhẫm cho đúng chất quê của anh zai vùng núi, hơn nữa nghe cũng dễ thương ^_^

Đánh tới đổ máu, trận này cũng đánh không nổi nữa, mấy cảnh vệ viên sốt ruột mê hoảng, ôm lấy con trai Hoắc gia chạy tới trạm xá.

Trong tay Sở Tuần dính vài giọt máu âm ấm, là máu lão nhị Hoắc gia.

Vết máu nhanh chóng ngưng kết trong lòng bàn tay cậu, thoạt nhìn giống như đang nắm mấy hạt đậu đỏ…… Cậu giật mình, cũng chạy theo tới phòng y tế.

Phòng y tế nguyên bản buổi tối đều đóng cửa, chỉ có một nữ bác sĩ trung niên trực, còn đang đan áo xem TV, lập tức tiến vào hai người bị thương cần khám gấp, toàn là máu, nữ bác sĩ liền choáng váng.

Nữ bác sĩ nói: “Cậu này, này, này không được, mắt bị đâm trúng, tôi chữa không được. Các người mang sang bên cạnh hoặc là võ cảnh tổng viện.”

Cảnh vệ viên sốt ruột nói: “Tối quá sợ không kịp, cô trước rửa sạch vết thương giúp chúng tôi, chậm trễ vạn nhất thực làm hư mắt thì sao?”

Nữ bác sĩ nhìn thấy vết thương chảy máu không ngừng, chậc lưỡi nói: “Tôi…… không rõ chuyện sát trùng, tôi không biết khâu mắt.”

Cảnh vệ viên tức giận: “Đan áo thì cô biết, khâu miệng vết thương thì không, cô làm bác sĩ để làm gì hả?”

Nữ bác sĩ này quả thật biết đan áo, cũng là người nhà của ai đó làm cán bộ trong quân khu, ngay cả điều dưỡng còn chưa học qua, bình thường chỉ biết cấp thuốc cho người ta, tiêu chảy thì cấp thuốc cảm mạo, cảm mạo thì cấp thuốc tiêu chảy.

Cảnh vệ viên cùng nữ bác sĩ kỳ thật to tiếng hai câu cũng chỉ nửa phút, Hoắc Truyền Võ đứng trong phòng y tế, nửa khuôn mặt toàn máu, một con mắt nghiêng nghiêng nhìn thấy bồn rửa ở góc tường, phía trên bồn rửa mặt treo một cái gương nhỏ, đoán là chỗ nữ bác sĩ mỗi ngày soi gương rửa mặt thoa kem. Cậu nhúng tay vào bồn nước, một bồn nhanh chóng tràn ra màu máu đỏ tươi, sau đó nhìn vào gương, vô cùng bình tĩnh vươn hai ngón tay, cứng rắn kẹp miếng gỗ vụn dài hai tấc trên mép lông mày ra…

Cảnh vệ viên cùng nữ bác sĩ vừa quay đầu lại: “……”

Cậu nhóc một lần nữa nhúng tay vào bồn rửa sạch, khó hiểu nhìn mọi người, mọi người trừng tôi làm gì?

Mặt tôi dính máu bộ đẹp lắm hả?

Sở Tuần vịn cửa nhìn, thấy mí mắt hơi mỏng của Hoắc tiểu nhị dính đầy máu, lông mi dày đậm, bộ dạng anh tuấn nhìn không ra, xem ra bị rất nặng……

Cảnh vệ viên chạy tới khu nhà ở gọi một vị quân y già đến.

Mặt Hoắc Truyền Võ bị rách, coi như may mắn, vụn gỗ không đâm vào mắt, mà là đâm vào phần thịt chỗ mi cốt. Bác sĩ lau sạch máu, một lần nữa lộ ra gương mặt tuấn lãng của cậu nhóc.

Vết thương rất sâu, khâu bốn mũi, bởi vì ở trên đầu, chích thuốc tê hại não, nên không chích, trực tiếp khâu sống.

Lão quân y khâu xong, tự đáy lòng nói một câu: “Tiểu tử, có khả năng chịu đựng, nếu tham gia quân ngũ, thực khiến cha cậu nở mày nở mặt.”

Mấy bác sĩ lại nói chuyện với nhau, tiểu binh bị gãy tay ở phòng kế bên kia còn đau chảy nước mắt; vậy mà cậu nhóc này, thế nhưng lại không rơi lệ.

Sở Tuần vẫn kề sát vào cửa vén rèm lên xem, trong lòng không hiểu sao thắt lại: cặp lông mày dày đậm đẹp đẽ của cậu nhóc kia, bị khâu thành một con rết không biết còn có thể đẹp như trước không?

Cảnh khâu mấy mũi thực đáng sợ, cậu nhìn thấy liền không nhịn được, chạy vào trong, kéo tay đối phương, tay cậu nhóc kia run run, ra rất nhiều mồ hôi.

Hoắc Truyền Võ vẫn cố sức nhịn đau, ngón tay bóp chặt làm tay Sở Tuần cũng đau, nửa khuôn mặt sau đó bị cuốn băng gạc, thoạt nhìn như cái bánh chưng, chỉ lộ ra một con mắt.

Sở Tuần thở phào một hơi: “Còn đau không?”

Truyền quân nhân trên dưới nổi lên một tầng mồ hôi, tránh đi sự chú ý của mấy vị bác sĩ, biểu cảm hùng dũng oai vệ mới vừa rồi liền thu hồi, hừ một tiếng, lặng lẽ nhìn Sở Tuần nói ra câu nói thật đã nghẹn nửa ngày: “Ai u má ơi, đau chết yêm.”

Sở Tuần bỗng dưng sửng sốt, sau một lúc mới cười khúc khích, vui vẻ làm đối phương phân tâm.

Hoắc tiểu nhị bình thường trầm mặc lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu, thuộc kiểu người không thích nói chuyện, một khi mở miệng, thanh âm thâm trầm, giọng điệu tiểu nam tử hán, hơn nữa từ ngữ cũng đặc sệt giọng quê nhà.

Sở Tuần cười, đối phương cũng cười, tựa hồ không còn ngại ngùng, trên mặt cười ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Truyền Võ nhìn mặt Sở Tuần, đặc biệt là nốt ruồi son phía trên lông mày tinh tế của cậu, ngẩn ngơ hỏi: “Tay của nhẫm, sao lại nóng lên vậy?”

Sở Tuần lại sửng sốt: “Tôi nóng lên?”

Truyền Võ dùng sức gật đầu, tay nắm lại: “Rất nóng.”

Sở Tuần khi đó cũng không hiểu, mình sao lại nóng lên, nhưng nắm tay nhau thực thoải mái, nóng hừng hực, cảm giác thực ấm áp……

Ngoài hàng hiên truyền đến tiếng bước chân chạy vội tới, một cậu thiếu niên cất giọng ồm ồm: “Em trai yêm đâu?”

Con trưởng Hoắc gia vén rèm cửa tiến vào, ôm lấy em trai, sờ sờ đầu: “Đánh trúng hả? Đau không?”

Hoắc Truyền Quân trừng mắt liếc nhìn Sở Tuần, thấp giọng quát: “Ai đánh rách mặt em yêm?”

Đối phương vừa dứt lời, Sở Tuần không hề nghĩ ngợi thốt ra: “Là hai bên đánh nhau ở cổng đại viện, một cây gậy gỗ đột nhiên bay ra, mạt gỗ văng ra bắn trúng mặt Tiểu nhị nhà anh.”

Hai người Hoắc Truyền Quân Hoắc Truyền Võ đồng loạt mắt lạnh nhìn Sở Tuần, khóe miệng đồng thời gợi lên chút biểu tình ý vị thâm trường.

Sở Tuần nói xong, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, một đứa trẻ ngoan không thể không thành thực như vậy! Cậu yên lặng cúi đầu, bĩu môi, áy náy không nói.

Biểu tình trên mặt Hoắc Truyền Quân kia rõ ràng là nói, tiểu tử cậu cho là tôi không biết ai đánh sao?

Mà biểu tình trên mặt Hoắc Truyền Võ kia rõ ràng là nói, cậu nghĩ rằng tôi không biết, cậu là em trai nhà ai sao…

Đêm đó, Hoắc gia lão đại ôm em trai về, nhà Hoắc sư trưởng ở khu ký túc xá cách đó hai tòa nhà, hai nhà không gần nhau.

Sở Du cũng đã chạy về nhà, dĩ nhiên là bị ông bà nội thoá mạ một trận, đứa nhỏ này luôn khiến người ta không bớt lo, gây chuyện bẽ mặt khắp đại viện.

Đứa nhỏ này bị cha mẹ giáo huấn thậm chí còn ăn đòn của cha hắn riết rồi quen, cả người gân cốt chắc nịch, đau chút không nhằm nhò gì, mềm cứng không ăn, hắn bị ông nội phạt đứng ở sát tường phòng khách, còn nghiêng cổ, hai chân đứng theo tư thế nghỉ, một bộ bất cần.

Sáng hôm sau Sở Tuần đi căn tin mua cơm, giúp ông bà nội mua bánh đậu chiên giòn, lĩnh sữa, lại nhìn thấy cậu nhóc Hoắc gia, nửa khuôn mặt còn bọc “vỏ bánh chưng”, cũng mang theo hộp cơm, tự mình đến căn tin mua cơm.

Một đám trẻ nhiều chuyện tám với nhau, Sở Tuần nghe anh em nói, Hoắc sư trưởng lúc ấy rành rành đang ở trong doanh trại, nghe nói tiểu tử nhà mình bị đánh bể đầu, mặt mày đầy máu, bị người ta mang tới trạm y tế, thế nhưng không đi đâu hết, cũng không làm gì, lại không lộ diện.

Tối muộn hôm đó Hoắc Truyền Võ về đến nhà, cũng bị phạt.

Hoắc sư trưởng hỏi con út: “Bị người ta đánh?”

Truyền Võ cúi đầu: “Vâng.”

Hoắc sư trưởng hỏi: “Nhẫm sao lại để người ta đánh? Tối muộn như vậy sao nhẫm vẫn còn ở cổng đại viện, cùng cảnh vệ viên tụ tập một chỗ? Bọn họ canh gác, nhẫm tới đó gõ chiêng cho người ta hả?!”

Truyền Võ: “Dạ……”

Hoắc Truyền Võ thực tự giác đi đến góc tường, nghiêm đứng, phạt đứng tự kiểm điểm lại.

Hoắc sư trưởng nhìn lướt qua, đột nhiên hỏi: “Có khóc nhè không?”

Truyền Võ lắc đầu: “Không có.”

Hoắc sư trưởng hừ mạnh một tiếng, sắc mặt dịu đi rất nhiều: “Lấy ghế đi!”

Bởi vì không khóc nhè, phạt đứng sửa thành phạt ngồi. Hoắc Truyền Võ ngoan ngoãn lấy ra một cái ghế nhỏ, tới góc tường nghiêm chỉnh ngồi, mải miết tự kiểm điểm đến nửa đêm.

Sở đại thiếu cũng đã bị mắng, Hoắc sư trưởng cũng không truy cứu, nhưng là chuyện này còn chưa kết thúc, ngày hôm sau, cảnh vệ thậm chí cả chiến sĩ liền bùng nổ.

Tiểu chiến sĩ kia cánh tay bị gãy xương, bị thương nặng, mà vụ này, huynh đệ mình lại bị mặc kệ. Cả nhóm cảnh vệ lẫn tiểu binh, ngày thường thường xuyên có xô xát lục đục với đám con cháu ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh của mấy cán bộ cao cấp trong đại viện, hiện giờ lại bị đánh. Lần này bị làm nhục như vậy, mấy người tuổi trẻ khí thịnh, tiểu binh cũng có tự tôn, ai chịu được? Có một số việc dồn nén kỳ thật không phải ngày một ngày hai, oán hận chất chứa đã lâu. Bộ đội trong đại viện cấp bậc sâm nghiêm, người có ấn hàm có đãi ngộ rất lớn, chính là tất cả mọi người đều là những cậu trai mười bảy mười tám tuổi, con thủ trưởng thì là con, còn binh lính cấp dưới chẳng lẽ không do cha mẹ sinh ra? Dựa vào cái gì để người ta đánh không minh bạch như vậy?

Hơn nữa, một nửa nhóm cảnh vệ thuộc đơn vị Tế Nam cũ của Hoắc sư trưởng, đều là đồng hương, đặc biệt đoàn kết, coi trọng huynh đệ nghĩa khí, một huynh đệ bị đánh cho tàn phế, những người khác tất cả đều mặc kệ.

Cảnh vệ lẫn chiến sĩ lập tức đệ đơn lên lãnh đạo đại viện, tập thể đòi giải ngũ chuyển nghề, bọn lão tử không để cho các người khinh bỉ cảnh vệ, nhóm yêm tình nguyện về nhà trồng trọt!

Ai cũng không lay chuyển được, lính mà đã ngang ngược, nói gì cũng không xong.

Một hai người làm ầm ĩ, anh có thể lấy quân kỷ áp xuống.

Nhưng cả một nhóm bùng nổ, anh thế nào xử trí?

Huống chi chuyện này đúng là Sở Du sai trước, đả thương tiểu binh.

Càng làm cho các chiến sĩ Sơn Đông không phục chính là, Hoắc sư trưởng của bọn họ, lợi hại như vậy, một người quân pháp như núi ghét ác như cừu nói một không hai, lúc này thế nhưng lại nhịn, cả mặt con trai mình bị rạch kém tí nữa là hủy dung, rắm cũng không phóng một tiếng, họ Hoắc chẳng lẽ sợ họ Sở bọn hắn?

Sở Hoài Trí trong điện thoại nghe nói con mình làm chuyện tốt, khó được thô lỗ một trận, ngay tại chỗ thô giọng chửi má nó.

Khốn kiếp, thiếu đánh, làm lão tử bẽ mặt, chờ lão tử trở về lấy báng súng đánh chết nó.

Sở Du ở một bên nghe lén cha mẹ nói chuyện điện thoại, hừ một tiếng, quay đầu nói với em trai: “Nghe thấy không, cha trong điện thoại nói mấy cậu ‘thao mẹ nó X’, mấy câu thao tới thao lui này, chả dính gì đến chúng ta, thao mẹ nó không phải là thao mẹ chúng ta, thao vợ hắn sao.”

Sở Tuần nghĩ nghĩ, hỏi: “Cái gì gọi là thao mẹ nó?”

“Thao……” Sở Du vui vẻ, đưa tay vò vò mái tóc mềm mại của em trai, “Ý tứ chính là, cha chúng ta nhớ thương mẹ chúng ta, anh mày nói rồi đó, đàn ông mà nghẹn, tính tình liền dễ nóng nảy, mà hai người ở riêng chính là mẹ nó vô nhân đạo!”

Sở Tuần cũng chỉ mới tám chín tuổi, đối với chuyện thao tới thao lui này còn chưa có lực lãnh ngộ sâu xa như vậy, trong lòng ước chừng có cảm giác đại khái, động từ “Thao” này đại biểu cho một quá trình mới mẻ cùng ý nghĩa phi thường nào đó.

Sở Du ở mặt ngoài cà lơ phất phơ, chẳng hề để ý, trong lòng kỳ thật cũng lo.

Chuyện này ầm ĩ một trận lớn, không dễ kết thúc. Cha hắn buộc hắn tự mình tới cửa xin lỗi cảnh vệ kia và con trai Hoắc gia, viết kiểm điểm, nhận sai, hắn đương nhiên không nguyện ý đi, chính là hắn không ngờ tới, đối phương không đồng ý bỏ qua. Tập thể cảnh vệ lẫn chiến sĩ đòi giải ngũ, chỉ đạo viên cũng áp không được.

Sở Du lúc này cũng hối hận, tối hôm đó hắn uống nhiều, ở trước mặt anh em chết vì sĩ diện, không thể nhường một phân, bởi vậy mới cùng cảnh vệ gây gổ, rồi động thủ. Đánh nhau thôi mà, mấy đứa nhỏ ở đại viện từ nhỏ có đứa nào mà chưa đánh nhau, không phải là đánh mấy cái thôi sao, cần thiết làm đến vậy à? Hôm đó hắn cũng không đoán trước có thể đánh nặng tay như vậy, cuối cùng đánh gãy xương tiểu binh người ta.

Hai ngày sau là cuối tuần, Sở Tuần ở nhà, đang chơi cùng Thiệu Quân Thẩm Bác Văn, từ xa chợt nghe thấy có người ở dưới lầu nhà cậu hô hào tên anh cậu.

Sở Tuần ló đầu ra cửa sổ nhìn thì thấy, đứng ở dưới lầu, là Hoắc gia lão đại Hoắc Truyền Quân.

Hoắc Truyền Quân ngẩng mặt nhìn thấy cậu, ánh mắt lạnh lùng, miệng còn ngậm điếu thuốc, nói vọng lên: “Kêu Sở Du nhà nhẫm xuống đây.”

Hoắc Truyền Quân mười lăm tuổi, cũng học trung học, thân hình cao lớn, bả vai rộng, mặc áo sơmi trắng, quần dài quân phục màu xanh biếc, tay áo xắn lên lộ ra hai đoạn cánh tay cường kiện phơi nắng đến ngăm đen. Khi đó trên TV đài truyền hình Sơn Đông đang phát sóng bộ phim “Thủy Hử” phiên bản cũ, Sở Tuần sưu tập đủ một bộ sách các nhân vật trong phim này. Sở Tuần cũng không biết vì sao, vừa thấy tư thế kia của Hoắc Truyền Quân, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh anh hùng Võ nhị lang đả hổ.

Cậu nghĩ nghĩ lại, không đúng, Hoắc Truyền Quân hôm nay nếu tới đánh hổ, này cho thấy lão hổ bị đánh, không phải là ông anh trai ngốc của cậu sao.

Sở Du vừa nghe có người gọi tên mình, từ trên giường nhỏm dậy, nhìn ra cửa sổ, mắng: “Mẹ cái X.”

Sở Du thắt xong dây thắt lưng, khi ra ngoài thuận tay vơ lấy cái xẻng sắt đặt cạnh cửa. Sở Tuần vừa thấy tình hình không đúng, liền chạy qua bắt lấy cái xẻng hô: “Anh!”

Sở Du quay đầu trừng mắt, kiêu ngạo lấy một ngón tay chỉ vào em trai hắn: “Không được méc ông nội!”

“Cũng không được méc cha!”

“Có nghe không?! Dám nói hưu nói vượn lão tử lột da mày!”

Sở Tuần thật cũng không nghĩ chạy tới nhà ông nội đâm thọc, nhưng là anh cậu cùng Hoắc Truyền Quân hiển nhiên là muốn động thủ, muốn đánh nhau.

Hai thiếu niên mới hơn mười tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, không ai bằng lòng chịu thiệt, khẩu khí này nhất định phải đoạt lại. Hoắc Truyền Quân hôm nay cũng không chỉ vì vết sẹo trên mi cốt Truyền Võ nhà hắn, mà còn vì giúp huynh đệ cảnh vệ đồng hương kia lấy lại công bằng. Hắn hôm nay chính là đến tuyên chiến.

Hai người ở dưới lầu chạm mặt, quăng cho đối phương ánh mắt khó chịu một lát, nói nói mấy câu rồi cùng nhau đi.

Sở Tuần trong lòng biết rõ, xoay lưng chạy nhanh đi tìm Hoắc tiểu nhị. Cậu đoán được nơi thằng nhóc Hoắc Truyền Võ kia bình thường ở, quả nhiên ở chỗ doanh trại tiểu binh kêu Truyền Võ ra.

Khắp cổ Sở Tuần toàn là mồ hôi, nói: “Anh cậu đến tìm anh tôi, hai người bọn họ đi đánh nhau rồi!”

“Chúng ta nhanh đi ngăn cản đi, đừng để bọn họ đánh nhau, được không!”

Băng gạc trên đầu Truyền Võ đã tháo xuống, miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, trên mi cốt tuấn lãng hiện lên một vệt thuốc đỏ lớn. Cậu nhóc vừa nghe, không nói hai lời, nhìn nhìn xung quanh, tùy tay tóm lấy một cái móc sắt vừa nặng vừa gỉ ở cửa doanh trại, ước chừng là đồ sửa xe ô tô quân đội ở doanh trại.

Sở Tuần sửng sốt: “……”

Sở Tuần không nghĩ tới người này còn ác liệt hơn, sớm biết vậy liền không gọi tiểu tử này!

Truyền Võ mang theo móc sắt, trên đường nhớ tới cái gì, quay đầu cao thấp đánh giá Sở tiểu nhị quần áo sạch sẽ da dẻ trắng nõn. Vừa thấy liền biết được cưng chiều, khẳng định không thể đánh, Truyền Võ còn thật nghiêm túc mười phần nói với Sở Tuần: “Đừng sợ, nếu thật đánh nhau, yêm sẽ che chắn cho nhẫm, không đụng tới người nhẫm.”

Sở Tuần bị Truyền Võ nắm lấy cổ tay chạy, đằng xa phía sau là hai tên bại hoại Thẩm Bác Văn Thiệu Quân, một đường chạy chầm chậm, đuổi theo xem náo nhiệt.

Truyện Chữ Hay