Vệ Sĩ

chương 82: chạy trốn khỏi las vegas

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Tuần cùng cộng sự của cậu nhanh chóng băng qua đại sảnh, hành lang gấp khúc, phân công nhau hành động, ở trong khách sạn Bellagio tìm kiếm hành tung “Đại Dứa”.

Sở Tuần thông qua tình báo của tuyến người ở San Francisco, đại khái biết được John White lại tới Las Vegas, thường lui tới sòng bạc. Ông già độc thân đến loại địa phương này còn có thể làm gì, không phải ở trên giường ai, thì là ở trên chiếu bạc.

Cậu như một cái bóng đen mỏng dẹt, khi đi ngang qua đại sảnh trực tiếp từ túi áo của một quý ông áo mũ chỉnh tề chạm một ký hiệu. Cách một cánh cửa gỗ, thình lình bắt gặp bóng người quen thuộc bên cạnh bàn, Sở Tuần vội dừng bước, thay đổi phương hướng, xoay người đi nhanh về phía căn phòng riêng kia. Cậu vặn cửa đi vào, cái đầu trọc ở dưới đèn có thể chiếu ra bức tranh trang trí trên trần nhà, trên bức tranh hai tiểu thiên sứ vỗ cánh nhỏ bay trên bầu trời……

Trong phòng casino sương khói mờ nhạt lượn lờ, ánh đèn mờ ảo.

Nhân viên chia bài thủ pháp thuần thục tẩy bài, trình tự chia bài cho khách trên bàn. Mấy ông già hút xì gà, mắt híp lại, lực chú ý toàn bộ tập trung vào người trẻ tuổi đầu trọc ba phút trước vừa vào phòng, đang ngồi trước chiếu bạc. Chỉ có John White đầu cũng không nâng, nhâm nhi trà thuốc.

Sòng bạc của khách sạn này, không ai từng gặp qua Sở công tử, không ai biết cậu.

Lại nói, lấy khuôn mặt dịch dung kỳ lạ này của Sở Tuần, trên TV cho dù có phóng to mặt cậu tung lệnh truy nã, người ngồi đây trong chốc lát cũng không nhận ra.

Sở Tuần nhướn mi, ánh mắt sáng ngời, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào lá bài úp, lập tức đẩy jeton: “All in.”

Cậu đã hóa trang thành bộ dạng quỷ này, vượt qua các trạm kiểm soát hải quan, một đường từ bờ Đông bôn ba tới bờ Tây, nhiều lần dưới mí mắt đối thủ lừa dối qua cửa, chỉ sợ ngay cả người một nhà hiện tại cũng không nhận ra cậu. Cậu lần trước truyền tình báo với “Đại Dứa” phải ngược dòng đến hai năm trước, lúc ấy thậm chí không có cơ hội nhìn thẳng nói một câu, cho nhau một biểu tình, Vi lão gia tử () có thể liếc mắt một cái nhận ra cậu sao?

() Vi lão gia tử: John White, phiên từ tên tiếng trung là Vi Ước Hàn (Wei Johan hoặc Wei John)

Nhóm người cờ bạc âm thầm ghé mắt, cẩn thận cúi đầu xem bài. Vi Ước Hàn mặt không đổi sắc, cũng đẩy jeton trước mặt mình, cùng jeton của Sở Tuần gộp thành một đống. Vi Ước Hàn một tay đặt trên bàn, lòng bàn tay cong lên, làm như không có việc gì, lấy mu bàn tay cùng các ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn……

Sở Tuần cụp mắt nghe, khóe miệng cong lên, nhắm mắt một cái: Hiểu.

Người bên ngoài không cẩn thận nghe, căn bản nghe không hiểu, một chuỗi gõ đứt quãng kia, kỳ thật đơn giản là mật mã Morse truyền thống nhất.

“John, trong tay có đại bài a?”

“Tiểu tử này, lai lịch gì vậy……”

Hai đợt chia bài qua đi, người trên bàn nhịn không được thấp giọng nghị luận, đều cảm thấy có một khí tràng vô hình áp bách. Sở Tuần một tay thoải mái khoát lên lưng ghế, kẻ mắt đen đậm làm đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng, cái trán no đủ phản chiếu ánh sáng, đầu vai giống như được bao phủ trong một tầng quang mang nhàn nhạt, có một loại mỹ cảm kỳ dị khó có thể hình dung.

Sở Tuần liếc nhìn Vi Ước Hàn. Hai người đối diện, ánh mắt đều cực kỳ trấn định, bất động thanh sắc.

Trên bàn có người nói: “Mở bài đi.”

“Ai giấu đại bài?”

“Trong tay lão tử có A, lão tử đây là một cây chuồn JQKA, còn có thể có ai lớn hơn hả?……”

Sở Tuần đối mặt một bàn người, mở lên hai lá bài chưa lật trước mặt, nhẹ nhàng búng lên bàn: “Cám ơn, tôi thắng rồi.”

“A ——” mọi người ngạc nhiên.

Hai lá bài chưa lật của Sở công tử là hai con A, một A cơ đen, một A chuồn đen. Bài in mực đen bóng, dưới ánh đèn sáng loáng.

“Đại Dứa” cả đời làm việc cẩn thận, mới có thể bảo thủ thân phận đến nay. Hôm nay nếu không phải Sở Tuần đến liên lạc, mà là một tiểu lâu la ông không biết, ông quả quyết cũng không đi theo đối phương, không dễ dàng tín nhiệm bất cứ ai.

Trên chiếu bạc, Sở Tuần cùng “Đại Dứa” dựa vào bài cục che dấu hoạt động ngầm.

Đôi mắt già nua kia của Vi Ước Hàn cũng thật sự độc, liếc mắt một cái liền nhận ra, lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, ân cần chào hỏi anh bạn nhỏ vong niên của ông: “Chào cậu.”

Sở Tuần lại dùng hai lá bài báo nguy với Vi lão gia tử, tín hiệu song phương nhiều năm qua ước định, hai con A đen ám chỉ “cực độ nguy hiểm, lập tức rút lui”.

……

Đặc công CIA vây quanh cửa trước và cửa sau khách sạn, vài tên một thân đồ đen lao thẳng vào phòng bài trên lầu.

Cầm đầu chính là trưởng nhóm CIA hoạt động gián điệp đặc biệt, tóc nâu đậm, đeo kính, mũi ưng, ánh mắt cực kỳ khôn khéo lưu loát. Người này trên cổ tay đeo máy định vị mini, đèn đỏ nhấp nháy biểu hiện mục tiêu ngay tại phòng thuê chung.

Người đàn ông tóc nâu xông lên, mở cửa vào. Người trong phòng đang hưng trí cờ bạc, đồng loạt ngẩng đầu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“……”

Tiểu đội trưởng CIA, hai súng dắt sau thắt lưng, dùng tây trang che khuất, tác phong nhanh nhẹn bước vào. Hắn nhìn chung quanh phòng, ánh mắt sắc bén…… thế nhưng trong phòng lại không có mục tiêu bọn họ muốn tìm?

Một bàn con bạc, hai mặt nhìn nhau. Chỉ có cậu trai trẻ đầu trọc quần áo đính đầy đinh, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa cợt vô lễ, khoác tay, ngón tay vuốt ve lá bài trên bàn.

Người đàn ông tóc nâu hỏi: “John White ở đâu?”

Nhân viên chia bài là một thanh niên trẻ tuổi, nơm nớp lo sợ trả lời: “Ông White, ông ấy vừa đi rồi.”

Người đàn ông tóc nâu: “Đi rồi?”

Nhân viên chia bài: “Đúng vậy, đi, đi rồi.”

Người đàn ông tóc nâu: “Không đúng……”

Tiểu đội trưởng đặc công nâng cổ tay, lặng lẽ thoáng nhìn đèn đỏ trên màn hình máy định vị đang không ngừng lóe sáng, âm thầm xác nhận mục tiêu hắn đang truy đuổi, ngay tại trong phòng!

Người đàn ông tóc nâu nâng tay chỉ Sở Tuần: “Thưa ngài, mời ngài phối hợp điều tra, theo chúng tôi đi ra.”

Sở Tuần mỉm cười, vô tội hỏi: “Vì sao bảo tôi phối hợp điều tra?”

Người đàn ông tóc nâu hàm hồ nói: “Chỉ là đi hỏi theo quy định thôi, ngài…… thị thực du lịch của ngài có chút vấn đề.”

Sở Tuần cười lạnh, mang khẩu khí trào phúng: “Không thể đi? Là máy vệ tinh định vị trên cổ tay anh nói với anh, anh trước đó gắn máy theo dõi trên người tôi, cho nên, tôi chính là người các anh muốn tìm.”

Người đàn ông tóc nâu: “……”

Ánh mắt Sở Tuần lộ ra vẻ quỷ dị, đầu trọc ở dưới đèn sáng bóng đẹp mắt, khí tràng cả người cùng chiếu bạc và bốn vách tường giả cổ màu xanh thẫm hòa hợp nhất thể, người ở dưới ánh đèn trông thần bí, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Người đàn ông tóc nâu biến sắc, cảnh giác lui về phía sau hai bước, phát giác không khí không đúng, tay phải nhanh chóng vén vạt sau tây trang, rút súng.

Hắn cùng nhóm thủ hạ đồng thời đưa tay về phía sau thắt lưng, ngón tay còn chưa đụng đến súng, người trên chiếu bạc đã trước một bước phát động!

Ngón tay Sở Tuần đột nhiên vân vê, đầu ngón tay búng một phát, hai lá bài từ lòng bàn tay bắn ra, như hai lưỡi dao cắt qua không khí, quét về phía cổ tay người đàn ông tóc nâu. Tên kia “A” kêu đau, cổ tay chảy máu, lộ ra lá bài cắm thẳng vào thịt trên tay hắn, khảm sâu vào cơ thể chừng nửa tấc, suýt tí nữa cắt tay hắn!

Sở Tuần phủi sạch xấp bài trên bàn, phóng lên chiếu bạc, từ trên cao nhìn xuống.

Một bàn dân cờ bạc bị trường hợp trước mắt cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đều là đến chơi bài tiêu khiển, không phải mẹ nó đến chơi bạc mạng! Có người từ trên ghế trượt xuống dưới bàn, tay chân run rẩy, có người há miệng vẫn không nhúc nhích.

Sở Tuần trong tay không có súng, không có vũ khí gì, bài hệt như tuyết rơi bắn về phía đối thủ, ngón tay linh hoạt tinh chuẩn, cổ tay chất chứa khí lực, nháy mắt cắt trúng đầy mặt, tay mấy tên đặc công. Bài rất mỏng lại nhẹ, lực đạo cũng không đến mức chặt đứt tay chân. Nhưng từng đạo bạch quang lóa mắt bí mật kèm theo khí thế sắc bén bức người, nện thẳng vào mặt, xuất kỳ bất ý, làm những người này bất ngờ không kịp phòng, ôm đầu trốn tránh, súng rơi xuống đất.

Có người bị một lá bài xẹt qua cổ họng, lưu lại một đường máu rất nhỏ khó phân biệt, máu loãng từ từ chảy ra từ vết thương, sau không cầm được máu. Người nọ che yết hầu đang phun máu, quỳ xuống đất, gục……

Một đội đặc công trong vòng một phút đồng hồ đánh mất sĩ khí chiến đấu, chật vật không chịu nổi. Sở Tuần mặt không đổi sắc, từ trên bàn nhảy xuống, hai chân từ trên không tung cước, gạt ngã hai gã đối thủ, đoạt súng, nhanh chóng biến mất ở cửa. Cậu không chạy về phía cửa, tương phản, cậu một đường chạy vội lên lầu khách sạn.

Cùng lúc đó, Hoắc Truyền Võ mang theo Vi lão gia tử, đi một thông đạo khác xuống lầu. Vi Ước Hàn đừng nhìn tuổi không tính nhỏ, vào lúc quan trọng đi đứng cực kỳ lưu loát, chạy trốn trối chết cũng không chậm hơn đồng chí Tiểu Hoắc. Nhìn ra được ông hai mươi năm qua cũng không ngừng nghỉ, ngày thường chạy bộ chơi bóng cưỡi ngựa chèo thuyền, thân mình xương cốt rèn luyện rắn chắc cường tráng, thời khắc chuẩn bị cho một ngày có thể lâm vào đường cùng, phải trốn chạy.

Vi Ước Hàn: “Bọn họ có máy theo dõi cũng không kịp, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.”

Hoắc Truyền Võ: “Bên ngoài có người tiếp ứng.”

Vi Ước Hàn: “Tiểu Tuần cậu ấy?”

Hoắc Truyền Võ: “…… Cậu ấy có biện pháp thoát thân.”

Truyền Võ trả lời vậy, kỳ thật trong lòng cũng không yên, Sở Tuần ở ngoài sáng, trong vòng vây của đối phương, làm thế nào đào thoát? Nhưng anh tín nhiệm kế hoạch cùng tư duy của Sở Tuần, Sở Tuần thông minh, vĩnh viễn có biện pháp vào thời khắc tánh mạng nguy hiểm biến nguy thành an.

Vi Ước Hàn đi chính là giày của Sở Tuần.

Sở Tuần đi chính là giày của Vi Ước Hàn.

Mới vừa rồi ở trong phòng, Sở Tuần tung ra đôi A đen cảnh báo, Vi Ước Hàn nhìn thoáng qua, sau đó ung dung đứng dậy, thừa dịp đám người đang nghỉ ngơi giữa ván bài không để ý, ra ngoài quẹo phải vào toilet.

Trong toilet nhỏ hẹp lập tức chen chúc, bên trong đang chờ lão gia tử chính là Hoắc Truyền Võ.

Vi Ước Hàn nhíu mắt, khôn khéo nhìn thẳng khuôn mặt anh khí của Hoắc Truyền Võ: “Cậu là?”

Hoắc Truyền Võ đè thấp giọng, nề nếp nghiêm chỉnh nói: “Đại Dứa, tôi là ‘Em gái trà sữa’.” ( =)))

Vi Ước Hàn phất tay cắt lời: “Đi, tôi biết cậu.”

Hoắc Truyền Võ: “……”

Vi Ước Hàn: “……”

Nói xong, ông mới phản ứng lại, nhất thời sửng sốt, tiểu tử câu kêu cái gì trà sữa? Cậu… lặp lại lần nữa cho lão tử?!

Này khẳng định là Sở Tiểu Nhị đặt cho cậu đi, cũng chỉ có cậu ta.

Hoắc Truyền Võ bên này cũng là sửng sốt.

Anh và Vi Ước Hàn chưa bao giờ đụng mặt nhau, không nói chuyện, anh thật ra biết đối phương, nhưng là lão tiên sinh này sao lại biết anh?

Hai người cũng không kịp hàn huyên thân thiện, không công phu nghiên cứu trên trán mỗi người viết tên hiệu gì. Vi Ước Hàn ở trong toilet nhanh nhẹn hành động, cởi một chiếc giày da, đào sâu vào trong giày, ở đường nối gót giày cùng thành giày moi ra một thứ hình tròn: “Máy theo dõi đám người kia nhét vào.”

Vi lão gia tử kỳ thật từ trước đã biết, ông bị hoài nghi, đối thủ thời khắc theo dõi hành tung hướng đi của ông. Ông làm việc này, nhiều năm như vậy chỉ huy qua tay bao nhiêu hành động lớn nhỏ, có người ở nhà ông gắn máy nghe trộm, nhét máy theo dõi trong gót giày ông, ông có thể không cảm nhận được sao? Nhưng đối thủ không động, ông cũng không thể động, ông chỉ cần một chút lộ ra ý đồ xuất cảnh, e là lập tức sẽ bị bắt. Ông phải làm bộ như không biết, che dấu từng dấu vết nhỏ, đi đôi giày này ở cảng San Francisco rời bến câu cá, lái xe đến Los Angeles gặp bạn bè, đến Las Vegas uống rượu bài bạc, sau mông dắt theo một đám cái đuôi, vòng quanh nửa Hoa Kỳ……

Vi Ước Hàn đang tính nghiền nát máy theo dõi, Sở Tuần hệt như quỷ mị lách mình tiến vào, ngăn lại: “Đừng tháo.”

Toilet nhỏ lập tức chen vào ba người, Sở Tuần cùng Truyền Võ đều là áo đen quần đen, thân cao xấp xỉ, đồng dạng khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt trong suốt, làm Vi lão gia tử đã thấy quen chuyện đời lặng lẽ sửng sốt, cảm động trước hai người trẻ tuổi……

Sở Tuần xử lý lại máy theo dõi, cởi giày trên chân mình đưa qua: “Hai ta đổi giày.”

Vi Ước Hàn ngăn lại, ánh mắt nghiêm túc: “Sao vậy được, rất nguy hiểm.”

Sở Tuần càng thêm nghiêm túc kiên định: “Hai người chúng cháu nhất định tận sức yểm hộ chú rời đi.”

Vi Ước Hàn nói: “Chú không thể đem nguy hiểm chuyển dời lên người cháu.”

Sở Tuần kiên trì nói: “Ngài yên tâm, cháu có biện pháp.”

Sở Tuần đi giày của Vi lão gia tử. Cậu khi đó thoáng xúc động, ức chế không được, nắm lấy cánh tay đối phương, dùng sức nhéo nhéo, trong lòng kỳ thật có rất nhiều lời cất giấu, muốn nói ra.

Hai người nhiều năm như vậy thân phận đối ngoại bí mật, chưa đến ngày phơi bày chân tướng, Sở Tuần cũng không đề cập tên Vi Ước Hàn với người khác.

Cậu thậm chí không nói với cả Truyền Võ, cậu biết lão gia tử rất lâu rồi, bằng không Hạ Thành lúc trước nhất định phái cậu chạy một chuyến kia đi thu thập tình báo, lần này cũng nhất định phái đến thông báo Đại Dứa rút lui? Mười năm, mặc dù cách xa trùng dương, cách xa nhau ngàn dặm, tình bạn cũng không phai mờ, chậm rãi lắng đọng lại, đều cất ở trong lòng.

Hoàn toàn theo bản năng, Sở Tuần dùng ánh mắt hướng Vi Ước Hàn giới thiệu Truyền Võ của cậu, đáy mắt lộ ra vài phần tinh tế, nhỏ giọng nói: “Chú Vi, cậu ấy là cộng sự của cháu, cậu ấy giỏi lắm, ngài có thể hoàn toàn tín nhiệm cậu ấy, cùng cậu ấy đi.”

Sở Tuần thật không ngượng ngùng, khóe miệng ngược lại lộ ra hai phần ngọt ngào Truyền Võ nhìn không hiểu lắm. Biểu tình kia, rất giống như trịnh trọng giới thiệu đối tượng yêu đương của mình với trưởng bối, như là rốt cục đem người cậu kính ngưỡng thân thiết cùng người cậu thích tiếp cận nhau.

……

Hoắc Truyền Võ lưng đeo hộp đàn ghi-ta, kỳ thật là ngụy trang, bên trong cất giấu súng tự động, súng lục, băng đạn, lựu đạn khói, dao găm. Trên người còn giấu các loại phụ trợ phòng thân trốn chạy, trang bị đầy đủ hết, trên phần mông chiếc quần da màu đen còn lóe hàn quang của báng súng.

Khách sạn Bellagio về đêm đèn đuốc sáng trưng, tiếng người cười nói ồn ào, toàn thể khán giả vừa xem xong O Show đứng dậy, cả nhà hát ngập tràn tiếng vỗ tay như thủy triều, tấm màn trên trần, đèn trên sân khấu nước phát ra nhiều điểm tinh quang.

Truyền Võ yểm hộ ông Vi, từ cửa nhỏ của một thông đạo an toàn lẫn vào kịch trường, nhanh chóng nhập vào thính phòng. Hai người bọn họ cũng vỗ tay, sau đó xen lẫn trong dòng người bắt đầu di chuyển về phía lối ra.

Vi Ước Hàn thường đánh giá đồng chí Tiểu Hoắc trầm mặc tuấn lãng bên cạnh, nói: “Trà sữa tiểu tử, cậu không biết chứ, tôi đã thấy chân dung của cậu.”

Truyền Võ sửng sốt: “Chân dung gì?”

Vi Ước Hàn lộ ra nụ cười của người từng trải, tựa như hiểu rõ hết thảy: “Từng thấy rất nhiều bức họa giống cậu, liếc mắt một cái tôi liền nhận ra, cậu là người kia trong bức tranh của thằng nhóc.”

Truyền Võ hỏi: “…… Cậu ấy từng vẽ tôi?”

Vi Ước Hàn hỏi lại: “Cậu không biết à?”

Hai người vai kề vai, theo dòng người chen ra bên ngoài. Truyền Võ nhịn không được liếc mắt, Vi lão gia dưới ánh đèn nhà hát hôn ám, vẻ mặt túc mục, bình tĩnh, nhãn phong cảnh giác quan sát các hướng đi, đồng thời thản nhiên tán gẫu việc nhà. Ánh đèn nhấp nháy đầy trời ánh lên màng con ngươi, làm người ta có một loại lỗi giác thời gian đảo lưu rơi vào hồi ức……

Vi Ước Hàn cũng thuộc về mười lăm năm mất đi của Truyền Võ và Sở Tuần. Mười lăm năm kia Hoắc Nhị gia cũng ăn không ít dấm chua, thế cho nên bản năng anh đối với những chuyện thuộc về những năm tháng ấy cảm thấy kháng cự, khó chịu. Sở Tuần không nói, anh cũng lười hỏi, miễn cho ngày nào đó lại hỏi ra thêm một Tiểu Lâm hoặc Văn Hỉ, Hoắc gia thực khó chịu. Anh đây vẫn là lần đầu tiên, từ miệng cố nhân năm xưa của Sở Tuần nghe được lời như vậy, một đoạn chuyện cũ năm xưa anh chẳng hay biết gì.

Truyền Võ cảnh giác phía trước, nhịn không được thấp giọng hỏi: “Đó là chuyện khi nào?”

Vi Ước Hàn nói: “Cậu ta ở Anh quốc du học hai năm, sau lại ở Mỹ một năm…… Đoạn ngày kia cậu ta thật sự rất khó qua, tôi từng đi thăm cậu ấy.”

Nơi mềm mại nhất trong tim Truyền Võ rung động, thật lâu cũng chưa từng trải qua sự rung động này: “Cậu ấy, vẽ tôi cái gì?”

Vi Ước Hàn ánh mắt thản nhiên, cũng không có biểu tình gì, mang theo thâm trầm tang thương của người cao tuổi: “Cậu ta chỉ vẽ một mình cậu. Mấy năm kia cậu ta không tốt lắm, bị bệnh, suýt nữa không qua được, mỗi ngày buổi sáng đến trường, học bài, vô cùng vui vẻ ra ngoài gặp người, buổi tối nhốt ở trong phòng cả đêm không ngủ, chỉ vẽ cậu thôi, tiểu tử cậu.”

Truyền Võ không nói gì, hào quang nơi đáy mắt có chút hoảng hốt……

Hoắc Truyền Võ mang theo Vi Ước Hàn xen lẫn trong đám đông khán giả, từ cửa hông nhà hát đi ra ngoài. Đặc công CIA đã từ các con đường khác nhau chạy lên từng tầng lùng bắt, đi về hướng hoàn toàn tương phản với bọn họ.

Đài phun nước trước cửa khách sạn Bellagio lung linh huyền ảo, bụi nước được ánh đèn nê ông nhuộm đẫm màu sắc sặc sỡ, dòng người tấp nập.

Truyền Võ đưa Vi lão gia tử lên xe tiếp ứng, trong xe đám người Hà Tiểu Chí đã chờ lâu. Bọn họ một đường từ Las Vegas lái thẳng tới Arizona, mảnh đất của các hẻm núi lớn và hoang mạc, trốn chạy tới phía Nam biên giới Mỹ – Mexico.

“Các người đi nhanh đi, ấn theo kế hoạch đã định.”

Truyền Võ thúc giục nói.

Hà Tiểu Chí thống khoái gật đầu, mặt mày lộ vẻ cơ trí hoạt bát: “Yên tâm đi, giao cho chúng tôi, không thành vấn đề.”

Truyền Võ liếc mắt nhìn Vi lão gia tử, trong lòng đột nhiên bắt đầu nổi lên một loại tình tự khó có thể gọi tên, tạm thời chia lìa, rất nhanh sẽ có ngày đoàn tụ. Anh thấp giọng nói: “Bảo trọng.”

Vi Ước Hàn nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cũng không nói chuyện. Khoảnh khắc xe phát động, xẹt qua người Truyền Võ, lão gia tử nhìn anh thật sâu, lặng lẽ vươn tay phải, nắm tay, đặt ở ngực……

Hoắc Truyền Võ vừa tiễn người đi, lập tức quay trở lại, đè xuống xương quai xanh thầm nói: “Cậu đang ở đâu?”

Bên kia microphone truyền đến một trận thở dốc dồn dập, di chuyển rất nhanh, tiếng bước chân vượt qua chướng ngại vật, ngẫu nhiên xen lẫn một tiếng đối thủ nghẹn kêu thảm thiết, kinh tâm động phách.

“Ở tầng thượng.”

Sở Tuần gấp gáp nói.

“Tôi đi lên.”

Truyền Võ nói.

“Không cần, tôi lập tức xuống dưới.”

Sở Tuần giọng điệu bình tĩnh, tự tin, tiếng bước chân kiên định trơn tru, nghe ra được tay chân cùng bám lên cửa sổ.

Truyền Võ nhanh chóng xuyên qua đám đông, tại quảng trường tấp nập, bên bờ đài phun nước, theo bản năng ngửa mặt nhìn lên trên. Khách sạn Bellagio có ba mươi sáu tầng, cao hơn một trăm năm mươi mét, sau cột nước phun cao càng nổi bật, phá lệ to lớn, đồ sộ, khiến người hoa mắt……

Truyện Chữ Hay