Hai người tựa gần nhau trong chốc lát, tâm tư phiền muộn vấn vương, những lời nghẹn trong lòng đều muốn nói với đối phương, điện thoại ngay lúc này lại liên tiếp gọi tới.
Sở Tuần có riêng một cái di động để liên lạc với bạn bè, quanh năm luôn duy trì trạng thái mở máy, là để tiện cho người quen tìm cậu.
Mọi người đều tìm được cậu, này cũng là một loại che dấu; ngày nào đó người này tự nhiên mất tích, bằng hữu tìm khắp nơi không thấy cậu, kia mới không thích hợp.
Bình thường điện thoại tìm Sở thiếu gia, không phải mấy anh em chơi thân từ nhỏ của cậu, thì là hồ bằng cẩu hữu trong kinh doanh, không liên quan đến chính sự, Hoắc Truyền Võ mắt lạnh nhìn thấy, quay mặt qua chỗ khác.
“Tiểu Thang?”
“Sao vậy… Nhớ tôi sao?”
“Đừng gọi tôi thân ái, buồn nôn, có việc gì… nhờ tôi hả? Nhờ tôi thì sớm nói a.”
“Cút đi, đừng gọi tôi cái kia, cách Thái Bình Dương đừng phun nước miếng lên mặt tôi…”
Sở Tuần cùng vị Thang công tử kia cách điện thoại lảm nhảm. Lúc nói chuyện Sở Tuần biểu cảm lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, mỗi một câu nói ra dường như không phải suy nghĩ, không cần động não, đầu lưỡi tựa như trực tiếp phóng ra đoạn ghi âm đã có sẵn trong bụng, thỉnh thoảng lại bật ra một hai câu ám muội, bởi vì thân thể suy yếu, thanh âm có chút khàn khàn, càng có vẻ trầm thấp mê người.
Hoắc Truyền Võ mỗi khi gặp trường hợp thế này, đều thấy bản thân không nên lưu lại, không có chỗ lánh đi, còn mẹ nó phải nhìn người này.
Tâm tư mềm mại dịu dàng mới vừa rồi kia, lúc này tan thành mây khói, chỉ còn phiền toái, khó chịu.
Anh đi một vòng trong phòng khách, đứng đó, chờ Sở Tuần cúp điện thoại, trong lòng mắng tên họ Thang này không có việc gì suốt ngày chạy tới dán Sở Tuần, chỉ để bị trêu chọc vài phút qua điện thoại?!
Sở Tuần cũng mệt mỏi, tùy tiện có lệ vài câu, gọn gàng trấn an xong Tiểu Thang liền cúp máy.
Truyền Võ nhanh chóng bước tới, đem điện thoại lấy đi, điện thoại ngay sau đó lại mẹ nó vang. Anh vừa nhìn, là Thiệu Quân.
Hoắc Truyền Võ chần chờ một giây: “Thiệu Quân, cậu nghe không?”
Sở Tuần vừa nghe liền đưa tay: “Đưa tôi.”
Hoắc Truyền Võ: “Cậu không thấy phiền sao, cậu nghỉ ngơi một chút cũng không được à?”
Sở Tuần: “Cậu đưa tôi.”
Hoắc Truyền Võ nắm chặt điện thoại, không buông tay, sau sáu tiếng chuông vang, Thiệu Quân cúp máy. Sở Tuần bĩu môi đưa tay với lấy điện thoại, đầu ngón tay Truyền Võ ấn xuống cơ hồ đem màn hình bóp nát, Thiệu Quân bám riết không tha lại gọi lại.
Truyền Võ trả điện thoại lại, chạy lấy người, chui vào toilet buồn bực hút thuốc……
Anh hút hết một điếu rồi đi ra, tên Thiệu Tiểu Tam này vẫn còn đang nói, dính như keo.
Thiệu Quân cũng rất quấn người, rất trẻ con, hơn nữa so với họ Thang càng dính Sở Tuần hơn. Hai người biết nhau từ thời nhà trẻ, từ nhỏ cùng lớn lên trong đại viện quân đội, gắn với nhau như song bào thai, so với anh em ruột còn thân hơn. Thiệu Quân có một đoạn thời gian rất dài cùng trong nhà quan hệ không tốt, bình thường đi làm ở ngục giam, tan tầm vào thành không trở về nhà mình, chuyên môn chạy tới chỗ Sở Tuần ở, hai người hận không thể ở chung một chỗ. Người này còn có chìa khóa nhà Sở Tuần, đúng lý hợp tình xem nhà Sở tiểu nhị như nhà mình, tùy ý ra vào, chưa bao giờ khách sáo.
Hoắc Truyền Võ vô thanh vô tức đi qua phòng khách, đứng ngoài cửa phòng ngủ, nghe hai người kia nói chuyện điện thoại.
“Tuần nhi, tôi ở nhà cậu, khi nào cậu trở về?”
“Vậy à, được rồi, không có việc gì, tâm tình không tốt, chờ cậu trở về.”
“Ba giờ đêm? Á, tôi quên mất là lệch múi giờ, ngại quá đi. Tôi ở nhà cậu xem đĩa cậu mua nè.”
Giọng điệu Thiệu Quân thoải mái, đúng là người không hiểu chuyện.
Hoắc Truyền Võ ngậm một điếu thuốc không châm, cắn chặt hàm răng, trong lòng khó chịu, kỳ thật là tâm đau.
Anh đặc biệt nghĩ tới chuyện đi qua trực tiếp cúp điện thoại.
Nửa đêm ba giờ sáng còn gọi điện thoại lại đây, không là kẻ vô tâm vô phế thì cũng là tên hàm hồ, không biết quan tâm người khác. Sở Tuần có ba đầu sáu tay hay sao mà cả ngày phải ứng phó những người này?
Sở Tuần là ai, Sở Tuần hiện tại là người thế nào, Thiệu Quân biết chân tướng không?
Những người này có thể biết không?
Thiệu Quân cái gì cũng không biết, hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Sở Tuần nằm ngửa ở trên giường, thanh âm trầm thấp, miễn cưỡng cùng Thiệu Quân trò chuyện, kỳ thật cánh tay đều nâng không nổi, di động cũng cầm không được, mồ hôi lạnh đầm đìa, mồ hôi theo mí mắt cùng lông mi nhỏ giọt xuống. Cậu liền để điện thoại trên mép gối, tận lực xoay cổ, nói chuyện vào di động, để Thiệu Quân nghe thấy giọng cậu.
Thiệu Quân hỏi: “Tuần nhi, cậu không phải mệt mỏi chứ? Nghe giọng cậu nhỏ xíu, bằng không quên đi, cậu ngủ đi.”
Sở Tuần cười nói: “Với cậu thì không phiền.”
Thiệu Quân: “Hừ, nhớ tôi chứ gì?”
Sở Tuần: “Vô cùng nhớ. Tiểu Quân nhi, tôi tương tư đơn phương nha, cậu có nhớ tôi không?”
Hai người lại bắt đầu lảm nhảm, tranh nhau buồn nôn. Thiệu Quân nói: “Tôi không nhớ cậu thì nhớ ai a? Cậu biết không?”
Sở Tuần: “Tôi mẹ nó cũng muốn biết, cậu không nhớ tôi, cả ngày đều nhớ thương ai hả? Tôi biết không?”
Thiệu Quân lúc này đang có chuyện trong lòng, có việc cất giấu không thể nói, lại chết vì mạnh miệng: “Đừng nói nhảm nữa, tôi ai cũng không nhớ!…… Cậu biết tôi nhớ đến ai sao?”
Sở Tuần khúc khích cười xấu xa, ẩn ý nói: “Tôi là thật muốn biết, cậu còn có thể nhớ thương ai, còn có ai so với tôi còn đẹp trai hơn? Nam hay nữ không đẹp bằng tôi cậu cũng đừng nghĩ tới, bên ngoài không đứng đắn, tôi còn chưa đáp ứng đâu.”
……
Truyền Võ nghe thấy câu “Cậu còn quen ai so với tôi đẹp trai hơn, nam hay nữ không đẹp bằng tôi cậu cũng đừng nghĩ tới”, rốt cục không thể nhịn được nữa, một hơi cuốn thuốc lá vào miệng, oán giận nhai, rời đi.
Anh không biết rằng, Sở nhị gia nằm nghiêng trên giường lúc này dùng đuôi mắt đảo qua cửa phòng, tầm mắt đã sớm xuyên thấu vách tường, từ xa liếc nhìn bóng dáng thẳng tắp của anh. Sở Tuần ngoài miệng cùng Thiệu Quân nói chuyện linh tinh, tâm trí lại hoàn toàn nghĩ tới chuyện khác, ánh mắt liếc qua góc cửa, nhìn người đang đứng sau cửa nghe lén……
Truyền Võ ngồi trên nắp bồn cầu, hút liền hai điếu thuốc, lấy tay ra sức chà mặt.
Bóng tối bao trùm tách từng lớp tâm tư anh, trần trụi, không hề che dấu, vết sẹo ngang trên má phải càng thêm khắc sâu, đau đớn.
Đoán chừng hai người kia buồn nôn đủ rồi, Truyền Võ lại một lần nữa đi vào xem, Sở Tuần nghiêng người nằm trên giường, thực yên tĩnh, đã ngủ rồi.
Sở Tuần vắt ngang trên giường, mồ hôi trước ngực khô gần hết, một cái chân dài từ trong áo ngủ vươn ra, toàn thân cao thấp đều rất trắng.
Truyền Võ một lần nữa bọc kín người này, kéo lại cái đùi đang rộng mở. Tay anh phủ lên trán Sở Tuần, chậm rãi trượt xuống, dừng lại nơi hầu kết đang khẽ rung, vuốt ve nhịp đập trên cổ Sở Tuần. Sở Tuần thoạt nhìn vẫn đang khó chịu, hơi thở mệt nhọc, mày mặt nhăn nhíu.
“……”
Bạn đang �
“Tiểu Tuần.”
Hoắc Truyền Võ khàn giọng kêu một tiếng, dùng ngón tay có vết chai do cầm súng chạm vào lông mày, chóp mũi, môi Sở Tuần. Tâm tư mềm mại dịu dàng không thể lộ ra, trong bóng đêm không thể khắc chế đều bộc lộ hết thảy, tràn ngập trong đáy mắt anh.
Anh cẩn thận tỉ mỉ nhìn vết sẹo cực nhỏ trên đầu mày của Sở Tuần, tưởng tượng thấy nơi đó nguyên lai có một nốt ruồi son nhỏ rất xinh đẹp, nhìn say sưa.
Sở Tuần so với trước kia không giống.
Người trước mắt này, đã thay đổi nhiều lắm, cơ hồ nhìn không ra một chút dấu vết năm đó; thậm chí ngay cả khuôn mặt này, cũng chỉnh nhiều chỗ, nơi này, nơi đó, nơi đó, toàn bộ cũng không giống, còn xa mới bằng cậu bé xinh đẹp năm xưa. Truyền Võ suy nghĩ nửa ngày, càng nhìn càng thấy Tiểu Tuần như trước đây vẫn là đẹp nhất, đáng yêu nhất, tính tình tốt, bộ dạng cũng tối xinh đẹp.
Anh thậm chí còn lo lắng, khuôn mặt người này, cứ như vậy gây sức ép xuống nữa, không chừng ngày nào đó liền sụp đổ, hoàn toàn bị hủy.
Truyền Võ trải chăn, Sở Tuần trở mình, cơ thể cuộn tròn lại, cong mông, ngủ thành dáng vẻ một con tôm lớn tư thế xinh đẹp.
Áo ngủ rất mỏng, lộ rõ cái mông tròn thực vểnh thực cong.
Hoắc Truyền Võ lặng lẽ nhìn, nhịn không được vươn tay, ở trên chiếc mông tròn mềm mại của Sở Tuần vỗ bộp một cái! Muôn vàn tư vị mấy năm nay tất cả dồn vào cái đánh này, lại luyến tiếc đánh mạnh tay. Đánh xong nhanh chóng dùng chăn lớn đắp lại, dém kỹ góc chăn.
Sở Tuần lúc này đang vô cùng mệt mỏi, không cảm giác, hỗn loạn, anh mới sẽ không động cậu, khi dễ cậu.
Anh nếu muốn động người này, cũng là phải đợi một ngày nào đó, vào lúc Sở Tuần hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn thấy anh, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhìn thấy rõ nhau…
Đêm hôm đó, Truyền Võ lấy một cái gối đầu trên giường, đắp một tấm thảm mỏng, không thay quần áo, ngủ trên mặt đất bên cạnh giường.
Hai người đi làm nhiệm vụ, lần nào cũng ngủ như vậy, Truyền Võ chưa bao giờ rời khỏi phòng ngủ, không ngủ ở sô pha phòng khách, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ phòng khách đến phòng ngủ không kịp. Lần nào anh cũng ngủ trên mặt đất gần đầu giường Sở Tuần, trong tay ôm chặt súng trường của mình, hai người trong lúc đó bảo trì khoảng cách hai thước. Ở trong lòng Truyền Võ, đây là cự ly sinh tử, khoảng cách có thể ôm nhau cùng sinh, cùng tử.
Trong phòng im lặng tối đen chỉ còn lại tiếng hít thở phập phồng, nhàn nhạt.
Mấy ngày này khẩn trương cao độ, Truyền Võ cũng mệt mỏi, rốt cục vẫn là ngủ mất.
Ở trên giường phía sau anh, Sở Tuần chậm rãi mở mắt ra, mặt không chút thay đổi, lặng lẽ dùng ánh mắt phác hoạ tư thế ngủ nghiêng người nằm ngang đúng chuẩn của Truyền Võ.
Sở Tuần thò tay ra sau, vén áo ngủ xoa xoa mông, còn chưa chết tâm quay đầu liếc mắt xem có dấu tay hồng hồng hay không, bĩu môi hừ một tiếng.
Nhị gia cậu hiện giờ quả thật thân thể không tốt lắm, đôi khi bất tỉnh một chút, không động đậy, nhưng là còn không hoàn toàn mất đi tri giác mặc người chà đạp, không đến mức ở trên giường bị người sờ soạng mông cũng không biết!
Sở Tuần xích ra mép giường cọ cọ, tận lực kề sát, hưng trí bừng bừng nhìn người nào đó ngủ, trong bóng đêm hai mắt lòe lòe tỏa sáng.
Truyền Võ chỉ đắp một tấm thảm mỏng, thoạt nhìn còn mỏng hơn màu quần, sau đầu một mảnh tóc đen cứng, bả vai rộng lớn, phần eo cùng đùi rắn chắc, mặc dù thân thể trong trạng thái bất động, cũng chất chứa một sức mạnh nào đó, có hương vị nam tính của đàn ông.
Truyền Võ so với trước kia, cũng không giống nhau.
Tiểu tử ngốc ngốc quê mùa năm đó là ai ấy nhỉ, nhị gia còn nhớ đây……
Dưới tàng cây ngô đồng ở chân tường Đại viện, Sở Tuần lưng đeo cặp sách, tóc hơi xoăn, hai mắt sáng ngời, lặng lẽ hướng người nào đó ngoắc ngoắc tay.
“Nhị Võ, cậu lại đây.”
Truyền Võ từ xa nhìn thấy, theo bản năng nhìn bốn phía, không thấy ai, vội vàng chạy tới, đem cái cặp quân đội trên vai quăng ra phía sau, sắc mặt đỏ lên, đổ mồ hôi.
“Tiểu Tuần.”
Sở Tuần đưa cho Truyền Võ một hộp chocolate, Truyền Võ tặng Sở Tuần mấy phong thư cũ có dán những con tem xinh đẹp. Sở Tuần quàng vai Truyền Võ, thì thầm to nhỏ mấy chuyện nghịch phá, hai người cúi đầu vui sướng cùng nhau chạy đi, phía sau là hai cái bóng dài chồng lên nhau.
……
Nửa khuôn mặt Sở Tuần chôn trong gối đầu, nghĩ nghĩ liền nở nụ cười, một mình trong bóng tối vui vẻ, trong ngực run rẩy, tận lực không vui ra tiếng.
Cậu nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia, từng chuyện từng chuyện, trong lòng không ngừng trở về ngày xưa, đầu lưỡi tràn ngập chua chát, chậm rãi, nước mắt liền chảy ra.
Mười lăm năm, đã quá muộn, có một số việc, tâm tư phai nhạt, vĩnh viễn trở về không được.
Mình hiện tại biến thành như vậy, thân thể cũng càng ngày càng không tốt.
Cậu đừng trách tôi tâm lạnh đi.
Sở Tuần một lúc khóc một lúc cười, trên mặt hỗn độn nước mắt, gối đầu dần ẩm ướt. Cậu dùng chăn che mặt cẩn thận lau khô nước mắt, sáng mai thức dậy hai mắt sưng lên như mắt cá, không phải tự làm xấu mặt trước cấp dưới sao.
Trên mặt đất tuy rằng trải thảm, vẫn là cứng, Truyền Võ ngủ cũng không thoải mái.
Thảm cũng mỏng, điều hòa trong phòng không đủ ấm áp, Sở Tuần thấy Truyền Võ có lẽ là lạnh, trong lúc ngủ mơ bả vai có chút run, thân thể chậm rãi cuộn lại.
Sở Tuần theo bản năng vươn tay, với xuống dưới, hai tay phủ lên đối phương.
Tay cậu trong bóng đêm phát ra nhiệt lượng, nhiệt độ cùng tia sáng mỏng manh làm ấm thân thể đối phương, nhìn thân thể cường tráng đang cuộn mình của người này chậm rãi duỗi ra, thoải mái mà ngủ say……
Đồng chí Tiểu Hoắc ước chừng là trong lúc ngủ cảm thấy ấm áp, mơ thấy chuyện vui, thân thể giãn ra, thảm từ bả vai chảy xuống dưới.
Sở Tuần không tiếng động lầm bầm: tôi giúp cậu ấm, cậu đừng đạp chăn a, cậu thật đúng là xem Nhị gia trở thành “Lò sưởi điện” sống sao, máy phát điện tôi đây có công suất lớn như vậy hả?
Cậu trong lòng oán giận, lại kề sát vào một chút, giúp người này quấn thảm kỹ lưỡng, hai cánh tay mảnh khảnh phủ xuống, nóng lên.
Truyền Võ nghiêng người ôm súng.
Sở Tuần nghiêng người từ phía sau ôm Truyền Võ, một đêm ấm áp.