Vệ Sĩ

chương 32: gặp lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Tuần rời nhà một tháng không về, cả mẹ cậu cũng chẳng hay biết gì, không biết con mình bị cha nó mang đi đâu.

Chờ cậu về, trong đại viện đã thay đổi, dường như mọi thứ đều đã qua mấy đời.

Sở Tuần là người rất biết xem tướng, phó thác đúng người. Chú Hạ của cậu quả nhiên là người thủ tín. Chỉ có một hộp sô cô la, Hạ Thành đặc biệt dùng túi to gói kỹ, tự tay đưa cho Hoắc Truyền Võ, còn thêm vào một túi bánh táo hấp.

“Đây là Sở Tuần để dành cho cháu.”

Hạ Thành nói xong, xoa xoa đầu cậu nhóc. Hắn ở địa vị cao, quen đối nhân xử thế, rất nhiều chuyện không tiện tỏ thái độ, đối với chuyện cả nhà Hoắc sư trưởng gặp phải có chút đồng tình tiếc nuối, cũng đau lòng cậu nhóc này.

Sở Tuần không biết, Hoắc Truyền Võ đã chờ cậu rất nhiều ngày, đợi đến sắp tuyệt vọng, gọi điện thoại đến Sở gia không thông, hỏi Thiệu Quân Bác Văn đều nói không biết Sở Tuần đi đâu. Khi cậu nhận được sô cô la, lúc ấy liền một hơi chạy đến Sở gia, gõ cửa.

Hoắc Truyền Võ cầm hộp sô cô la trong tay, hỏi: “Tiểu Tuần có nhà không?”

Kỳ thật cậu biết Sở Tuần nhất định không ở nhà, Sở Tuần nếu có nhà tuyệt đối sẽ không không để ý tới cậu. Mẹ Sở Tuần mở cửa, sửng sốt một chút, khó xử, sợ nhất gặp ai, người ta lại đến hàng ngày.

Cao Tú Lan nói: “Tiểu Tuần nhà dì không có nhà.”

Truyền Võ hỏi: “Cậu ấy khi nào thì trở về?”

Cao Tú Lan miễn cưỡng cười nói: “Dì cũng không biết khi nào nó mới có thể trở về.”

Truyền Võ bám riết không tha truy vấn: “Dì ơi, dì nói cho cháu biết cậu ấy đi đâu vậy?”

Cao Tú Lan nhíu mày, đang phiền lòng không có chỗ tố khổ đây.

Chị nghĩ thầm, cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Lão nương cũng không biết con tôi đến tột cùng bị người ta mang đi đâu nữa! Hỏi cha nó, cha nó qua loa. Hỏi lão Hạ, họ Hạ che che lấp lấp, không có một câu nói thật làm cho người ta bớt lo, tôi đây còn đang lo lắng cho con mình đây!

Cao Tú Lan lãnh đạm nghiêm mặt: “Tiểu Tuần nhà dì đến nhà người thân ở nơi khác rồi, đi du lịch.”

Truyền Võ trong lòng trầm xuống, nhất thời thất vọng: “Cậu ấy không nói với cháu cậu ấy đi du lịch…… Nhà người thân của dì có điện thoại không?”

Cao Tú Lan dứt khoát nói: “Nhị Võ, nghe dì một câu, về nhà đi, về sau đừng tới tìm Sở Tuần nhà dì nữa. Đừng chơi chung với nhau nữa, không quá thích hợp.”

Truyền Võ: “……”

Đừng chơi chung với nhau nữa.

Không thích hợp.

Truyền Võ không có biểu tình, cổ họng khẽ run.

Cao Tú Lan nhốt Hoắc Truyền Võ ngoài cửa, cũng không dám để người này vào nhà……

Hoắc gia lão nhị tối đó về nhà, bị mẹ nhét trong phòng khách truy hỏi.

Nhà cậu mỗi ngày từ sáng đến chiều tối cũng không bật đèn, phòng khách phòng ngủ tối đen, một mảnh hôn ám, yên lặng. Vách tường dường như cũng mang màu sắc bụi bại, không gian u ám chật hẹp trên trần nhà áp bách người ta nâng đầu không nổi.

Phòng bếp lạnh lẽo, rất nhiều ngày không nấu ăn. Mẹ cậu mỗi ngày nằm trong chăn không ra khỏi giường, thỉnh thoảng mới đi xuống, mờ mịt ở trong phòng bồi hồi, gọi tên con lớn.

Mẹ Truyền Võ có đôi khi mở tủ treo áo khoác, vuốt quân trang, quân mạo được xếp chỉnh tề, ngay ngắn của Hoắc sư trưởng.

Lưu Tam Thái hỏi: “Nhị Võ, nhẫm vừa rồi đi đâu?”

“Nhẫm lại đi tìm ai đó phải không?!”

Hoắc Truyền Võ cắn răng không nói gì, phía sau nắm chặt hộp sô cô la kia.

Mắt mẹ Truyền Võ giăng kín tơ máu, vành mắt sưng đỏ, cho tới bây giờ chưa từng kích động đến khàn cả giọng như vậy: “Nhị Võ nhẫm cũng không chịu thua kém phải không, sao nói mà nhẫm không nghe hả?!”

“Nhẫm đi tìm đứa nhỏ Sở gia! Nhẫm đi, nhẫm lại đi, đi a!”

“Cha nhẫm bị nhà nó bắt, anh nhẫm cũng bị người nhà nó hại! Nhẫm còn đi tìm nó? Nhẫm về sau đừng về nhà!”

Hoắc Truyền Võ khó chịu biện giải: “Mẹ, nhà cậu ấy không hại chúng ta, không liên quan đến Tiểu Tuần.”

“Sao không liên quan đến nó?”

“Là lão đại nhà nó làm! Là anh trai Sở Tuần muốn lấy ảnh chụp đổ oan anh nhẫm! Anh nhẫm phải ngồi tù nhẫm có biết không hả!!”

Lưu Tam Thái hét lên, nước mắt rơi ướt đẫm mặt, thanh âm khàn khàn.

Hoắc Truyền Quân ở bên ngoài có một ít bạn bè, trong đại viện cũng có mấy anh em đồng hương, lặng lẽ chạy tới nói cho mẹ Truyền Võ tin tức hành lang, đúng vậy, chính là Sở gia lão đại Sở Du làm, bình thường đối phó không lại Đại Quân chúng ta, tìm người theo dõi hắn, chụp rất nhiều ảnh, nộp lên Quân Ủy. Bằng không sao không bắt người khác, chỉ bắt mỗi Hoắc Truyền Quân? Bộ đội công an bắt người, chỉ bắt những người bị treo tên dẫn đầu gây sự, súng bắn chim đầu đàn, ai không có tên trong sổ đen đều tránh được một kiếp, bắt mấy người này để báo cáo kết quả công tác.

Lưu Tam Thái cầm chổi đánh con mình vài cái, khóc nói: “Đừng cùng ở một chỗ với đứa nhỏ Sở gia nữa, được không con?”

Hoắc Truyền Võ hờ hững đứng giữa phòng khách, đứng thẳng đơ, cán chổi quất lên người cũng không phản ứng, cắn chặt môi, không cho mẹ cậu viên thuốc an thần kia, không nói lời hứa hẹn “Không bao giờ tốt với Sở Tuần nữa”.

“Nhà nó hại chúng ta thành như vậy, cha nhẫm không về được, nhẫm nếu lại xảy chuyện gì bảo yêm phải làm sao đây?!”

“Nhị Võ, cùng đứa nhỏ kia tách ra đi, có được hay không con!…… Mẹ nhẫm xin nhẫm đó!!!”

Hoắc Truyền Võ nghe mẹ cậu than khóc, trong nháy mắt kia ngực nhói lên, khó chịu không thể chịu đựng thêm được nữa, mắt trào ra hai giọt nước mắt cực lớn, vỡ tan, rơi xuống, nghe thấy âm thanh nước mắt bắn tung tóe.

Cha cậu bị tước quân hàm cậu không rơi lệ.

Lúc anh cậu bị xe quân đội mang đi cậu không rơi lệ.

Nước mắt không dính hai gò má, nước mắt sượt qua chiếc cằm góc cạnh, không tiếng động rơi xuống đất, yết hầu tắc nghẽn, từ đầu đến cuối không khóc ra một tiếng.

……

Một tháng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Một tháng làm cho Sở Tuần sử dụng ý niệm lực có thể di chuyển từ một đồng tiền xu lên sáu đồng, tia suy nghĩ từ cắt đứt dây tóc biến thành trực tiếp tạc bể bóng đèn, nhưng không thể làm cậu vãn hồi cậu nhóc cậu thích nhất. Cậu về trễ.

Hoắc Truyền Võ không khuất phục trước bức bách hay khóc cầu của mẹ cậu, ở trước mặt mẹ cự tuyệt hứa hẹn, cũng không chịu nói một câu nói xấu Sở Tuần. Nhưng mà, cậu sau đó quả thật không nói với Sở Tuần một câu nào nữa.

Khi Sở Tuần trở về, cây ngô đồng lớn trên đường đung đưa những chiếc lá to, trong đại viện quang ảnh vẫn tốt đẹp như trước, cảnh còn người mất.

Nhị Võ của cậu thay đổi, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, tính cách càng thêm lãnh đạm, trầm mặc ít lời, thân ảnh thon gầy độc lai độc vãng trong đại viện.

Hoắc Truyền Võ trải qua một mùa hè vóc dáng lại cao thêm một chút, bả vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp, giống bộ dáng một chàng trai anh tuấn. Cậu cởi áo thun, một lần nữa mặc vào quần áo trước kia, áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng cũ, kiểu dáng quê mùa, quần quân đội màu xanh lục, tóc cắt ngắn ngủn, hai bên tóc mai và sau đầu lộ ra da đầu màu xanh nhạt. Bỗng nhiên nhìn thấy, đặc biệt giống anh trai Hoắc Truyền Quân của cậu, làm người ta nghĩ đến Đại Quân nhà cậu đã trở lại.

Sở Tuần phát hiện Hoắc Truyền Võ học hút thuốc, thuốc không rời tay.

Có thể là trong nhà trước kia tồn rất nhiều thuốc tốt, bộ đội hậu cần được phát cả hộp “Trung Nam Hải”, “Hilton”. Hoắc sư trưởng tóm lại không về được, mấy hộp thuốc cao cấp này cũng bỏ đó, không hút chẳng lẽ chờ mốc meo? Vì thế Truyền Võ thay cha cậu hút, trong túi quần mỗi ngày một gói, một ngày hút hết cả gói.

Trời vào thu, sắp đến khai giảng, Sở Tuần làm học sinh ba tốt tiến thẳng vào trường trọng điểm, Thiệu Quân Bác Văn thi vào trường khác, nhưng sau nhiều lần thảo luận, trong nhà muốn mấy đứa nhỏ học trường tốt nhất, cùng nhau học hành, vì thế ba đứa chuyển đến trường trung học Cảnh Sơn, ngôi trường tập hợp các con cháu cán bộ cao cấp trong khu.

Sở Tuần cũng đi hỏi thăm, Truyền Võ thi tốt nghiệp bỏ hai môn, nhưng dù sao vẫn là gia đình quân nhân trong quân khu, muốn đi học cũng không thiếu trường. Cầm tấm bằng học sinh yếu, được phân tới một trường sơ trung hạng ba gần đó.

Nhưng Truyền Võ cuối cùng không đến ngôi trường có tiếng học giỏi đó học. Khai giảng cậu cũng không đi.

Từ đó trên hai con đường mỗi người đi một ngả, tách ra hoàn toàn triệt để……

Vệ binh đứng gác dưới lầu Hoắc gia đã rút đi. Hoắc Truyền Võ mỗi sáng sớm vẫn tới căn tin ăn sáng, tận lực tránh giờ nhiều người, quay lại cô đơn chiếc bóng.

Trước kia là mẹ Truyền Võ đến trạm thực phẩm mua đồ ăn, hiện tại là Truyền Võ đi mua, tay trái xách một túi rau chân vịt rau hẹ, tay phải xách một bọc hành tây, về nhà bày ra làm hai món, hoặc là trực tiếp đến căn tin mua cơm tập thể.

Cậu có khi còn đến cửa hàng thực phẩm khiêng bột mì, khiêng túi gạo to. Trước kia đều là anh cậu đi khiêng, hiện tại cậu đi khiêng. Cảnh vệ hoặc tiểu binh tuần tra tốt tính, lẳng lặng chạy tới muốn khiêng giúp cậu, Truyền Võ nghiêm mặt lắc đầu, thờ ơ dời tầm mắt, không cần người khác hỗ trợ. Thiếu niên này tính tình luôn cứng rắn, nội hướng, lại kiên cường.

Cuối thu dự trữ cải thảo cho mùa đông, cửa trạm thực phẩm đậu một xe tải cải thảo, mỗi nhà có thể lĩnh mấy chục cân (), mang về làm vằn thắn, làm nhân bánh, muối dưa chua.

() cân = ½ kg

Nhà khác là người lớn mang con tới xách rau, nhà thủ trưởng chỉ cần phái lính cần vụ chạy ra ngoài ôm đồm gia vụ, Hoắc gia là một mình Hoắc Truyền Võ đẩy xe cút kít làm bằng một tấm ván gỗ nhỏ, kéo một xe rau trở về.

Đi đến con đường nhỏ trong khu nhà ở, muốn đẩy lên bậc thềm vỉa hè, xe đẩy nặng trịch lên không nổi, Truyền Võ ở phía trước kéo xe dùng sức kéo lên trên, bánh xe cạch một cái bị lệch, một xe cải trắng toàn bộ đổ xuống đất.

Hoắc Truyền Võ quay đầu lại nhìn, yên lặng đứng đờ ra tại chỗ, dưới mí mắt đơn bạc không có một tia cảm xúc.

Sau đó cậu đem điếu thuốc kẹp trong tay đưa lên miệng ngậm, kê lại xe một lần nữa, lượm từng bó rau lên. Xe cút kít đứng không được, không thể giữ cân bằng, phải có một người đỡ, người khác chất đồ lên xe. Hoắc Truyền Võ chỉ có hai tay, đỡ xe thì không cách nào lượm rau, lượm rau thì không thể đỡ xe.

Trên bức tường gạch đỏ trong viện có ba thiếu gia ngồi, từ xa im lặng nhìn.

Sở Tuần lấy tay không ngừng túm quần, ống quần cũng sắp bị xé rách, đột nhiên quay lại nổi bão, nhìn hai người kia gào lên: “Hai người các cậu còn ở đó mà ngốc nhìn? Hai cậu không qua giúp đỡ đi?!”

Thẩm Bác Văn cùng Thiệu Quân bị gào đến sửng sốt.

Hai người bọn họ đã sớm nghĩ chạy tới giúp đỡ, việc này chỉ cần một người dẫn đầu, nhưng Sở tư lệnh vẫn không hé răng, mặt mày bình tĩnh khó chịu.

Thiệu sĩ quan cùng Thẩm phó tướng đồng loạt lon ton chạy qua giúp Nhị Võ lượm cải thảo.

Sở Tuần không đi qua, cúi đầu ngồi trên đống gạch đỏ, khóe miệng run rẩy, trong lòng đặc biệt khổ sở, uất ức. Cậu đã lâu lắm rồi không nói chuyện với Nhị Võ của cậu, đối mặt cũng không biết phải nói gì. Cậu không thể nói với Nhị Võ nguyên nhân cậu lỡ hẹn mất tích.

Cậu nắm chặt một cục gạch đỏ trong tay. Cậu dùng lực sinh ra từ ngón tay tạo ra một vết nứt, cục gạch vỡ làm đôi, mở tay ra không còn nguyên vẹn. Cậu dùng ngón tay chậm rãi nghiền, xay, đem hai viên gạch vỡ trong tay từng chút từng chút nghiền thành mảnh vụn, hai tay nhuộm màu đỏ đỏ bừng, tan nát thành một nhúm bột phấn……

Lại nói mẹ Sở Tuần Cao Tú Lan, ngoài miệng vẫn liều mạng ngăn cản, không cho phép Sở Tuần nhà chị đi tìm con Hoắc gia chơi nữa. Chị đã thấy vết xe đổ, sợ con nhà mình kết bạn không cẩn thận, không hiểu chuyện không ngăn được hào phóng bênh vực, bị gia đình đối phương liên luỵ, phạm sai lầm chính trị liên lụy cả nhà.

Cao Tú Lan thật tình quan tâm Sở Tuần, một kiểu sư tử mẹ bảo vệ con trai, trước mặt người ta sắc sảo mạnh mẽ, kỳ thật bản tính cũng thiện tâm. Làm mẹ có tính mềm lòng, chị đối với chuyện Hoắc gia gặp phải cũng không đành, thông cảm với Lưu Tam Thái và đứa con. Chị chân trước khóa Sở Tuần trong phòng, sau lưng lại lặng lẽ nướng hai mươi cái bánh nhân cải thảo, tính toán đủ cho hai người nhà bên kia ăn ba bữa một ngày, đặt trong một cái bát bột mì có nắp đậy, đưa đến Hoắc gia……

Trận tuyết đầu tiên vào cuối thu năm đó bắt đầu mùa đông, làm cây cối trong đại viện bao phủ một màu trắng xóa, khiến tưởng niệm trong lòng hai cậu bé lại phủ thêm một tầng sương giá.

Hội trường quân khu lại tổ chức đại hội, “Tin thời sự” phát tin tức khen thưởng. Trong tin tức đọc số hiệu những bộ đội lập công sau sự kiện kia, cùng khen thưởng thăng tướng, Sở Hoài Trí đứng trong số đó, chưa tròn năm mươi tuổi đã được đặc cách thăng chức quân trưởng.

Đại hội quân khu đồng thời công bố nghị quyết xử trí nội bộ, nguyên quân phó quân trưởng quân đoàn đều bị kết án.

Hoắc Vân Sơn không bị tử hình, không đến mức tội chết. Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải bởi vì một câu cầu tình của bạn nhỏ Sở Tuần, Sở Tuần không có mặt mũi lớn như vậy. Đại thủ trưởng không muốn đứa nhỏ thương tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì câu nói của cậu mà sửa chữa quân quốc đại nghị. Hiện tại ở đây cần duy trì ổn định các nhân tố chính trị, về phương diện khác, Hoắc gia cũng là xuất thân cán bộ bộ đội, là hậu duệ danh môn chính thống ở quân khu Tế Nam, gia đình ở quân khu có các nguyên lão uy vọng. Bởi vậy, xử trí Hoắc Vân Sơn chỉ là lột quân trang, tước quân hàm, đưa lên toà án quân sự, phán xử năm năm tù có thời hạn.

Đài phát thanh đại viện thông báo tin tức quan trọng ngay lập tức, giọng nữ bình thường dịu dàng mượt mà hiện giờ nghe vô cùng chói tai, đào khoét con tim.

Sở Tuần chạy một mạch đến dưới lầu Hoắc gia, từ xa nhìn thấy Hoắc Truyền Võ phía sau cửa sổ lầu hai, hai người tầm mắt dây dưa, đau thắt kịch liệt.

Hoắc Truyền Võ xoay người rời đi cửa sổ, chạy xuống lầu, lao ra cửa.

Hai người đứng ở sân phơi, nhìn nhau, đều nói không nên lời, tựa hồ đoán được từ nay trở đi nhất định chia lìa. Con đường phía trước khác nhau, khúc chiết nhấp nhô, nếu đã bị vận mệnh cuốn vào hai con đường hoàn toàn bất đồng, trước mắt cũng chỉ có một con đường không lối về kia, hai chân đi trên con đường phía Nam còn từng bước quay đầu lại, từ xa lưu luyến nhìn người đang đi về hướng Bắc, hai trái tim sao có thể không xé rách đau đớn?

Trong đài phát thanh đọc kỹ danh sách khen thưởng cùng xử phạt, thanh âm bình tĩnh trôi chảy không mang chút cảm tình.

Mẹ Truyền Võ lúc này vọt ra cửa, hai mắt sưng đỏ, ánh mắt đau thương tuyệt vọng. Chị là một phụ nữ, chị đời này lại dựa vào một người đàn ông thất bại. Gia đình như vậy một khi có liên quan đến sai lầm chính trị, công trạng chinh chiến nửa đời đều bèo dạt mây trôi, căn bản không có khả năng lại có cơ hội xoay người.

Lưu Tam Thái kéo Truyền Võ, khàn cả giọng: “Nhẫm còn gặp nó! Nhẫm còn cùng nhà nó cùng một chỗ!”

“Nhẫm đi với nó cũng đừng cần mẹ nữa, để yêm đập đầu chết quách đi!!!”

Lưu Tam Thái vớ lấy một cây gậy thô ráp, đáy mắt đỏ bừng tinh thần hỗn độn khẩu bất trạch ngôn (), cầm cây gậy quăng vào đầu Sở Tuần.

Bạn đang �

() Khẩu bất trạch ngôn: Thành ngữ, ý nói trong tình thế cấp bách, tuyệt vọng không thể lựa lời, suy xét khi nói chuyện.

Về mẹ Truyền Võ, chị mệnh không tốt, chồng bị chèn ép ngồi tù, một phụ nữ như chị không có năng lực chống lại vận mệnh. Những uất ức oán hận của chị không chỗ biểu đạt. Trong lòng chị chỉ biết chuyện thật chính là con trai út Sở gia câu dẫn phá hủy con trai út của chị, con lớn Sở gia tố giác hãm hại con lớn của chị, đàn ông Sở gia bắt chồng chị, giẫm lên toàn gia chị leo lên vị trí quân trưởng.

Sở Tuần ngẩn ngơ đứng đó, ngay cả tránh cũng không tránh.

Hoắc Truyền Võ đột nhiên nhào lên ôm lấy Sở Tuần, thay cậu cản cây gậy kia, bị cây gậy nện thật mạnh vào ót.

Hoắc Truyền Võ cũng chỉ ôm một chút.

Không đợi Sở Tuần phản ứng lại vươn tay, Truyền Võ nặng nề đẩy Sở Tuần ra, như là hạ quyết tâm.

Hoắc gia không có đàn ông. Cậu hiện tại chính là người đàn ông duy nhất trong nhà.

Sở Tuần bị đẩy đến lảo đảo, khi đứng vững lại, trên mặt đầy nước mắt.

Hai người lúc đó cách một cánh tay, lại tựa như muôn sông nghìn núi, kiếp này kiếp sau……

Hoắc Truyền Võ cuối cùng đưa tay sờ mặt Sở Tuần một chút, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đầu mày Sở Tuần.

Thật lâu sau Sở Tuần vẫn còn nhớ động tác thong dong liền mạch của đối phương lúc ấy, biểu tình lạnh lùng quyết tuyệt, sau cậu hiểu ra, Nhị Võ khi ấy là vuốt ve nốt ruồi son nhỏ trên mi tâm cậu. Nhị Võ thích nhất nốt ruồi son kia, hai người chưa từng hôn môi, Nhị Võ cũng chỉ hôn nơi đó của cậu.

Cách đó mấy ngày, Sở quân trưởng mới thăng hàm ngoại lệ trở về nhà một chuyến.

Tình hình trong thành đã dần ổn, Sở Hoài Trí khó được cùng người nhà gặp mặt, ăn bữa cơm, ngày hôm sau lập tức phải quay về đồn trú Tây Giao. Hắn cũng từ quanh mình nghe được tiếng gió, biết hai đứa con của mình gần đây làm cái gì, đối với lão đại căm tức oán giận, đối với tình trạng của con trai út là thật lo lắng.

Truyện Chữ Hay