Nửa đêm, trăng sáng vằng vặc.
Thành phố duyên hải phía Đông Nam Lâm An về đêm yên tĩnh, quạnh quẽ, khác hẳn sự phồn hoa náo nhiệt ban ngày.
Những ánh đèn trong thành phố tựa như hàng ngàn vì sao sáng, có nét giống như lòng người không đáy, những ý đồ tư lợi nhen nhóm, làm u ám trầm mặc cả bầu trời đêm.
Một chiếc xe taxi hiệu Jetta cũ kỹ màu xanh lam rẽ từ đường Tân Giang sang, từ từ đi tới khách sạn xa hoa trụy lạc phía trước.
Người lái xe taxi là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, đầu húi cua, mặc chiếc áo trắng bằng vải bông ngắn tay và một chiếc quần jeans loại hàng chợ.
Mặt mũi hắn cũng không đến nỗi xấu xí, da bánh mật, lông mày rậm, mũi cao thẳng, khuôn mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng. Dưới cằm lún phún râu, tăng thêm vài phần nam khí.
Đèn đỏ khoảng giây, thanh niên kia đạp phanh, dừng xe lại.
Hắn móc bao thuốc lá Đại Tiền Môn vỏ mềm hai tệ ra, đốt một điếu rồi ngậm lên hút, một tay chống vào cánh cửa, một tay đặt lên hộp số, gõ nhịp theo tiết tấu bài hát trong radio.
Bây giờ là tháng năm, ở phía nam Lâm An thời tiết đã vào hạ, dù là ban đêm nhiệt độ cũng mười mấy hai mươi độ.
Buổi tối mở cửa xe ra cho gió lạnh thổi vào cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền xăng bật điều hòa.
Lúc này, chiếc điện thoại Nokia đen trắng màu xám bạc bên cạnh hắn vang lên tiếng chuông “reng reng” già cỗi. Hắn nhận điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, điệu cười không hề tương xứng với tuổi của hắn.
- Anh Liễu, có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia là giọng khàn khàn của lão Liễu, lão cười nói:
- Lâm Phi à, không có chuyện gì gấp lắm, chỉ là chị dâu cậu bảo ngày mai mời cậu tới ăn tối, nha đầu Cảnh Lam kia về rồi, lúc trước có nói muốn giới thiệu hai người với nhau mà, phải không?
Thanh niên kia khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Anh Liễu, em thấy không cần đâu, con gái anh là tiến sĩ, cái kẻ không học không hành như em làm sao mà xứng với cô ấy được?
- Haiz, cậu đừng có nhắc đến cái học vị tiến sĩ giẻ rách kia nữa! Mấy năm nay nếu nhà anh không phải là chu cấp cho con nha đầu đó đi học đến mức nghèo rớt mồng tơi thế này thì đâu đến mức tiền chữa bệnh cho chị dâu cậu cũng phải giật gấu vá vai vay chỗ này mượn chỗ kia, còn phải phiền cậu đi làm thêm ca đêm để kiếm tiền đâu.
Lão Liễu thở dài, buồn bực nói.
Lâm Phi thờ ơ nói:
- Có gì đâu, dù sao không đi làm thay anh thì cái người không bằng không cấp như em cũng chỉ có đến công trường làm việc thôi. Đi làm thay anh còn kiếm được nhiều hơn.
- Tiền nhà tháng này của cậu có đủ không? Nếu không đủ anh cho mượn mấy trăm?
- Không cần đâu, nhà anh đang khó khăn như vậy, làm sao em vay anh được.
Lâm Phi nói.
- Ha ha, anh thích cái tính nganh ngạnh ương bướng của cậu đấy, nói thật với cậu, dạo này đúng là tình hình kinh tế khó khăn thật. Nhưng dù sao thì anh với chị dâu cậu cũng phải cảm ơn cậu. Con nha đầu Cảnh Lam kia kén chọn lắm, sắp hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà còn chưa có bạn trai. Nếu nó đã không vừa mắt mấy kẻ thiếu gia nhà giàu kia thì cứ giới thiệu nó cho cậu, tính cách cậu thì không có gì để nói rồi, còn kiên trì nhẫn nại, anh với chị dâu cậu đều rất quý cậu. Cho dù lúc đầu Cảnh Lam không muốn nhưng anh với chị dâu cậu mà bắt nó gặp thì cũng không vấn đề gì đâu! Đến khi nó thấy cậu tốt thế nào rồi thì tự nó sẽ vui vẻ mà đồng ý thôi.
Lâm Phi thấy vợ chồng lão Liễu thật lòng muốn tác hợp cho hắn và Cảnh Lam, nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Dù sao hắn cũng không muốn phụ lòng tốt của họ, coi như đến gặp mặt ăn một bữa cơm cho xong thôi.
Đèn xanh, Lâm Phi đặt điện thoại xuống rồi đi tiếp.
Vừa mới đi được một đoạn bỗng có hai gã cơ bắp cuồn cuộn đang chạy từ trong ngõ ra, một tên vác cái bao tải lớn phía sau.
Nhìn thấy xe taxi, một tên mặt vuông chữ điền nhảy ra, chặn xe lại.
Lâm Phi dừng xe, liếc nhìn cái bao tải kia, cảm thấy có chút lạ lùng.
Gã đầu trọc vác bao tải đang đứng phía sau lập tức mở cốp xe, bỏ bao tải vào.
Sau đó, cả hai lần lượt ngồi vào xe.
- Hai vị đại ca đi đâu?
Lâm Phi nhã nhặn hỏi, nhanh chóng mở đồng hồ tính cây số.
- Đến cao tốc S! Nhanh lên!
Gã mặt vuông có vể rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào cái ngõ nhỏ kia.
Lâm Phi gật gật đầu, chậm rãi nổ máy đi.
- Cái xe giẻ rách này là xe điện hả? Chân mày đang đạp phanh hả? Mày có biết lái xe không đấy? Đi nhanh lên!
Gã mặt vuông tức giận hét lên.
Lâm Phi cười gượng, chỉ vào camera giám sát ở cột đèn xanh đèn đỏ phía trước:
- Đại ca, ở đây là nội thành, có quan sát hình ảnh, chạy quá tốc độ là bị phạt đấy.
Đúng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ trong ngõ nhỏ vừa nãy lao ra, dần đuổi kịp xe taxi của Lâm Phi!
- Mẹ kiếp!
Gã mặt vuông thấy không ổn, liền rút con dao ngắn sắc nhọn từ sau lưng ra, chĩa vào eo Lâm Phi, đe dọa:
- Tao đang vội, còn nói nhảm nữa tao đâm chết! Mày muốn tiền hay muốn sống hả?
Lúc này, gã đã lộ ra bộ mặt hung thần ác thú, hai mắt hằn lên hung quang như hai quả chuông đồng.
Lâm Phi không sợ, nhưng thấy phiền phức:
- Được rồi, tôi lái nhanh hơn là được chứ gì.
- Không được để cho cái xe đằng sau đuổi kịp! Đạp ga lên mức lớn nhất đi!
- Được rồi, nhưng tay anh đừng có run đấy, con dao này sắc lắm nha!
Lâm Phi gật gật đầu, nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.
Ngay lập tức, chiếc taxi vượt đèn đỏ, lao như tên bắn, chạy thẳng đến đường cao tốc.
Nhưng chiếc xe màu đen đằng sau kia cũng nhất quyết không chịu bỏ cuộc, nhưng có vẻ kỹ thuật lái xe của tài xế còn thua xa Lâm Phi, không thể nào rút ngắn khoảng cách được, thi thoảng lại phải giảm tốc độ để rẽ trái rẽ phải, mỗi lần như vậy lại kéo dài thêm khoảng cách.
Mấy phút sau đã đến cao tốc, gã mặt vuông thấy chiếc xe kia bị bỏ xa nhưng vẫn quyết đuổi theo liền tức giận nói:
- Nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!
Lâm Phi nhăn nhó:
- Đại ca ơi, xe đã chạy đến tốc độ nhanh nhất rồi, có tăng ga cũng không nhanh hơn được nữa, nó còn chạy nhanh hơn tôi nghĩ.
- Mẹ kiếp! Đúng là đồ bỏ đi!
Gã mặt vuông nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến việc Lâm Phi đi qua các ngã rẽ rất nhanh, liền nói:
- Đến đường dưới cao tốc rồi rẽ phải, đi thẳng.
Lâm Phi ngoan ngoãn nghe theo, đi được một đoạn rồi xuống cao tốc, rẽ phải, đến một khu công nghiệp đang phát triển.
Đoạn đường xi măng trong khu công nghiệp vào ban đêm rất vắng vẻ, ngoài ánh đèn chiếu vào khu sản xuất ra thì dường như nơi đây không có chút dấu vết gì khác.
Sau một hồi rượt đuổi trên đường cao tốc, chiếc xe màu đen kia hình như đã đuổi đến gần, dường như chúng có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào.
Hai chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường, bụi bay mù mịt.
- Ngươi rẽ loằng ngoằng, cắt đuôi cái xe kia đi!
Gã kia ra lệnh.
Lâm Phi chẳng ngại ngần gì, lái như thế còn có thể kiếm thêm ít tiền.
Cứ kẻ đuổi người chạy như vậy, vòng vo rẽ hướng này, quặt hướng khác một hồi, cuối cùng cái lẽ kia cũng bị tay lái lụa Lâm Phi cắt đuôi.
Cuối cùng, xe đã ra khỏi khu công nghiệp, rẽ vào một khu đất trống nơi công trường đang thi công ở ngoại ô. Hai gã kia không thấy bóng dáng của chiếc xe đằng sau đâu nữa, sắc mặt trở lên vui vẻ. Gã mặt vuông hài lòng nói:
- Tiểu tử, kỹ thuật lái xe của mày cũng được đấy, lão tử cũng hài lòng, dừng xe đi.
- À, được.
Lâm Phi cười cười, dừng xe xuống bên đường.
Hai gã kia cũng không nói thêm gì nhiều, xuống xe, vòng ra cốp xe lấy chiếc bao tải vừa nãy, tên đầu trọc vác lên lưng, chuẩn bị đi.
Lâm Phi thấy vậy, lập tức xuống xe, ngăn hai gã lại, đưa tay ra, lịch sự nói:
- Hai vị đại ca, hình như hai người quên trả tiền xe.