Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Địch Thần cũng co quéo giống như thế.
Câu chuyện đau khổ bỗng biến thành phim võ hiệp, sắc mặt của MC vặn vẹo trong nháy mắt, theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, cứng rắn chuyển trọng tâm câu chuyện đi: "Tổ chương trình của chúng tôi tìm được ngôi làng miền núi lúc trước hai người bị bán đến, có muốn xem không?"
Nói xong, chưa đợi Cao Vũ Sanh đồng ý, trên màn ảnh lớn bỗng hiển thị hình ảnh mới, hợp với thuyết minh âm u tiêu chuẩn và âm thành hợp với bối cảnh, lại lần nữa kéo lại được bầu không khí.
Dãy núi phong cảnh tú lệ, thấp thoáng hàng cây xanh rì, nước chảy róc rách, đưa mắt nhìn không thấy bờ bến.
Thuyết minh: "Dựa vào miêu tả và điều tra thăm hỏi của người cần giúp đỡ, chúng tôi có thể xác định được ngôi làng miền núi năm đó nằm ở huyện T, phía Bắc tỉnh S."
Tổ chương trình đúng là rất có bản lĩnh, tìm được thị trấn nhỏ cách ngôi làng gần nhất. Tất cả những điều này đều là dựa vào trí nhớ của Cao Vũ Sanh để tìm ra, hắn nhớ kỹ trấn nhỏ kia có du khách nước ngoài, còn có một tấm bia đá lớn. Trấn nhỏ này cách cái làng đó khoảng hai mươi mấy km, cụ thể là làng nào thì không hỏi được.
Ống kính chụp hết tất cả hình ảnh về trấn nhỏ này và phong cảnh xung quanh, còn tìm hai đứa bé để tái hiện lại hoàn cảnh mơ hồ năm đó.
Thuyết minh: "Năm đó Tiểu Cao bị bắt cóc đến đây, cha nuôi sợ cậu chạy trốn nên ban ngày ra ruộng làm sẽ dùng sợi dây xích chó cột cậu lại trong sân. Anh trai chính là hàng xóm sát vách, đã bị bắt cóc bán đến đây nhiều năm, một lần tò mò vịn hàng rào nhìn qua, khiến cho hai đứa bé đồng bệnh tương liên từ nay về sau gắn bó keo sơn."
Trong hình có hai đứa bé trai nắm tay nhau, chạy băng băng trên bờ ruộng. Đoạn phim màu trắng đen, chiếu căn nhà trệt cũ nát, hàng rào tre so le không đồng đều, có một sợi dây lắc lư trên đó.
"Cậu là trẻ con thành phố, lúc còn bé chắc là điều kiện gia đình rất tốt đúng không?" MC đương nhiên biết vị này chính là đại thiếu gia của tập đoàn Cửu Dật, nhưng vì hiệu quả tiết mục nên phải giả vờ không biết vị Cao tiên sinh cần giúp đỡ này. Nghĩ đến lúc phát sóng chương trình, khán giả biết chân tướng trước màn hình nhỏ sẽ không nhịn được hô to: Là cực kỳ tốt!
"Cũng được, gia đình bình thường." Mặt Cao Vũ Sanh không đổi sắc nói.
"... Cuộc sống trong làng chắc là khổ lắm?"
"Lúc đầu do bọn họ sợ tôi chạy nên không cho ra ngoài, sau khi có anh trai dẫn tôi đi theo thì bọn họ mới yên tâm. Anh trai dắt tôi đi bắt tôm, bắt cá, nhặt trứng chim, có anh trai thì không thấy khổ nữa." Tuy rằng ăn ít mặc thiếu, nhưng những ký ức hạnh phúc này cũng là thật. Một đường từ xe lửa đến ngôi làng kia thì là ác mộng, nhưng từ lúc gặp được anh trai thì ác mộng liền kết thúc.
"Nghe nói ở đó rất nghèo, muối cũng phải dùng trứng gà đi trấn trên đổi. Nhặt trứng chim để phụ cho gia đình à?" MC cố gắng biến Cao tiên sinh thành một cọng cải thìa vừa hiểu chuyện vừa đáng thương.
"Để ăn." Cao Vũ Sanh khó hiểu liếc mắt nhìn MC. Tuy nói là nghèo, nhưng cũng chẳng có nghèo đến độ mua không nổi muối, bằng không họ lấy tiền ở đâu ra mua trẻ em?
"..."
Bối cảnh âm nhạc tình cảm dào dạt vẫn còn tiếp tục, nhưng hôm nay thật không trò chuyện nổi nữa. Địch Thần yên lặng tìm một góc ngồi chồm hổm, thật sự không muốn nhìn nữa.
Cao Vũ Sanh quay đầu, không thấy bóng dáng của Địch Thần đâu, mắt hơi sáng lên một chút. Đêm qua, hắn mơ mơ màng màng nghe được Địch Thần nhận một cuộc điện thoại: "Được, ngày mai tôi chắc chắn sẽ đi."
Ngày mai, chắc chắn, đi chỗ nào chứ?
Vốn hắn không trông cậy vào việc tổ chương trình có thể tìm được Địch Thần, nhưng nếu như tìm được rồi thì việc ca ca vẫn cứ tránh né không chịu thừa nhận, chính là vì cho hắn một sự vui mừng đầy kinh ngạc!
Cao Vũ Sanh nhìn về phía màn hình điện tử ở sân khấu, bản thân màn hình cũng là một cánh cửa. Nếu như tìm được thì người đó sẽ đi ra từ phía sau màn hình, tạo ra một cuộc hội ngộ cảm thiên động địa với người xin giúp đỡ. Hắn bỗng nhiên mất đi tính nhẫn nại với đoạn sau.
MC thấy người xin giúp đỡ muốn nhảy thẳng đến mở cửa, đương nhiên là không được, nhanh chóng tiếp tục trọng tâm câu chuyện: "Sau đó có chuyện anh trai mang cậu trốn ra thật à? Hai người nhỏ như thế sao chạy ra ngoài được?"
Đường núi quanh co ngoằn ngoèo, loại làng núi thế này muốn thông thương với bên ngoài thường chỉ có một con đường. Đừng nói là trẻ em, cho dù phụ nữ thành niên bị bắt cóc bán đến đây cũng khó có thể chạy được, rất dễ gặp được người trong làng. Mà chỗ lạc hậu thế này, mọi người đã sớm quen với việc buôn bán trẻ em, cũng sẽ không có người vì cảm thấy hai đứa bé đáng thương nên giúp bọn họ báo cảnh sát, chỉ biết bắt đứa bé chạy trốn lại,
"Anh ấy cõng tôi đi rất lâu, trốn trong một chiếc xe vận tải rồi chạy trốn đến thị trấn." Cao Vũ Sanh kể ngắn gọn về quá trình gian khổ đó. Đó là một nhiệm vụ mà một đứa trẻ bình thường không tài nào làm được, nói nữa sẽ lộ ra chỗ đặc biệt của ca ca.
Đây có thể xem là tập tìm người nhàm chán nhất trong lịch sử, không có kêu khóc tê tâm liệt phế, cũng không có chạy trốn kinh tâm động phách, ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai của người xin giúp đỡ ra thì chẳng có chỗ nào đáng xem cả.
"Sau đó được cơ quan công an cứu được, cậu về nhà còn anh trai vào cô nhi viện." MC cầm tư liệu, tiếp tục cứu vớt tỷ số người xem, "Tên của cậu ấy là gì?"
"Tên thật của anh ấy thì tôi không biết, vẫn luôn gọi anh ấy là Tinh Tinh ca ca." Mà cái tên cũ kia thì ca ca chưa từng nói lại lần nữa, nên Cao Vũ Sanh không thể nào nhớ được.
MC cố gắng khai thác mục đích chấp nhất tìm anh trai của Cao Vũ Sanh: "Nếu như không có cậu ấy thì bây giờ chắc là cậu vẫn còn sống trong làng, đã sớm quên nhà của mình."
Cao tiên sinh đang ngồi cần giúp đỡ đây, bề ngoài anh tuấn, tràn đầy khí tức nhân sĩ thượng lưu. Nếu như không có Tinh Tinh ca ca, chắc chắn hắn không có bộ dáng như bây giờ, chắc là vẫn ở trong làng nhỏ kia, mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, da dẻ khô ráp, tay chân nứt nẻ, vô tri hết hi vọng phí thời gian cả cuộc đời.
"Tìm cậu ấy để nói lời cám ơn đúng không?"
Vấn đề này cho dù trả lời thế nào thì cũng sẽ không sai. MC mười phần chắc chín, lần này nhất định sẽ khiến khán giả khóc hu hu. Đoạn tình nghĩa chí chân chí mỹ trong cuộc sống này, chỉ cần một câu cảm ơn, một câu "Cảm ơn anh" vượt qua thiên sơn vạn thủy bù lại cả mười ngàn chữ thao thao bất tuyệt.
Cao Vũ Sanh rũ mắt, lặng im một lát, chậm rãi lắc đầu: "Tìm được anh ấy, hỏi anh ấy tại sao lại bỏ rơi tôi."
Lời nói hoàn toàn không hợp với lẽ thường, khiến cho khán giả và MC đều ngạc nhiên, Địch Thần ngồi xổm trong góc hung hăng nhíu mày.
Âm nhạc trong trường quay nhanh chóng thay đổi, cuối cùng cũng đến thời khắc chứng kiến kỳ tích. MC giơ tay lên, mời Cao Vũ Sanh tiến lên mở cửa: "Nếu như tìm được thì cậu ấy sẽ ở trong cánh cửa bên kia."
Cao Vũ Sanh đứng lên, thong thả ung dung cài nút áo tây trang. Trên màn hình lớn phát hình phong cảnh vùng núi tuần hoàn, giai điệu âm nhạc vừa nhanh vừa đau khổ, ký ức thời thơ ấu đã qua bao năm nay được tái hiện như mới.
Ống kính theo bước chân của hắn, từng chút gần hơn, con đường ngắn ngủi khoảng chừng mười mấy bước cứ như đi dài bằng cả thế kỷ. Gần đến giây phút đối mặt, khẳng định lúc trước bỗng nhiên lại không xác định nữa.
Nếu như người bên kia không phải là Địch Thần thì sao?
Nếu như ca ca không muốn nhận hắn thì sao?
Nếu như bây giờ ca ca chỉ xem hắn là bạn bè lúc thuở nhỏ, cũng không có gì đặc biệt thì sao?
Cánh cửa tạo thành từ màn hình điện tử từ từ mở ra, trong khe lộ ra ánh đèn, ánh sáng khiến cho thấy không rõ ràng lắm. Mọi người nín hơi tập trung, chờ mong Tinh Tinh ca ca thiện lương dũng cảm, có một tuổi thơ bất hạnh.
Cửa mở đến độ lớn nhất, bụi mù từ đèn tán đi, bên trong rỗng tuếch. Khán đài không khỏi phát ra tiếng thở thất vọng, Cao Vũ Sanh đứng ở trên đài cũng có chút ngơ ngốc.
"Thật tiếc quá, chúng tôi không thể tìm được." Trên màn ảnh lớn hiển thị MC giao tiếp khôn khéo, "Nhưng cũng tìm không được ít đầu mối. Đây không phải là quan hệ huyết thống, chúng tôi không thể tìm được tài liệu liên quan trong sổ tư liệu ghi lại những đứa trẻ bị thất lạc, chỉ có thể xin giúp đỡ từ cảnh sát."
Dựa vào tư liệu ghi chép của phân cục công an khu trung tâm, do lúc đó nhà họ Cao đã từng báo án, nên lúc có hai đứa bé xin giúp đỡ từ cảnh sát thì bọn họ nhanh chóng được đưa về nhà. Cao Vũ Sanh được mẹ đón về nhà, còn Tinh Tinh ca ca thì vào cô nhi viện khu trung tâm.
"Trong tài liệu đăng ký tên, đứa bé kia tên là "Tinh Tinh," không có họ, tuổi cũng chỉ được ước chừng." MC khôn khéo tìm được tư liệu cũ rồi đưa ra chỗ ống kính.
[Tinh Tinh, tuổi từ - , không rõ cha mẹ, không rõ nơi sinh.]
Tinh Tinh ca ca không thuộc về bất kỳ một vụ án trẻ em thất lạc nào, không tra được cha mẹ ruột, cũng không thể xem là cô nhi nên được cô nhi viện tạm nuôi.
"Cậu ấy không phải là cô nhi nên không thể được nhận nuôi. Lúc đó được gửi nuôi trong nhà một vị nữ sĩ họ Diệp nhưng chưa bao lâu đã bị trả về cô nhi viện. Sau đó được cảnh sát mang đi, nói là đã tìm được cha mẹ, sau này cũng không có thêm tin tức gì nữa." Đây là tất cả đầu mối mà tổ chương trình tìm được, mọi thứ dừng lại ngay lúc có cảnh sát dẫn đi.
Diệp nữ sĩ, chính là Diệp Dung, mẹ của Cao Vũ Sanh.
Màn hình dần dần đen xuống, Cao Vũ Sanh đứng ở trên đài một lúc lâu.
MC đi tới bên cạnh hắn, an ủi: "Đừng nản chí, ít nhất cũng biết là anh trai có cha mẹ ruột, thế thì cũng xem là rất tốt rồi. Chương trình này sẽ được người trên cả nước đón xem, có thể là anh trai cũng sẽ xem, cậu có lời gì muốn nói với cậu ấy không?"
Dường như Cao Vũ Sanh không nghe được, ánh mắt tán loạn tìm kiếm Địch Thần dưới sân khấu, tìm nửa ngày cũng không tìm được, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía ống kính.
"Em mở một công ty, là một công ty bản đồ, em đã từng hy vọng có thể dùng bản đồ này để tìm được anh."
Hắn chưa nói bản đồ nào, nhưng mọi người đều biết.
"Bản đồ của chúng tôi đã mở chức năng tìm đồ, ai đã đánh mất gì đó đều có thể đăng tin gợi ý để tìm nó, người xung quanh có thể tìm giúp bạn. Con nhà ai mất cũng có thể đăng tin..." Nói một hồi, không hiểu sao lại nói thành quảng cáo.
MC tính cắt lời hắn, nhưng qua tai nghe, đạo diễn lại ngăn lại. Đây là hạng mục công ích mới ra của bản đồ Tiêu Điểm, dựa vào sự giúp đỡ từ kỹ thuật "Tìm điểm," ai cũng đều có thể đăng tin nhờ giúp đỡ, hoàn toàn miễn phí.
Kết thúc buổi ghi hình, Cao Vũ Sanh cởi áo khoác đồ vest khoác lên cánh tay, từ từ ra khỏi trường quay.
"Cậu đi quay chương trình tìm người thân mà cũng quảng cáo cho được." Địch Thần chẳng biết chui ra từ chỗ nào, cười hì hì dùng vai đẩy hắn một cái. Đã nói người này rõ ràng là nhận ra anh mà sao lại còn đi quay chương trình tìm người thân, thì ra là vì hạng mục thương mại.
Cao Vũ Sanh không lên tiếng trả lời, rũ mắt đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với anh. Mình đã nói hết những điều có thể nói qua chương trình rồi, nhưng người này vẫn thờ ơ như trước, quả nhiên là tự mình đa tình sao? Mười lăm năm qua, chỉ có chính mình đơn phương nhớ ca ca.
Địch Thần thấy vẻ mặt chán nản của hắn, có chút ngoài ý muốn, nhịn không được hỏi một câu: "Cậu cũng lớn như thế rồi, còn tìm anh ta làm gì chứ?"
Cao Vũ Sanh dừng bước lại, từ từ hít vào một hơi: "Anh cứ xem như là tôi thiếu tình thương đi, chê cười rồi."
Địch Thần sửng sốt một chút, giơ tay kéo bạn nhỏ xoay người muốn chạy: "Thiên Tứ."
/Hết chương /
Cực Phẩm: Nói lại lần nữa, chỉ có khi Cao Vũ Sanh gọi Địch Thần là "ca ca," thì mình vẫn sẽ giữ nguyên, còn những người khác thì chuyển sang thuần Việt.