Người ta cứ sống, sống, sống, sống mãi mà chẳng biết bắt đầu của sự sống là từ đâu.
Người ta cứ chết, chết, chết, chết đi mà chẳng biết đâu là tận cùng của cái chết. (Kuukai)[note29460]
Cuộc sống tươi đẹp của nó ngắn hơn ánh lấp lánh của sao băng. Ngọn lửa sự sống của nó hư ảo như tuyết nhẹ rơi.
Nó ra đi thanh thản không có xúc giác, nhiệt độ, cũng không mùi vị, chỉ đơn thuần là màu đen nơi không trọng lực cũng không chân trời.
Người đó đã chết trong bóng tối và nắm lấy ánh sáng sự sống được ban tặng, như vậy không phải sinh mệnh và cái chết trải qua thực chất đều vô nghĩa?
Bởi vì nó dành hầu hết cuộc sống ngắn ngủi trong bóng tối.
...
…
Tôi sinh ra từ trứng và sống trong bóng đêm tới mùa hè năm thứ bảy, thời điểm cuối cùng có thể thoát ra. Phải sống trong nỗi sợ về loài kiến và ruồi trên mặt đất cho đến tận ngày đó.
Tôi từng nghĩ chỉ có bóng tối do sống dưới điều kiện đó bảy năm trời.
Bóng đêm vĩnh hằng không hồi kết…nhưng tôi đã run rẩy vui sướng khi cuối cùng được gặp ánh sáng.
Tôi chào đón buổi sáng tinh mơ ngày phá vỏ trứng và lần đầu biết đến thứ gọi là cuộc sống.
Ánh sáng.
Ánh sáng ban mai chậm rãi bộc lộ bản chất thật.
Tia sáng hồng nhạt tức thì chuyển đổi góc độ và màu sắc.
Khi mặt trời lên cao hơn đỉnh đầu, tôi bị choáng ngợp bởi ánh sáng rực rỡ đến mức mắt chỉ còn trắng lòa và bên ngoài vỏ trứng là mặt trời nóng như thiêu đốt.
Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua như hàng ngàn sợi lông tơ mềm, mang theo đậm hương mùi cỏ chữa lành khứa giác mơ hồ của tôi.
Ah, cuộc sống khắc nghiệt làm sao.
Dưới ánh nắng gay gắt đôi mắt nhỏ không mí của tôi hoa lên.
Ánh sáng nhất định là cuộc sống. Cuộc sống mà đã tỏa sáng dữ dội.
Trước khi nhận ra tôi đã vung cánh trên bầu trời.
Không học từ ai cả, bản năng tôi biết làm sao để bay.
Tuyệt vời làm sao khi được bay trên bầu trời… chỉ những ai từng bay mới hiểu được.
So với những đàn chim di cư bay cao vút trên bầu trời, cái mức mà đôi cánh bé nhỏ của tôi chỉ như ngọn cỏ sao với được mây, nhưng với tôi bé nhỏ thế là đủ.
Tôi ngơ ngác bay vòng dưới ánh nắng trầm lặng giữa ngày hè. Vào lúc đó, tôi nhất định đã sống.
Dưới tận cùng của cơn nóng và áp suất cao, tôi vỗ cánh rung rinh liên tục bay tới nửa ngày.
Mưa rơi xuyên qua bóng râm dưới tán cây,
Tôi thường bay thoát mỏ quạ đói,
và chui lọt lưới của lũ trẻ bắt bọ,
Bay, bay, bay, bay, bay…
Rồi tôi nhận ra mình nằm đó trên mặt đất.
Tôi thấy nhóm quỷ câu hồn chăm chỉ tiến lại gần, tôi hiểu đây là cái chết dù chỉ với mớ nơ ron không được gọi là não.
Tầm nhìn tối đi và tôi lờ mờ nhìn lại cuộc đời.
Dù chỉ là khoảng thời gian ngắn sống trên bầu trời. Tôi đã hòa làm một với cơn gió. Chơi đùa cùng ánh nắng xuyên qua tán cây.
Ngay cả khi chỉ là một mảnh ghép trong thế giới rộng lớn, tôi có thể ngao du khắp nơi.
Trong lòng đất tôi thấy bè bạn mất mạng giữa lúc trồi lên. Tôi đã may mắn đi hết cuộc đời chăng?
Ánh rực rỡ trong ba tuần rõ ràng là tia sáng chói lọi xóa nhòa đi bảy năm tăm tối.
Do đó tôi gần như thỏa mãn kết thúc cuộc đời ve sầu.
…Gần như?
Ừ. Điều duy nhất hối tiếc trong đời tôi.
Khoảnh khắc ánh sáng tắt lịm khỏi đôi mắt, mang theo hơi thở cuối cùng thoát ra khỏi khí quản, tôi chỉ nghĩ tới một điều.
Chỉ một lần cũng được, tôi muốn kết đôi với nàng ve sầu cái…
Chưa trải nghiệm chuyện đó…khi nghĩ tới cuộc đời kết thúc mà không biết yêu, bản năng giống loài, khát vọng trỗi dậy và tìm người phù hợp kết đôi, làm tôi bị cám dỗ.
Trước khi chết bộ phận sinh dục nhỏ như cây kim của tôi bắt đầu phồng đau.
Trong những khoảnh khắc cuối cùng, tôi bùng cháy khát vọng, và bên trong cái chết hoàn toàn bủa vây than hồng vẫn đỏ khói.
Trong nhận thức muộn màng, tôi nghĩ sự hối hận của khát vọng đó là rằng buộc tới kiếp sau.
Thế giới sau khi chết.
Bóng đen bao quanh. Không có gì bất thường hay phản chiếu bên trong màu đen, tuy nhiên duy chỉ một mảnh ghép cuối không bị nhuốm màu.
Nó là tức thời hay là vĩnh hằng? Bóng tối bất tận một lần nữa bị tia sáng xuyên tạc và cuộc đời thứ hai của tôi bắt đầu.
Ánh sáng.
Ra là ánh sáng.
Ánh sáng không thể phủ nhận tới từ mặt trời.
Tôi lại được gặp mặt trời lần nữa. Dù không mong đợi có cơ hội chiêm ngưỡng lần hai. Đột nhiên, giống như cơn đại hồng thủy, kiến thức rộng lớn tràn vào trong tôi.
Cái gọi là lễ kế vị kết thúc và tôi mất ý thức trong một tuần.
Một tuần trôi qua. Khi tất cả kiến thức cuối cùng ổn định trong bộ não, tôi nhận ra nhiều điều.
Tình trạng thế giới này, tên gọi về sinh vật tôi, nhân quả, vũ trụ, vạn vật thấu suốt.
Tạo vật nhỏ bé kiếp trước của tôi gọi là ve sầu.
Thế giới này và thế giới tôi từng ở hoàn toàn khác biệt.
Đa dạng chủng tộc bao gồm con người tồn tại trong thế giới này.
Có một tồn tại ngự trị trên tất cả sinh vật trong thế giới này: loài Rồng.
Hòn đảo lớn tôi hiện kế thừa cách xa lục địa con người sinh sống hàng ngàn km.
Chân long cuối cùng của thế giới sống trên hòn đảo này trong nhiều thế hệ, ngay từ thời thượng cổ.
Trước khi chết, con rồng để lại toàn bộ sức mạnh và tri thức, đặt vào trong một quả trứng và ấp nở.
Và người xé rách vỏ trứng…là tôi.
Bên trong tôi tràn ngập trí tuệ bậc hiền nhân và vô hạn sức mạnh.
Vượt xa ngoài ánh sáng mới tinh là bầu trời xanh thẳm.
Trước khi nhận ra tôi đã sải cánh trên bầu trời.
Thời gian tôi còn là ve sầu không thể so sánh với cơ thể này, đôi cánh mạnh vẽ vô song, vỗ nhẹ dưới ánh mai.
Mặt đất mau chóng bé lại và bầu trời gần hơn.
Khi xuyên qua những đám mây mà đôi cánh ve sầu bé nhỏ không bao giờ chạm đến, tôi cười lớn từ tận đáy lòng.
Nghĩ về kiếp trước và cách được sinh ra lần nữa, tôi cười tiếp.
Tôi đã không thể cười bởi bộ não ve sầu bé nhỏ của mình.
Nhìn xem! Cơ thể tái sinh này.
Tay và chân tôi vốn mỏng như sợi dây trở nên to khỏe, đến mức nâng được cả ngọn núi đá khổng lồ.
Đôi cánh mỏng dính luôn phập phờ trong gió giờ đây tạo từng cơn bão mỗi lần vỗ.
Giáp vỏ mỏng manh giờ được che phủ trong lớp vẩy cứng hơn bất kì khoáng chất nào.
Bộ hàm vốn chỉ nhấm nháp nhựa cây giờ nghiền nát cả mai của rùa thiết giáp.
Sinh vật bậc thấp ve sầu trở thành thực thể siêu cấp, một con rồng. Là số phận trớ trêu chăng?
Ve sầu, chưa kể là sinh vật ngoại giới, không cần biết lý do tại sao được kế thừa cơ thể và hiểu biết của loài rồng.
Hiện giờ với con rồng như nó điều đó trở nên tầm thường.
Tôi tất nhiên vẫn nhớ khoảng thời gian là ve sầu, nhưng kí ức nhỏ nhặt ấy sẽ biến mất khỏi tâm trí tôi tức thì.
Tôi là rồng.
Thật đáng thương để so sánh cuộc đời ve sầu của tôi với cuộc sống trường tồn đang chờ đợi hiện giờ.
Tô không còn sợ hãi bởi lưới bắt côn trùng hay mỏ quạ, cuộc sống đầy quyền năng đang chờ đón hiện giờ.
Hiểu biết mới nói cho tôi.
Tôi là kẻ mạnh nhất thế giới. Mọi sinh vật sống trên mặt đất chỉ có thể run rẩy trước tiếng gầm này…
Trong thế giới này nơi không còn gì để sợ hãi và tôi nên tận hưởng cuộc sống được ban tặng trọn vẹn nhất!
Tôi giờ là vua bầu…không, tôi đã là vua thế giới này!
Tôi hát vang câu ca khởi đầu cuộc sống mới!