Vẻ Ngoài

chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Chiêu bước nhanh xuống cầu thang, chạy ra hành lang, cẩn thận quan sát xung quanh, dựa vào khứu giác nhạy cảm do nhiều năm kinh nghiệm của cảnh sát mang lại, anh nhanh chóng phát hiện một bóng người khả nghi.

Cách đó mười mấy mét, dưới ánh đèn lờ mờ, một bóng người đen như mực như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, bước chân càng lúc càng nhanh.

— chính là hắn!

Nếu như có thể bắt được người này, vậy sẽ mang đến lượng manh mối lớn!

Mạnh Chiêu bước chân đi, tới gần phương hướng của bóng đen kia, để phòng vừa bị đối phương phát hiện mình đã bị khóa mục tiêu, anh ra vẻ vẫn đang tìm kiếm xung quanh, khóe mắt lại theo sát hướng di chuyển của bóng đen. Anh bước chân mau lẹ, điệu bộ không khác gì đi đường bình thường, trong khi lặng lẽ quan sát cũng cố gắng duy trì một khoảng cách với bóng đen kia.

Mạnh Chiêu cẩn thận quan sát bóng đen cách đó không xa — gã đội mũ màu đen, đeo khẩu trang màu đen, mặc quần áo thể thao màu đen, gần như sắp hòa làm một thể với bóng đêm. Hành lang trong cư xá nối thông với nhau, người kia dường như rất quen thuộc nơi này, xuyên qua hành lang giống như bóng ma, chắc đang cố gắng thoát khỏi tầm mắt của Mạnh Chiêu.

Bị phát hiện rồi sao? Mạnh Chiêu thầm nghĩ.

Đột nhiên, bóng đen bước nhanh hơn, liều mạng chạy như điên về phía trước.

Mạnh Chiêu cũng lập tứ tăng tốc độ, lần này anh không tiếp tục ẩn giấu bản thân nữa mà mở rộng bước chân cấp tốc đuổi theo, nhìn chằm chằm cái bóng đen kia, từ đầu đến cuối đuổi sát không buông.

Mặc dù tốc độ và thể lực của anh trội hơn bóng đen, nhưng bởi vì trong tiểu khu tối tăm không ánh sáng, hành lang nhiều chỗ rẽ, muốn đuổi kịp người này trong khoảng thời gian ngắn vẫn hơi khó.

Anh phán đoán hướng chạy trốn của bóng đen kia, nếu như không đoán sai, chắc người kia muốn chạy ra thông qua cửa hông nào đó của cư xá, tuyệt đối không thể để hắn chạy!

Anh vừa dốc toàn lực đuổi theo, vừa phỏng đoán vị trí cửa hông thông qua hướng bóng đen chạy trốn. Mặc dù vì để tránh né anh, bóng đen không ngừng đi đường vòng tạt qua trong đường nhỏ, nhưng Mạnh Chiêu cảm thấy được, trêи tổng thể hắn đang di chuyển đến hướng một giờ phía đông bắc, mà ở đó hẳn là cửa.

Tới gần một góc tòa nhà nào đó, bóng đen rẽ một lần nữa, lúc này Mạnh Chiêu bước chậm lại, lần thứ hai ẩn nấp đi, lặng lẽ di chuyển đến hướng đông bắc cư xá. Anh bước nhanh chạy đến góc đông bắc, ở một góc trống cỏ dại học rậm rạp, anh phát hiện một cái cửa hông kiểu xoay tròn.

Quả nhiên ở đây, Mạnh Chiêu cúi người xuống, bắt đầu ẩn núp trong cây xanh.

Chỉ chốc lát, bóng đen hoảng hốt xuất hiện trong góc, hắn vừa đi về phía cửa hông vừa thỉnh thoảng quay đầu lại.

“Chạy đủ rồi hả?” Lúc này Mạnh Chiêu đứng dậy sau dải cây xanh, nhìn về phía người kia, “Xem ra chúng ta cần tâm sự, mày dự định tự nói hay là tao giúp mày mở miệng?”

Thấy Mạnh Chiêu thình lình xuất hiện ở trước mắt, bóng đen đột nhiên giật mình, thấy mình đã không có đường lui, hắn vô thức bày ra tư thế đánh nhau.

“Xem ra mày đã nghĩ kỹ rồi.” Mạnh Chiêu trầm giọng. Trong lúc nói chuyện, chân trái của anh đã nhanh chóng phát lực, bước dài lao đến trước mặt bóng đen, nháyt mắt, một cú đấm thẳng đánh mạnh lên mặt bóng đen, tiếng xương mũi gãy vang lên theo, người kia phát ra một tiếng rêи đau đớn.

Với kỹ xảo chiến đấu và sức lực của Mạnh Chiêu, chịu một đấm này, người bình thường đều sẽ lập tức mất đi sức chiến đấu. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là bóng đen chẳng những không chỉ lên tiếng lùi lại mà tay phải nhanh chóng rút một con dao ngắn từ sau lưng ra, ánh dao lóe lên đâm thẳng vào vị trí trái tim Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu nghiêng người né một cái, sống bàn tay chém thẳng vào khớp tay phải của bóng đen, “keng” một tiếng con dao kia rơi xuống mặt đất xi măng.

Ngay sau đó, Mạnh Chiêu xoay người cấp tốc vòng ra sau lưng bóng đen, quyết đoán giơ cánh tay trái lên giữ cổ bóng đen, không cho bóng đen bất kỳ cơ hội phản kϊƈɦ nào.

Lúc này bóng đen đã gần như không có chỗ trống phản kháng, chỉ có thể dùng hết toàn lực đẩy cánh tay trái của Mạnh Chiêu ra, hắn kiệt lực giãy giụa, mưu toan thoát khỏi khóa cổ của Mạnh Chiêu.

Người này đã trở thành chim trong lồng như vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, mà sức lực không nhỏ, Mạnh Chiêu bị ép tiếp tục tăng lực cánh tay, không dám buông lỏng chút nào.

Mà ngay vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Mạnh Chiêu quay đầu nhìn lại, đồng tử bột nhiên co lại.

Cách đó mấy mét, một bóng đen trong tay cầm dao ngắn không biết vừa rồi trốn ở đâu, giờ đang từ chỗ cửa hông chạy đến sau lưng Mạnh Chiêu thẳng tắp bổ nhào tới. Người kia hành động cực kỳ nhanh chóng, mà giờ này sức lực toàn thân Mạnh Chiêu đều đang dùng để chế ngự người trước người, vốn không có thời gian phản ứng!

Đệt, xem ra không tránh được một dao kia rồi! Dưới tình thế cấp bách, Mạnh Chiêu chỉ có thể buông người trước người ra, lập tức xoay người, định giơ cánh tay lên ngăn một dao kia. Dựa vào việc hy sinh một cánh tay đổi lấy khả năng sống sót và tiếp tục vật lộn, đây không thể nghi ngờ là lựa chọn duy nhất trước mắt.

Mắt thấy con dao kia cách mình càng ngày càng gần, Mạnh Chiêu đang chuẩn bị dùng cánh tay trái để ngăn cản một đòn sắp đến thì lúc này khóe mắt Mạnh Chiêu đột nhiên quét tới, khi anh tập trung tất cả sự chú ý lên bóng đen ở sau lưng, lại có một bóng đen không biết xuất hiện từ lúc nào, bấy giờ đang lao nhanh về phía anh!

Ba chọi một, nhìn bản lĩnh chắc là đều được huấn luyện chuyên nghiệp, lại đều nắm giữ vũ khí. Mẹ kiếp, xem ra những người này thật sự muốn ép mình đến đường cùng. Mạnh Chiêu ý thức được, lần này mình thật sự có phần bất cẩn rồi…

Lục Thời Sâm đứng bên bệ cửa sổ, nhìn Mạnh Chiêu đi ra hành lang, ẩn nấp truy tìm bóng đen kia. Chẳng mấy chốc, bóng người Mạnh Chiêu đã biến mất trong tầm mắt, trong lòng Lục Thời Sâm xuất hiện cảm xúc hoảng hốt không giải thích được, cảm xúc này khiến hắn không có cách nào bình tĩnh nhìn chăm chú dưới lầu trống trải.

Bỗng nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Lục Thời Sâm — nếu như hai mươi năm trước, có người cố ý dẫn Mạnh Tịnh rời đi, lên kế hoạch giết Mạnh Tịnh, vậy trước mắt, liệu có người đang lên kế hoạch khác giết Mạnh Chiêu không?!

Không kịp nghĩ quá nhiều, Lục Thời Sâm lập tức xuống lầu đuổi theo.

Dưới lầu, hai bóng người đã không thấy tung tích đâu, căn cứ vào phương hướng vừa chạy đi, lúc này chắc hai người đang ở vị trí nào đó phía đông bắc.

Giết người ở nơi có người đi qua đi lại như cư xá không khỏi quá càn rỡ, dựa theo hồ sơ vụ án Mạnh Tịnh bị giết hại vào hai mươi năm trước, tội phạm nhất định sẽ dẫn Mạnh Chiêu đến khu vực yên tĩnh nào đó rồi giết người.

Lục Thời Sâm vừa bước nhanh di chuyển đến phía bắc cư xá, vừa phán đoán vị trí lúc này của Mạnh Chiêu trong đầu.

Trước đó đến ban quản lý hỏi thăm thông tin liên quan đến , hắn đã chú ý tới, tòa nhà của ban quản lý ở góc đông bắc, là khu vực rìa của cả cư xá này. Nơi đó có một khoảng đất trống rất lớn, có lẽ ban đầu để dành thiết kế không gian công cộng cho cư xá, nhưng về sau không biết vì nguyên nhân gì mà gặp trở ngại. Bởi vì thời gian dài không có ai quản lý nên cỏ dại rậm rạp, người ở thưa thớt, nếu như người kia thật sự muốn dẫn Mạnh Chiêu vào chỗ chết, chỗ đất trống kia chính là vị trí tốt nhất!

Lục Thời Sâm tăng tốc chân bước nhanh, nhanh chóng chạy đến góc phía đông, đi vào khoảng đất trống kia, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt Lục Thời Sâm trông lạnh đến mức có phần hung ác nham hiểm, hắn tập trung sự chú ý, dùng thính lực và ánh mắt cẩn thận phân biệt vị trí của Mạnh Chiêu.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy trong góc hình như vang lên âm thanh không rõ ràng lắm, hắn bước nhanh chạy tới, nhìn thấy cách đó mấy mét Mạnh Chiêu đang vật lộn kịch liệt với người kia!

Mạnh Chiêu khóa cổ của người nọ lại, thoạt nhìn đã chiếm ưu thế trong trận vật lộn này, Lục Thời Sâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mà đúng lúc này, ở chỗ cửa hông có một bóng đen lướt qua, Lục Thời Sâm rõ ràng nhìn thấy, trong tay người kia cầm một con dao, đâm thẳng về phía Mạnh Chiêu.

— Nơi người kia đâm chính là vị trí trái tim của Mạnh Chiêu, gã ta muốn giết Mạnh Chiêu!

Sau khi ý thức được điều này, trong chốc lát, Lục Thời Sâm giành trước chạy như bay đến, ngay lúc Mạnh Chiêu giơ cánh tay trái lên đỡ con dao kia, hắn nhấc chân lên đá người kia một phát bay ra xa mấy mét!

Vốn cho rằng hôm nay mình sẽ mất mạng ở đây, không ngờ trong chớp mắt, bóng đen thứ ba kia lại giúp mình!

Cảnh tượng bất ngờ này khiến Mạnh Chiêu sửng sốt, ngay sau đó, cách tia sáng lờ mờ, lúc này anh mới nhìn rõ, bóng người có thân hình cao lớn, tốc độ cực nhanh lại là Lục Thời Sâm!

Để phòng ngừa người vừa tránh thoát đột nhiên đánh lén, sau khi đá văng người kia Lục Thời Sâm cấp tốc vòng ra sau lưng Mạnh Chiêu, đứng dựa lưng vào anh.

Hắn vừa cảnh giác nhìn bóng đen nhếch nhác bò dậy cách đó không xa, vừa nghiêng mặt sang thấp giọng hỏi Mạnh Chiêu, “Sao rồi? Có bị thương không?”

“Không có,” Mạnh Chiêu cũng hạ thấp âm lượng, “Sao cậu lại tới đây, đã bảo cậu trông coi gia đình kia mà?”

Thấy tình thế không đúng, hai người kia lập tức nhặt dao trêи mặt đất lên lần nữa, cũng tụ tập ở gần cửa hông, giằng co với Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm.

Lúc này đây, hai bên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hai bóng đen ý thức được hai người trước mắt không dễ đối phó, mà mặc dù Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm vừa khiến hai người này bị thương nặng, nhưng dù sao trong tay không có vũ khí, hơi có một sai lầm sẽ có thể có nguy hiểm đến tính mạng, bởi vậy cũng không dám tùy tiện ra tay nữa.

Lúc này, hai bóng đen nhìn nhau một cái, đồng loạt ném dao trong tay về phía Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm lập tức né tránh, bởi vì dưới chân đá vụn lộn xộn, trong quá trình né tránh Lục Thời Sâm không khống chế tốt trọng tâm, một chân nửa quỳ trêи đất. Hai bóng đen thấy thế lập tức nắm lấy thời cơ xuyên qua cửa hông, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

Thấy tình hình này, Lục Thời Sâm ngay lập tức đứng lên đuổi theo, Mạnh Chiêu giơ tay ngăn cản hắn: “Thôi bỏ đi, đừng đuổi theo.”

“Tại sao không đuổi theo?” Lục Thời Sâm cau mày nói, hắn vẫn đang phân biệt hướng của hai người kia. Vài giây ngắn ngủi, hai người đã chạy không còn thấy bóng dáng.

“Họ có vẻ rất quen thuộc nơi này, chắc đã lên kế hoạch chạy trốn trước khi chúng ta ở trong phòng.” Mạnh Chiêu nói, rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh: “Khu vực này không có đèn đường, hay là góc chết giám sát, hai người áo đen mũ đen, còn đeo găng tay, thoạt nhìn đã được huấn luyện chuyên nghiệp, ý thức phản trinh sát cực mạnh. Mặc dù nếu như bắt được hai người kia có thể cung cấp nhiều manh mối, nhưng bây giờ xem ra tỉ lệ bắt được quá thấp, không sáng suốt nếu tiếp tục đuổi theo, chúng ta nên về xem an nguy của hai mẹ con kia trước.”

Nhìn Lục Thời Sâm nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lùng, Mạnh Chiêu giơ tay vỗ vỗ cánh tay hắn: “Được rồi, tôi không xảy ra chuyện gì cả mà?”

“Bọn họ muốn giết cậu.” Vẻ mặt Lục Thời Sâm không vui.

“Ừ, đã nhìn ra rồi,” Mạnh Chiêu gật đầu nói. “Trước đó bọn chúng đã nghĩ rằng tôi sẽ đuổi theo ra, dẫn tôi tới đây, còn bố trí mai phục trước, thủ đoạn này không khác gì vụ mưu sát hai mươi năm trước.”

Lục Thời Sâm: “Nhìn như vậy, đoạn đường này chúng ta đều bị người theo dõi.”

“Đúng rồi, chúng ta lại không phát hiện ra, những sát thủ này của Ngô Gia Nghĩa quả thật rất chuyên nghiệp. Cũng trách tôi, sau khi đình chỉ công tác đã buông lỏng cảnh giác, thật sự cho rằng nghỉ phép rồi. Xem ra khiến tôi xuống đài chỉ là ngụy trang, thứ mà Ngô Gia Nghĩa thật sự muốn, là mạng của tôi.” Mạnh Chiêu đang nói thì cười khẩy một tiếng, “Có điều, ông ta càng nôn nóng như vậy, càng chứng tỏ chúng ta sắp chạm đến thực chất của vấn đề rồi.”

Lục Thời Sâm không nói gì, cầm tay Mạnh Chiêu đi về cùng anh.

Rời khỏi góc hẻo lánh không có dấu người kia, càng đi về phía trước, người đi đường trong cư xá dần dần nhiều hơn, có người quay đầu lại, nhìn hai người đàn ông nắm tay, nhưng Mạnh Chiêu không để ý, mặc cho Lục Thời Sâm dắt mình.

Sau trận vật lộn vừa rồi, nghĩ đến mũi dao gần trong gang tấc, bản thân Mạnh Chiêu cũng còn sợ hãi trong lòng.

Tiện đà anh nhớ ra gì đó, nhìn Lục Thời Sâm nói: “Này, cậu có chú ý đến không, vừa nãy thân phận của chúng ta hình như đổi chỗ rồi, rõ ràng người nên đuổi theo ra là tôi, nên tỉnh táo ngăn người lại là cậu,” Anh nói, lại cười một tiếng, “Sao bây giờ làm ngược lại?”

Nghe vậy, Lục Thời Sâm cũng không lập tức nói chuyện.

Mạnh Chiêu nói như vậy, hắn cũng nhận ra được, lúc nãy mình xác thực hơi khác thường.

Bởi vì thiếu thốn tình cảm, hắn vẫn luôn là người vô cùng bình tĩnh và lý trí, nhưng vừa rồi hình như hắn không nghĩ rõ ràng mình đang làm gì đã đưa ra quyết định “tiếp tục đuổi theo”.

“Đúng rồi, tại sao vừa rồi tôi lại giống như không thể kiểm soát bản thân?” Lục Thời Sâm thấp giọng nói.

Nghe ra sự hoang mang trong giọng nói của Lục Thời Sâm, lại nghĩ đến Lục Thời Sâm luôn thiếu hiểu biết cơ bản nhất về tình cảm, Mạnh Chiêu mở miệng giải thích: “Đây là tức giận.” Nói xong, anh lại bổ sung một câu, “Con người trong trạng thái tức giận cực điểm thường không có cách nào kiểm soát hành vi của mình.”

“Tức giận.” Lục Thời Sâm lặp lại cái từ quen thuộc này, trước đó hắn gần như chưa từng có trải nghiệm bị chọc giận — gặp được vấn đề, giải quyết vấn đề, đây chính là phong cách làm việc bình tĩnh nhất quán của hắn, “Tại sao vừa rồi tôi cảm thấy tức giận?”. Truyện Phương Tây

Mạnh Chiêu nghĩ ngợi, bèn hướng dẫn nói, “Cậu nhớ lại xem, khoảnh khắc mất kiểm soát cậu đang nghĩ gì?”

Lục Thời Sâm suy nghĩ một lát, giọng điệu bình tĩnh: “Người muốn giết cậu, đều phải chết.”

Mạnh Chiêu: “…” Anh nhớ đến trước đó mình luôn tò mò dáng vẻ mất kiểm soát của Lục Thời Sâm, không ngờ Lục Thời Sâm bây giờ thật sự mất kiểm soát rồi, vậy mà là vì anh.

Im lặng một lúc, Mạnh Chiêu mới mở miệng nói: “Tức giận sẽ khiến con người mất lý trí, cậu phải khống chế tốt cảm xúc này.”

“Vậy trước đó cậu đánh người trong lồng tối, cũng là vì tức giận mà không có cách nào kiểm soát bản thân sao?”

“Đúng đó,” Mạnh Chiêu cười một tiếng, “Cậu còn phải quản tôi nữa cơ mà, sao có thể ngay cả bản thân cũng không kiểm soát được?”

Trong lúc nói chuyện hai người lần nữa đi tới trước cửa .

Trong phòng không có tiếng động gì, Mạnh Chiêu giơ tay gõ cửa một cái, một lát sau, tiếng bước chân mới vang lên.

Người phụ nữ đi tới mở cửa: “Cảnh sát Mạnh, sao vậy?”

Thấy người phụ nữ này bình yên vô sự, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn lướt qua trong phòng: “Vừa rồi có ai tới không?”

“Không có.”

“Gần đây nhất định phải cẩn thận, người lạ đến gõ cửa cũng đừng mở.” Mạnh Chiêu dặn dò, “Gặp phải tình huống nhất định phải mở cửa thì gọi điện thoại trước cho tôi.”

“Ừ.” Người phụ nữ gật đầu một cái.

Cửa đóng lại, Mạnh Chiêu nói với Lục Thời Sâm: “Đi thôi. Chúng ta đến nói với ban quản lý một tiếng, bảo họ mấy ngày gần đây tăng cường bảo vệ. Còn có, lát nữa trở về sẽ trả căn homestay kia, đêm nay tìm một chỗ lân cận ở lại, một khi có việc cũng có thể chạy đến ngay lập tức.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm nói.

Sau lưng, người phụ nữ đóng cửa lại, ngón tay cầm chốt nửa hơi run rẩy.

Bên trong phòng ngủ, một người đàn ông kéo cửa đi ra, nhìn người phụ nữ hỏi: “Người đã đi chưa?”

Truyện Chữ Hay