Sau khi nghỉ lễ, Lâm Đồng Chi đi làm, vốn là đi làm ngày đầu tiên, tâm tình của cô rất tốt, Văn Đào gọi điện tới xung phong nhận làm đầu bếp, bảo hai người họ đến nhà anh ta ăn cơm. Văn Đào nấu ăn ngon như vây, nếu không ăn chẳng phải là uổng phí sao? Kết quả là vừa bước vào phòng làm việc, cô đã nghe được một tin không vui. Hóa ra, bởi vì kế toán viên cao cấp ở Sở Sự Vụ như các cô thuộc về bên dưới của Cục kế toán, theo chính sách của phía trên, lúc này là muốn thay đổi, bỏ đi mối liên hệ.
Trong sở náo nhiệt như một cái chợ, tất cả mọi người hưng phấn thảo luận sau khi không còn liên hệ, rốt cuộc sở của họ sẽ trở thành cái dạng gì. Lâm Đồng Chi nghe được thì bất mãn một hồi, cô cũng không phải là người ủng hộ chế độ cũ một cách mù quáng. Trước kia dưới chế độ cơm tập thể, mặc dù chịu thiệt nhưng cô không phải người coi nhẹ lợi ích. Kế toán cao cấp là cô từng làm nhiều nơi bên ngoài sở, ở đó, bằng sự cố gắng của mình, lợi nhuận thu vào cũng không phải con số nhỏ. Chẳng qua cô đã quen với không khí hòa hợp như đại gia đình bên trong sở, không thích công danh lợi lộc bị nhưng con số chiếm lấy hết suy nghĩ của một người.
Buổi tối lúc ăn cơm, Văn Đào làm món canh xương mà cô thích nhất, tủy xương được chưng cách thủy cho mềm, ngấm, chỉ có hình dạng xương giữ nguyên, hút nhẹ một cái, toàn bộ tủy xương có thể bị rút hết sạch vào miệng.
Thức ăn ngon như vậy nhưng khi ăn Lâm Đồng Chi vẫn đăm chiêu lo lắng, chỉ có lúc bế cục cưng cô mới lộ ra chút vui vẻ. Hiện tại cục cưng bắt đầu có khả năng nhận thức, vừa cảm thấy tâm trạng của cô không bình thường liền mở miệng “oa oa” chực khóc, Lâm Đồng Chi bực tức trề môi đưa tay nhéo khuôn mặt phấn hồng của nó, sau đó mới trả cho Trần Mặc. Sau khi có con, Trần Mặc từ một bà mẹ giống như biến thành bà lão bảy mươi tuổi, mở miệng lải nhải: “Cậu sẽ gặp báo ứng.” Lâm Đồng Chi chỉ cười “ha ha” hai tiếng, “Có báo ứng cũng sẽ không bằng diện mạo lúc này của cậu.”
Hai người phụ nữ cãi nhau, mấy người đàn ông cũng chỉ sờ lên mũi cười khổ giống hệt như Sở Lưu Hương, không ai ngu ngốc chạy tới khuyên can ngăn cản. Hạ Duyên Bình rất thích tư thế oai hùng của Lâm Đồng Chi, càng xem càng thấy thú vị. Lúc này thấy Trần Mặc lại có thể Bị Lâm Đồng Chi làm cho ngậm miệng không nói được gì, anh ta tự hào lắc đầu cảm thán: “Nhìn thấy chưa, cô nhóc nhà chúng ta rất mạnh mẽ.”
() Một nhân vật chính trong tác phẩm kiếm hiệp của Cổ Long
Đúng lúc đó Văn Đào nổi hứng thi sĩ: “Yêu, mù quáng ngu ngốc, ở trong ánh mắt tôi em đã làm gì, khiến tôi làm như không thấy.” Hạ Duyên Bình huých khuỷu tay vào ngực anh ta: “Đừng có coi thường tôi không đi học.”
Văn Đào né tránh, cười: “Người đó của cậu có tâm sự, nếu không sẽ chẳng sắc bén như vậy.”
Hạ Duyên Bình lẳng lặng cười: “Cô ấy à, treo hết toàn bộ tâm sự lên mặt, đúng là một cô gái ngốc.”
Từ nhà Trần Mặc về, Hạ Duyên Bình mời Lâm Đồng Chi vào nhà anh ngồi một lát, Lâm Đồng Chi xem qua đồng hồ: “Đã bảy rưỡi rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
Hạ Duyên Bình thấy cô nói xong liền bất động, lập tức thay đổi giọng điệu: “Chủ nhà à, nước trong toilet phòng của cô cho thuê bị chặn, vậy cô có phải chịu trách nhiệm không?”
Lâm Đồng Chi không có cách nào khác, liếc mắt một cái rồi theo anh ta về nhà. Hơn nửa tháng cô chưa tới căn phòng này, sau khi Hạ Duyên Bình trở lại thì tự mình làm vệ sinh qua loa, so với phòng ngủ sạch sẽ thời đại học, tự giác không biết đã đi nơi nào. Rơi vào trong mắt người bạn học cần cù lao động như Lâm Đông Chi, cô cảm thấy khắp cả căn phòng đều thảm thương không nỡ nhìn, hoàn toàn không nghĩ tới là có người đang sinh sống ở đây.
Cô không nói hai lời, tìm một cái giẻ lau chuẩn bị đi làm vệ sinh, Hạ Duyên Bình vội vàng ngăn lại, “Chỉ nói nước toilet có vấn đề, cô làm vệ sinh để làm gì? Sáng mai bảo người thông đường ống nước làm đi.”
Một ngày sau khi khi về nhà Hạ Duyên Bình liền nằm trên ghế salon xem ti vi, thật ra cái ghế salon này đã được anh cọ rửa rất sạch sẽ. Lâm Đồng Chi nhìn xung quanh phòng, không có chỗ nào có thể đặt chân, hiển nhiên cô tới ngồi trên ghế salon. Hạ Duyên Bình cúi đầu xuống gần cái ghế, dọa Lâm Đồng Chi phải vội vàng nhường chỗ bên cạnh cho, mà dường như anh cảm thấy nếu có thêm một người nữa trên ghế salon thì không đủ rộng rãi, quay người sang chỗ cô chen lấn, cô lại vội vàng nhường chỗ bên cạnh cho... Không tới ba lần, cô chẳng còn biện pháp có thể giữ thăng bằng, cả người sắp ngã xuống đất. Thật may là động tác của Hạ Duyên Bình khá nhanh, một phen bắt lấy cánh tay cô, lcs này mới không để cho cô gái mặc áo khoác hồng nghiêng ngả.
Cô căm hận liếc Hạ Duyên Bình một cái, khuôn mặt anh ta còn tươi cười “hì hì” giữ lấy tay cô tự cho mình là ân nhân cứu mạng. Cánh tay của cô bị anh ta bắt được không dám cử động, cảm giác dần tê dại, giống như không hề tồn tại. Lâm Đồng Chi thẹn đến mức muốn chui xuống đất, liếc anh ta một cái, biết rõ tại sao anh ta lại cười xấu xa nhưng cô không dám nhắc nhở anh ta, chỉ có thể lừa mình dối người: “Quên đi, dù sao cũng không còn cảm giác, coi như bị chó tha vậy.”
Hạ Duyên Bình cười gian, vẫn như cũ vô sỉ làm bộ quên buông tay Lâm Đồng Chi ra, chỉ hỏi cô: “Dao này tâm tình của cô không được tốt lắm, rốt cuộc là có chuyện gì? Thử nói ra xem tôi có thể chia sẻ với cô chút nào không?”
Lâm Đồng Chi rầu rĩ mở miệng: “Trong sở không còn mối liên hệ, mọi người nói muốn sở theo hình thức công ty cổ phần.”
Anh ta thu lại gương mặt cười xấu xa, suy tư nói: “Chuyển sang hình thức đầu tư cổ phần rất hợp lý đó, có phải người có nhiều cổ phiếu nhất là chủ nhiệm các cô hay không? Cô muốn làm thì thực hiện luôn đi, đừng lo về vấn đề tiền bạc, chỗ tôi vẫn còn một ít.”
Lâm Đồng Ch lắc đầu, không để ý một tay người khác nắm lấy tay cô, “Một năm nay chủ nhiệm lôi kéo quan hệ ngày ngày phải tam bồi, anh xem tôi không có khiếu làm chủ nhiệm đâu. Chẳng qua là sau khi sửa lại hình thức đầu tư cổ phần, không khí trong sở sẽ không còn tốt như trước kia nữa. Cô cong miệng oán trách, chỉ là một cô gái nhỏ mà vô cùng cố gắng, khiến nhịp tim người bên cạnh tăng theo, một cánh tay quỷ dị khác đặt lên bả vai kia của cô với tốc độ rất nhanh, anh ta che giấu vội ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “À, lễ tình nhân tôi có tặng quà cho cô đúng không? Cô vẫn chưa trả lễ lại, rốt cuộc cô tính đưa tôi cái gì?”
Cô lập tức ý thức được có một cánh tay có một cánh tay không thuộc về mình đặt trên bả vai, lông tơ trên lưng dựng đứng, gương mặt bỗng nhiên nóng rực lên, nếu như không mở miệng sẽ là gián tiếp khích lệ người khác tiếp tục hành động. Vì vậy cô giả bộ vô ý quay người, kì thật là bỏ tay anh ta ra, “Anh muốn thứ gì?”
Hạ Duyên Bình nhanh nhẹn nắm lấy bàn tay Lâm Đồng Chi, giống như một nhà thám hiểm bước vào một thế giới mới hoàn toàn không biết gì cả, bàn tay cô nhỏ xinh, da dẻ mềm mịn nhẵn bóng, ở trên đầu ngón giữa có vết chai nhỏ. Đó là lý do mà câu trả lời củ anh lại “sáng nắng chiều mưa” thất thường: “Bất cứ thứ gì, chỉ cần là cô tặng, cho dù là một bông hoa hay một cái lá cây cũng được.”
Lời này lại nhắc nhở Lâm Đồng Chi, cô “hừ” một tiếng, dùng sức đẩy tay anh ta ra, mũi thở phì phò: “Tôi tặng anh chín mươi chín đóa hồng được không.”
Anh ta vẫn hơi không yên lòng, “Tặng hoa hồng để làm gì, đã đắt lại còn không dùng được.” Đột nhiên anh nhận ra điều gì, đôi mắt hồ ly cũng nheo lại, “Thật kỳ lạ! Tại sao mấy ngày gần đây trong miệng cô ấy luôn nhắc tới hai từ ‘hoa hồng’ thế nhỉ?” Anh ta vốn làm biếng nằm trên ghế salon, lúc này nhíu chặt mày, ngồi dậy đi giày vào. Lâm Đồng Chi vội hỏi: “Anh muốn làm gì?” Hạ Duyên Bình “hừ” một tiếng từ trong kẽ răng: “Dạo này trong lời của cô luôn nhắc tới ‘hoa hồng’, bây giờ tôi đi xuống dưới lầu, mua toàn bộ hoa hồng trong cửa hàng về, chất đầy một phòng được không?”
Lâm Đồng Chi nhìn dáng vẻ lúc này của anh không giống như giả bộ, đột nhiên cô nghĩ tới Trần Mặc là người thích làm việc xấu, nếu như điều tra ra, anh ta thật sự vô tội, thì hành vi đó của mình cũng đủ chua. Cô biết mình đuối lý, cộng thêm tay mình vẫn còn ở trong tay người ta, mặt cũng đỏ lên, vô tình bán rẻ bạn bè, “Là Tiểu Mặc nói cho tôi, cô ấy sẽ nói dối sao?”
Hạ Duyên Bình vừa nghe thấy đối thủ của mình gây rối, khuôn mặt nhất thời không nhịn được, muốn lập tức chạy tới nhà cô ấy thay mặt ánh trăng tiêu diệt ma nữ này nhưng người đẹp bên cạnh cúi đầu phong tình vạn chủng như thế bảo anh buông tay sao được. Anh ta hắng giọng một cái: “Chuyện này, lời của Trần Mặc cũng không phải sai hoàn tàn, hồi còn học đại học tôi từng theo đuổi chị dâu hiện tại của cô ấy.” Cảm giác được bàn tay mềm mại có sự thay đổi, là người đàn ông phải co được dãn được, anh ta lập tức nói ra lời trái lương tâm đến mức bản thân cũng thấy rét run: “Không có cách nào cả, ai bảo khi đó tôi vẫn chưa quen cô.”
Lâm Đồng Chi “hừ” một tiếng nhưng không còn giận nữa. Anh ta len lén nhìn sắc mặt cô, “Thật ra thì tôi không muốn những món quà khác, chỉ muốn xem dáng vẻ cô khi để tóc dài, xem cổ nhân nói ‘Uyển cứ lang tất hạ, hà xử bất khả liên’ có đúng hay không.”
Câu nói phía sau của anh thật không biết xấu hổ, tai Lâm Đồng Chi cũng đỏ ửng, cô lúng túng nhảy dựng lên, “Mau, chín giờ rồi, tôi phải về nhà.” Trên mặt cô không có vẻ gì là tức giận, trong lòng anh hoan hô mọt tiếng, rốt cuộc đã qua được một cửa, hơn nữa “nhân họa đắc phúc” (qua được hoạn nạm nhất định có phúc), quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước.
Hạ Duyên Bình tới công ty làm với tâm tình vui sướng, trong thời gian này, công ty lại nhận thêm dự án mới. Liên tiếp mấy ngày trôi qua, Lâm Đồng Chi không nhìn thấy anh ta, thiên hạ thật sự an bình, đôi chân cô không khỏi đi tới nơi đó. Hạ Duyên Bình nhận ra cô từ đằng xa, nhanh chóng ra ngoài đón tiếp, còn dặn em gái làm việc vặt đi pha trà. Lâm Đồng Chi nghe thấy cô gái trả lời, không khỏi cười nói, “À, anh dùng lao động trẻ em sao. Chuyện này là phi pháp đấy.” Hạ Duyên Bình chần chừ cười nói, “Đâu có, người ta là sinh viên đại học tới làm việc ngoài giờ trong kỳ nghỉ đông chứ.”
Sau đó Hạ Duyên Bình giới thiệu tình hướng công ty cho cô nghe, cô ngẩng đầu nhìn thì thay đổi thái độ hoàn toàn, lại thấy công ty làm ăn khá tốt, nhân viên bận rộn trong văn phòng, không khỏi mỉm cười. Đúng vào lúc này, cô gái kia mang trà tới đây, khi đang rót nước, Lâm Đồng Chi nhìn thấy mặt mũi cô gái ấy, nụ cười ngay lập tức bị thu lại.
Cô cố gắng kiềm chế tâm tình kích động, nhận lấy trà đặt vào khay, bây giờ mới gọi một tiếng “Duy Hân!” Cô gái kia vốn đang cười vui vẻ, vừa nghe cô gọi, nhất thời cũng ngây người. Lâm Đồng Chi nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, quần áo chỉnh tề sạch sẽ nhưng rõ ràng chất lượng không được tốt như lúc trước, xem ra cô ấy cũng không phải chỉ là làm việc ngoài giờ, cô ân cần hỏi: “Duy Hân, trong cô đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Anh trai cô đâu?”