Lại một tháng nữa qua đi, nắng nóng cuối cùng cũng lui dần, tinh lực của những sinh viên năm nhất rất dồi dào, vừa thoải mái được mấy ngày thì đã có người ồn ào nói muốn tổ chức tiệc nướng ngoài trời. Sau đó vị lớp trưởng mặt đen, à không, người kia tên là Nghiêm Di cũng đồng ý. Mọi người bắt đầu ồn ào như một gánh xiếc, bàn luận mua đồ ăn, gia vị, thuê sân bãi. Vì mọi người đoàn kết cùng làm nên trong ngày đã chuẩn bị xong, sau đó ban cán bộ lớp chia ra đến từng phòng kí túc xá của học sinh trong lớp thông báo: "h sáng mai có mặt ở công viên XX mở tiệc nướng."
Lâm Đồng Chi không có hứng thú với tiệc nướng, cô cũng không tin đám công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé này có thể nướng ra được món ngon gì. Nhưng mà cô cũng không muốn dội gáo nước lạnh vào những người khác cho nên tự mình lén lút đi siêu thị mua một đống đồ ăn. Khi trở lại phòng ngủ vừa đúng lúc nhìn thấy Giang Hạ không biết mượn được của giáo viên nào một cái thớt, lúc này cô ấy đang thái rau hẹ. Nhìn nhát cắt của cô ấy, cô thực sự không nhìn nổi nữa, bèn lấy con dao giúp cô ấy một tay. Sau đó không biết vì sao cô đột nhiên lại bị coi như người hoạt động tích cực, có nhiều đóng góp trong hoạt động lần này. Lập tức, trước mặt cô liền xuất hiện một đống nguyên liệu lớn, nhiệm vụ của cả phòng kí túc xá đều do cô nhận lấy. Nhìn tình hình này, nếu cô không đi ăn bữa tiệc nướng này thì quá là thiệt thòi rồi.
Địa điểm tổ chức là ở một bãi cát ven sông, nhóm lửa lên, mọi người tụ tập thành nhóm vừa cười nói vừa nướng đồ ăn. Lâm Đồng Chi tinh ranh đương nhiên là không muốn hợp tác cùng với người khác. Cô trốn đến một góc bếp không có ai, ngồi chồm hổm nướng cánh gà. Cánh gà nướng là loại phải lật liên tục, cô ngồi lật một hồi đã thấy mỏi tay, lại còn bị khói hun, cô ngồi một lúc đã không còn hứng thú bèn để xâu cánh gà lại, tùy cho số phận. Cô lấy điện thoại, tai nghe và một gói thịt bò khô ra, từ từ nhai.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo một chút mùi tanh, bốn phía truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ của các bạn học khác, lúc gần lúc xa. Lâm Đồng Chi ôm đầu gối ngồi dưới đất, vừa híp mắt nhìn những gợn sóng trên mặt hồ vừa nghe giọng ca nhẹ nhàng của Trần Tuệ Nhàn trong tai nghe: "Tha thứ cho em đêm nay phải tạm biệt. Trái tim trở nên tĩnh lặng. Giấc mộng có anh cực kì nhỏ bé. Sao có thể đoán trước tình yêu..."
(Đây là bài hát Dạ Cơ (Chuyến bay đêm) của ca sĩ Trần Tuệ Nhàn, mình đã tìm nhưng không có bản vietsub nên đành dịch lời linh tinh. Bạn nào thích có thể google để nghe.)
Cô cuối cùng cũng nhớ đến cái cánh gà kia, nhất định đừng có bị khét nha, cô tự nhủ. Lâm Đồng Chi quay đầu nhìn về phía xâu cánh gà thì lại thấy một bàn tay đang không ngừng lật dở xâu cánh gà.
Cô bị dọa nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn từ đôi tay kia lên, thì ra là lớp trưởng Nghiêm đi thị sát nên mới tới đây. Tuy rằng lúc trước cô thừa nhận mình đi học không nghe giảng là sai nhưng cũng không có nghĩa là cô không ghét cậu ta, chỉ là tính cô không biết thể hiện sự tức giận của mình hoặc là nói mấy lời châm chọc cậu ta cho nên cô chỉ nhẹ giọng từ chối: "Cậu không cần giúp đâu, tự mình có thể nướng được."
Người kia dường như không nghe thấy, tay cậu ta cầm một con dao nhỏ, vô cùng chuyên nghiệp rạch một vết ở chỗ nhiều thịt nhất trên cánh gà, lại quét một lớp gia vị lên trên. Lâm Đồng Chi chỉ cảm thấy oán hận vô cùng, không ăn cái cánh gà này cô cũng không chết đói. Cô đứng dậy, đi đến một chỗ không người khác.
Người kia ở đằng sau lại không để ý, cao giọng gọi: "Này, Lâm Đồng Chi, cánh gà đã sắp nướng xong rồi, cậu đừng đi!"
Lâm Đồng Chi tức đến nỗi nghiến răng ken két nhưng thấy nếu cứ để cậu ta tiếp tục gọi như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ chú ý tới đây, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đi trở về: "Cảm ơn, nhưng mà mình không ăn đâu, cậu cứ ăn đi." Cô cố nhẫn nhịn nói xong mấy câu đó, nghĩ thầm rằng mình cự tuyệt như vậy, cho dù là người thần kinh thô thế nào thì cũng đều nghe hiểu, đúng không? Ai ngờ Nghiêm Di chỉ cười hì hì nhìn cô, chậm rãi nói: "Nhưng mà cái cánh gà này là nướng giúp cậu mà." Trong ánh mắt của cậu ta hiện lên vài phần vô lại, giảo hoạt, dường như muốn cô hiểu được ẩn ý trong lời nói của cậu ta: "Cậu có ăn hay không? Cậu không ăn mình vẫn có cách ép cậu ăn."
Lâm Đồng Chi chán nản, nhất thời cũng không có biện pháp đối phó với loại vô lại này. Cô tức giận ngồi chồm hổm bên cạnh lò nướng, nói rõ ràng với cậu ta: "Mình sẽ không ăn đồ cậu nướng, mình muốn ăn cái gì thì sẽ tự mình nướng."
Cậu ta thấy cô ngồi xuống, trên mặt có vài phần giảo hoạt khi thực hiện được ý đồ, miệng thì vẫn ra lệnh như quan lớn: "Cái cánh gà này đã nướng xong rồi, cậu giúp mình lấy một ít thịt bò qua đây đi." Lâm Đồng Chi bị giọng điệu ra lệnh như là đúng tình hợp lý này dọa cho ngây người, lại có thể ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta.
Một tay cậu ta đưa cánh gà cho cô, một tay nhận mấy xâu thịt bò từ trong tay cô, vừa làm vừa mở miệng nói: "Mình biết cậu sẽ tự mình nướng, chỉ là cậu mặc đồ màu trắng, nếu như tự nướng thì sẽ bị bẩn, rất đáng tiếc." Những lời này nói ra vô cùng chân thành. Lâm Đồng Chi liếc nhìn chiếc áo sơ mi của người kia, thực ra cũng không có gì bẩn lắm, ấn tượng với cậu ta có chút thay đổi nhưng lại nghĩ đến những lời trách móc cậu ta nói lần trước thì lại thấy bực. Đang muốn bỏ cánh gà lại, bỏ đi thì người kia lại giống như đi guốc trong bụng cô, ấp a ấp úng mở miệng: "Lần trước là lỗi của mình, thực ra trước đó mình đã nghe nói đến cậu, lúc đi kiểm tra vệ sinh phòng của cậu cậu lại có bộ dạng đó nên mình mới tưởng cậu là loại người này, cho nên..."