Trong cuộc thi lần này, Lâm Đồng Chi đã không phụ sự mong đợi của mọi người, đứng ở vị trí thứ trong lớp, nói cách khác, chỉ cần cô vẫn kiên trì tốt như vậy, cánh cửa đại học đã ở ngay trước mắt rồi. Mẹ lập tức làm một bát cánh gà và ngũ vị hương thịt bò lớn mà cô thích ăn đưa đến trường học cho cô, vừa nghĩ tới mình chỉ cần nhiều nỗ lực một chút, lại có thể cho mang đến cho người nhà nhiều vui vẻ như vậy, Lâm Đồng Chi sâu sắc cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều hơn nữa. Mà phần cánh gà và ngũ vị hương thịt bò mặc dù rất nhiều, Lâm Đồng Chi cũng không cần lo lắng, bởi vì hôm sau sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Mặc dù trường học và chủ nhiệm lớp đối với đại hôi thể dục thể thao của lớp mười hai cũng không có yêu cầu gì, nhưng đối với mọi người đây là lần cuối cùng tham gia đại hội thể dục thể thao sự nhiệt tình chỉ tăng chứ không giảm, ngày trước tất cả mọi người cho là trò chơi đội hình đội ngũ này rất ấu trĩ tất cả người tham gia đều là qua loa cho xong, nhưng lần này tất cả mọi người đều tham gia vào việc thiết kế đủ loại đội hình hoạt động, đồng phục và đạo cụ đều đã tốt hơn, chọn lại chọn, đổi lại đổi, tập luyện lại tập luyện. Đợi đến lúc bắt đầu đại hội thể dục thể thao, mọi người đều mặc đồng phục quần áo thể thao mới tinh, lúc thay đổi đội hình tinh thần rất hăng hái đi qua khán đài, trên khán đài mỗi người đều không tự chủ được đứng lên, đứng ngay ngắn nhìn bọn họ rời đi.
Lâm Đồng Chi ngoại trừ tham gia đội hình đội ngũ còn là thành viên của nhóm cổ vũ, cánh gà và ngũ vị hương thịt bò của cô ở trong sân thi đấu còn được mọi người rất thích. Cố Duy Bình đã nói, khi cậu ấy đang tham gia thi đấu nhảy cao, mùi thơm của cánh gà ở trong miệng làm cho quán quân đều bị cám dỗ, người ta nói chỉ cần bọn họ lấy ra hai cánh gà, người ta nguyện ý giả vờ nhảy, làm cho một đám cổ động viên cười nghiêng ngả, chỉ một câu nói từ miệng của Cố Duy Bình, có thể tin được bao nhiêu, không ai biết rõ.
Không biết là bởi vì thành tích của cô đã tiến bộ hơn hay vì trong nhà cô lấy được chỉ tiêu nữ binh, bây giờ thái độ của cô Tưởng đối với cô đã khác một trời một vực rồi, cô ấy đứng ở bên cạnh Lâm Đồng Chi nghe Cố Duy Binh tán dóc, đưa tay ấn trán Cố Duy Bình một chút: "Mồm mép láu lỉnh, không có chút tiền đồ." Lại lấy giọng điệu người một nhà cười với Lâm Đồng Chi: "Người như vậy, một nửa cánh gà cũng không cần cho em ấy."
Sự tức giận ở trong lòng Lâm Đồng Chi hóa thành nụ cười bên môi, chỉ cần mình cố gắng, thì không có gì là không thể, nếu không chịu cầu tiến, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể ưỡn thẳng lưng ở trước mặt cô ấy.
Tối nay cô ngủ rất ngon rất an ổn, một đêm không mơ, lúc rời giường tâm tình cũng rất vui vẻ, ngày trực cô và Hoàng Dung Tuệ sớm tinh mơ đã đến sân thi đấu sắp xếp ghế ngồi, nhưng bọn cô phát hiện có chút không đúng, cô Tưởng vẻ mặt xanh mét cùng cô Trần chủ nhiệm lớp là giáo viên vật lý còn có thầy chủ nhiệm ở trước mặt một đám học sinh tranh cãi kịch liệt. Mấy học sinh bên cạnh hình như biết nội tình, không hề kinh ngạc. Hoàng Dung Tuệ chạy ra ngoài nghe ngóng một vòng, trở lại kéo Lâm Đồng Chi đến một bên, vẻ mặt của cậu ấy không che giấu được sự kích động và hưng phấn, nhỏ giọng thận trọng ( cái loại thận trọng này giống như ký giả bát quái phát hiện một vụ tai tiếng trăm năm khó gặp) nói: "Cố Duy Bình và Lý Đan Tâm đã xảy ra chuyện."
Dựa theo tin tức mình nghe ngóng được, tối hôm qua sau khi tắt đèn, bảo vệ đi tuần tra như mọi ngày thì bắt đươc một đôi uyên ương của lớp mười hai ở bãi cỏ sân thể dục. Sau khi xảy ra chuyện, cho dù ai hỏi, Cố Duy Bình chỉ giương mắt lên lạnh lùng hỏi ngược lại một câu: "Khi bọn họ nhìn thấy chúng em chúng em đang làm gì, đang làm cái gì." Những lời này thật sự kích thích mọi người muốn giáo huấn cậu ấy một chút, nhà trường đối với chuyện như vậy từ trước đến nay đều xử phạt chứ không dung túng, nhưng hai người có lên quan đều là nhân vật quan trọng ở trong trường thì tự nhiên lại không thể xử phạt theo quy định như bình thường. Với lại trên thực tế, lúc nhân viên bảo vệ phát hiện hai người bọn họ, bọn họ cũng chỉ ngồi ở trên cỏ ngắm sao, hình ảnh mặc dù duy mỹ mập mờ, nhưng đúng là hai người ngay cả tay cũng không nắm. Hai chủ nhiệm lớp vừa nghe nói học trò cưng của mình có thể sẽ bị xử phạt, liền không đồng ý, la hét không có chứng cớ, dựa vào cái gì muốn xử phạt học sinh? Nhưng nếu như dễ dàng bỏ qua, về sau lấy cái gì để quản lý học sinh? Chuyện này không dễ giải quyết. Cho nên nhà trường cũng đang nhức đầu.
Lâm Đồng Chi lẳng lặng nghe, không có gì biểu tình. Sau đó, đột nhiên, cô cảm thấy dưới xương sườn ngực bên trái như bị kim đâm rất đau, sau đó cảm giác đau càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng đau hơn, lấy điểm kia làm trung tâm lan tới toàn thân, sức lực toàn thân bỗng nhiên như cạn kiệt.
Cô biết mình không xứng với cậu ấy. Cô biết mình chỉ là thầm mến, cô cho là thầm mến chẳng qua là lấy tư cách một người xem nhìn cậu ấy khóc, nhìn cậu ấy cười, nhìn cậu ấy vui vẻ hay đau khổ...... Sau đó giữ lại cho mình một chút buồn phiền. Hơn nữa cô đã trải qua đả kích khi nghe cậu ấy có người trong lòng, cô cho là cảm xúc của mình dành cho cậu ấy cũng chẳng qua chính là khi nghe được tin tức này - một thoáng mất mát, cô cho là mình có thể khống chế tốt. Thì ra đúng là vẫn còn tự lừa dối mình, thì ra cho dù thầm mến, cũng sẽ ghen tỵ khi chỉ là người đứng xem, đau lòng cùng với,...... Bi thương.