Cố Chu Triệt đem ảnh chụp up lên, chưa được bao lâu đã bị mẹ Cố đòi hình, rồi cài thành hình nền điện thoại.
Hai người ở nhà cho đến hết Tết, Cố Chu Triệt lại phải chạy trở về đi học. Theo thường lệ lại là cả nhà đưa đến sân bay, dặn đi dặn lại nhớ thường xuyên về nhà, lưu luyến tiễn bọn họ đi.
Đã vào xuân, nhưng Tân Bắc vẫn còn rơi hai đợt tuyết, mãi cho đến đầu tháng mới bắt đầu ấm áp. Sau khai giảng, Cố Chu Triệt nhờ đàn anh mua một số giáo trình toán đại học, lại tìm người đề cử một số sách cơ bản, rồi mang cho Phó Mặc. Cậu giải thích nói: “Lúc chán lấy ra xem, xem từ cơ bản sẽ tốt hơn.”
Phó Mặc chỉ “Ừ”, Cố Chu Triệt bình thường không ở nhà, cũng không biết hắn có xem hay không. Cho đến một ngày cậu tan học về nhà, thấy Phó Mặc đang nhận hàng chuyển phát nhanh, thuận miệng hỏi mua gì, lên lầu mở ra, phát hiện là một bộ sách toán Trung học và Phổ thông.
Phó Mặc nói: “Trước tiên học lại từ đầu đã.”
Cố Chu Triệt sửng sốt vài giây, chậm chạp nói “Ah, được”. Cậu nhìn Phó Mặc đem sách để lên bàn, vẫn cảm thấy hoảng hốt không thôi, giống như chuyện xảy ra đều là ảo giác của mình.
Buổi tối sau khi ăn xong, Phó Mặc ngồi trên ghế sofa xem đống sách kia, Cố Chu Triệt cảm thấy hiếu kỳ, cũng đi sang ngồi xem với hắn. Xem vài tờ, Phó Mặc chợt nhớ tới cái gì, đứng dậy đi vào phòng, lát sau cầm đồ ra, Cố Chu Triệt nhìn thấy, là cái hộp năm trước hai người từ Nam Thanh lấy về, sau khi đem về Phó Mặc vẫn đặt ở trên giá sách. Hắn đem hộp đặt lên bàn, nhìn Cố Chu Triệt, muốn nói lại thôi, Cố Chu Triệt sáng tỏ đứng lên: “Tớ đi, tớ đi.”
Phó Mặc vừa bực mình vừa buồn cười túm cậu lại, để cậu ngồi xuống. Hắn do dự một hồi, Cố Chu Triệt nhìn hắn không giống như là không muốn cậu biết, ngược lại giống như có vài phần ngại ngùng, lật nắp lên, tự xem. Cố Chu Triệt nhìn thấy, trong hộp có một chồng giấy, phía trên có một quyển bài tập.
Thật nhanh, hồi ức không khác nào tia chớp xẹt qua đầu, là nét viết “Lớp ban Phó Mặc” của Cố Chu Triệt trên sách bài tập ố vàng, một trận sóng nghẹn ngào dâng lên yết hầu.
Là quyển mà Phó Mặc làm bài, mỗi ngày mang tới trường để Cố Chu Triệt sửa. Cậu ở trang cuối cùng vẽ một hình dựng ngón cái lên, nét bút đen đậm, bởi vì quá lâu mà có chút lem ra. Cố Chu Triệt cầm lên, không nói ra lời. Cậu nhớ đến quyển mình có, lúc còn nhỏ đêm khuya đó, cậu còn từng nhìn hình vẽ đó mà rơi nước mắt.
Lúc này nhìn lại, chính mình hồn nhiên không hay biết, năm tháng đã qua lâu như vậy.
Nét mặt Cố Chu Triệt vừa đa cảm vừa phức tạp nhìn nó đến thất thần, cho đến lúc Phó Mặc đem chồng giấy phía dưới cầm lên. Cố Chu Triệt tập trung nhìn, phát hiện là một xấp bài thi. Cậu hít mũi một cái, thấy bài thi phía trên in chữ kiểm tra cuối kỳ năm nhất trường Nam Thanh, Phó Mặc ở bên cạnh lật từng tờ, có ngữ văn, toán, lịch sử, sinh vật, địa lý, chính trị, tiếng Anh tổng cộng bảy môn.
Cố Chu Triệt sững sờ nhìn bài thi, lại nhìn Phó Mặc. Phó Mặc đảo mắt: “Lúc đó cậu nói, nếu tớ đạt điểm chuẩn hết…”
Cố Chu Triệt chợt cứng đờ, đầu cậu trống rỗng mấy giây, lập tức nhìn lại điểm trên bài thi, thấp nhất là điểm, mỗi một môn đều đạt điểm tiêu chuẩn.
Cậu nói: “Nếu như cậu qua hết, tớ sẽ tặng cậu một thứ.” Cậu đương nhiên vẫn nhớ.
Cậu bé đó của cậu, thật sự đã làm được chuyện lợi hại đó, mà cậu lại bỏ lỡ thời khắc ấy. Lúc Phó Mặc được phát thành tích, người mong đợi kết quả này nhất cũng đã rời đi, lúc đó tâm trạng hắn như thế nào?
Cố Chu Triệt cũng không nhận ra mình đã rơi nước mắt, Phó Mặc có chút hốt hoảng lau nước mắt cho cậu, dỗ dành: “Không đòi cậu gì đâu, đừng khóc.”
Cố Chu Triệt bỗng chốc bị hắn chọc bật cười, lúc cười lại chợt cảm thấy uất ức hơn, chật vật dùng tay che mắt, thanh âm nghẹn ngào: “Xin lỗi…”
Xin lỗi, lúc đó không từ mà biệt. Xin lỗi, không có ở cùng cậu lúc cậu cần tớ nhất.
Phó Mặc không hề muốn làm cậu khóc, vừa đau lòng vừa không nỡ, xoay cả người cậu qua ôm lấy, vỗ lưng cậu: “Đừng xin lỗi…” Hắn nói: “Là tớ phải cám ơn cậu.”
Phó Mặc ôm cậu, nhẹ nói: “Cám ơn cậu, Chu Chu.”
Cố Chu Triệt càng khóc dữ dội hơn. Cậu khóc rất lâu, thút tha thút thít, Phó Mặc dùng tay thuận khí cho cậu, vỗ cả buổi. Cố Chu Triệt dựa lên người Phó Mặc, đầu hai người kề sát vào nhau, mắt của cậu vừa đỏ vừa sưng, bỗng nhiên buồn bực dỗi nói: “Không cần khách sáo.”
Phó Mặc nhéo mũi cậu một cái, Cố Chu Triệt đánh tay hắn hai phát.
Trước kia trong cuộc đời của hắn, không thứ gì đáng giá để cất giữ. Nhưng những bài thi cùng sách bài tập này thường xuyên trong thời khắc hắn sa ngã vô vọng nhất nhắc nhở hắn, hắn đã từng được đối xử trân trọng như thế nào. Cho dù sau này bọn họ vĩnh viễn không gặp lại nhau, Cố Chu Triệt cũng vẫn sẽ ở trong lòng hắn, trở thành một ý nghĩa nào đó làm cho hắn kiên trì sống tiếp.
Phó Mặc nhìn bài thi và sách vở trên bàn, tâm tư như xuyên qua chúng nó, suy nghĩ rất nhiều việc.
Khi biết Phó Mặc lúc đó thật sự đạt điểm chuẩn hết tất cả các môn, Cố Chu Triệt vui vẻ liên tục mấy ngày liền, giống như muốn bù đắp những gì đã vuột mất ở ngày xưa, vắt hết óc nghĩ tặng Phó Mặc cái gì. Phó Mặc lại không biết cậu vẫn đang xoắn xuýt chuyện này, hắn đã bắt đầu học lại kiến thức từ trung học. Căn bản trung học hắn vẫn còn một chút, lúc đó Cố Chu Triệt dạy hắn kiến thức cơ bản, về sau đã đuổi kịp tiến độ giảng bài của thầy, coi như hai năm sau đó dù hắn đi học biểu hiện không tích cực, nhưng mỗi ngày nghe giảng cũng không phải không hiểu, bằng không cũng không cách nào thi đậu chuyển cấp. Nhưng sau trung học thì…hắn thật sự không còn học nữa.
Lúc đó bệnh tình của hắn rất nghiêm trọng, bản thân cũng không được để ý, toàn bộ thời phổ thông chính là cam chịu vô tri vô giác vượt qua. Phó Mặc cầm sách quay đầu nhìn Cố Chu Triệt, đúng lúc Cố Chu Triệt đi tới, hai tay đặt lên vai hắn: “Phó Mặc, cậu có đặc biệt muốn thứ gì hay không?”
Phó Mặc vừa định nói, Cố Chu Triệt bỗng nhiên đấm nhẹ một cái: “Không được, không thể để cậu chọn, nếu không không có gì bất ngờ.” Nói xong xoay người bỏ đi.
Phó Mặc đem cậu kéo trở về, Cố Chu Triệt nằm sấp trên vai hắn, nhìn sách trên tay cuối cùng cũng hiểu.
Vì vậy những ngày kế tiếp, chỉ cần rãnh rỗi, hai lại người ngồi cùng nhau. Vẫn là dựa theo phương pháp trước kia, giảng lý thuyết trước, làm ví dụ, sau đó dựa vào làm bài tập củng cố, nắm vững rồi mới đi sâu. Cố Chu Triệt cũng là trong quá trình này phát hiện, Phó Mặc dường như thật sự cảm thấy hứng thú với toán học, trước kia lúc nhỏ không phát hiện được nhiều như vậy, nhưng sau khi lớn lên có thể quan sát ra. Hắn vẫn học rất nhanh như xưa, ngoại trừ hiện tại có hơi dễ mệt mỏi hơn so với trước kia, việc này có liên quan tới tác dụng phụ của thuốc trị trầm cảm.
Qua năm, tần suất tái phát của hắn càng ngày càng ít, nhưng trị bệnh trầm cảm là một chiến dịch cần thời gian dài, không phải một hai ngày là khỏi hẳn, bọn họ mỗi ngày đều xem nó như là một nhiệm vụ chăm sóc sức khỏe.
Chậu bạc hà trồng năm ngoái rất có sức sống, Phó Mặc từ trên mạng học chiết cành, một chậu biến thành ba chậu, đến khi vào hạ, trên ban công đã nồng mùi hương. Nhưng chiếm diện tích lớn, hoạt động có chút không tiện, có hôm sáng sớm Cố Chu Triệt ở ban công thu quần áo vào, suýt chút nữa làm một trong các chậu đó rớt, dọa cậu giật mình. Đang chưa hoàn hồn đem chậu cây đặt lại vị trí cũ, Phó Mặc bỗng nhiên ở bên trong gọi cậu, bảo cậu vào xem điện thoại.
Cố Chu Triệt ôm một đống quần áo chạy vào, thấy biểu cảm khác thường và thái độ có chút nghiêm trọng của Phó Mặc, vội vã bước tới: “Làm sao vậy?”
Cậu cho rằng điện thoại bị hư, hoặc là lại có người tuyên bố năm XXX tận thế các loại, liền nhìn vào màn hình điện thoại Phó Mặc, kết quả phát hiện giao diện weibo toàn là: Come out?! Thật thật giả giả chuyện tình cảm của Tiểu thịt tươi người mới Hứa Thanh Ngạn, đối tượng là nam?
Đầu Cố Chu Triệt lập tức nổ tung, trước mắt cậu biến thành màu đen, Phó Mặc vội nói: “Ngồi xuống trước.” Sau đó lấy đồ trong tay cậu đi. Cố Chu Triệt cầm điện thoại Phó Mặc đưa, ngón tay run rẩy nhấn vào tin Hot nhất. Đứng nhất chính là tài khoản chuyên cập nhật tin tức giải trí, nói được quần chúng nặc danh kể, sau khi kết thúc tuyên truyền đoàn phim nào đó thấy Hứa Thanh Ngạn cùng một người đàn ông xa lạ nắm tay nhau đi ra cửa sau quán ăn, hai người cử chỉ vô cùng thân thiết, vừa nói vừa cười, còn đi ăn khuya ven đường. Có up hình lên weibo, nhưng vì là buổi tối, còn là chụp lén, cho nên ánh sáng rất lờ mờ. Hứa Thanh Ngạn mặc áo len màu trắng, dù đeo khăn bịt mặt cũng có thể nhận ra, người đàn ông bên cạnh cao hơn hắn, thoạt nhìn tuổi lớn hơn hắn một chút, gò má trắng, khí chất văn nhã lại điềm đạm, tất nhiên là Phương Kiều không sai.
Weibo đã up được phút, lúc Phó Mặc thấy ấn vào xem, bình luận đã vượt hơn . Bản thân nhân khí Hứa Thanh Ngạn đang trong thời kỳ đi lên, các phương diện điều kiện đều xuất chúng, cộng thêm đầu năm nay chuyện minh tinh yêu đương vốn dễ bùng phát, còn là come out kiểu như thế, nhất thời toàn bộ weibo mặc kệ là fans hay người qua đường đều vây xem rất nhộn nhịp, đột Hot tăng vùn vụt.
Trong wechat bắt đầu có tin tức gửi tới, La Huân ở trong nhóm hỏi cậu Hứa Thanh Ngạn hiện tại đang ở đâu. Cố Chu Triệt mò tìm điện thoại của mình gọi cho Hứa Thanh Ngạn, không ai bắt máy.
Bọn họ chưa từng trải qua loại chuyện này, bình thường cũng rất ít quan tâm scandal, không rõ tình huống đương sự và nội bộ công ty của đương sự thời điểm này, mặt Cố Chu Triệt trắng bệch luống cuống nghĩ “Tiêu rồi tiêu rồi”, ngược lại là Phó Mặc và La Huân tương đối bình tĩnh, hai người lên weibo xem một vòng, phát hiện lúc tin được đăng phút, thì trong phút lúc đó chưa tới p đã có hành động kế tiếp. Thân phận Phương Kiều nhanh chóng bị sự nhiệt tình của quần chúng tăng cao bới ra, có người lật lại những bình luận hay quan tâm chia sẻ của hai người mấy năm trước, Hứa Thanh Ngạn bảy năm trước chính là fan của Phương Kiều. Mà lúc Hứa Thanh Ngạn quay xong bộ phim đầu tiên, Phương Kiều hay dùng tài khoản phụ gia nhập đoàn hậu viện của hắn, che dấu thân phận vì hắn vẽ rất nhiều tranh, dù là tạo hình vai diễn hay là ảnh đường phố bình thường, hầu như cái nào cũng từng vẽ qua.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn, ngay cả Cố Chu Triệt cũng trợn mắt hốc mồm, việc này ngay cả cậu cũng không biết, khiếp sợ nhìn điện thoại di động: “Mấy người này làm sao mà phát hiện được?!”
Scandal nam minh tinh hạng cùng nam họa sĩ nổi tiếng chiếm hết toàn bộ chú ý trên mạng, phía dưới weibo Phương Kiều và Hứa Thanh Ngạn nhanh chóng bị chiếm lĩnh. Các bạn học nữ Cố Chu Triệt từng quen biết thích Hứa Thanh Ngạn đều đang phát động hình thái: Tui, thất tình, hài lòng!
Thất tình mà còn hài lòng?! Cố Chu Triệt sốt ruột muốn nổ tung, ở nhà cứ đi xung quanh Phó Mặc, không dám xem tin tức nữa, cũng không dám nhìn bình luận phía dưới weibo hai người kia. Điện thoại cậu bỏ trên ghế sofa rung lên, có điện thoại gọi tới, Cố Chu Triệt vội nhào tới, sau khi cầm lên thấy tên trên màn hình biểu cảm liền ngớ ra, sau đó muốn khóc: “Xong đời, làm sao bây giờ, mẹ Hứa Thanh Ngạn gọi tới!”