Hứa Thanh Ngạn nói xong câu đó, Cố Chu Triệt còn lơ mơ hồi lâu. Cậu nghĩ thầm trọng tâm câu chuyện sao bỗng dưng lại lái đi xa vậy, còn hỏi: “Mày yêu ai? Mày thích người nào rồi sao?”
“Ừ.” Hứa Thanh Ngạn nói: “Tao thích thầy Phương.”
Cố Chu Triệt bối rối giây, sau đó hít sâu một hơi.
Cậu cầm điện thoại mặt ngơ ngác, Phó Mặc lo cho cậu, cho là cậu bị làm sao, ở trước mắt cậu vẫy vẫy tay. Cố Chu Triệt mờ mịt nhìn hắn lắc đầu, Hứa Thanh Ngạn còn ở đầu kia “Alo alo, wẩy wẩy, vẫn còn đó chứ”, lúc này đổi thành cậu lắp ba lắp bắp: “Mày, mày, anh ta, hai người.”
“Đừng nói nữa, tao biết mày muốn nói gì, tao biết hết.” Giọng nói Hứa Thanh Ngạn rất kiên quyết nói: “Tao nhất định phải đi cùng ảnh.”
“Không phải, chờ một chút.” Cố Chu Triệt ôm đầu: “… Hai người? … Đều…?” Cậu không biết phải biểu đạt suy nghĩ của mình ra sao, đầu lưỡi bị thắt lại, cả buổi không nói được một câu đầy đủ. Kinh ngạc sững sờ hồi lâu, nói: “Ba mẹ của mày… Mày định nói thế nào với bọn họ?”
“Sau này nói thôi.” Hứa Thanh Ngạn lầm bầm nói: “Chứ mày nói sao với dì Cố?”
Cố Chu Triệt ù ù cạc cạc, nghĩ thầm tao nói với mẹ tao cái gì, một lát sau bỗng phản ứng hiểu hắn đang chỉ cái gì, trong lòng đột nhiên lộp bộp.
Cúp điện thoại, Cố Chu Triệt bụm mặt ngồi xuống bàn. Phó Mặc khép sách lại, xoa xoa cậu: “Sao vậy? Thanh Ngạn nói gì?”
Cố Chu Triệt khó khăn từ trong lòng bàn tay ló mắt ra, nhìn Phó Mặc, giọng vẫn rất hoang mang: “Nó nói với tớ, nó thích thầy Phương.”
Sách trong tay Phó Mặc rớt xuống bàn.
Phó Mặc nhặt lên, phỏng chừng lúc này cũng không biết phải nói gì, hoặc có lẽ là tin tức biết quá ít, khó có thể nêu ý kiến, chỉ có thể nói: “Ừ… Sau đó thì sao?”
Gương mặt chôn dưới tay của Cố Chu Triệt bỗng nhiên đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, mắt nhìn Phó Mặc hai giây, rồi đứng dậy đi: “Quần áo hình như còn ướt, tớ đem đi phơi.”
Phó Mặc nhìn bóng lưng lảo đảo của cậu: “…”
Cố Chu Triệt đứng ở trên ban công, đem áo tay lở của Phó Mặc treo lên giá. Mùi thơm bột giặt quen thuộc quanh quẩn trong không khí, trắng tinh trái với ánh mặt trời, cậu giơ tay làm phẳng nếp nhăn trên áo, đang thất thần. Lúc thì nghĩ thầy Phương rốt cuộc là người như thế nào, lúc thì nghĩ sau này Hứa Thanh Ngạn phải làm gì bây giờ, lúc thì lại nghĩ đến mình cùng Phó Mặc, tay run lên, suýt chút nữa đem giật xuống luôn cái áo.
Câu phơi hết quần áo, vịn lan can ngơ ngác nhìn ra ngoài hồi lâu, trái tim vẫn đập rất nhanh, làm cho tai cậu có chút ù đi.
Ngây người đứng giữa nắng, đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, cậu bỗng nhiên nhớ lại, cậu và Phó Mặc xảy ra chuyện gì, chưa từng nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Hứa Thanh Ngạn và La Huân, Hứa Thanh Ngạn làm sao mà biết được?!
Cố Chu Triệt lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi wechat cho Hứa Thanh Ngạn: “Mày vừa rồi hỏi tao nói sao với mẹ tao, là chỉ cái gì?”
“Du lịch đó, nghỉ hè mày không về nhà là bởi vì Phó Mặc bệnh đúng không, hai người lại không đi ra ngoài chơi, mẹ mày nhất định sẽ nghi ngờ! Hay là tao giúp mày chụp mấy tấm phong cảnh tao đi du lịch nha.”
“…” Cố Chu Triệt: “Cảm ơn mày.”
Cố Chu Triệt mang theo cây lau nhà lạch bạch trở về phòng khách, Phó Mặc vẫn ngồi ở vị trí cũ đọc sách, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt ăn ngậm bồ hòn của cậu, có lẽ là cảm thấy rất thú vị, cứ nhìn cậu cười cười.
Cố Chu Triệt bỗng nhiên lại cảm thấy trái tim mới vừa rồi còn đập không yên đã bình thường như cũ. Không chỉ như thế, thần kinh tứ chi giật không ngừng cũng đã chậm rãi ổn định.
Hứa Thanh Ngạn chân trước vừa cúp điện thoại của Cố Chu Triệt, chân sau liền gọi cho La Huân. Phản ứng của La Huân bình tĩnh hơn, nhưng cùng lúc trình độ cân nhắc lại không giống cậu, căn dặn Hứa Thanh Ngạn: “Chú ý an toàn, mọi việc cẩn thận.”
Hứa Thanh Ngạn một bộ dạng “Đại ca em mà anh còn lo sao.”, nói: “Yên tâm, em hiểu.”
Không ai biết cậu lấy tự tin từ đâu ra, khiến cho một tháng tiếp theo của La Huân và Cố Chu Triệt đều thấp tha thấp thỏm, mỗi ngày trợn mắt nhắm mắt lướt weibo, chú ý một đống scandal, mỗi ngày đều phải xem, sợ bị phát hiện ra chuyện gì. Mà chính chủ chẳng những không nhận ra, còn thật sự chụp một đống ảnh lúc đi du lịch gửi cho Cố Chu Triệt: “Mày nhanh up lên đi, nói không chừng dì Cố của chúng ta có thể thấy được đó, tụi tao sẽ like cho mày, nhanh đi nha.”
Cố Chu Triệt nhìn tấm ảnh, lại bụm mặt, lần này là che nửa bên mặt, phát cáu rồi.
Cách vài ngày, Lý Hạnh tới.
Lý Hạnh trước đó biến mất gần một tháng, không biết là đi làm gì. Lúc trở về râu ria xồm xoàm, phơi nắng rất đen, còn đem cho bọn họ quả óc chó và táo sấy khô. Hỏi hắn làm gì, hắn đi nói đào than đá, cũng không biết là nói thật hay nói đùa.
Ba người cùng nhau ăn bữa cơm nhà, ăn được một nửa cánh quạt gió trong phòng bỗng nhiên bị rớt hỏng, ba người lưng ra đầy mồ hôi. Lý Hạnh từ trước đã không phải là người khó ở chung, không giống như người cậu cũng nhìn thấy lúc đó, tên gì nhỉ? Cố Chu Triệt không nhớ ra nổi. Cho dù không gặp nhau thường, nhưng đối với hai người tha hương tứ cố vô thân họ, sự giúp đỡ của hắn khó mà nói ra lời.
Cơm nước xong Lý Hạnh đi, Cố Chu Triệt tiễn hắn xuống lầu, nói: “Lý Hạnh đại ca, cảm ơn anh vẫn luôn tốt với Phó Mặc như vậy.”
Lý Hạnh cười: “Có phải em cho rằng xã hội đen đều động một cái liền cầm dao, một lời không hợp là giết người diệt khẩu hay không? Xã hội đen cũng phải sống nha, huống chi đại ca em không phải xã hội đen, chỉ là ông chủ bán trái cây.”
“Vâng.” Cố Chu Triệt cũng cười theo: “Lúc trước, làm phiền anh cùng chú Ngụy rồi.”
Lúc Phó Mặc nằm viện, hai người bọn họ mỗi ngày đều tới thăm, sau khi xuất viện cũng thường xuyên đến xem, có lần còn để lại tiền. Nhưng bọn họ không nhận, đây cũng là một điểm mà cho tới nay Cố Chu Triệt luôn âm thầm cảm thấy may mắn, cho dù gặp rất nhiều trắc trở, nhưng cuộc sống ở phương diện kinh tế không làm khó bọn họ. Cậu là người trưởng thành, không cần lĩnh hội cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác không có tiền, lúc đó ngay cả sinh hoạt cơ bản đều khó mà duy trì tiếp, mọi thứ sẽ không thuận lợi giống như bây giờ.
“Có thể suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ không giống trước kia, anh cũng không tiện nói gì. Lúc anh lăn lộn ở bên ngoài, khi đó tuổi so với Phó Mặc còn nhỏ hơn.” Lý Hạnh quay lưng lại đốt điếu thuốc, hít một hơi, thả khói xong xoay đầu lại, thoạt nhìn hắn không khác gì một người đàn ông trung niên bình thường: “Chuyện gì cũng từng thấy qua, gặp phải lúc khó khăn, thường tìm cho mình nhiều lý do.”
Hắn đi, lúc đi ngang qua một quán net, có hai thanh niên vốn đang ngồi xổm đánh bài ở dưới lầu hô “Hạnh ca” rồi đi theo.
Cố Chu Triệt đi lên lầu, đẩy cửa ra, thấy Phó Mặc ở nhà bếp loay hoay làm gì đó. Đi tới nhìn, hắn đang cầm tua vít sửa quạt. Tay áo vén lên đến vai, lộ ra hai cánh tay, thái dương ướt đẫm, đầu đầy mồ hôi. Thấy Cố Chu Triệt đứng ở một bên, nói: “Đợi chút nữa, sắp xong rồi.”
“Ừ.” Cố Chu Triệt giơ tay lên lau lau mặt hắn: “Tớ đi rửa chén.”
Cuộc sống cứ thế trôi qua mỗi ngày.
Rõ ràng lịch bàn chỉ mới lật qua mấy tờ, mà cảm giác như rất nhiều chuyện đã xảy ra thật lâu. Chuyện cũ hơn, càng như đã xảy ra rất rất lâu. Có buổi sáng Phó Mặc ngồi bên giường lấy thuốc, theo thói quen từ trong bình lấy ra hai viên, phát hiện bình thuốc trống không. Hắn mở cửa tủ đầu giường ra, bên trong có một chai thuốc nhỏ đã bỏ.
“Không có sao?” Cố Chu Triệt đang mang vớ, một chân nhảy lại xem: “Tớ ngày mai không có tiết, chúng ta đi bệnh viện đi!”
Cậu khai giảng đã hơn hai tháng, năm hai Đại học chương trình học bỏ thêm mấy môn mới, tất cả đều là môn chuyên ngành, một tiết cũng không dám trốn nữa. Phó Mặc vẫn thỉnh thoảng đi học cùng cậu như trước, có đôi khi Cố Chu Triệt hết tiết đi tìm hắn, sẽ phát hiện hắn ở trong thư viện, đây đúng là chỗ tốt nhất để giết thời gian.
Bác sĩ tâm lý bên kia vẫn duy trì tư vấn định kỳ, bệnh về sinh lý không có khôi phục nhanh như vậy, nhưng tinh thần bền bỉ làm cho người ta nhìn mà than thở. Hắn từng dựa vào phần bền bỉ đó để chống chọi vô số ngày đêm bị hành hạ, bây giờ vẫn dùng điểm đó để cố gắng chữa lành bản thân. Một người mạnh mẽ có lẽ có thể khiến tất cả mặt trở nên vô hại, thậm chí có thể gọi bản thân là anh hùng.
Chủ quán tiệm cà phê đã rất thân thuộc với bọn họ, mỗi lần đều phải cùng họ trò chuyện một lúc. Có lần, Cố Chu Triệt phát hiện trong sân không có gà con. Cậu tưởng núp đi rồi, kết quả mãi cho đến khi về đều không thấy, hỏi chủ quán: “Lại chết sao?”
“Chết hai ngày rồi.” Chủ quán nói: “Lần này không mua.”
“Bé không buồn nữa sao?” Cố Chu Triệt có chút bận tâm đến cô bé ngồi trước giàn nho ngày đó. Đã vào Thu, nho đã kết trái, bé có lẽ vẫn đang chăm chú viết những nét bút không có quy luật.
Chủ quán cười khổ lắc đầu: “Bác lúc đầu muốn cho nó bắt đầu học cách mất đi, kết quả qua hai ngày lại không có phản ứng gì.” Ánh mắt thoạt nhìn có chút cô đơn: “Có thể gà con đối với nó mà nói cũng đã sớm không còn quan trọng, bác đến bây giờ mới phát hiện.”
Cố Chu Triệt không biết nên an ủi ra sao.
Cậu có thể nói, không sao, bé sẽ từ từ thích thứ khác, hoặc là không buồn kỳ thật cũng không có gì không tốt, nhưng thật sự là không tốt sao? Cậu thừa nhận càng hy vọng bé nhìn cậu khóc rống giậm chân, bắt cậu đem gà con trả lại, sau đó dần dần hiểu không có thứ gì có thể sống mãi mãi. Thế giới của bé vẫn ít hình ảnh như thế, vĩnh viễn thuần một màu trắng, ngay cả người thân nhất cũng khó mà lưu lại dấu vết.
Chung quy cũng có một ngày, mọi thứ bên cạnh bé sẽ mất đi. Chờ đến ngày đó đến, đến cùng thì ai sẽ là người đau khổ hơn?
Nhiệt độ dần giảm xuống, quạt gió cũng cất vào. Có hôm Cố Chu Triệt tan học đi ngang qua phòng bảo vệ, phát hiện vậy mà không bao lâu nữa sẽ cần lò sưởi ấm.
Cậu về đến nhà, Phó Mặc dường như cũng mới vừa về, đang đứng ở cửa xem các loại giấy thông báo, thư tín. Giày hai người cũng chưa cởi, đứng chung một chỗ đem thư mở ra hết, Cố Chu Triệt đem một đống truyền đơn quảng cáo nhét vào một bao thư lớn, Phó Mặc bỗng nhiên nói: “Chu Chu, thời gian nghỉ tới, chúng ta trở về Nam Thanh một chuyến!”
Cố Chu Triệt sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Phó Mặc. Biểu cảm Phó Mặc rất bình tĩnh, không có gì khác thường, hắn nói: “Có vài thứ, tớ muốn đem đi.”