Ve Kêu Mùa Hạ

chương 77: lòng dạ tư mã chiêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai lần Hạ Dịch Nặc mời Tống Niệm ăn cơm, mỗi đáp lại đều là Tống Niệm nói có chuyện thoát thân không ra. Đợi đến lúc Hạ Dịch Nặc dùng chuyện tăng ca để lấy cớ chuẩn bị đi ăn tối với Lương Giác Quân, gần tới lúc tan tầm, Tống Niệm lại đột nhiên gọi điện thoại, sốt sắng mà thông báo tên của một nhà hàng, nói là buổi tối cùng nhau ăn cơm, không gặp không về.

Hạ Dịch Nặc còn chưa kịp lấy lại tinh thần, điện thoại đã bị cúp. Ngay sau đó, điện thoại của Lương Giác Quân liền gọi đến. Lương lão sư khó xử tỏ ý là tối nay May nói có một chuyện phi thường quan trọng phi thường muốn thương lượng với mình, hẹn gặp lúc giờ cơm chiều.

Thói quen cầm đại đao nửa đường nhảy ra của Trình tiểu thư, Hạ Dịch Nặc nghiễm nhiên là mãi cũng thành thói quen rồi, còn những chuyện đó quan trọng đến thế nào, cũng không cần thiết tìm hiểu quá kỹ. Đã như vậy, đêm nay đành phải mỗi người có sắp xếp riêng thôi.

Nhà hàng ở gần ngay Đại học C, sau khi Hạ Dịch Nặc đi đến trước cửa nhà hàng đang chuẩn bị gọi điện thoại, Tống Niệm liền thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở trước mắt.

Hôm nay họa phong của Tống luật sư lại thay đổi, một thân lễ phục màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài phân tán tùy ý tán trên đầu vai, dáng người cao gầy, vạt áo tung bay, đúng là rất kinh diễm.

"Thế nào, tỷ tỷ ta tùy tiện trang điểm một chút, Hạ lão bản đã bị mê hoặc đến không nói ra lời sao?" Tống Niệm trêu chọc nói, giọng nói đắc ý, hoàn toàn không thấy sự sốt sắng như trong điện thoại lúc trước.

Hạ Dịch Nặc vừa tan tầm mắc một thân đồ công sở, chỉ chỉ vào quần áo Tống Niệm, nhẹ nhàng cười nói: "Là ta không ngờ tới, phải mặc chính thức như vậy?"

Tống Niệm đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Ha, cũng không cần phải như vậy. Kỳ thật cũng bởi vì buổi chiều ta tham gia một buổi tiệc rược, chưa kịp thay quần áo liền đến đây." Nói xong, không nói thêm lời nào mà kéo cánh tay Hạ Dịch Nặc đi vào nhà hàng, vừa đi vừa giải thích, "Nhớ kỹ, lát nữa chúng ta chỉ cần chú ý ăn cơm là được rồi."

Oh, lời nói này, chẳng lẽ là không phải tới đây để dùng cơm sao?

Sự do dự của Hạ Dịch Nặc khiến cho Tống Niệm dừng bước, vòng hai tay ôm lấy khuỷu tay: "Ân...Ý của ta, lát nữa khi chúng ta gặp phải người quen thì phải tận lực tự nhiên một chút, giống như là tình cờ gặp phải bọn họ. Hiểu rõ chưa?"

Hạ Dịch Nặc hồ nghi: "Người quen nào?"

Tống Niệm trừng mắt nhìn, cười đến điên đảo chúng sinh: "Đi vào ngươi sẽ biết."

Hiển nhiên, Tống luật sư đã sớm đặt xong chỗ ngồi. Bồi bàn đưa hai người đến chỗ ngồi xuống, Tống Niệm trấn định tỏ vẻ thục nữ mà xem thực đơn, thỉnh thoảng lơ đãng thoáng nhìn về hướng kia, khóe miệng nâng lên một cái mỉm cười không dễ dàng phát hiện ra.

Chùm đèn pha lê trên trần nhà phản chiếu ra ánh sáng ảo mộng lộng lẫy. Trong một chiếc bình sứ màu trắng đặt trên bàn, đóa hoa hồng ngượng ngùng nở rộ. Theo ánh mắt vừa rồi của Tống Niệm, bỏ qua khoảng cách giữa các màn cửa bằng hạt trong nhà hàng, từ một góc nhìn xéo qua, Hạ Dịch Nặc cuối cùng đã nhìn thấy được người mà Tống luật sư gọi là người quen kia —— lúc này Lâm Tranh Dương đang ngồi ở cách đó hơn mười mét, đối diện với nàng là một người thanh niên nam tử.

Thì ra là như vậy.

Hạ Dịch Nặc cảm thấy đã hiểu rõ, mà lúc này Tống Niệm vẫn làm như là không có việc gì mà xem thực đơn, khiến cho Hạ Dịch Nặc cảm thấy có phải nên bội phục định lực của Tống Niệm hay không.

Trong lòng vẫn còn đang âm thầm phỏng đoán các loại khả năng, bất ngờ, trên vai bị vỗ lên một cái. Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt kinh hỉ hào hứng kia, không phải hàng xóm A May Trình tiểu thư thì có thể là ai đây? Theo bản năng mà nhìn về phía sau lưng May, đúng như dự đoán, Lương Giác Quân đã hai ngày không gặp, gương mặt tinh xảo mỉm cười quyến rũ như vậy.

Hạ Dịch Nặc nghĩ tới một câu thoại trong 'Casablanca': "There are so many towns in the world, there are so many pubs in the town, she goes in mine." Tình yêu cùng Lương Giác Quân, giống như là điểm cuối cùng của một sự chờ đợi tự nhiên và thanh nhã trong hơn hai mươi năm, là bách chuyển thiên hồi, là lúc bèo nước gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim vang lên thình thịch thình thịch.

(Trong vô vàn quán rượu ở mọi thành phố trên khắp thế gian này, cô ấy lại tới đúng chỗ của tôi)

Trình tiểu thư tất nhiên là vui vẻ mà chào hỏi: "Sweetheart! Thật – lâu – không – gặp!"

Từ khi cùng một chỗ với Yến Văn Thiên, trình độ tiếng Trung của Trình tiểu thư quả thực giống như là cưỡi tên lửa nhảy mà bay về phía chân trời. Nhưng mà, Hạ Dịch Nặc nhịn không được oán thầm, ngươi hầu như mỗi ngày đến đến 'một tiệm café' báo danh, hai ngày trước rõ ràng là chúng ta vừa mới gặp qua không phải sao.

Ánh mắt Tống Niệm sáng lên, nhanh chóng liếc nhìn về phía Lâm Tranh Dương, tiếp theo chuyển tầm mắt hướng về phía Lương Giác Quân, giảm thấp thanh âm xuống mà chào hỏi: "Lương lão sư!"

"Tống luật sư, " Lương Giác Quân tỏ ý là trang phục cũng không quá thuận tiện Tống Niệm không cần đứng lên, "Thật là trùng hợp."

Tống Niệm cũng liền an nhiên ngồi ở chỗ của mình, chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh, cười hỏi: "Vẫn là lần đầu tiên chính thức được gặp Lương lão sư! Lương lão sư là cùng bằng hữu dùng cơm sao? Có muốn ngồi cùng nhau hay không?"

Lương Giác Quân xoay người hỏi ý kiến của May, trên gương mặt May lộ ra vẻ khó xử, Lương Giác Quân áy náy tỏ vẻ: "Bằng hữu của ta có chút việc riêng, chỉ sợ là phải phụ lòng tốt của Tống luật sư rồi."

Tống Niệm vẫy tay có ý nói là không sao.

Lên tiếng chào hỏi xong, May liền không thể chờ đợi được mà kéo Lương Giác Quân đi sang chỗ ngồi bên kia. Lúc đi lướt qua, Hạ Dịch Nặc nhẹ giọng nói một câu uống rượu ít một chút với Lương Giác Quân, Lương Giác Quân giả vờ lơ đãng mà nhéo lên bàn tay nhỏ bé của Hạ Dịch Nặc một cái, đổi lấy khóe mắt đuôi mày của Hạ Dịch Nặc đều là vui vẻ.

Một màn này rơi vào trong mắt Tống luật sư, Tống Niệm giả vờ phẫn uất bất bình: "Ai, thật sự là hành hạ cẩu."

Hạ Dịch Nặc hé miệng cười toe toét: "Ta nhớ là Tống luật sư đã từng nói qua, ngươi chính là...ngọn gió trong truyền thuyết, ở đằng sau ngọn núi bên kia bờ biển, vô cùng vô tận không thể ngừng lại không bị trói buộc không phải sao? Thử hỏi một ngươi cởi mở như vậy, sao lại để ý đến những tương tác nho nhỏ của những đôi tiểu tình lữ ở bên cạnh chứ?"

Tống Niệm nhịn không được mà bật cười: "Nhìn không ra, miệng lưỡi cũng rất lợi hại a!" Nói xong gọi nhân viên phục vụ, bắt đầu chọn thức ăn.

Hạ Dịch Nặc cảm nhận được có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú về phía bên này, vì vậy khi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, ánh mắt bất ngờ va phải ánh mắt của Lâm Tranh Dương.

Lâm Tranh Dương không có kinh ngạc cũng không có tận lực né tránh, trái lại nâng ly rượu lên hướng về phía Hạ Dịch Nặc, dáng tươi cười giống như lần đầu tiên nhìn thấy ở 'có gian phòng sách', làm cho người ta có chút nhìn không thấu. Đối với chuyện này, Hạ Dịch Nặc hồi đáp bằng một cái mỉm cười lễ phép thân thiện.

Phía bên này, Tống Niệm nhắm mắt làm ngơ trước những hành động nho nhỏ của Hạ Dịch Nặc, sống lưng thẳng tắp, hỏi Hạ Dịch Nặc có kiêng ăn thứ gì hay không, liền chọn xong bữa tối cho đêm nay.

Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Hạ Dịch Nặc liền mỉm cười nhẹ nhàng tươi sáng một cái, hỏi: "Vậy Lâm lão bản là ai đây? Là thời gian kinh diễm, hay là sự dịu dàng theo năm tháng?"

Giọng nói ung dung này cũng có chút ít vượt ra khỏi dự kiến của Tống Niệm. Tống Niệm lẩm nhẩm, có chút nhíu mày: "Có rõ ràng như vậy sao?"

Hạ Dịch Nặc xác thực mà gật đầu: "Ân! Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết."

(Ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ điều biết. Ở đây ý chỉ tâm tình lộ rõ ai nhìn vào cũng thấy)

Tống Niệm cũng không che giấu, tựa lưng vào ghế ngồi lo lắng nói: "Quan hệ giữa ta và Lâm Tranh Dương, nói đơn giản liền đơn giản, nhưng lại cũng không có đơn giản như vậy... Tóm lại, không phải như ngươi nghĩ. Đối với nàng, ta không muốn nói qua loa."

Nói xong, hai người trao đổi một dáng tươi cười ngầm hiểu. Nhân viên phục vụ đúng lúc mà đưa món ăn khai vị và rượu lên.

"Đến, ngươi nếm thử đi, mùi vị không tệ." Tống Niệm sắp xếp dĩa thức ăn, thật ra đối với nhà hàng này giống như một người bạn cũ rất thân quen, "Sau khi ta tốt nghiệp, gần trường học thật đúng là mở ra không ít cửa tiệm thú vị!" Ngữ điệu đặc biệt thong dong thanh thản kia, ý hữu sở chỉ.

Hạ Dịch Nặc nhìn thoáng qua Lâm Tranh Dương đang chuyện trò vui vẻ, trêu ghẹo nói: "Cho nên hôm nay Tống luật sư bỗng nhiên hẹn ta tới đây, là muốn ta cùng ngươi theo dõi sao?"

Tống Niệm phốc phốc cười nói: "Này, ta là quang minh chính đại, nói là theo dõi cũng không quá thích hợp đi? Huống chi, nào có người đi theo dõi còn gọi theo một người thường như ngươi chứ?"

Hạ Dịch Nặc nhướng mi: "Oh? Vậy đây chính là phép khích tướng? Dùng ta để giả vờ kích thích Lâm lão bản môt chút?" Trước khi xác định mối quan hệ yêu đương, trong lòng mỗi người đều có điểm tiểu tâm tư này, chính mình làm sao không hiểu chứ? Mỗi một lần thăm dò và phỏng đoán, tiến công và phòng ngự, nhất định đều là một cuộc chiến tâm lý.

Tống Niệm nghe nói liền cười to: "Ta chính là thích ngươi cực kì thông minh một chút liền thông như Hạ lão bản đây! Bất quá ở giai đoạn hiện tại, ân, thứ cho ta không thể trả lời."

Hạ Dịch Nặc mỉm cười: "Có một câu nói rất thú vị, nói rằng chân ái tựa như ma quái, có rất nhiều người truyền miệng, nhưng người thật sự gặp được lại không có mấy ai. Nói thật, trước khi gặp được sư tỷ, ta chưa từng tưởng tượng ra tình yêu của ta sẽ như thế nào, cũng chưa từng cảm nhận qua những cái được gọi là, nhịp đập của sự nhiệt tình. Không biết Tống luật sư, ngươi nghĩ thế nào về tình yêu?"

"Tình yêu?" Tống Niệm sờ lên cằm, mang bộ dáng giả vờ bối rối suy đoán, "Tình yêu chính là, ta đến từ Nguyên Mưu Vân Nam, ngươi tới từ Chu Khẩu Bắc Kinh, ta nắm chặt bàn tay đầy lông tơ của ngươi, nhẹ nhàng mà cắn một cái, a, tình yêu, để cho chúng ta học được cách đứng thẳng!"

Hạ Dịch Nặc ý vị thâm trường mà mỉm cười: "Ta có một người bạn tốt, thập phần sùng bái Cổ Long tiên sinh. Nàng thường hay đề cập đến một câu của Hoa Mãn Lâu, nguyên văn câu nói thì ta nhớ không rõ, ý tứ đại khái chính là, mỗi người khi nói dối đều có nguyên nhân, có người nói dối là vì muốn lừa gạt người khác, có người nói dối nhưng chính là muốn lừa gạt bản thân mình."

Tống Niệm thờ ơ nhún nhún vai: "Ngươi muốn nói là ta đang lừa mình dối người sao? OK, ta thừa nhận. Nhưng mà yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán."

Hạ Dịch Nặc nhếch má lúm đồng tiền không nói gì. Trái tim Tống Niệm không tự chủ mà mềm nhũn ra: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Dùng sự thờ ơ và không quan tâm để ngụy trang cho bản thân đúng không? Trong giới luật sư của chúng ta có một câu châm ngôn —— nếu như một luật sư biện hộ cho chính mình, vậy hắn đã tìm cho bản thân một vị luật sư ngu ngốc. Huống chi, ta cảm thấy có một số việc không cần phải giải thích."

Hạ Dịch Nặc mang theo gương mặt nghiêm túc: "Vậy là tốt rồi, Tống luật sư, chúc ngươi thành công. Nếu có những tình huống giống như ngày hôm nay, cần đến sự trợ giúp, ngươi tùy thời có thể tìm ta."

Vạn vạn không ngờ đến là một câu trả lời như vậy, sự cuồng tiếu của Tống Niệm quả thật không đồng điệu với bộ trang phục của nàng: "Này, ngươi làm gì vậy? Thật giống như ta là người không ai muốn vậy!"

Hạ Dịch Nặc bâng quơ nói: "Sai lầm dễ phạm phải nhất của chúng ta là biết cách an ủi người khác như một người thông thái, nhưng lại ngốc nghếch tự hành hạ bản thân mình."

"Ân, ngươi cũng rất sắc bén a..." Tống Niệm cảm thấy mình thật sự là đã xem thường Hạ Dịch Nặc, vì vậy liền nói lảng sang chuyện khác, "Ai, tiểu muội ở bên cạnh Lương lão sư vừa rồi là ai vậy?"

Hạ Dịch Nặc cười đến thuần lương: "Hôm nay Lâm lão bản rất đẹp."

Tống Niệm: "..."

Tống Niệm là một người giỏi ăn nói, Hạ Dịch Nặc cũng không kém, một bữa cơm, cũng không cần lo lắng nhạt nhẽo. Thẳng đến khi Lâm Tranh Dương bên kia kết thúc rời đi, Tống Niệm mới xin cáo từ trước.

Trái lại là A May, cuối cùng cũng không nói với Hạ Dịch Nặc rốt cuộc nàng lén lén lút lút tìm Lương Giác Quân thương lượng việc gì. Hạ Dịch Nặc cũng liền cười trừ, không có hỏi tới.

Bấm ngón tay tính toán, Hạ Dịch Nặc ở Tam Hà sơn trang cũng gần nửa tháng rồi.

Dựa theo ý tứ của Lương Giác Quân, ngoại trừ cuối tuần, cách một ngày Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân sẽ gặp mặt một lần, nguyên nhân là muốn dành một buổi tối ở nhà cùng với người trong nhà. Phần lớn thời gian sau khi ăn xong Hạ Dịch Nặc sẽ chạy về Đại học C, nếu như không cần tăng ca, Lương Giác Quân sẽ đến dưới lầu công ty Hạ Dịch Nặc chờ nàng, hai người cơm nước xong xuôi mới ai về nhà nấy.

Có đôi khi bà ngoại sẽ truy vấn, Tiểu Bảo, buổi tối đi ra ngoài làm cái gì, đi với ai. Hạ Dịch Nặc ăn ngay nói thật, đến hỗ trợ tiệm cafe, hoặc trực tiếp nói là đi gặp Lương Giác Quân. Hạ Dịch Nặc không có nói là, tiệm cafe hoạt động thuận lợi, cũng không thiếu người hỗ trợ, tuy rằng bản thân thường xuyên đến trợ giúp, nhưng cũng không phải xuất phát từ hành động tự giác của lão bản, nguyên nhân cũng chỉ vì Lương Giác Quân.

Lão thái thái đối với vị Lương lão sư đã từng gặp mặt một lần này nhớ rất rõ cũng rất vui vẻ, trách cứ Hạ Dịch Nặc hẳn là nên mời bằng hữu về nhà ăn cơm nhiều hơn, không cần luôn ở trong nhà cùng lão thái bà như vậy, người trẻ tuổi nên đi ra ngoài vui chơi một chút. Hạ Dịch Nặc mỉm cười nhận lời, lại không thấy Lý Thanh Lam ở một bên có bất kỳ động tĩnh gì. Trong một khoảng thời gian ngắn, Hạ Dịch Nặc cũng tìm không thấy cơ hội thích hợp, lại nói sang chuyện khác.

Lúc bắt đầu Hạ Dịch Nặc có chút hoảng loạn bối rối, hoài nghi cuộc sống sẽ phải tiếp tục như vậy bao lâu.

Nhất là mỗi buổi tối bên gối trống rỗng, Hạ Dịch Nặc cảm thấy phiền não khó hiểu. Bởi vì không có ở Tam Hà sơn trang thường xuyên, trong phòng của Hạ Dịch Nặc trang trí rất đơn giản, mà những đồ vật đặc biệt từ nhỏ đến lớn lưu lại, hầu như đều ở căn phòng cũ trong Đại học C. Nghĩ đến những ngày đầu tiên khi ở cùng Lương Giác Quân, Lương trạch lạnh tanh trống rỗng giống như phòng khách sạn vậy, mà bây giờ, trong nhà đã trở nên ấm cúng ấm áp, ngay cả LoVo cũng đã chuyển tiến đến.

Nửa đêm trong căn phòng an tĩnh, Hạ Dịch Nặc nhìn lên trần nhà, bắt đầu nhớ nhung chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng sách Lương trạch, nhớ món salad đã ăn được một nửa trong tủ lạnh, nhớ nhung cái đèn sát đất hình cái chén rất nhỏ rất đặc biệt trong phòng tiếp khách kia, nhớ nhung đôi bàn chải đánh răng đứng cạnh nhau trên bồn rửa trong phòng tắm, nhớ nhung những quyển sách trên đầu giường vốn còn chưa đọc xong, nghĩ tới nghĩ lui, trái tim gợn sóng, nghĩ tới nghĩ lui, còn nghĩ đến ngây ngốc.

Giống như một chú bò nhai lại là nhớ đến từng cái ôm và từng nụ hôn của Lương Giác Quân, Hạ Dịch Nặc lật qua lật lại, chỉ cảm thấy có một cái lông vũ nho nhỏ đang quét qua trong lòng, nhớ nhung đến càn rỡ.

Ngày hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng đến công ty đi làm, còn bị Cố Nhất Trĩ vô tình nhìn thấy trêu chọc một phen, Hạ Dịch Nặc quả thực chính là kẻ câm ăn Hoàng liên. Thời gian nghỉ trưa, Lý Tu Hằng gọi điện thoại đến, hưng phấn mà nói là bệnh viện có một bệnh nhân quan trọng vừa đến, Lý Thanh Lam đổi ca trực đêm với người khác, tối nay sẽ không trở về nhà. Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Ca ca chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi! Cơ hội hiếm có, ngươi hảo hảo nắm chắc a!"

Hạ Dịch Nặc không hiểu rõ lắn: "Ngươi nói là, muốn ta đến bệnh viện đưa thức ăn khuya sao? Hay là buổi sáng ngày mai đi đón mẹ tan tầm về?"

Trong giọng nói của Lý Tu Hằng tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đồ ngốc! Đã nói là bệnh nhân quan trọng, phong cách làm người của mẹ ngươi cũng không phải là không biết, thời gian làm việc nào có thời gian rảnh để ý tới ngươi a! Ta là nói, xuân tiêu nhất khắc đáng thiên kim, hiểu không?! Xuân tiêu nhất khắc!"

(Một câu trong bài thơ Xuân tiêu (Đêm xuân) của Tô Thức: Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng)

Hạ Dịch Nặc vỗ đầu một cái, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng mà đại ca, khụ, loại chuyện này ngươi cũng muốn quản, thật đúng là coi mình là bác gái cộng đồng rồi?

Vì vậy Lương Giác Quân nhận được một cái tin nhắn không đầu không đuôi của Hạ Dịch Nặc: "Buổi tối hôm nay mẹ của ta trực ca đêm."

Lương Giác Quân đang họp, đơn giản nhắn lại một chữ: "Ân."

Hạ Dịch Nặc bổ sung: "Ca đêm chính là từ mười một giờ đêm hôm nay đến bảy giờ sáng ngày mai."

Truyện Chữ Hay