Ve Kêu Mùa Hạ

chương 72: thiên vương cái địa hổ*

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu". Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.)

Đúng lúc, Mạch Thế Ninh mang theo Lý Mộc vội vã giá lâm. Phạm Mễ hết bận rộn công việc trong tay, vội vàng từ quầy bar chạy đến. Thấy thế trận này, Hạ Dịch Nặc tự biết mọi chuyện là không thể giấu giếm được rồi, cũng không có gì phải giấu giếm, vì vậy từ đầu đến đuôi mà giải thích một lần.

Mạch Thế Ninh rất là nóng tính: "Chết tiệt, tôn tử nhà ai đây! Dùng loại thủ đoạn hạ lưu này!"

Hạ Dịch Nặc sờ sờ bụng Mạch Thế Ninh: "Đừng nói thô tục, làm nữ nhi của ta sợ hãi rồi."

Lý Mộc sẵng giọng: "Còn có tâm tình nói giỡn sao. Tiểu Quân tỷ đâu?"

Hạ Dịch Nặc: "Buổi tối nàng có hẹn với bằng hữu, ta đến Tam Hà sơn trang ăn cơm xong sẽ về."

Mạch Thế Ninh liếc mắt như dao: "Ai ai, đừng đánh trống lản, nói chuyện chính sự! Chúng ta tới phân tích vụ án một chút. Tình huống bây giờ là thế này: Nếu như Tiểu Bảo không đáp ứng yêu cầu của Khương Dương, hắn liền sẽ đem ảnh chụp đưa cho Lam di; mà một khi Tiểu Bảo đáp ứng hắn, đi nói chuyện với Lam di, mặc kệ lý do gì, Lam di đều khó có khả năng đáp ứng một cách đơn giản, hơn nữa nhất định sẽ hoài nghi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra sự thật. Tính toán từ hai trường hợp trên, chỉ sợ Lam di cũng sẽ phải biết rõ chân tướng sự tình. Đến lúc đó, Khương Dương còn có quân bài gì? Chẳng lẽ là đưa những tấm ảnh kia đến công ty Tiểu Bảo? Bệnh viện? Có lẽ là Đại học C? Những chuyện liên quan đến người ngoài liền phức tạp. Liền không biết Khương Dương người này, lòng dạ có độc ác đến làm ra một bước kia không..."

Phạm Mễ, Lý Mộc, Kha Định Hào ba người nghe nói, đều giận đến tái mặt không nói gì.

Gương mặt Hạ Dịch Nặc vẫn là thanh minh, trong lòng đã có một chút kích động khó có thể kiềm nén được đang dần lên men, cân nhắc một lát, ung dung mở miệng: "Đây cũng chính là điều mà ta lo lắng nhất. Bất kể là ở trường học hay là ở bệnh viện, ta cũng không muốn có bất kỳ lời đồn đãi linh tinh nào quấy rầy đến sư tỷ hay là mẹ của ta. Nhưng chúng ta cũng không thể để chuyện này hù đến. Đầu tiên, những tấm hình này cũng không có ý nghĩa thực chất, chỉ có thể chứng minh, quan hệ giữa ta và sư tỷ là không cạn, nếu như hắn muốn lấy những tấm ảnh này làm chứng cứ, chứng cứ thật sự là quá bạc nhược rồi. Thứ hai, có một điểm chúng ta không thể xem nhẹ, chính là Khương Dương muốn có được lợi ích. Đã có thứ mong muốn, vậy hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao cá chết lưới rách đối với mọi người đều không có lợi. Còn trong nhà, ba mẹ ta biết được chuyện này cần phải do chính miệng ta nói ra, không thể đến từ người trong lòng có quỷ dùng để nói xấu. Ra quỹ đối với ta mà nói, vốn cũng chỉ là vấn đề thời gian, có lẽ, lần này chính là một cơ hội."

Lý Mộc yên lặng cầm tay Hạ Dịch Nặc, Kha Định Hào mang thần sắc lo lắng: "Hạ sư tỷ, nói thì nói như vậy, chỉ là dù sao lời đồn đãi cũng rất đáng sợ, ba người thành hổ..."

(Câu thành ngữ ba người nói thì thành ra tin là có hổ. Ý nói những lời đồn thổi lặp lại nhiều lần thì tin là thật)

Mạch Thế Ninh nổi giận vỗ bàn: "Đừng tăng sĩ khí của kẻ khác, diệt đi uy phong của mình! Tiểu Bảo nói đúng, hắn có thứ hắn mong muốn, đây mới là điểm mấu chốt!"

Hạ Dịch Nặc trầm giọng: "Điều chúng ta phải làm, là nắm được quyền chủ động."

Mạch Thế Ninh lập tức nói: "Không sai! Tìm được điểm yếu của Khương Dương, nắm lấy bím tóc của hắn!"

Hạ Dịch Nặc chợt lóe lên, cùng Mạch Thế Ninh bốn mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu ý nhau: "Lấy đạo của người, trả lại cho người?"

Ánh mắt của Mạch Thế Ninh giống như là quét ngang ngàn quân, vung tay lên, phát ra một lời nói hùng hồn: "Chúng ta đi tìm một thám tử tư!"

Lý Mộc kịp phản ứng, vỗ vào bắp đùi: "Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới! Hắn có thể cho người chụp lén, chúng ta cũng có thể tìm người điều tra chuyện của hắn!"

Phạm Mễ lập tức cảm thấy chuyện trở nên thú vị: "Này, sao các ngươi lại nghĩ ra chủ ý này? Thật là tà ác a!"

"Hừ, tà ác chính là nữ vương bệ hạ ta đây, Tiểu Bảo chẳng qua là một tiểu bạch thỏ hiểu được tâm tư của ta mà thôi." Mạch Thế Ninh không khỏi đắc ý, ưỡn bụng vỗ vỗ vai Hạ Dịch Nặc, mặt mũi tràn đầy vui mừng, "Bất quá, ta có một loại cảm giác tìm được thú vui lúc còn nhỏ khi cùng liên thủ khi dễ Quý Khang!"

Hạ Dịch Nặc nhịn không được bật cười lên: "Nhưng mà, như vậy thật sự thích hợp sao? Tìm thám tử tư?"

Ánh mắt Mạch Thế Ninh sáng rực: "Tiểu Bảo, nhân từ nương tay đối với địch nhân, chính là nhẫn tâm đối với bản thân mình mình!"

Phạm Mễ ghét bỏ mà nhìn Mạch Thế Ninh một cái như róc xương lóc thịt: "Độc nhất là lòng dạ đàn bà!"

Mạch Thế Ninh ngẩng đầu cao ngạo: "Thế nào, còn không mau quỳ xuống trước nữ vương bệ hạ!"

Lý Mộc đã sớm ở một bên cười đến gãy lưng rồi. Mấy người phụ nhân trước mắt này thật giỏi diễn kịch, Kha Định Hào đành phải nhút nhát giơ tay lên: "Cái kia...Ta có chuyện muốn nói! Kỳ thật... Tỷ tỷ của ta, chính là thám tử tư..."

Hạ Dịch Nặc kinh ngạc: "Gia đình ngươi không đều là công – kiểm – pháp sao?"

Kha Định Hào cười hắc hắc nói: "Tỷ tỷ của ta vốn làm luật sư, thám tử tư là nghề phụ."

Hạ Dịch Nặc: "Oh! Chính là người lúc trước ngươi từng nhắc đến, nữ nhi của cô cô ngươi?"

Hai mắt Kha Định Hào tỏa ra ánh sáng: "Không sai, chính là nàng!"

Phạm Mễ có chút không quá hiểu rõ: "Nếu là luật sư, vậy tại sao còn làm thám tử tư?"

Mạch Thế Ninh đâm chọt nói: "Lúc trước không phải ngươi là nhiếp ảnh gia sao, bây giờ đang làm cái gì vậy?" Một câu, làm cho Phạm Mễ nghẹn họng nói không ra lời.

Nhắc đến vị biểu tỷ duy nhất này, thần sắc của Kha Định Hào lập tức toát ra tràn đầy sùng bái: "Tỷ của ta là học luật, sau khi tốt nghiệp cũng chính là làm việc trong văn phòng luật sư. Đúng lúc đó có một bằng hữu của nàng muốn làm thám tử tư, cho nên liền giữ mối quan hệ hợp tác cùng nhau. Nếu nói tiếp, lại là một câu chuyện xưa rất dài, đương nhiên cũng có một chút lý do cá nhân, cụ thể ta cũng không phải biết quá rõ ràng."

"Chậc chậc, thám tử tư!" Đại não của Phạm Mễ động mở, bắt đầu tưởng tượng sinh động như thật, "Chính là câu chuyện thường xuất hiện trong các bộ phim đi! Khám phá ra phía sau tấm màn ấm áp che kín một thành phố nhộn nhịp, trong những vết thương đẫm máu bị che mờ của thành phố, có một đám thần bí người, bọn họ lang thang bên lề pháp luật và đạo đức, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son, con người lạc lối, trái tim lênh đênh giữa biển..."

Kha Định Hào cười to: "Làm ơn đi, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi! Phải biết rằng, trong thực tế hầu hết các doanh nghiệp về thám tử tư, chính là điều tra các mối quan hệ bất chính..."

Thấy bộ dáng mọi người như bị sét đánh, Phạm Mễ xoa xoa mái tóc quăn của mình, ha ha cười nói: "Ách, thật sao? Dân chúng bình dân chúng ta chưa từng chạm qua những thứ này, trong lòng suy diễn không có đáy đi!"

Mạch Thế Ninh: "Làm ơn đi Phạm Mễ, ngươi là hầu tử phái tới sao! Mau trở về đón khách đi, những người khách hàng kia đang cần ngươi!"

Phạm Mễ không phục: "Ngươi không hiểu! Triết lý kinh doanh của chúng ta là, nhân viên cửa hàng và khách hàng là một loại quan hệ tri kỷ. Cho nên nhất quyết không thể quá mức ân cần, mà hẳn là tạo nên một bầu không khí như giữa bằng hữu, một sự giao lưu ngang hàng!"

Hạ Dịch Nặc thật sự là không biết nên khóc hay cười, vỗ nhẹ cánh tay Mạch Thế Ninh: "Được rồi, đừng chọc cười nữa."

Lý Mộc nhắc nhở: "Chúng ta chỉ có thời gian mười ngày, mười ngày."

Kha Định Hào buồn cười: "Yên tâm, thám tử tư cũng có đạo đức nghề nghiệp của họ, huống chi bằng hữu của biểu tỷ ta đều thần thông quảng đại." Nói xong, lấy điện thoại di động ra bắt đầu số, "Đây, ta cho các ngươi số điện thoại của nàng. Đây là số điện thoại cá nhân của nàng, nhất định là có thể liên lạc được. Lát nữa ta nhắn tin cho nàng coi như chào hỏi trước một chút, khi nào ngươi quyết định xong rồi, tùy thời gọi điện thoại cho nàng. Đúng rồi, nàng tên là Tống Niệm."

Hạ Dịch Nặc: "Được."

"Đợi một chút?!" Lý Mộc trừng lớn hai mắt, biểu tình khoa trương, "Tống Niệm? Không thể nào?!"

Kha Định Hào: "Làm sao vậy?"

Lý Mộc: "Tống Niệm Tống luật sư của văn phòng luật sư Kha thị, chính là biểu tỷ của ngươi?"

Kha Định Hào sững sờ: "Đúng vậy a, làm sao ngươi biết? Một trong những đối tác của văn phòng luật sư Kha Dục Tú, chính là cô cô của ta."

Lý Mộc quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình: "Trùng hợp, trùng hợp! Ta đang làm việc ở văn phòng luật sư Kha thị!"

Kha Định Hào: "Không thể nào?!"

Lý Mộc: "Sao lại không thể! Ta đang làm trong bộ phận giải quyết các vấn đề pháp lý đặc biệt liên quan đến nước ngoài của Kha thị. Tống Niệm Tống luật sư của bộ phận pháp lý về hôn nhân và gia đình chính là đại danh đỉnh đỉnh, ngay cả một tân binh gà mờ như ta, cũng đã sớm nghe qua!"

"Haha, ta không hiểu phòng ban của các ngươi được phân chia như thế nào. Bất quá, tỷ của ta thật sự là một đóa hoa chói mắt hiếm thấy..." Kha Định Hào cười đến chân thành, sờ sờ sau ót, do dự mở miệng, "Bất quá, còn có một việc. Kỳ thật...Tỷ của ta nàng...Cái kia..."

Mạch Thế Ninh là người nóng tính: "Cái nào a?! Có chuyện gì liền nói thẳng, đừng có dông dài!"

Kha Định Hào một bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó: "Nàng...Cũng thích nữ nhân..."

Lý Mộc nghẹn họng nhìn trân trân, một ngụm cafe thiếu chút nữa là phun ra ngoài. Mạch Thế Ninh, Hạ Dịch Nặc, Phạm Mễ, cũng mang vẻ mặt giật mình. Lượng thông tin tối nay thực đúng là lớn, họa phong đã xoay chuyển đến mấy lần.

(Đại khái là tính chất tình hình của sự việc)

Kha Định Hào lại ngồi nghiêm chỉnh, kiên định nói: "Cho nên, Hạ sư tỷ, ngươi yên tâm, ngươi không cần lo lắng chuyện của ngươi và Lương lão ta không thể tiếp nhận được, tư tưởng của ta rất dân chủ nha! Ta tin tưởng biểu tỷ của ta cũng vậy! Nàng nhất định sẽ giúp đỡ ngươi!"

Thở ra, Mạch Thế Ninh cuồng tiếu: "Ai!!!! Đừng nha, bộ dáng của ngươi chỉ thiếu giơ tay lên thề thôi!"

Hạ Dịch Nặc thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, ta tin tưởng tỷ tỷ của ngươi là được."

Phạm Mễ: "Nhưng mà vạn nhất không thể điều tra được gì thì sao?"

Hạ Dịch Nặc: "Nếu như Khương Dương đã làm trình dược viên nhiều năm như vậy, phong cách làm việc lại thế này, hẳn là đã từng dùng qua nhiều thủ đoạn trong công việc, còn sợ tìm không thấy manh mối sao?"

Mạch Thế Ninh: "Tiểu Bảo, kỳ thật tiểu bạch thỏ ngươi cũng rất phúc hắc a..."

Hạ Dịch Nặc: "Đây không phải là phúc hắc, cái này gọi là cơ trí."

Mạch Thế Ninh: "Ngươi có thể đừng tự kỷ nữa được không?"

Hạ Dịch Nặc: "Không thể."

Mạch Thế Ninh: "Ai, vậy thuận tiện hỏi một câu, những tấm hình này sao lại trong như nước lọc vậy a, cũng không có tấm nào có chút ướt át bạo phát mười tám cộng sao?"

Hạ Dịch Nặc: "..."

Bị true đùa như vậy, tâm tình tựa hồ đã buông lỏng không ít, cũng có vài phần khích lệ. Hạ Dịch Nặc liên tục tự nói với bản thân mình, quan tâm quá sẽ bị loạn, quan tâm quá sẽ bị loạn, nhất định phải giữ cho đầu óc tĩnh táo.

Về đến nhà, tận lực dùng phương thức thoải mái nhất, đem chuyện đã xảy ra trong đêm nay nói lại một lần với Lương Giác Quân. Mi tâm Lương Giác Quân cau lại, Hạ Dịch Nặc cũng không có tận lực che giấu sự băn khoăn của chính mình: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, lại khó tránh khỏi có những người lựa chọn đi đường cong tà đạo. Công ty của ta thì không cần bận tâm, chẳng qua là ngươi đang ở trường học, ta lo là nếu có những lời đồn đãi linh tinh gì đó, sẽ ảnh hưởng đến ngươi...Ta cũng không lo lắng người trong nhà sẽ biết chuyện, chẳng qua là không hy vọng mọi chuyện ồn ào đến bệnh viện, như vậy mẹ của ta sẽ rất khó xử."

(Một câu nói của Khổng Tử: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)

Không nghĩ tới một đêm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lương Giác Quân biết rõ ngoại trừ những chuyện rất khó giải quyết kia, tâm tình của Hạ Dịch Nặc nhất định cũng rất không tốt. Một câu kia "Ta chưa từng nghĩ tới, hắn sẽ trở thành người cực đoan như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày khi ta cần giải quyết vấn đề với người khác, mà phải mời thám tử tư", Lương Giác Quân nghe thấy, khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng. Đành phải kéo bàn tay Hạ Dịch Nặc áp lên trước ngực, trấn an: "Mary là tín đồ cơ đốc, nàng thường hay nói với ta, One's real enemy is the old Adam, kẻ thù thật sự của con người chính là bản chất cái ác bên trong mỗi người. Nếu như Khương Dương lựa chọn làm như vậy, chắc chắn phải gánh lấy hậu quả, ngươi không cần bởi vì biện pháp phòng vệ bất đắc dĩ của bản thân mà cảm thấy tiếc nuối cùng khổ sở."

Hạ Dịch Nặc nghiêm túc gật gật đầu.

Hôm sau trời vừa sáng, Hạ Dịch Nặc liền bấm số điện thoại của Tống Niệm.

"Xin chào, xin hỏi là Tống Niệm luật sư sao?"

"Ân, đúng vậy." Thanh âm lơ đãng, xung quanh có chút ầm ĩ.

"Ta là bằng hữu của Kha Định Hào, có chút việc cần nhờ Tống luật sư trợ giúp."

Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, cũng không lại nói đến chủ đề có liên quan: "Ha, nghe thanh âm của ngươi...Cảm thấy rất quen thuộc..."

"..."

"Chỉ là nhất thời lại nghĩ không ra...Đúng rồi, ngươi là sư tỷ của A Hào a, ngày hôm qua hắn có nhắc tới với ta, ngươi muốn tìm thám tử tư?"

"Phải. Chuyện có chút gấp, ta biết hôm nay là cuối tuần, nhưng vẫn là mạo muội hỏi một câu..."

Đối phương lại lầm bầm một câu: "Thanh âm thật sự rất quen thuộc....!"

Hạ Dịch Nặc dừng một chút, đành phải nói tiếp: "Không biết Tống luật sư có thời gian hay không, có lẽ chúng ta có thể gặp mặt nói một chút?"

"Oh ah! Hôm nay ta có thời gian." Đối phương rốt cuộc phục hồi tinh thần, "Ngươi ở khu nào?"

"Ta ở Đại học C."

"Oh, thật sao? Vậy buổi chiều ta đi qua, địa điểm tùy ý ngươi."

"Nếu như vậy, phố Bắc Đại học C có một quán coffee, tên là một tiệm cafe."

"Một tiệm cafe?"

"Hoặc là nơi nào khác cũng có được, chỉ cần thuận tiện cho Tống luật sư."

"Không không không, rất tốt! Liền ngay một tiệm cafe! Ta biết chỗ đó."

"Được rồi, vậy chúng ta quyết định như vậy đi?"

"Ân. Vậy, sư tỷ, nên xưng hô ngươi như thế nào?"

"Ta họ Hạ, Hạ Dịch Nặc."

Ánh nắng rực rỡ của buổi chiều cuối mùa hè tỏa sáng qua cửa sổ kính, tiếng Ocarina tưng bừng thanh thoát, khoảnh khắc lắng đọng yên tĩnh. Giờ phút này, khách hàng trong 'một tiệm café' không coi là nhiều, Lương Giác Quân ngồi ở một góc hẻo lánh không thu hút, trên mặt bàn đặt một cái notebook và một ly cafe. Ánh mặt trời trải trên gương mặt của nàng, mái tóc buông xõa cũng được phủ lên một tầng ánh sáng rực rỡ.

Bên kia quầy bar, Phạm Mễ đang có một lớp lý thuyết về cafe cho hai nhân viên phục vụ, Hạ Dịch Nặc cũng mặc tạp dề của nhân viên phục vụ, đứng ở phía sau lẳng lặng lắng nghe. Lương Giác Quân híp mắt nhìn qua, khóe miệng mang theo một chút ý cười ngọt ngào cùng lo lắng.

Chỉ một lát sau, một nữ tử có dáng người cao gầy đẩy cửa đi vào tiệm cafe. Hai tay bỏ trong túi áo ngừng bước, sau khi dùng ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh một vòng, nữ tử đi đến trước quầy bar, ngồi xuống ghế cao. Phạm Mễ dừng thuyết giáo lại, nhân viên phục vụ đón tiếp, đang muốn hỏi khách hàng cần gì, nữ tử lại chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Dịch Nặc.

Nhân viên phục vụ dùng cùi chỏ khe khẽ chạm vào Hạ Dịch Nặc một chút, Hạ Dịch Nặc ngẩng đầu, chống lại một khuôn mặt tươi cười sáng láng.

Mái tóc nâu dài chấm vai tùy ý cột lên sau đầu, tạo thành một đuôi tóc nhỏ, trang phục là áo sơ mi và quần tây thập phần trang trọng, gương mặt không

Truyện Chữ Hay