Lương Giác Quân bật cười, năm giờ chiều, còn chưa chịu rời giường sao?
Ánh chiều tà vào đông xuyên qua bức màn chiếu vào, trải dài trên sàn phòng, cũng chiếu lên người Hạ Dịch Nặc. Lúc này người nằm trên giường, ngủ rất không ngoan, chính xác mà nói, căn bản chính là đầu ở cuối giường, chân ở đầu giường. Hạ Dịch Nặc đã từng nói, trước kia khi sống một mình, thích ngủ lộn ngược như vậy, bởi vì có một chiếc giường rất lớn, cảm giác rất tự do ...
Hạ Dịch Nặc ngủ rất an tĩnh, một chút ý tứ tỉnh lại cũng không có, Lương Giác Quân dứt khoát ngồi xuống sàn nhà ở cuối giường, chống cằm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hạ Dịch Nặc. Ánh chiều tà lướt trên gương mặt nàng, chiếu rọi đặc biệt rõ ràng, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mi dài cong lên, khóe môi khẽ nhếch, cùng với mùi hương cơ thể dễ chịu. Lương Giác Quân rốt cuộc bị cảnh tượng này làm cho kinh diễm nho nhỏ, cái gọi là năm tháng thật tĩnh lặng, đại khái chính là cảnh tượng như thế này. Khó trách khi có một số người sẽ muốn sống cuộc sống trong phim, tiếp theo dưới màn ảnh chính là một hàng chữ phụ đề —— nhiều năm về sau.
Tiếng chuông báo thức từ chiếc điện thoại trên đầu giường vang lên, không đợi Hạ Dịch Nặc tỉnh lại, Lương Giác Quân liền đứng dậy, nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, sau đó khom lưng, cúi đầu, hai tay áp lên hai gò má của Hạ Dịch Nặc, chuẩn xác mà hôn lên bờ môi Hạ Dịch Nặc. Chẳng qua là hôn nhẹ, một cái, hai cái, ba cái, ý cười bên khóe miệng dần dần nồng đậm. Hạ Dịch Nặc hừ nhẹ một tiếng, theo bản năng muốn quay đầu tránh đi sự quấy rầy này. Lúc này đây, hai tay Lương Giác Quân chế trụ lấy cái đầu lộn xộn của Hạ Dịch Nặc, kéo lại, không chút do dự mà hôn lên.
Hạ Dịch Nặc không chịu nổi sự quấy rầy này, mơ hồ mà mở đôi mắt ra. Chỉ thấy, nơi ngược sáng, đường nét chiếc bóng tỏa ra hào quang vạn trượng, trên sợi tóc đen nhánh, tràn đầy nhỏ vụn những ánh chiều tà. Gương mặt đó không rõ ràng lắm, lại nhìn ra được, chân mày khóe mắt đều là đào hoa.
Ân, nhất định là đang nằm mơ a! Hạ Dịch Nặc một lần nữa nhắm mắt lại.
Cái bóng kia buông ra một thanh âm quen thuộc: "Tỉnh dậy?"
Đầu óc Hạ Dịch Nặc vẫn còn trong trạng thái vô tri vô thức, theo bản năng mà sờ điện thoại trên đầu giường, muốn xác nhận bây giờ là thời đại nào, cái bóng trước mắt này lại là yêu nghiệt phương nào.
Lương Giác Quân khẽ cắn lên chóp mũi Hạ Dịch Nặc một cái, hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên khuôn mặt: "Ngủ đến ngốc rồi sao?"
Lần này, Hạ Dịch Nặc triệt để tỉnh ngủ. Đang muốn chống tay ngồi dậy, lại bị Lương Giác Quân ấn nằm lại trên giường.
Hạ Dịch Nặc thốt ra: "Sao ngươi đã trở về rồi?"
Lương Giác Quân bắt lấy hai bàn tay đang giãy giụa kia: "Ân, trở về sớm một chút." Nói xong lần nữa cúi đầu hôn Hạ Dịch Nặc, lầm bầm nói, "Đừng nhúc nhích."
Trong lòng Hạ Dịch Nặc sinh ra một mảnh kiều diễm, ngơ ngác, thậm chí quên mất cách phản ứng lại, nói đừng nhúc nhích, thật sự là không dám động đậy rồi.
"Quả nhiên là ngủ đến ngốc rồi..." Lương Giác Quân cười nói.
Đầu óc đùng một cái, toàn bộ máu tươi vọt lên tới óc, vì vậy hành động nhanh hơn tư duy và ngôn ngữ, Hạ Tiểu Bảo dùng một tư thế lý ngư đả đĩnh mà lật người, Lương Giác Quân không kịp kinh hô, đã bị Hạ Dịch Nặc ấn ngã xuống giường. Từng nụ hôn liên tục mềm mại rơi xuống cái trán, mí mắt, chóp mũi, hai gò má, cái cằm của Lương Giác Quân, gặp được đôi môi nhu tình, cuối cùng cũng không dời đi nữa.
Nụ hôn triền miên kết thúc, hai người ôm lấy đối phương, cái trán tựa vào nhau, điều chỉnh hơi thở. Hạ Dịch Nặc tâm túy thần mê, ôm lấy Lương Giác Quân không muốn chuyển động.
Lương Giác Quân nhịn không được bật cười ra tiếng: "Đồng hồ báo thức vừa reo lên, sao lại ngủ đến giờ này?"
"Hôm qua suốt đêm viết luận văn, vốn định ngủ một giấc sau đó buổi tối ra sân bay đón ngươi", nói xong ôm thật chặt người trong ngực, thanh âm nhu hòa, "Ngươi còn chưa nói, sao lại về sớm, là quá nhớ ta sao?"
Lương Giác Quân: "Đúng vậy a, nhớ ngươi, muốn cho ngươi một kinh hỉ. Thế nào? Thích không?"
Hạ Dịch Nặc hung hăng gật đầu: "Phi thường yêu thích!"
Bộ dáng nhu thuận khiến cho Lương Giác Quân có loại xúc động, muốn dịu dàng nuôi dưỡng Hạ Tiểu Bảo.
"Mệt không, trước đi tắm rồi ngủ một giấc, ta đi làm cơm chiều cho ngươi."
"Ân." Lương Giác Quân đứng dậy, đi vế phía phòng tắm.
Hạ Dịch Nặc nằm ở bên mép giường, cố ý cợt nhả nói: "Có muốn ta giúp ngươi tắm rửa một tay hay không?"
Lương Giác Quân ngửa mặt lên trời tươi cười: "Không cần!"
Sau khi tắm rửa xong, Lương Giác Quân sảng khoái tinh thần, không buồn ngủ chút nào. Hạ Dịch Nặc đang chuẩn bị cơm chiều ở phòng bếp, trên tủ lạnh đặt một bộ máy tính giờ, biến phòng bếp thành giống như phòng thì nghiệm, một bộ tư thế "Cho ta một protocol, ta có thể nấu cho ngươi làm một bàn Mãn Hán toàn tịch".
Lương Giác Quân đứng ở cửa phòng bếp dùng khăn mặt lau tóc, điện thoại của Hạ Dịch Nặc vang lên, Lương Giác Quân bước đi nhẹ nhàng giống như hồ điệp, đến gần Hạ Dịch Nặc, thay nàng mở khóa màn hình, đưa điện thoại đến bên tai đại trù.
(Đầu bếp)
"Alo, xin chào." Hạ Dịch Nặc không có dừng công việc trên tay lại.
Sau khi đối phương tự giới thiệu, giọng nói của Hạ Dịch Nặc nhạt xuống: "Là ngươi a!".
Cũng không biết đối phương nói cái gì, Hạ Dịch Nặc lau khô hai tay, cầm lấy điện thoại mà Lương Giác Quân đang áp bên tai mình: "Ah, vậy chúc mừng ngươi."
"Ah, chuyện này e rằng ta không thể làm chủ được."
"Ân."
"Bây giờ ta đang ở trong phòng bếp không tiện nghe lắm."
"Gặp lại sau."
Cúp điện thoại, Lương Giác Quân nhướng mi, Hạ Dịch Nặc giải thích: "Có một bạn học thời đại học, đang làm trình dược viên, nói là năm sau sẽ được điều đến C thành chạy nghiệp vụ, muốn ta giới thiệu hắn quen biết với mẹ của ta."
"Vậy thì sao?"
"Ai", Hạ Dịch Nặc có chút thở dài một hơi, "Ngươi còn chưa biết, trong mỗi ngành sản xuất luôn có một vài người đầu cơ trục lợi. Ví dụ như ngành sản xuất y dược a, mối quan hệ giữa bên đại diện bán thuốc và bệnh viện, bác sĩ rất vi diệu, có một vài bác sĩ và bên đại diện bán thuốc cấu kết với nhau, bán cho bệnh nhân một vài loại thuốc đắc tiền không cần thiết, thậm chí, một vài loại thuốc có tác dụng phụ khá lớn."
"Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
"Mẹ của ta làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, cũng nhìn thấy một vài chuyện như thế này, bà là căm thù đến tận xương tuỷ. Thời học đại học, có nhiều sinh viên trong ngành lâm sàng biết đến mẹ của ta, thậm chí có một vài sinh viên năm cuối còn trở thành thực tập sinh của bà. Người bạn học này của ta, cũng là muốn tìm đường đi a, đáng tiếc là hắn đã tìm nhầm người."
"Nếu như hắn bán thuốc tốt, tất nhiên là có bệnh viện, có bác sĩ dùng đến, không cần như vậy, đúng không?"
"Không sai. Huống chi, giọng điệu hắn nói chuyện làm cho ta rất không thoải mái."
"Đã hiểu rồi", Lương Giác Quân mỉm cười dùng khăn mặt trong tay quấn lấy cổ Hạ Dịch Nặc, "Đừng vì những chuyện này mà không vui."
Hạ Dịch Nặc thuận thế đem Lương Giác Quân kéo vào trong ngực: "Thật là không có không vui, nói như thế nào đây, chẳng qua là cảm thấy người bạn này thời đại học là một người thanh cao, bây giờ sao lại trở nên...Láu cá...Đầu cơ như vậy...Sợ là sau này sẽ còn có những rắc rối nhỏ."
Tóc Lương Giác Quân còn chưa khô hẳn, sợ là sẽ thấm ướt quần áo của Hạ Dịch Nặc, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người. Hạ Dịch Nặc bắt lấy bàn tay Lương Giác Quân, đặt lên khóe môi hôn xuống một cái, cười nói: "Đương nhiên, sư tỷ đứng ở trước mặt ta, là đóa hoa sen trong nước sạch, vẻ đẹp tự nhiên thanh thuần, ta mới vô tâm vô phế nghĩ đến những chuyện phiền lòng này..."
Có một số việc chính là thực tủy tri vị. Đã nếm được ngon ngọt, liền không còn kiểm soát được nữa. Một trong những thói quen tật xấu của con người chính là tham lam, khi chưa chiếm được, liền muốn có được, khi đã có được, thì lại muốn có nhiều hơn. Phần lớn thời gian, mọi người sẽ dùng pháp luật, đạo đức và tu dưỡng, để trói buộc, kiềm chế chính mình, nhưng mà nếu như ngươi muốn nhận được từ người yêu của ngươi, vậy liền trở nên hợp tình hợp lý rồi.
(Ăn quen bén mùi)
Là một nữ tiến sĩ đã chiến đấu nhiều năm trên cương vị nghiên cứu học thuật, kiểm tra tài liệu, tìm tư liệu, học phương pháp, làm thí nghiệm, là chuyện thường ngày. Ngươi cũng biết, có một vài tri thức, không cần dùng đến Google hoặc là Pubmed để tìm kiếm, Baidu một chút, ngươi liền biết rõ...Ngươi cũng biết, sư phụ dẫn dắt vào cửa, tu hành là dựa vào bản thân, hết cách rồi, có người chính là trời sinh bàn tay tương đối linh hoạt...
Một phòng lưu luyến, lại là một cuộc xa luân chiến.
Thời gian trôi qua bận rộn phong phú mà dịu dàng an tâm.
Cuộc họp thường niên của Viện y học cũng đã khua chiêng gõ trống mà bắt đầu, vì hưởng ứng lời hiệu triệu toàn trường thực hiện chế độ thắt lưng buộc bụng, cuộc họp thường niên mà những năm trước vẫn luôn tổ chức ở bên ngoài, năm nay sẽ được tổ chức ngay trong nhà khách của trường. Buổi sáng ngày khai mặc đầu tiên, mời một vài viện sĩ đến làm báo cáo, buổi chiều các khoa khác nhau của trường sẽ bắt đầu báo cáo. Báo cáo của Lương Giác Quân dự kiến sẽ có mặt trong phiên báo cáo thứ hai của Khoa miễn dịch, Hạ Dịch Nặc lặng lẽ đi vào nghe xong, lại lặng lẽ rời khỏi.
Cách lễ mừng năm mới còn mười ngày nữa, sau khi hội nghị thường niên chấm dứt, đám nghiên cứu sinh thạc sĩ tiến sĩ cũng nhao nhao chuẩn bị về quê. Đệ tử nhập thất của Lương Giác Quân, Trần Điện Điện và Lưu Phong, kết thúc công việc, cũng trở về quê. Lương Giác Quân chuẩn bị ngày hai mươi bảy âm lịch sẽ trở về San Francisco. Mạch Thế Ninh đề nghị để tiễn Lương lão sư, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm. Hạ Dịch Nặc nói không thành vấn đề a, không phải là ăn một bữa cơm sao. Kết quả Trương Quý Khang cầm theo bao lớn bao nhỏ, có chút lúng túng xuất hiện ở trước cửa Lương trạch.
Hạ Dịch Nặc: "Sao lại chỉ có một mình ngươi? Mạch Mạch đâu?"
Trương Quý Khang: "Mạch Mạch đi mua nồi rồi, nói ta đem thức ăn lên tước. Sau khi Tu Hằng ca tan tầm về sẽ lập tức chạy tới."
Hạ Dịch Nặc: "Ngươi vừa nói, Mạch Mạch đi mua cái gì?"
Trương Quý Khang: "Nồi, loại nồi để nấu lẩu, ngươi nhìn bao lớn bao nhỏ thức ăn này, đây chính là bữa tối của chúng ta."
Hạ Dịch Nặc thật sự là bội phục Mạch Thế Ninh. Lương Giác Quân thật ra lại tràn trề hào hứng: "Mùa đông ăn lẩu là không thể tốt hơn rồi."
Đợi đến lúc Mạch Thế Ninh đến nhà, Hạ Dịch Nặc sẵng giọng: "Mua nhiều thứ rối loạn lung tung như vậy, cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được thôi."
Mạch Thế Ninh vung tay lên: "Đây coi là gì chứ! Trước kia Mộc Mộc từng đến qua, nhưng chúng ta chính là lần đầu tiên đến nhà Lương lão sư, đi tay không rất xấu hổ nha. Có phải hay không, hì hì!"
Lương Giác Quân: "Mạch Mạch ngươi thật sự là quá khách khí rồi."
Mạch Thế Ninh: "Chuyện nên làm, chuyện nên làm thôi!"
Lương Giác Quân ở phòng bếp bận rộn nhặt rau rửa rau, Hạ Dịch Nặc muốn đến hỗ trợ, lại bị đẩy ra ngoài chào hỏi khách khứa. Mạch Thế Ninh xem xét phòng tiếp khách, hỏi Hạ Dịch Nặc: "LoVo đâu?"
Hạ Dịch Nặc: "Ở nhà ngủ đông. Ngày mai ta sẽ qua xem một chút, ngươi yên tâm đi."
Mạch Thế Ninh: "Ân."
Ban ngày Lý Tu Hằng có hai ca phẫu thuật, vừa vào cửa đã nói thật là đói. Mọi người vây quanh thành một bàn, ăn nồi lẩu nóng hôi hổi. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Tu Hằng và Trương Quý Khang gặp lại Lương Giác Quân sau khi biết được chuyện của Hạ Dịch Nặc và Lương Giác Quân.
Mạch Thế Ninh nâng ly: "Đến, chúc Lương lão sư ngày mai một đường thuận gió!"
Lương Giác Quân: "Đừng luôn Lương lão sư Lương lão sư, gọi tên của ta là được rồi."
Mạch Thế Ninh: "Thật đúng là có chút thói quen, kính trọng lão sư đi!"
Trương Quý Khang: "Vẫn luôn muốn hỏi một câu, Lương lão sư bao nhiêu tuổi rồi?"
Mạch Thế Ninh: "Ngu ngốc, ngươi không biết đối với nữ nhân không thể tùy tiện hỏi tuổi tác sao?!"
Trương Quý Khang: "Ai, Lương lão sư cũng không phải là người ngoài."
Lương Giác Quân: "Không sao, hai mươi tám."
Mạch Thế Ninh: "Tu Hằng ca, còn kém tuổi ngươi nha, ngươi tranh thủ thời gian đi, nếu không liền thuận tiện, đem bác sĩ Tề Khiêm thu luôn đi."
Lý Tu Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, cười to.
Mạch Thế Ninh uống một ít rượu, có chút lên mặt, thần trí nhưng vẫn là rất tỉnh táo, thoại lý hữu thoại: "Lương lão sư, chuyện bay tới bay lui này, kỳ thật cũng rất là phiền toái."
(Câu nói có hàm ý khác)
Đôi mắt Lương Giác Quân giống như một dòng nước trong suốt: "Năm sau khóa đề sẽ tổ chức sát hạch giữa kỳ, chờ sau khi khóa đề này kết thúc, ta sẽ đề đơn lên trường để về nước làm giảng viên chính thức."
Hạ Dịch Nặc nghe nói liền nhìn về phía Lương Giác Quân, Lương Giác Quân giữ chặt lấy bàn tay Hạ Dịch Nặc đang đặt trên gối, dịu dàng vỗ vỗ.
Mạch Thế Ninh cũng giật mình, lập tức khôi phục dáng vẻ cợt nhả: "Tiểu Bảo, mọi người đều ở đây, ngươi chú ý ánh mắt của mình a, tắt lửa đi."
Lý Tu Hằng đang vội vàng ăn lẩu cũng chưa nói lời nào, dùng đôi đũa sạch gắp thức ăn vào trong chén của Lương Giác Quân, ngẩng đầu mỉm cười.
Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Hạ Dịch Nặc trở tay cầm chặt lấy bàn tay Lương Giác Quân: "Được."
Một bữa cơm vô cùng náo nhiệt mà ăn xong, Hạ Dịch Nặc ngăn Lương Giác Quân lại tự mình vào phòng bếp dọn dẹp, Mạch Thế Ninh rầm rì chủ động yêu cầu đi vào hỗ trợ, trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét kinh ngạc.
Lý Tu Hằng cười nói: "Cứ ồn ào như vậy mà trưởng thành, thật đúng là, có loại cảm giác gả nữ nhi đi."
Trương Quý Khang: "Thật là lo sợ các nàng sẽ phá hủy phòng bếp a."
Lương Giác Quân rót thêm nước trà cho hai người, hỏi: "Nói thật, có trách ta hay không?"
Trương Quý Khang lắc đầu.
Lý Tu Hằng: "Mặc kệ Tiểu Bảo cùng một chỗ với ai, ta đều cũng sẽ không đành lòng..."
Trương Quý Khang: "Dùng lời nói của Mạch Mạch, cái loại cảm giác này, giống như là khi nhìn thấy cải trắng vất vả cực khổ chăm sóc bị heo lấy mất."
Lý Tu Hằng nện cho Trương Quý Khang một cái: "Khụ, cái kia, chú ý xem từ ngữ có thô quá hay không a!"
Lương Giác Quân bật cười: "Ta hiểu được."
"Nhưng mà người kia là ngươi, ta không còn lời nào để nói." Lý Tu Hằng nghiêm mặt nói, "Ta không nghĩ ra được, Tiểu Bảo nên cùng một chỗ với người như thế nào ta mới có thể an tâm, nhìn thấy ngươi, ta liền an tâm."
"Cám ơn sự tin tưởng của ngươi."
"Ta tin tưởng vào ánh mắt của Tiểu Bảo."
In me the tiger sniffs the rose. Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi.
Lúc học trung học, Hạ Dịch Nặc gặp được một lão sư ngữ văn rất thú vị, là một lão sư vừa tốt nghiệp hệ tiếng Trung liền bắt đầu đi dạy, trên người còn giữ một chút khí chất của học trò, rất nghệ thuật, không bị trói buộc, phẫn thanh, cái gì cũng dám giảng, rất đúng khẩu vị của học trò. Những năm đó Hạ Dịch Nặc xem rất nhiều các loại sách linh tinh, viết ra những thứ mang phong thái không phải thuộc về một học sinh trung học, vị lão sư kia liền một lòng muốn bồi dưỡng nàng bước đi trên con đường văn học. Nhưng mà Hạ Dịch Nặc cố tình lại là thế này, ta không biết như vậy là đúng hay sai, cho nên ta thuận theo tự nhiên, ta sẽ không tham gia bất kỳ cuộc thi văn học nào, cũng sẽ không lên diễn đàn văn học của ngươi. Phần lời nhận xét khi tốt nghiệp trung học, phần nhận xét của vị lão sư kia dành cho Hạ Dịch Nặc liền là một câu này: "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi."
Kỳ thật những lời này đều có thể áp dụng với tất cả mọi