Những ngày sau vẫn vậy, có điều Nghi Lan không còn cảm thấy khó chịu về sự xuất hiện của Tú.
-“Chị Cả!”
-“Linh à, mọi người vẫn khỏe chứ?”
-“Khỏe chị ạ, mấy anh hôm nay bảo em lấy ít bánh về, hôm nay bọn em thuê nhiều đĩa phim hay lắm, rảnh tối chị qua đi…”
-“Ừ, tối chị qua…”
-“Được, để em bảo bọn nó chờ đây nhé…”
-“Được rồi, cô thích ăn gì cứ lấy đi, không đủ để chị nướng thêm nhé!”
-“Không cần đâu, còn bao nhiêu này, phải lấy nhiều nhiều để chị còn đóng cửa hàng sớm, hihi!”
…
Nói là tới lấy bánh, Út Linh vẫn nán lại trò chuyện với Lan tầm một tiếng mới rời cửa hàng. Ra khỏi cửa, bắt gặp một người, sống mũi của cô đỏ ửng…
-“Anh cả…anh cả…không thể nào…”
Hộp bánh cứ thế mà rơi…cô cứ thế mà lao vào ôm người anh yêu quý…
-“Linh, Hai chưa kể à, đây là Tú…”
Mau chóng lấy lại bình tĩnh, cô vội vàng ra xe.
Đâu phải là Hai không kể?
Mà là cô cứ nghĩ thế gian có người giống nhau, nhưng ít ra khí chất sẽ khác…cô còn từng tự tin, dù Lan, dù Hai, dù tất cả mọi người có thể nhầm, chứ cô không bao giờ…
Vì cô, đã yêu thầm anh, tròn mười năm, mọi thứ thuộc về anh, cô còn rõ hơn chính bản thân mình.
Vậy mà…cô vẫn nhầm…
Út Linh khóc tới khản cổ, gặp người ấy, một lần nữa khơi lại nỗi đau trong cô…
….
-“Xin lỗi, em tôi nhầm”
-“Không sao”
Hoàng Tú đưa cốc trà lên miệng, lúc nãy thấy họ nói chuyện, nhìn ánh mắt nàng, anh phát hiện ra một việc, cứ nghe những chuyện về Việt khiến nàng vui khôn xiết.
Mặc dù anh chẳng còn nhớ cái gì trong quá khứ.
Tất nhiên tên Việt cũng không ngoại lệ.
Nhưng anh vẫn muốn tham lam. Dần dần dẫn mình vào vòng quay dối trá.
-“Việt đó, thực ra chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm…”
Sắc mặt nàng khác hẳn, cái tên đó như một liều thuốc hạnh phúc.
Vậy là ngày nào, Tú cũng bịa chuyện về Việt cho Lan nghe. Nàng chăm chú lắm, mắt như muốn nuốt trọn từng chữ.
-“Tôi gặp Việt lần đầu năm tuổi, hắn rất giống tôi nên chúng tôi nhanh chóng thân thiết…Việt rất vui tính…”
-“Ừ, chồng tôi mà…”
-“Chúng tôi rủ nhau đi xăm, rủ nhau tán gái…”
….
-“Việt được rất nhiều các cô gái theo đuổi”
-“Vậy sao?”
-“Ừ, nhiều lúc họ nhầm tôi là Việt”
-“Thực ra chắc anh cũng có nhiều người theo đuổi nhỉ?”
-“Cũng có thể, nhưng tôi nghiêm chỉnh chung tình, không như hắn…”
-“Cái này tôi không tin”
-“Tùy cô, cô bị hắn lừa rồi…”
….
-“Tôi kể cho cô lúc chúng tôi cùng đi đánh người nhé”
-“Bạo lực vậy, cũng được, kể đi…”
…..
…..
…..
Người nàng yêu thương nhất thế gian ra đi.
Nửa năm sau, một người giống hệt người đó ngày nào cũng tới bên nàng.
Ngày nào cũng kể những chuyện vui về người đó. Họ bắt đầu nói với nhau nhiều hơn, tám chuyện nhiều hơn, nàng cũng có nụ cười thực sự đã mất từ bao lâu.
Cuộc sống nhờ có anh ta mà nàng thấy dễ dàng hơn…
Nàng cũng không hiểu cảm xúc bây giờ là gì???
Nàng nhìn, mới giờ chiều.
Tự thấy giật mình, nàng mong tới giờ ư? Mong gặp hắn ta ư?
Cố gạt bỏ suy nghĩ đó, tập trung làm việc. Cố không cho phép mình nhìn ngó đồng hồ.
Tích tắc, tích tắc…
Thật lâu, thật lâu sau, ngoảnh lên, đã giờ…
Chiếc bàn đó vẫn trống, lòng nàng cũng trống trải theo.
Mất công nàng dặn khách bàn đó đã có người đặt, trong hai tháng liên tiếp vừa rồi, đây là lần đầu tiên hắn không xuất hiện.
Sài Gòn lại một ngày mưa rả rích!
Nàng đóng cửa tiệm, liệu hắn có bị ốm? Có làm sao? Suy nghĩ ấy khiến nàng khinh bỉ chính bản thân mình.
Nàng quan tâm tới hắn ư? Nàng sao vậy? Sao nàng lại quan tâm tới người đàn ông khác, anh sẽ buồn lắm…
Khẽ ngửa mặt lên, để những giọt nước mưa lạnh buốt gột rửa tâm trạng tội lỗi…
‘Anh ta giống anh tới lạ kì…em không biết phải làm sao???’
‘Việt, em xin lỗi…em sẽ không bao biện cho mình nữa, đừng buồn nhé, em sẽ không bao giờ nghĩ về anh ta nữa….’
‘Vợ thật đáng chết phải không chồng???’
‘Chồng ơi, vợ đợi lâu quá rồi…sao chồng vẫn chưa đem vợ đi theo…’
‘’
Nàng cúi đầu, tiếp tục những bước nặng nề. Người ta thấy mưa gió chạy thật nhanh, mua đồ che chắn.
Nàng thì khác, cả người không cứ thế mà đi, mà còn đi thật chậm, chẳng phải làm thế này sẽ rất dễ bị cảm lạnh sao? Chẳng phải như này sẽ nhanh được gặp anh sao?
Người nàng lạnh buốt, nhưng những ý nghĩ khiến tim nàng ấm.
Đột nhiên không thấy nước chảy trên người…đã tạnh mưa rồi sao?
‘Tạnh mưa rồi, vậy là anh còn không cho tôi cơ hội bị cảm lạnh, rốt cuộc trên đó, anh có con nào rồi, mà không muốn đón tôi đi đến thế??? Đồ chết tiệt, cứ đợi đấy, tôi mà gặp được tôi nhất định không tha…’
Mang theo nỗi uất ức, khép đôi mắt cho nước chảy ngược vào trong, cứ thế mà đi…
Lát sau, ngơ ngác nhìn, hóa ra trời vẫn mưa, chỉ là một chiếc ô từ lúc nào xuât hiện ngay trên mình.
Trời tối, đèn đường mờ mờ, nhưng đủ để nàng nhận ra là anh ta, bộ comple ướt sũng từ bao giờ, người này thật ngốc, ngốc như Vịt vậy!
Nước mắt chảy, chiếc ô bị nàng khước từ lặng lẽ rơi.
-“Hôm nay tôi có cuộc họp…”
-“Không phải giải thích, anh cũng về đi, đừng vì tôi mà bị ốm”
-“Trừ khi em lên xe, không thì tôi cũng sẽ đi cùng em”
-“Sao cứ nhất thiết phải thế? Anh làm ơn đi, cho tôi cuộc sống yêu bình!”
-“Cuộc sống của em yên bình tới phát kinh, hằng ngày, từng giây từng tích tăc sống với một người không còn, ngu muội!”
-“Anh im đi!”
-“Hắn không xứng để em làm vậy.”
-“Anh không có tư cách, anh ấy rất xứng, xứng hơn thế nhiều…”
-“Xứng đếch gì, một người đàn ông tới bảo vệ vợ mình cũng không được, em xem, em cầu bao lần đòi hắn đón đi, hắn có đón không? ”
-“Anh ấy bận việc thôi, giải quyết xong sẽ đón tôi”
-“Em nằm mơ đi, có khi nó đang trên thiên đường rượu chè be bét với tiên nữ rồi cũng nên…em cứ như vậy ích gì, chi bằng tỉnh giấc đi…”
Mưa mỗi lúc một to, nàng mệt, không muốn tranh cãi nhiều, toan quay đi thì bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại, bờ môi bị môi ai đó bao phủ…
Cơn tức giận khiến anh không làm chủ nổi mình, từng chút từng chút gặm nhấm, cắn xé…vị ngọt này, là thứ trong mơ anh cũng thèm khát.
Nàng biết thế là sai, biết vậy…nhưng sao nó giống với hương vị của Việt quá, nó khiến đầu óc nàng mê man, không tài nào kiềm chế được.
-“Cho tôi một cơ hội!”
-“Việc đó là không được”
-“Em đừng nói dối là em không có cảm xúc với tôi…”
Nàng khựng người, cố gắng thay đổi tình thế:
-“Có thể có, nếu có cũng chỉ là tôi coi anh là anh ấy…”
Là người thay thế, đôi với kẻ cao ngạo như Hoàng Tú, việc này tất nhiên như nói đùa, nhưng tình cảm, trái tim thổn thức với nàng, khiến anh mất dần lý trí…
-“Được, em coi tôi là gì cũng được, là Việt, là chó, là mèo…tùy em, miễn là em ở cạnh tôi…”
-“Anh điên rồi.”
Liếc thấy taxi, Lan toan vẫy bỏ chạy, nào có dễ vậy, rốt cuộc bị anh nhấc bổng, ném vào xe.
Tú cũng không làm khó, chỉ là chở nàng về nhà.
Ngày hôm sau, anh phải đi công tác nước ngoài giải quyết việc công ty, cũng không thể tới tiệm bánh.
Nàng thở dài, mọi chuyện có lẽ chấm dứt tại đây, không còn anh, cũng không có người như anh nữa, nàng nên học cách sống can đảm.