Không thể chịu nổi cái tính bướng bỉnh của em…Biết rõ là tôi giận…vậy mà…người yêu cũ thì sao? Trước mặt tôi, em không biết nói dối đi một chút ư?
Đó có thể tính là một vụ cãi nhau nhỏ…em quay người bước đi, rất vô tình…được cứ đợi đấy, lần sau em dỗi, đừng hòng tôi dỗ…
Chẳng còn biết làm cách nào, tôi đành trả vờ làm rơi cái chén trong tay, sau đó ôm lấy bụng….
Tất nhiên là thành công!
Em quay lại, gương mặt hốt hoảng lo âu…
-”Vịt, sao đấy Vịt…”
-”Không cần cô lo…cô đi về với người yêu cũ đi…”
Sau đó, tôi vờ nhắm chặt mắt, gương mặt nhăn nhó tỏ vẻ rất đau đớn…Nhìn em cuống quít, tôi cũng có phần hả dạ…
-”Vịt ơi sao đấy, nói đi em xem nào…em xin đấy…”
-”Không cần mà…”
-”Đi bác sĩ đi…”
-”Không sao đâu…em đừng lo…”
Em cố đỡ tôi, lấy một cái gối dựa, nhẹ nhàng đặt tôi xuống tràng kỉ:
-”Bụng đau lắm à…em xoa nhé…”
-”Không đau…”
Tôi cũng tự thấy phục mình, có khi tôi nên đi làm diễn viên…
Đôi bàn tay nhỏ bé xoa lên bụng tôi không ngừng, nhưng có lẽ nhìn nét mặt tôi, em nghĩ tôi còn đau lắm…em khóc…em vì tôi mà khóc…tất nhiên tôi thương, nhưng cũng có phần sướng…
-”Vịt ơi…đi viện nhé, thế này làm sao thì chết…”
-”Em có cơ hội quay lại với người yêu cũ chứ sao…”
-”Thôi, em xin…em biết lỗi rồi…em làm gì có người yêu cũ nào chứ…anh là mối tình đầu của em…em trêu anh thôi…đi viện nhé…”
-”Ai mà tin được…”
-”Em thề mà…anh là người em yêu nhất trên đời…anh mà làm sao em không sống nổi đâu…em xin đấy, đừng bướng nữa…”
Em mếu máo…tôi như trút được gánh nặng…cố kiết hỏi thêm:
-” Lau người cho thằng nào?”
-”À, ngày xưa em từng đi chăm sóc thuê?”
-”Chăm sóc thuê? Còn có nghề này nữa ư?”
-”Những người họ giàu nhưng không có người thân ý, khi ốm đau phải có những người chăm sóc thuê như em, phục vụ hằng ngày, y tá bệnh viện không thể làm hết mấy công việc ấy được…”
Tôi nhìn em…tự nhiên thấy thương quá…tỉnh dậy cười hề hề, véo má em…
-”Đừng lo, anh cũng trêu đấy, anh không sao…”
-”Anh…anh…thằng khốn nạn…”
Không hiểu sao em lại tức tới vậy, em trêu tôi, tôi trêu em…thế là hòa…em lên phòng, khóa trái cửa, tôi gọi như nào cũng không cho vào.
Đợi nửa ngày cũng không xuống.
h chiều, con bé này, đúng là bướng thật…tôi chịu thua…không thể đấu được với em, đành cho đàn em lên mở khóa…
Em đang ôm con gấu mà tôi tặng, gọi thế nào cũng không chịu dậy…
-”Thôi, anh xin lỗi…anh sai rồi…”
-”Dậy ăn cơm đi không đói…”
Vẫn cương quyết không nói gì!
-”Thôi mà…”
Năn nỉ hồi lâu, tôi cầm tay em, vỗ lên má mình…
-”Thôi, anh đây…có gì đánh chết anh đi này…tát anh đi này…”
Em giật tay, tát vào mặt mình, không thể ngờ em làm như vậy, thà rằng cứ đánh tôi còn hơn, em đúng là cao tay…
Bất lực, tôi bế em dậy, buộc em phải nhìn mình…khuôn mặt ướt nhẹp…
-”Anh sai rồi…tha thứ cho anh…”
-”Biết là em lo sợ như nào không?”
-”Anh xin…”
-”Anh biết không, nếu không có em, anh còn cả băng nhóm, còn anh em…nhưng không có anh, em chỉ có một mình…em rất sợ, em sợ lắm…em không muốn…”
Lúc nãy chỉ là dỗ em, nhưng giờ, tôi thực sự thấy mình rất quá đáng, khẽ hôn lên gương mặt bé bỏng, tôi trấn an em:
-”Không sao đâu, anh hứa, dù có chuyện gì…anh cũng luôn bên em…anh sẽ là người rời thế gian này sau em…”
-”Nói được thì phải làm được…”
-”Ừ, làm được chứ…nhưng em biết không…nếu không có em, đối với anh cũng chẳng có gì cả…nếu một ngày em bỏ đi trước, những ngày còn lại của anh…sẽ rất cô đơn…”
Em khẽ chớp mắt…suy nghĩ…
-”Vịt, chúng ta sẽ rời thế gian này cùng ngày…”
-”Nhất định thế!!!”
Tôi ôm em vào lòng, cảm giác thật ấm áp, hạnh phúc.
-”Vịt…đói không?”
-”Ăn gì anh nấu nhé…”
-”Thôi, gọi đồ ăn đi, ở đây với em…”
-”Ừ…gọi nhé…”
Có những lúc chúng tôi đã như thế, cả ngày chẳng ra khỏi phòng ngủ, gọi đồ ăn nhanh tới, ăn xong lại nằm nói chuyện, ôm nhau, có khi xem phim…
Em kết thúc khóa học làm bánh đã lâu, tôi vẫn bí mật cho trang hoàng cửa tiệm để bán bánh…tôi biết em thích…nhưng gần tới ngày hoàn thiện, tôi lại không muốn nói ra, đơn giản, tôi sợ em bận bịu mà quên mất tôi…
Buổi tối, là lúc chúng tôi “tâm sự” rất nhiều, có khi những vấn đề nhỏ của xã hội thôi, chúng tôi cũng nói không chán, cũng là do tôi và em rất hay đồng quan điểm, có lẽ là do hoàn cảnh xuất thân như nhau…
-”Vịt…”
-”Hử…”
-”Đoán xem ngày mai nhân vật nữ chính có chết không?”
-”Chết thế nào được…”
-”Ừ, nghĩ giống em…em bảo nhé…bla…bla…”
-”Ừ, anh cũng thấy thế…”
…..
-”Ngan ơi…mát tơ chép nè…”
-”Ừ, đoán xem ai là vua đầu bếp năm nay…”
-”Anh thì thừa sức biết rồi…”
-”Em cũng thế, hehe”
-”Mình cùng viết ra giấy xem có trùng ý nhau không đê…”
-”Okie…”
Hai phút sau, hai tờ giấy cùng tên “MINH NHẬT”…hai chúng tôi đúng là tinh thần tương thông…
-”Sao em lại nghĩ vậy…”
-”Ôi trời, bạn ý để status cảm ơn trên face suốt, nhìn là biết, người thua cuộc làm gì có tâm trạng…mà bạn ý xinh nhỉ, trẻ nữa, em ngưỡng mộ chết đi được…”
-”Ừ, anh cũng ngưỡng mộ chết đi được…”
Tôi cười cười trêu, vậy mà con bé không có phản ứng, thế mới điên. Tôi ngưỡng mộ một người con gái khác mà em trả lời, nguyên văn là như này đây:
-”Đúng, em con gái còn ngưỡng mộ nữa là anh…hay chúng mình lập club những người hâm mộ Minh Nhật đi…”
Nói thật chứ tôi cờ lắp cờ liếc đếch gì…trong mắt tôi, em là số một, là vua đầu bếp duy nhất trong lòng tôi…
…..
-”Vịt này…”
-”Ừ, Ngan già gọi gì anh cơ???”
-”Vâng, ông thì trẻ lắm ý mà ngan già…”
-”Thế cô bao nhiêu tuổi?”
Tôi không ngờ đó lại là một câu nói thực sự vô ý…Mặt em thoáng buồn…
-”Em không biết…”
Tuy nhiên người khóc lúc đó lại là tôi…nghe em kể, tôi cảm thấy thực sự rất nhói…người con gái tôi yêu, em còn chẳng biết mình sinh ngày bao nhiêu, ba mẹ mình là ai, còn sống hay đã mất, rốt cuộc những năm tháng đó…vì sao em có thể tồn tại được? Ôm chặt cô bé, lòng tôi cứ thấy nôn nao…
-”Thực ra tên của em ý…cũng không hẳn là em tự đặt…”
-”Thế ai đặt cho em?”
-”Hồi nhỏ em có một chiếc vòng, lúc đó em chưa biết chữ, có hỏi một người đi đường nhờ xem hộ thì ông ấy nói trên đó khắc chữ Nghi Lan, sau đó lưu lạc người ta cứ hỏi tên là gì, em nói là thế luôn…”
-”Còn giữ không…”
-”Còn, nhưng đứt rồi…mà bé lắm rồi…”
Tôi cầm lấy chiếc vòng từ tay em…lẽ nào đây là manh mối tìm ra người thân, nhưng tôi không dám nói, sợ em hi vọng rồi lại thất vọng, bảo để tôi giữ hộ cái vòng, tất nhiên em vui vẻ đồng ý.
-”Thế ba mẹ anh mất lâu chưa?”
Tôi hơi bồi hồi…
-”Thực ra, mẹ anh mất rồi, anh còn có ba, nhưng xem như không có…vì ông ấy nên mẹ anh mới mất…”
-”Sao vậy?”
-”Em đã từng nghe nói tới Golden Face chưa?”
-”Tên cái tòa nhà to to ở trung tâm thành phố hả anh?”
-”Ừ, đó còn là tên một tập đoàn rất mạnh nữa…đó là tập đoàn của ông già đó, hiện tại giao cho con trai của ông ta quản lí …ngày đó, ông ta và mẹ anh hẹn ước trăm năm, nhưng rồi ông ta hám của, phản bội mẹ, rồi bỏ vào Nam với người đàn bà giàu có khác…mẹ anh không biết, tưởng ông ta đi làm ăn, lúc mang thai anh năm tháng, khăn gói vào Nam tìm, ai ngờ ông ta phũ phàng nói không quen biết…”
Em ôm chặt lấy tôi, mắt đã nhòe từ bao giờ…tôi chậm rãi kể tiếp…
-”Mẹ anh lòng tự tôn rất lớn, bà đã ra Bắc ngay, sau đó nghe dì anh kể lại, mẹ anh tuy gặp cú sốc, nhưng vẫn rất kiên cường, vậy mà… ngày anh ra đời, cũng là ngày mẹ mất…lúc anh còn bé, dì đã kể chuyện bằng ánh mắt rất oán hận, nói rằng trước đó không lâu, mẹ đã gặp người đàn bà kia của ông ta…lúc mẹ ra đi, chỉ kịp dặn dì nói với anh, cuộc sống sau này, dù như thế nào, cũng phải tôn trọng và bảo vệ phụ nữ…”
-”Giờ dì anh còn khỏe chứ…”
-”Không, dì mất năm anh tuổi, mẹ chỉ có dì là người thân duy nhất, nên từ đó, anh cũng thành trẻ vô gia cư…sau đó gặp thằng Hai…”
….
Đêm đó, chúng tôi đã ôm nhau, cùng khóc, chúng tôi hứa rằng, đó sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nhắc tới những chuyện không vui, em bảo, từ giờ, tôi đã có em, em có tôi, chúng tôi hai kẻ không gia đình, từ nay đã chính thức có người thân…Em còn nói, chúng tôi sẽ phải sinh thật nhiều con, mai sau sẽ là một đại gia đình…Tôi, ba mươi năm trên đời, tới nay mới thấm thía, cái gì gọi ngọt ngào, cảm ơn trời đất đã mang em tới!!!