Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Bạch Khải Gia vẫn chưa vào trong, đến khi Tần Ca đi ra thấy anh đang lướt Weibo, cô cười: “Thì ra cậu cũng dùng Weibo.”
“Ừm.” Anh cất điện thoại đi.
Tần Ca ngượng ngùng: “Vậy mình đi trước đây.”
“Ừm.” Anh gật đầu, nhìn mái tóc đuôi ngựa của Tần Ca vung vẩy rồi biến mất ở góc tường.
Bà nội Bạch ở trong gọi anh: “Gia Gia ơi.”
Bạch Khải Gia mở cửa đi vào: “Bà nói chuyện với cô nhóc kia lâu như vậy, có khát không?”
Bà nội Bạch cười: “Không phải cô nhóc đâu, các cháu đều lớn rồi, đều phải thành gia lập nghiệp. Gia Gia, cháu tới đây, ngồi bên cạnh bà.”
Bạch Khải Gia ngồi xuống theo lời bà, bà nội Bạch nắm tay anh tinh tế dặn dò: “Bà già rồi, không biết khi nào sẽ đi gặp ông cháu, nếu cháu có người thích thì phải cố gắng lên, cứ không nói không rằng thì làm sao theo đuổi được con gái? Con gái cần phải dỗ dành, cháu phải kiên nhẫn một chút.”
“Cháu biết rồi.” Anh nói.
“Vậy cháu có thể nhanh chóng dẫn cháu dâu về cho bà không?”
Bạch Khải Gia nhìn bà, đây là lần đầu tiên bà nhắc đến vấn đề kết hôn của anh từ khi anh trưởng thành. Cho dù người trong nhà có thúc giục anh thế nào chăng nữa, dường như chỉ có mình bà không bao giờ sốt ruột, nhưng lần này bị ngã, bà có vẻ không có tinh thần như trước, cũng bắt đầu sợ rằng mình chưa dặn dò được mọi việc thì đã phải ra đi.
Anh ôm cánh tay bà: “Bà yên tâm đi.”
Buổi tối, Bạch Khải Gia ở lại chăm sóc đêm, phòng bệnh tầng cao nhất có ghế sô pha gấp, thoải mái hơn giường nhỏ dành cho người nhà nhiều, đầu anh gối lên hai tay, nhớ tới sinh nhật năm cấp ba.
Thật ra anh cũng không gióng trống khua chiêng tổ chức sinh nhật, công việc của bố mẹ bận rộn, cũng không có thời gian chúc mừng với anh. Năm ấy là bà nội đeo kính lão xem lịch, vẽ một vòng tròn vào ngày sinh của anh, nói: “Gia Gia, cháu muốn tổ chức sinh nhật thế nào?”
Vấn đề này khiến anh suy nghĩ rất lâu, sau đó nói muốn trải qua cũng các bạn cùng lớp.
Bà rất vui vẻ chuẩn bị, ngay cả bố mẹ ở thành phố B xa xôi cũng bỏ công việc trở về gấp. Do sắp thi tốt nghiệp nên rất nhiều người phải đi học thêm, chỉ có thể tặng quà chứ không đến tham dự được. Hôm đó anh rất lo lắng, chạy đến trạm xe buýt chờ, cho đến khi thấy Tần Ca và một đám con trai cùng nhau xuống xe, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô vừa cười nói mình đại diện cho toàn bộ các bạn nữ trong lớp, vừa đưa cho anh một hộp quà gói ghém cẩn thận.
Có lẽ nhà bà nội chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, mà anh cũng chưa bao giờ vui như thế. Tại sao lại thế?
Tờ giấy viết ‘Sinh nhật mình cậu có muốn đến tham dự không?’ không hề được gửi đi, thay vào đó anh nói: Thứ bảy sinh nhật mình, mời cả lớp đến nhà mình ăn bánh ngọt.
Cả lớp, như vậy, chắc hẳn là cô sẽ không thể không đi.
Sáng sớm hôm sau Tần Ca đã ngủ dậy, bố Tần thấy cô dậy sớm như thế thì muốn cô ngủ thêm, vội vàng nói: “Bố không dậy sớm vậy đâu, con cứ nằm đi.”
Tần Ca cười: “Vậy bố ngủ tiếp một lát đi, bữa sáng cũng không cần chờ con đâu.”
“Con đi đâu đấy?” Bố Tần hỏi.
“Con còn có việc ạ.” Tần Ca nói.
Sáng sớm thang máy vẫn đông đúc như mọi khi nhưng càng lên cao lại càng ít người, cuối cùng chỉ còn một mình Tần Ca đứng trong thang máy đi lên tầng cao nhất. Cô đến rất đúng lúc, bà nội Bạch vừa mới dậy và đang thay quần áo rửa mặt chải đầu, cô hộ lý hôm qua tay chân nhanh nhẹn múc nước rửa mặt cho bà, sau đó chuẩn bị mặc quần áo cho bà cụ. Tần Ca vội đi vào ôm lấy quần áo của bà, chờ bà rửa mặt xong thì nói: “Để cháu làm cho.”
Cô hộ lý nhận tiền làm việc không dám để Tần Ca tranh việc của mình, nhưng Tần Ca lại không buông tay, nghiêng người che trước người bà, cười hì hì: “Không sao, cháu mặc cho bà cũng được, cứ coi như cháu lấy lòng bà đi ạ!”
Bà nội Bạch cười, hộ lý đành phải thôi, ra ngoài đi đổ nước. Tần Ca vừa hỏi bà hôm qua ngủ ngon không, tay có đau không, có muốn ăn gì không, vừa chậm rãi mặc quần áo cho bà. Cô hộ lý đi ra nhìn thấy, vội vàng nói: “Cháu làm vậy không được đâu, chậm quá.”
Tần Ca không quay đầu lại nói một câu: “Chậm một chút mới không động đến vết thương.”
Cô hộ lý không để ý, bắt đầu thu dọn phòng. Tần Ca cũng không có ý khác, mặc quần áo xong thì chải đầu cho bà. Lúc này Bạch Khải Gia đem bữa sáng vào, vừa thấy cảnh trong phòng thì không khỏi nhướn mày.
Bà nội Bạch cười nói: “Gia Gia xem này, sáng sớm Tiểu Ca đã đến thăm bà rồi đó.”
Tần Ca nói với anh: “Chào buổi sáng.”
Bạch Khải Gia gật đầu, lấy bữa sáng ra, chờ nguội một chút rồi từ tút đút cho bà.
“Hôm nay cậu không phải trực à?” Tần Ca tìm chuyện để nói.
“Lát nữa.” Bác sĩ Bạch tích chữ như vàng.
“Ồ.”
Khẩu vị của bà nội Bạch không tốt nên chỉ ăn một ít, sau khi dọn dẹp xong Bạch Khải Gia bật ti vi cho bà, bà còn không quên dặn dò anh: “Gia Gia, cháu đưa Tiểu Ca đi xuống ăn sáng đi.”
“Không cần đâu ạ!” Tần Ca xua tay: “Cháu về phòng ăn là được, mẹ cháu sẽ mang đến cho cháu.”
“Đi thôi.” Bạch Khải Gia nói xong liền ra ngoài.
“Đi đi kìa.” Bà nội Bạch nói.
Bệnh viện có hai căng tin, trong đó có một phòng chỉ dành cho bác sĩ, y tá, công nhân viên của bệnh viện. Như vậy bác sĩ y tá sẽ không phải xếp hàng chờ mua cơm, không khí trong phòng ăn cũng tốt hơn.
Bạch Khải Gia đi trước, Tần Ca đi theo phía sau, đến căng tin thì thấy anh dừng lại, giống như đang đợi cô.
Bốn phía đều là bác sĩ đang vội vã mua bữa sáng rồi đi làm, Tần Ca cảm thấy mình không khác nào người ngoài, đứng ở đây không được tự nhiên, thế nhưng đột nhiên cô bị anh kéo tay lại và ôm bả vai lôi vào phòng.
Căn – tin của bác sĩ còn có quầy bán đồ ăn vặt, Bạch Khải Gia cầm thẻ mua đồ ăn, hỏi cô: “Em ăn gì?”
Bác sĩ Bạch rất nổi tiếng, đi theo anh vào rồi ngồi xuống, cô thu được không biết bao nhiêu ánh mắt, Tần Ca mất tự nhiên, nói: “Tùy cậu.”
Bác sĩ Bạch vẫn rất kiên nhẫn hỏi: “Bánh bao hấp được không?”
“Được, được.”
“Súp được không?”
“Được được được.”
“Bánh củ cải cũng ngon.”
“Ừ…” Tần Ca ngẩng đầu: “Bạch Khải Gia, cậu đang nuôi lợn à?”
Cô muốn trêu chọc anh nhưng người này không khách khí chút nào, chả them cười mà đứng dậy đi mua cơm luôn. Hai người cùng nhau đến, anh đi rồi mọi người bắt đầu đánh giá Tần Ca, cô cúi đầu nghịch điện thoại, màu đỏ lan từ tai xuống cổ. Bác sĩ Bạch nhanh chóng mua xong đồ, bày lên đầy bàn, dùng cơ thể cản trở những ánh mắt tò mò, nói với cô: “Mau ăn đi.”
Lúc này Tần Ca mới dám ngẩng đầu nói một câu: “Áp lực lớn quá!”
Nhưng bác sĩ Bạch không hề có ý định an ủi cô, chỉ chỉ vào thức ăn đầy trên bàn và nói: “Ăn hết đi.”
Tần Ca không quen anh cau có, đặt một chiếc bánh bao vào bát anh, bác sĩ Bạch nâng tay cho tất cả bánh bao vào bát cô…
Tần Ca: “……”
“Mau ăn đi.”
“Ôi, em gái nào đây?” Chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, thế nhưng chỉ trong chớp mắt người này đã an vị bên cạnh Bạch Khải Gia, chăm chú nhìn Tần Ca.
Từ sau đống bánh bao, Tần Ca nhìn Bạch Khải Gia, Bạch Khải Gia ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên: “Lục Thiên, không cần để ý đến cậu ta.”
Tần Ca nghĩ thầm trong đầu, Bạch Khải Gia cậu đang giới thiệu người này tên là Lục Thiên sau đó bảo mình không cần để ý đến người ta à?
Lục Thiên sửa sang lại bảng tên trước ngực mình: “Chào em gái, anh là bác sĩ khoa máu, Lục Thiên.”
Tần Ca nói: “Chào anh, em là Tần Ca, là bạn cấp ba của cậu ấy.”
“Ồ ~” Lục Thiên kêu lên một cách quái dị, liếc người nào đó một cái: “Nghe danh em đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.”
Tần Ca nghe không hiểu, Bạch Khải Gia dùng một chiếc bánh bao chặn miệng Lục Thiên lại.
Sau khi trở về từ căng tin, Tần Ca liền chạy bản thảo, tuy thỉnh thoảng cô cũng chậm bản thảo nhưng điều khiến Tần Ca kiêu ngạo nhất là cô chưa từng thực sự khiến biên tập nhà mình khó xử. Buổi chiều, khi bác sĩ Bạch đi làm, anh bị trưởng khoa Lưu giữ lại nói chuyện: “Tiểu Bạch, nghe nói sáng nay cháu ăn cơm cùng một người đẹp? Có đối tượng rồi hả?”
Bác sĩ Bạch vâng một tiếng.
Trưởng khoa Lưu trợn to mắt trong khoảnh khắc, hỏi: “Ai thế? Không phải nghe nói y tá Từ vẫn chờ đi xem phim cùng cháu à?”
“Không phải y tá Từ.” Bác sĩ Bạch chỉ nói câu này rồi đi kiểm tra phòng bệnh.
Chú Vương đã có thể xuống giường, nhưng hàng ngày vẫn phải chườm nóng và sưởi ấm, ông rảnh rỗi không có việc gì làm nên rủ bố Tần kể chuyện phẫu thuật, bố Tần sợ phải nghe nên bảo mẹ Tần đẩy xe lăn xuống vườn hoa nhỏ trong khuôn viên bệnh viện. Cho nên, khi bác sĩ Bạch đến, giường bệnh số đã trống không, còn chú Vương đang sưởi ấm.
Bác sĩ Bạch nghe chú Vương nói tình hình hôm qua xong liền nói: “Lúc chú được đưa đến tình hình đã rất nghiêm trọng rồi, điện cao thế không phải chuyện đùa. Phương pháp trị liệu trước kia của bọn cháu là cách truyền thống, nếu có thể giảm sưng thì tốt nhưng tay chú ngày càng nghiêm trọng nên phải phẫu thuật ngay, mà hiệu quả sau phẫu thuật còn phải theo dõi thêm. Nói chung, mọi người nên chuẩn bị sẵn tâm lí.”
Cô Trần đang ăn cam, nghe thấy thế liền hỏi: “Chuẩn bị tâm lý gì cơ? Phẫu thuật không tốt sao?”
Bác sĩ Bạch xem xét vết mổ của chú Vương, vết mổ khép lại khá tốt, không bị mưng mủ, anh nói: “Phẫu thuật là cách cuối cùng rồi, nếu vẫn không khỏi, cánh tay này không còn cảm giác, các cơ quan bị hoại tử, chúng tôi có lẽ sẽ phải cắt.”
Chú Vương sợ hãi, thử hoạt động cánh tay, hẳn là vẫn còn cảm giác, nói cho bác sĩ Bạch: “Chắc là không cần cắt đâu, tôi thấy tay tôi đang dần dần khôi phục.”
Cô Trần nghe thấy liền thở phào.
Bác sĩ Bạch nói: “Đừng nóng vội, xem xét lại, người vẫn còn là tốt rồi.”
Cô Trần lại hỏi: “Còn phải nằm viện lâu không?”
Bác sĩ Bạch nói: “Còn tùy tình trạng bệnh nhân, cháu cũng không thể nói ngày chính xác. Bình thường tự chú phải chú ý, phối hợp trị liệu, kiêng hải sản và cồn, tâm trạng cũng rất quan trọng.”
Kiểm tra phòng xong đi qua phòng y tá, y tá Từ gọi bác sĩ Bạch lại, hỏi anh: “Cô hộ lý kia thế nào?”
“Cám ơn.”
“Cảm ơn cái gì, chuyện nên làm.” Y tá Từ vuốt vuốt tóc : “Bác sĩ Bạch, em có thể đến thăm bà không?”
“Gần đây tinh thần bà tôi không tốt.” Bác sĩ Bạch xin lỗi.
Y tá Từ cũng hiểu: “Ồ, vậy em sẽ không đến quấy rầy, ừm… Lần này không đúng dịp, lần sau chúng ta lại đi xem phim được không?”
Bác sĩ Bạch nhìn y tá Từ: “Xin lỗi, tôi không thích xem phim lắm.”
Đã sớm nghe nói bác sĩ Bạch khoa chỉnh hình cao ngạo khó theo đuổi nên y tá Từ bị từ chối cũng không ngạc nhiên, ngược lại càng muốn nghĩ thêm cách khác. Y tá Diệp đứng một bên sửa sang lại hồ sơ thuận tiện theo dõi toàn bộ quá trình, khinh thường nói với y tá trưởng một câu: “Tưởng mình là cháu gái giám đốc viện là có thể lên trời chắc? Bác sĩ Bạch nhà mình không phải người như vậy đâu!”
Y tá trưởng vỗ vai cô nàng: “Đừng nói nữa!”
Bác sĩ Bạch đi qua phòng y tá rồi đến khu thang bộ, hơi hé cửa ra là có thể thấy Tần Ca ôm máy tính của anh, ngón tay linh hoạt, hết sức chăm chú.
Quả nhiên là ở đây. Anh đoán được, cũng biết người này sẽ không lên xe anh.