Chương : Năm mét
Edit:Ninh Hinh
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn rõ anh trong sáng, phát hiện cần cổ anh có rất nhiều vết sẹo đan xen và có lẽ là đã có từ lâu .
Côn Tế duỗi tay chọc chọc nó, Hứa Khuynh Tích ôm cô tới mép giường thì dừng lại, cúi đầu im lặng nhìn cô.
“Mỗi lần như vậy có đau không?” Côn Tế bỏ tay xuống.
Biết cô đang hỏi đến cái gì , anh nói : "Không đau."
Chỉ là do phẫn nộ một cách khó hiểu, bất lực nhưng không thể làm gì khác.
"Em biết, sẽ rất đau.” Côn Tế rũ mắt, bởi vì cô luôn tự đánh mình vào giữa đêm.
Anh không có đặt cô xuống mà là cứ ôm cô đứng bên giường, bình tĩnh hỏi: "Biết mà vẫn cố hỏi à?"
Côn Tế nghe xong liền ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu sao khóe miệng lại nhếch lên, bất chợt khẽ cười một tiếng.
Bất giác anh cũng cong khoé môi.
Côn Tế rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ rơi trên cánh tay anh, Hứa Khuynh Tích ôm cô thật chặt, anh nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn đánh nữa sao?"
Côn Tế dừng cười, cô nghiêm túc nhìn anh, hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì là thích hợp ngay lúc này.
"Nếu em gật đầu,tôi liền đem em ném ra ngoài cửa sổ." Hứa Khuynh Tích nhướng mày nhìn cần cổ trắng noãn của cô, hai cánh tay đung đưa giả bộ uy hiếp.
Côn Tế nghe xong thì mỉm cười, đặt dáng vẻ dịu ngoan của cô ở trong mắt, tâm tình anh cũng càng ngày càng tốt.
"Anh đây là muốn tạo phản sao?"
Hứa Khuynh Tích sửa lại: "Là muốn khởi nghĩa."
"Vậy thì..." Côn Tế hoàn toàn không để ý tới lời đe dọa của anh "Anh ném đi."
"Được, đi."
Không nghĩ tới Hứa Khuynh Tích thật sự sẽ ôm cô đi đến bên cửa sổ, Côn Tế vô thức ôm lấy cánh tay anh.
Cửa sổ chưa đóng, làn gió thu buổi tối mát mẻ tràn vào phòng mang theo mùi hoa quế thơm ngát lướt qua mũi hai người họ.
Hai người theo bản năng nhìn xuống tầng dưới và nhìn thấy có vài cây hoa quế xanh tươi và rậm rạp.
Dưới ánh sáng ấm áp hắt lên những chiếc lá xanh đậm và những bông hoa vàng khiến chúng lúc này trở nên yên bình và xinh đẹp hơn.
Trên thế giới này, hai cái người không nơi nương tựa rốt cuộc cũng có nhau.
Thật tốt quá, người cần đến rốt cuộc cũng đến, tất cả mọi thứ nên có đều đã có, thậm chí còn rất yên bình và hài hòa.
"Không ném sao?" Côn Tế nhẹ nhàng hỏi.
Cúi đầu nhìn Côn Tế, cô cũng thu hồi ánh mắt nhìn xuống những cây hoa quế dưới tầng lên nhìn anh.
Sau khi Côn Tế hồi phục, cánh môi vốn khô héo nhợt nhạt của cô lại trở về hồng hào căng bóng, Hứa Khuynh Tích theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Côn Tế chớp chớp mắt, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cô lại thôi.
Ngẩng đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay vẫn tiếp tục đung đưa, hy vọng rằng nhịp tim của anh sẽ không bị cô cảm nhận được.
Côn Tế không nói nữa, mặc anh khẽ lay lay người cô, thoải mái nhắm mắt lại, cảm giác chính mình như đang nằm trong một chiếc nôi êm ái.
Thích anh hơn thì phải làm sao đây, ai bảo anh bế rồi không buông.
Từ từ chìm vào giấc ngủ, Hứa Khuynh Tích rũ mắt nhìn dáng vẻ mơ hồ sắp ngủ kia ,cảm thấy thì ra Côn Tế cũng sẽ có ngày cô dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Anh quay người bước lại giường rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Côn Tế xưa nay giấc ngủ nhợt nhạt, mới vừa chạm giường thì cô đã giật mình muốn tỉnh, mở đôi mắt đang lim dim của mình, cô nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc .
Chỉ nghe được anh ôn nhu nói: "Em ngủ đi."
"Vâng..." Côn Tế ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng đại não giãy giụa như muốn tỉnh lại hỏi anh một câu, nhưng có lẽ ý thức đã mông lung cực độ , nháy mắt lại tiếp tục lâm vào giấc ngủ .
Hứa Khuynh Tích, vừa rồi ở bên cửa sổ, thời điểm anh cúi đầu nhìn em , có phải anh đặc biệt muốn hôn em không?
Trong phòng bệnh tối đen chỉ có ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu vào.
Một bóng người mơ hồ kéo rèm cửa một cách nhẹ nhàng nhất, sau đó đến bên giường cúi người hôn lên môi cái người đã say giấc kia.
" Ngủ ngon nhé, Côn Tế"