Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghê Ca từ phòng thi đi ra, ngược dòng người đi thẳng đến khu quốc tế.

Hôm nay toàn trường thi cuối kỳ nhưng cấp ba như cũ vẫn lên lớp tự học buổi tối. Do đó nhiều người còn chưa đi, tốp ba tốp năm ngồi trong phòng học chờ đến giờ học buổi tối.

"Xin lỗi, bạn học" Nghê Ca đứng ở trước cửa phòng học, bàn tay ngăn cản một nam sinh mặc đồng phục bên ngoài không kéo khóa "Xin hỏi lần trước vào ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, lớp các cậu có phải có tiến cử một tiết mục nhảy hiphop không?"

"Đúng vậy"

"Vậy có thể giúp mình gọi một chút bạn nữ đứng đầu nhóm kia được không?" Nghê Ca cười cười, hai mắt cong thành hình cây cầu "Mình tìm cô ấy có chút việc. Làm phiền cậu rồi"

Đàn em khối dưới, mặc đồng phục trường vô cùng quy củ, lộ ra ở bên trong là một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt kẻ ô vuông, mang một chiếc tùi vải màu trắng sữa. Nhìn trông rất ngoan ngoãn mềm mại.

"Được thôi" Nam sinh trong lòng vui vẻ, huýt sáo một cái, vừa xoay người đi vừa cao giọng gọi "Chị Phó –có em gái nhỏ tìm cậu!"

"Tới đây!" Phía sau phòng học, một giọng nữ sáng sủa vang lên.

Bất quá giây lát, một bóng người thon dài từ phía sau phòng học không nhanh không chậm đi tới, dừng ở trước mặt Nghê Ca.

Hai người đối mặt ba giây.

Phó Tình nở nụ cười trước "Ồ, sao vậy, em gái Nghê Ca? Hai giờ không nhìn thấy liền nhớ chị sao?"

"Tôi vừa mới biết được chị tên là Phó Tình" Cô ta cao hơn Nghê Ca trọn vẹn một cái đầu, Nghê Ca ngẩng đầu nhìn cô ta, không kiêu ngạo không sủng nịnh:

"Biết tên liền dễ làm hơn nhiều"

Phó Tình nhíu mày "Làm sao?"

Nghê Ca ý cười không giảm

"Biết được tên của chị, mới có thể thông báo đến cho trường học biết được"

Phó Tình biểu cảm hơi thay đổi.

"Đây là của chị đi?" Giây tiếp theo, Nghê Ca từ túi vải lấy ra ba tờ giấy có nhiều nếp nhăn "Tôi nghĩ tới nghĩ lui. Hôm nay trước khi thi người có cơ hội chạm qua mũ của tôi, hơn nữa có khả năng làm chuyện nhàm chán như vậy. Cũng chỉ có chị"

Phó Tình cười nhạo.

"Em gái nhỏ, loại chuyện này là phải có chứng cứ"

"Chứng cứ? Liền cái chữ khó coi như thế này có tính là chứng cứ không? Trên hành lang có camera quay tới thu hình có tính là chứng cứ không?" Nghê Ca rất bình tĩnh "Chị cho là tôi thiếu chứng cứ sao? Không có chứng cứ xác thực sao tôi lại có thể tới tìm chị?"

"A" Phó Tình khoanh tay cười lạnh.

"Thật lợi hại nha! Hai lần trước quả thực nhìn không ra rằng cô lại có miệng lưỡi sắc bén như thế? Ở trước mặt Dung Tự luôn là vẻ mặt bạch liên hoa vô hại, tất cả đều là giả vờ đi?"

"Không có liên quan gì tới Dung Tự" Nghê Ca hít sâu một hơi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước "Tôi hôm nay vẽ vời lại đi tới đây một chuyến. Thuần túy là đến để nhục nhã chị"

Cô nói trắng ra như vậy, đừng nói mấy người lớp khác đang dựng lỗ tai lên nghe lén mà đến Phó Tình cũng đều kinh ngạc.

Là chán sống rồi sao?

"Nói thực ra, tôi hôm nay thực sự đặc biệt đặc biệt tức giận"

Ngay trước mặt giáo viên mà chép lại bài khóa, bàn tay viết chữ giờ cũng còn đang run.

Cô không cách nào tưởng tượng nếu quả thật bị hủy đi kết quả bài thi. Cô sẽ có bao nhiêu sụp đổ.

....Có thế sẽ ở ngay tại chỗ mà khóc rống nửa giờ.

"Nhưng mà lúc sau, giáo viên cho phép tôi trước đem bài thi làm xong. Chờ buổi thi kết thúc lại cùng cô ấy đi phòng giám sát" Nghê Ca hơi ngừng lại "Cho nên tôi cùng cô ấy không chỉ nhìn vào camera quan sát mà còn cẩn thận kiểm tra ba tờ giấy này"

Nghê Ca đứng trước mặt cô ta, không nhanh không chậm mà nói ra "Sau đó phát hiện ra, đây rõ ràng chỉ là bản sao chép lại. Nhưng có rất nhiều câu ngữ pháp viết đều sai. Chị sao chép bài khóa trong sách giáo khoa nhưng lỗi còn sai nhiều hơn tôi nhớ bài khóa viết ra"

Trong phòng học trầm mặc vài giây liền vang lên tiếng cười đè thấp.

Phó Tình quay qua trừng mắt nhìn bọn họ, rồi lại quay người đến:

"Cô có bệnh? Chạy đến trước mặt tôi chính là muốn khoe cái này?"

"Đúng vậy. Tôi chính là đến để khoe cái này" Nghê Ca không cần nghĩ ngợi "Chị là học ở khu quốc tế, tương lai chính là sẽ xuất ngoại để học tập phát triển. Thế nhưng đến bài khóa tiếng anh cũng chép không đúng. Chị không cảm thấy mất mặt sao?"

"Cô---"

"Hơn nựa vị đàn chị này" Nghê Ca ánh mắt trong trẻo không gợn sóng, thẳng tắp nhìn cô ta "Tôi không biết Dung Tự thích ai. Nhưng tôi đoán Dung Tự sẽ không thích người có chỉ số IQ thấp. Dựa vào loại thủ đoạn nhàm chán nham hiểm để trêu cợt người khác. Bình thường thì người bị chơi chết đều là chính mình"

Xung quanh im lặng ba giây.

Lớp học vang lên âm thanh hít khí lạnh rất nhỏ.

"Cô ngược lại là có thể nói a?" Phó Tình ôm tay đứng trầm mặc, sau đó cười lạnh một tiếng, một tay đẩy trên vai Nghê Ca "Đi chứ. Có bản lĩnh thì đổi sang nơi khác giải quyết vấn đề thôi. Em gái nhỏ?"

Nghê Ca bất ngờ không kịp đề phòng, người giống như tờ giấy bị đẩy một cái lập tức lảo đảo.

Lưng đụng một cái đánh lên bức tường. Cô âm thầm nhíu mày, lập tức tính toán chạy trốn.

Vừa xoay người đã bị Phó Tính túm lấy mái tóc dài.

Nghê Ca nhất thời bị đau "A..."

Giây tiếp theo, tóc cô liên tục bị kéo túm trở về.

Cửa phòng học người đến người đi nhưng không ai nhìn về bên này.

Nghê Ca quá đánh giá cao những người khác. Cho rằng ít nhất bọn học nhất định sẽ không đứng ở ngoài quan sát. Cho rằng Phó Tình không dám trắng trợn ở nơi này động thủ.

"Vừa rồi không phải nói có thể sao?" Thấy cô đau đến khuôn mặt đều nhăn lại, lực đạo trên tay Phó Tình không có chút nào giảm xuống, chậm rãi sát lại vào mặt cô "Suy nghĩ xem tao nên bắt đầu đánh chỗ nào? Bụng hay là mặt?"

Nghê Ca cắn răng, hai tay dùng sức giữ chặt tay cô ta, muốn mượn chút lực này kiềm chế động tác của đối phương.

Nhưng mà Phó Tính rút bàn tay ra rất dễ dàng, hướng tới mặt cô định đánh xuống ---

"Không chọn? Vậy liền khuôn mặt cũng rất tốt!"

Nghe tiếng gió mạnh tới gần, Nghê Ca theo bản năng nhắm mắt lại. Ánh đèn sáng trưng, cô bị một người mạnh mẽ kéo lại. Người theo quán tính bị kéo ra phía sau, "Phanh" một tiếng liền đụng vào một lồng ngực rắn chắc.

Cái tát kia có khả năng bị đánh đến sau đầu cô.

"...."

Nghê Ca còn choáng váng, bên tai liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Phó Tình "A---"

Cơ hồ là cùng một lúc, cô nhận ra được mùi hương chanh sạch sẽ quen thuộc.

Thanh đạm tinh khiết, quanh quẩn ở giữa hơi thở cùng với lồng ngực chàng trai phập phồng hô hấp dồn dập.

Nghê Ca cẩn thận ngừng thở.

Dung Tự một cái còn nắm chặt cổ tay kia của Phó Tình, giọng nói trầm thấp mang theo một chút thở dốc, ở trên đỉnh đầu cô vang lên:

"Lần sau nếu hẹn người đánh nhau ---"

Anh cố ý đem âm cuối kéo dài, lộ ra một chút ngữ khí du côn

"Nhớ kỹ gọi thêm tôi"

Dung Tự vốn cũng rất tức giận.

Anh gửi tin nhắn cho cô, cô không trả lời. Anh gọi điện thoại cho cô, phát hiện cô căn bản không mở máy.

Anh mang theo cái đuôi to chạy đến lớp mười tìm Mạnh Viện mới nghe được mọi chuyện. Vì thế anh bắt đầu sốt ruột.

Dựa theo hiểu biết của anh đối với Nghê Ca, cô nhất định sẽ đi tìm người để lý luận. Anh lo lắng kỳ thi của cô xảy ra vấn đề, lại sợ cô đánh không lại nữ sinh nhảy hiphop kia.

Vì thế anh nhanh chóng chạy tới.

"Kỳ lạ" Dung Tự cảm khái "Mỗi lần anh tìm em, đều vừa khéo gặp được em thiếu chút nữa bị người ta đánh"

"....."

Nghê Ca giọng nói rầu rĩ:

"Lần này rõ ràng không có quan hệ gì với em"

Cô ngồi ở trong phòng học, cái nồi này là từ trên trời rơi xuống.

Nếu như nhất định phải nói đến nguyên nhân, chuyện này còn phải trách ở trên đầu anh.

"Vì vậy em liền một người đi đến?" Dung Tự tức giận muốn giáo huấn cô một trận, ngẫm lại cảm thấy cô đã đủ đáng thương. Anh thở dài, vẫn là quên đi

"Cũng không tìm người khác giúp đỡ?"

"Bên cạnh có nhiều người như vậy...." Nhìn xem.

Nghê Ca cũng không nghĩ tới, tất cả bọn học đều chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Cô có chút uể oải

"Em ban đầu chỉ nghĩ mắng xong liền bỏ chạy"

Anh cười lạnh "Kết quả?"

"....Chân ngắn quá không chạy kịp"

Cô gái nhỏ đem đầu chôn ở trong khăn quàng cổ. Giọng nói rầu rĩ, đôi tai cừu nhỏ phờ phạc ỉu xìu rũ xuống.

Dung Tự đột nhiên có chút muốn cười.

"Vậy người này em mắng cũng đã mắng qua, giận dữ cũng đã xong. Kế tiếp định tính toán làm sao?"

"Trực tiếp giao cho trường xử lý" Tuy rằng Nghê Ca rất muốn, nhưng cô lại không thể thật sự đem đối phương kéo tới một ngõ nhỏ mà đánh một trận được "Làm cho bọn họ dán thông báo chứng minh sự trong sạch của em"

Dung Tự suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể.

Nhưng anh loáng thoáng cảm thấy lại có chút khó chịu.

Nguyên bản lúc trước về chuyện chiếc áo lông, anh liền tính toán muốn tìm Phó Tình nói chuyện cuộc đời một chút. Kết quả lại nghe được Nghê Ca cùng trong nhà cãi nhau bỏ đi, anh bị chuyện này cắt ngang lập tức quên sạch.

Hiện tại anh còn chưa đem chướng ngại vật dọn dẹp sạch sẽ thì lại có con tiểu quái vật chạy đến quấy phá.

"Anh trai" Nghê Ca đột nhiên mở miệng gọi.

"Hửm?"

Hai người sóng vai nhau hướng về phía nhà ăn đi tới, có người đẩy xe đưa bánh trôi cùng bánh bao đến dãy phòng học. Cô có chút tò mò:

"Anh đông chí thích ăn bánh bao hay là bánh trôi?"

"Anh không ăn gì cả" Ngữ khí của anh lười nhác "Anh bị tức đến no rồi"

"....."

Nghê Ca có dự cảm giống như là lông cừu nhỏ đột nhiên vụng trộm mà run lên.

"Nghê Ca"

"Vâng..."

"Anh tự nhận là bình thường anh đối với em cũng không kém, không thiếu ăn thiếu uống, mua đồ ăn vặt cho em, còn mua cho em con nai Giáng Sinh nhỏ"

"Em...."

"Em liền đối với anh như vậy"

"...."

Nghê Ca nghẹn đỏ cả khuôn mặt

"Thật xin lỗi. Em không thật sự....chán ghét anh hay cảm thấy anh phiền"

Dừng một chút, cô chủ động giải thích

"Em biết chuyện của Phó Tình với anh không có quan hệ gì. Nhưng em...em lúc đó không biết tại sao. Chính là rất tức giận"

Hoàn toàn không thể khống chế dừng lại được.

Lăn lộn tại chỗ chờ anh đến dỗ cô.

Nhưng mà....

Nghê Ca vụng trộm đem cằm ép xuống, hướng vào trong khăn quàng cổ lẩn trốn.

Anh chính là một con khủng long bạo chúa. Làm sao có thể hạ thấp tôn nghiêm xuống để dỗ cô.

Dung Tự ở trong lòng tính toán nghĩ cách, bất tri bất giác hai người đã đến tới cửa phòng ăn.

"Anh trai" Nghê Ca ngoan ngoãn hàm hồ hướng anh nói lời tạm biết "Em đi xuống dưới lầu lấy bánh bao cùng bánh trôi đã đặt trước đây. Anh không cần đi cùng em. Trở về kẻo muộn học. Chúng ta tối nay gặp lại"

Ai mẹ nó đặc biệt muốn đưa em đến nhà ăn ---

Dung Tự thiếu chút nữa thốt ra.

"Anh cũng muốn tới lấy bánh trôi đã đặt" Anh dùng lực áp chế câu nói kia xuống. Dẫn cô, hai người cùng một hướng đi "Vừa lúc chúng ta ở đây ăn xong rồi đi"

Hôm nay đông chí, rất nhiều quầy cũng bắt đầu bán bánh bao bánh trôi, đủ loại đủ kiểu, trắng trẻo mập mạp, đựng trong cái hộp nhỏ mà bán từng cái.

Nghê Ca tiến lên báo số điện thoại di động, cho người đầu bếp nhà ăn nhìn chính mình lúc trước đã đặt qua đơn hàng "Cháu là học sinh lớp mười ban một đã đặt qua bảy mươi chiếc bánh trôi cùng bảy mươi chiếc bánh bao"

Dung Tự đang muốn nói, đám bạn học các em ăn như vậy có phải là có chút nhiều hay không ---

Bên cạnh một giọng nữ ôn nhu đánh gãy anh:

"Dung Tự?"

Dung Tự nhìn thoáng qua, trả lời bằng giọng mũi:

"Ừm"

Nghê Ca theo tiếng nói nhìn qua, vừa nhìn liền nhận ra cô gái kia.

Cô gái này chính là buổi chiều trước khi thi tiếng anh một ngày. Cô ngồi trước cửa sổ nhìn thấy Dung Tự cùng cô gái kia lôi kéo nhau không rõ mà chuyển sách.

"Cậu muốn đem cái này đưa đến phòng học à, là phát cho mọi người sao?" Cô gái chuyển sách nhìn đống bánh trôi trước mắt cười hỏi "Có cần mình giúp hay không?"

"Không làm phiền" Dung Tự khóe miệng khẽ nhúc nhích "Cái đồ chơi này so với sách nặng hơn. Cậu hôm trước còn không mang nổi sách, chẳng lẽ hôm nay lại có thể chuyển cái này?"

Cô gái kia có chút phẫn nộ, nói thêm vài câu rồi xoay người đi.

Cùng lúc đó, chú đầu bếp giúp Nghê Ca đựng bánh bao cùng bánh trôi. Sợ cô mang không nổi còn mượn cho cô thêm một chiếc xe đẩy để cô có thể mang được.

Nghê Ca vui vẻ đem đồ ăn đặt ở trên chiếc xe đẩy, nhỏ giọng nói:

"Kỳ thực em cảm thấy anh không cần thiết phải hung dữ với cô ấy....Bởi vì em cũng mang không nổi"

Loại lời nói này quá làm cho người ta khó chịu. Dung Tự vẻ mặt không hiểu, lông mày hơi tụ lại

"Em mang không nổi không phải rất bình thường?"

"....."

"Em không mang nổi anh có thể giúp em mang đi, cô ấy thì làm gì? Đi hai bước liền cánh tay cẳng chân chỗ nào cũng đều đau" Dung Tự cười lạnh "Anh càng hi vọng cái loại người này không cần tham gia vào mấy cái hoạt động loại này"

Nghê Ca ngón tay hơi ngừng, bên tai đột nhiên đỏ.

Anh phảng phất....chạm vào tai cô?

"Cảm ơn anh" Nghê Ca suy tư nửa ngày, cảm thấy chính mình không nên đối với Dung Tự có cái loại suy nghĩ muốn vượt qua mối quan hệ anh trai em gái giữa hai người, có chút áy náy, đem phần bánh trôi của cô cầm lấy đưa cho anh

"Mời anh ăn bánh trôi"

Dung Tự bước chân dừng lại.

Anh ôm một hộp đựng bánh trôi, Nghê Ca đẩy chiếc xe đẩy ở bên người anh. Hai người cách nhau thật sự gần. Anh thậm chí có thể thấy rõ được sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt cô.

Cơ hồ là giống như phản xạ có điều kiện. Trong lòng Dung Tự sinh ra một loạt ý niệm điên cuồng ---

Mau cắn cô ấy một miếng.

Cắn cô ấy.

Cô nhất định so với bánh trôi còn ngọt hơn.

Nghĩ như vậy, anh chậm rãi cúi đầu, để sát vào mặt cô...Lại để sát vào một chút. Cho đến khi đối phương trừng mắt thật lớn, không biết anh muốn làm cái gì. Khóe miệng anh động đậy, thấp giọng nói:

"Em đút cho anh ăn một cái?"

Nghê Ca còn chưa kịp phản ứng lại.

Giọng nói của chàng trai dừng lại ở bên tai, hơi khàn lại mang theo một chút khí nóng "Bằng không anh đút cho em ăn một cái?"

Truyện Chữ Hay