Editor: Byredo
- --ĐỌC FULL TẠI
Màn đêm mênh mang, trăng sao lấp lánh, Tri Miên bước ra khỏi nhà hàng, những người khác đã đợi sẵn ở cửa.
"Chúng ta đi thôi."
Ngũ Y Thu nhìn thấy Tri Miên, ôm lấy tay cô.
Nhà hàng của họ chỉ cách Quảng trường Vạn Đạt gần đó mười phút đi bộ, đúng lúc ăn cơm xong, mọi người cũng muốn tiêu thực, chậm rãi đi dạo.
Đồng Nhiễm và bạn trai anh anh em em, ba chàng trai đi trước không biết đang nói chuyện gì, Tri Miên, Ngũ Y Thu và Ôn Hinh đi sau cùng.
Ngũ Y Thu ngập ngừng hỏi hai người: "Hai người thế nào? Có thích ai không?"
Tri Miên bất đắc dĩ. "Không."
Ngũ Y Thu thở dài ngao ngán. "Tớ cảm thấy Bối Kinh Vĩ không tệ lắm, cao lớn, mạnh mẽ, thích thể thao, thuộc kiểu sáng như ánh mặt trời. Tiểu Cửu, không phải anh ấy rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ lâu nay của cậu sao? Bạn trai cũ của cậu cũng thuộc kiểu người như thế này mà?"
- --ĐỌC FULL TẠI
"..."
Trong đầu cô bất giác so sánh ngoại hình của Đoạn Chước và Bối Kinh Vĩ.
Không thể không thừa nhận rằng, vẫn có một số điểm khác biệt.
Đường nét khuôn mặt Đoạn Chước phải nói là tinh xảo, không chê vào đâu được, đặc biệt là hàng lông mày đen nhánh và sống mũi cao thẳng, tỷ lệ hoàn hảo như nam chính trong truyện tranh.
Nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, thì cô thật sự không có cảm giác rung động đối với ba chàng trai này.
Ngũ Y Thu mỉm cười, huých vào vai cô: "Tiểu Cửu, cậu nói xem, rốt cuộc thì bạn trai cũ của cậu là người như thế nào vậy? Tớ muốn gặp lắm đó. Trường chúng ta có nhiều người theo đuổi cậu như vậy, chẳng lẽ ai cũng kém anh ta sao?"
"..." Tri Miên muốn nói, vừa nói bạn trai cũ của cô cũng là nói muốn gặp họ.
Tri Miên nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Đoạn Chước, không khỏi hơi cong khóe môi.
Đó là biểu hiện lúc anh ghen sao?
Cô hiếm khi thấy, nên bây giờ vẫn cảm thấy rất mới lạ.
Ngũ Y Thu từ bỏ Tri Miên, quay sang hỏi Ôn Hinh. "Thế nào? Cậu có thích người nào không?"
Ôn Hinh lắc đầu. "Không có kiểu người tớ thích."
"... Tớ thấy Tuân Dao kia cũng không tồi đâu?"
Ôn Hinh vội vàng lắc đầu. "Tớ không thể chịu đựng được tính cách của anh ấy, mở miệng là nói đạo lý, sống quá triết lý. Tớ cảm thấy, mỗi khi nói chuyện với anh ấy, thì cảm giác cứ như đang học Ngữ văn vậy, thật là khủng khiếp."
Cả hai cùng cười.
Tuân Dao, nghe tên có vẻ giống một cao nhân lui về ở ẩn nơi rừng nói, cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, điềm đạm, từng trải.
Tại bàn ăn, họ có nói là Tuân Dao chưa bao giờ yêu, về mặt tình yêu thì chỉ là một tên đầu gỗ.
Tuy nhiên, chắc là trong đầu anh ấy không tính đến chuyện yêu đương, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc uống trà.
Cả nhóm chậm rãi đi bộ đến Quảng trường Vạn Đạt.
Bối Kinh Vĩ đã đặt vé trước, là phim ngôn tình chiếu một tuần, rating trên trung bình.
Sau khi mua bỏng ngô và đồ uống, thì cũng đã gần đến giờ, họ làm thủ tục kiểm phiếu, bước vào phòng chiếu.
Tri Miên ngồi xuống, bên trái là Ngũ Y Thu, và Tuân Dao tình cờ ở bên phải.
Bối Kinh Vĩ ở bên cạnh Tuân Dao, đụng nhẹ cánh tay anh ấy, hất hất cằm về phía Tri Miên, ám chỉ anh ấy nên bắt chuyện với người ta, nhưng Tuân Dao lại ngây người nhìn anh ấy vài giây: "Cằm của cậu bị sao vậy?"
"..."
"Nói chuyện với người ta đi chứ."
Tuân Dao: "Nói cái gì?"
"..." Bối Kinh Vĩ hoàn toàn cạn lời.
Bên kia, Tri Miên đang cúi đầu lướt điện thoại, thì một tin nhắn được gửi đến: [Xem phim gì đấy?]
Tin nhắn từ Đoạn Chước.Đêm nay người này vẫn chưa chịu buông tha sao?
Cô gửi tên phim, một lúc sau, Đoạn Chước mới hỏi: [Mọi người đi xem phim tình yêu à?]
Tri Miên: [Không phải tôi đặt, hơn nữa, chúng tôi còn đi đông như vậy nữa.]
Đoạn Chước nói: [Ồ, em xem đi.]
Tri Miên gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu không vui của anh, mỉm cười, cất điện thoại vào túi xách.
Sau khi bộ phim bắt đầu, Tri Miên đã xem rất nghiêm túc, sau đó định lấy đồ uống đặt bên cạnh ghế ngồi, nhưng cốc nước vô tình trượt khỏi tay, rơi xuống đất.
Tuân Dao bên cạnh cúi xuống giúp cô nhặt lên, Tri Miên khẽ cong môi: "Cảm ơn."
Tuân Dao tùy ý quay đầu nhìn Tri Miên, khuôn mặt xinh đẹp của Tri Miên được màn hình chiếu sáng, anh ấy nhanh chóng thu hồi ánh mắt. "Không có gì."
...
Phim kéo dài 1 tiếng rưỡi mới kết thúc, người xem lần lượt ra về, trong lòng Tri Miên vẫn còn vương vấn về cái kết chia ly bi thảm cuối cùng của nam nữ chính trong phim, mắt hơi rưng rưng.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Đồng Nhiễm vừa cười vừa mắng: "Sao vậy chứ, sao lại đặt vé xem bi kịch vậy hả?"
“Đậu xanh, lúc đến đoạn kết tớ còn suýt khóc cơ, Bối Kinh Vĩ, cậu chọn phim kiểu gì thế hả?” Thiều Thái Nhiên hỏi.
"Tớ không xem qua trailer, chỉ tùy tiện đặt một bộ, còn tưởng là bộ phim tình yêu ngọt ngào nữa cơ." Đi giao lưu mà xem cái này, có vẻ rất không hợp.
Tám người cười nói, đi tới cửa rạp chiếu, giọng nói của Tuân Dao bên cạnh vang lên Tri Miên: "Em thấy có hay không?"
Tri Miên gật đầu. "Đoạn đầu có chút nhàm chán, nhưng kết thúc cũng khá tốt, nhưng cuối cùng hai người vẫn phải chia tay, quá đau khổ."
"Đây là dạng phim thực tế. Ngoài đời, rất khó để có thể ở bên mối tình đầu lâu dài, nhưng dù chia tay, thì sau này mỗi người cũng sẽ gặp được người thích hợp với mình thôi."
Tri Miên gật đầu.
Bộ phim về mối tình đầu này, khiến cô có chút xúc động.
Tuân Dao nhìn tất cả phản ứng của cô, cuối cùng thấp giọng an ủi: "Chỉ là một bộ phim mà thôi, đừng quá nhập tâm."
"Ừm…"
Cuối cùng, mấy người đi ra khỏi Quảng trường Vạn Đạt, điện thoại của Tri Miên vang lên, cô cúi đầu nhìn cái tên hiển thị trên đó, hơi sững sờ, sau đó đi sang một bên, nhấc máy: "Alo?"
"Nhìn lề đường trước mặt em đi."
Tri Miên sửng sốt một chút, nhìn sang, thấy một chiếc Hummer đang đậu ở ven đường. "Anh làm gì..."
"Anh đưa em về, đã hơn 9 giờ rồi." Anh cười lạnh một tiếng. "Chẳng lẽ mọi người vẫn còn kế hoạch đi chơi nữa sao?"
"..." Tri Miên cúp điện thoại, Đồng Nhiễm hỏi cô: "Tiểu Cửu, đêm nay cậu có về trường học không?"
"Đêm nay tớ sẽ không về đâu."
Ngày mai cô muốn ở nhà vẽ bản thảo.
"Được, vậy bọn tớ trở về đây, bye bye."
Mọi người chào tạm biệt cô và ra về.
Tri Miên do dự, cuối cùng đi về phía xe Hummer, vừa bước tới xe liền nhìn thấy Đoạn Chước đang ngồi trên ghế lái, tay đặt trên khung cửa sổ, hút thuốc, sau đó mở cửa xe ra.
Sau khi lên xe, cô thắt dây an toàn, bên cạnh truyền đến giọng nam ủ dột: "Phim hay không?"
Tri Miên cười với anh. "Rất hay."
Đoạn Chước cười nhạt một tiếng, cau mày, liếm răng hàm sau. "Anh đã thấy, tổng cộng có bốn chàng trai đi chung với em tối nay."
"?"
"Bốn anh chàng, thích kiểu nào có kiểu đó, mặc cho em chọn lựa?"
"... Bọn họ tốt, nhưng không phải tốt nhất, đúng không?"
Đoạn Chước bực mình, phía sau xe vang lên tiếng còi, anh dập tắt điếu thuốc, đành phải khởi động xe.
Xe chạy trên đường, cả hai không nói lời nào, hồi lâu sau, người đàn ông mới giả vờ thản nhiên nói: "Có chàng trai nào mà em khá thích không?"
Tri Miên ngẩng đầu lên, mắt chuyển từ điện thoại sang anh.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe chiếu vào gương mặt tuấn tú nửa sáng nửa tối của anh, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, khóe môi banh thẳng, khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Tri Miên không nhịn được cười, trêu chọc anh: "Đoạn Chước, anh đang ghen sao?"
Người đàn ông cười nhạt một tiếng: "Hôm nay anh lái xe đến đón đưa em tham gia cuộc xem mắt tập thể, em nghĩ anh có ghen không?"
Anh ghen đến mức hận không thể kéo cô ra khỏi hiện trường xem mắt ngay lập tức, nhưng lại không làm gì được.
Anh ước gì mình có thể lên giọng tuyên thệ chủ quyền với người khác, nói rằng cô là bạn gái của anh.
Nghe thấy anh thừa nhận, trái tim cô khẽ rung động, lẩm bẩm:
"Tôi chỉ đi ăn cơm thôi, còn lại đều là do anh tự suy đoán hết."
Vẻ mặt Đoạn Chước sáng sủa hơn một chút, giọng điệu vẫn hơi chua chua: "Em không có ý gì với bọn họ, không có nghĩa là bọn họ không có ý gì với em."
Tri Miên thầm mắng anh là bình dấm chua trong lòng.
Nhưng trong lúc vô tình, khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Xe chạy đến đại lộ Giang Tân, Tri Miên thản nhiên nói: "Muốn nghe nhạc."
Đoạn Chước nghe vậy, liền bật radio lên, trong xe đang phát nhạc êm dịu, Tri Miên mở một nửa cửa sổ ra, gió ùa vào, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên thấy một quán diều ở bên đường, trong đó có bán đủ các loại diều phát sáng.
Khi còn nhỏ, cô thích nhất là chơi thả diều, cha mẹ cũng thường đưa cô đi thả diều.
Ánh mắt của cô dán chặt ở đó, cho đến khi xe chạy qua, cô quay lại nhìn một lần nữa, nhưng không nói gì.
Khi lớn lên, lâu rồi cô chưa chơi lại.
Chiếc Hummer phóng về phía trước, đến giao lộ thì đột ngột quay đầu lại.
Tri Miên còn đang nghi ngờ, thì thấy chiếc xe rẽ vào một đường khác, rồi dừng lại ở quán bán diều bên lề đường.
"Sao anh lại dừng ở đây..."
Đoạn Chước thấp giọng hỏi: "Không phải em muốn mua diều sao?"
Cô sững người. "Sao anh biết?"
Anh bật cười. "Vừa rồi nhìn thấy mấy con diều này, mắt em gần như dán chặt vào rồi."
"..."
Đoạn Chước xuống xe, Tri Miên không còn cách nào khác là đi xuống, hai người đi đến chỗ bán diều. Đến nơi, Đoạn Chước bảo cô chọn một cái, Tri Miên nhìn xung quanh, rất nhiều con diều hợp gu cô, không biết nên chọn cái nào, rất giống khi còn nhỏ nhìn thấy rất nhiều món đồ chơi yêu thích vậy.
Đang chọn, thì gáy cô bị tóm nhẹ lại, Đoạn Chước chỉ vào cái trong tay ông chủ. "Diều kia được không."
Nhìn qua, là một con diều hình bướm dạ quang đầy màu sắc, là con diều lớn nhất và đẹp nhất trong tất cả.
"Được, lấy nó đi."
Đoạn Chước lấy điện thoại ra: "Ông chủ, gía bao nhiêu?"
Ông chủ báo giá, Đoạn Chước mở WeChat để quét.
Một cô gái trạc tuổi Tri Miên đang chọn diều bên cạnh, một anh chàng bước tới, nắm lấy tay cô ấy: "Đi thôi."
Cô gái: "Em cũng muốn. Anh nhìn đi, bạn trai người ta đã mua rồi, sao anh lại keo kiệt thế chứ?"
Chàng trai: "Em trẻ con vừa thôi, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn đòi thả diều..."
Cô gái bị kéo đi, Tri Miên đứng trước quầy hàng, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Hai giây sau, giọng nói mang chút ý cười của Đoạn Chước truyền từ đỉnh đầu xuống: "Đúng là rất trẻ con."
Tri Miên trừng mắt nhìn anh, sau đó thấy ông chủ bán diều nhìn hai người họ cười cười, như thể đang cười đôi bạn trẻ đang vẽ vãn đánh yêu, làm mặt Tri Miên càng nóng hơn.
Sau khi ông chủ đưa diều cho bọn họ, Đoạn Chước nói: "Đi thôi, đến nơi ít người chút rồi thả."
Tri Miên nhìn lên, quả thật là có rất nhiều diều đang được thả trên bầu trời.
Đoạn Chước lái xe đưa cô đến Nam Giang Tân, nơi này có ít người hơn, lại còn có một bờ cát nữa.
Hai người xuống xe, cầm diều đi về phía sông, Đoạn Chước hỏi cô: "Em thả hay anh thả?"
Cô nhận lấy. "Tôi muốn thử trước."
Đoạn Chước căn hướng gió, sau đó Tri Miên giữ dây, kéo con diều theo chiều gió, bắt đầu chạy.
Tuy nhiên, con diều bướm rất lớn, cô lại chạy tương đối chậm, cảm thấy kiệt sức, hai ba lần đều không thành công, Đoạn Chước cười nhạo không thương tiếc. "Em đang thả diều kiểu đấy à."
Cô khó chịu. "... Anh thả diều."
“Đưa cho anh.” Anh cầm lấy, nghịch một lát, rồi bắt đầu chạy. Con diều thực sự thuận lợi bay lên khỏi mặt đất, càng lúc càng cao, cuối cùng vươn lên không trung. Con diều bướm đầy màu sắc rực sáng trên bầu trời đêm, đẹp một cách lạ thường.
Hai mắt cô sáng lên, chạy đến bên cạnh anh, Đoạn Chước hỏi: "Có muốn cầm lấy?"
"Có."
Cô cầm lấy sợi dây, Đoạn Chước đứng sang một bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nghiêm túc dạy bảo: "Đừng thả dây quá nhanh..."
Lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp, khi chạm vào những ngón tay mát lạnh của cô, lại lan tỏa như một tia lửa, mang đến cảm giác tê dại.
Tầm nhìn xung quanh tương đối mờ mịt, khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện trong màn đêm đen kịt, không nhìn rõ vẻ mặt cụ thể, chỉ có giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng, kèm theo tiếng sóng vỗ trên mặt sông, rơi vào tai cô, rồi chạm nhẹ vào trái tim cô.
Có lẽ là màn đêm mờ ảo đã khiến mọi thứ trở nên ái muội.
Cô nhớ rõ, trong khoảng thời gian trước khi chia tay, anh rất bận rộn, hiếm khi dành thời gian cho cô, và họ cũng hiếm khi được ở bên nhau như thế này.
Nhưng bây giờ, anh lại sẵn sàng cùng cô làm những việc trẻ con như vậy.
Niềm vui đơn giản và thuần túy.
Cuối cùng anh cũng buông tay, Tri Miên đã có thể điều khiển con diều bay ổn định trên không trung, cô cong môi cười, cảm thấy đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đêm nay.
Hai người thả diều, đi dạo dọc bờ sông, Tri Miên kể cho anh nghe về những kỷ niệm thả diều với cha mẹ khi còn nhỏ, Đoạn Chước nghe xong, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tri Miên, sau này em có thể kể nhiều về những chuyện còn nhỏ của em với anh hơn."
"Hả? Vì sao chứ?"
Anh quay lại nhìn cô. "Mỗi lần nói về ba mẹ, em đều rất vui, hơn nữa, anh cũng sẵn lòng lắng nghe."
Có liên quan đến cô, dù là tốt hay xấu, thì anh đều muốn biết.
Tri Miên choáng váng, hóa ra là anh muốn biết về ba mẹ cô.
Cuối cùng, cô lặng lẽ cong môi: "Được."
Cả hai đi đến cuối bãi cát, định quay lại thì thấy một cặp đôi trẻ tuổi đang đứng bên cạnh con đập ở cuối bãi, ôm hôn ngọt ngào.
Tri Miên nhìn thấy, lập tức quay đầu lại, người đàn ông bên cạnh cũng nhìn thấy.
Trong lòng chua xót như ăn chanh.
Tri Miên trở về, liền nghe thấy Đoạn Chước thấp giọng ám chỉ. "Anh cũng muốn."
Tri Miên hơi buồn cười cười: "Hay là anh gia nhập với họ đi?"
Đoạn Chước: "..."
Một lúc lâu sau, anh lại nhàn nhạt nói: "Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ được thôi."
Mặt Tri Miên đỏ bừng.
Tại sao người này vẫn tự luyến như vậy chứ? Như thể anh chắc chắn sẽ theo đuổi được cô vậy.
Cả hai đi một vòng.
Tay Tri Miên mỏi nhừ, nên đưa con diều cho anh.
Chậm rãi bước đi, Tri Miên xem giờ trên điện thoại, đã gần 11 giờ.
Đã muộn vậy rồi sao...
Cô ngáp một cái.
Đoạn Chước thu dây xong, cuối cùng con diều cũng trở về trong tay anh, Tri Miên nói: "Vậy chúng ta trở về đi."
Hai người đi đến lề đường, đến gần xe thì anh mở cửa cho cô lên.
Đoạn Chước ngồi vào ghế lái, Tri Miên che miệng ngáp một cái, hai mắt ươn ướt, nhẹ giọng lầm bầm. "Lái xe trở về chung cư của tôi mất bao lâu vậy?"
Cô buồn ngủ quá.
"Nơi này cách chung cư em khá xa, nhưng mà..." Anh đổi giọng, giọng điệu nhanh không chậm. "Lại cách Tinh Tiêu Châu rất gần, chỉ mất mười phút thôi."
Tri Miên:?