Editor: Byredo
- --ĐỌC FULL TẠI
Đoạn Chước rời đi cùng Tri Miên, ba người bọn họ vẫn ở lại chỗ cũ, nhớ lại thái độ thân mật của người đàn ông đối với Tri Miên, cả ba đều sững sờ.
"Tình hình này là thế nào? Đoạn Chước cùng bạn gái cũ...?!"
"Hai người bọn họ sao có thể... Không phải nói Đoạn Chước đang theo đuổi một cô gái sao?"
"Không phải Đoạn Chước đã đá cô ta, cắt đứt liên lạc rồi sao?"
Cả ba nhìn nhau, há hốc miệng kinh ngạc.
Bên kia, Tri Miên bước xuống lầu, trên người vẫn khoác áo khoác của Đoạn Chước, nghĩ đến tiếp theo sẽ phải gặp rất nhiều người, trong đầu lại hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Đoạn Chước quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của cô, khóe môi nhếch lên: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì…"
- --ĐỌC FULL TẠI
Tri Miên nghĩ lại, cũng không có gì mà phải xấu hổ cả.
Bước xuống lầu một, đã có rất nhiều bạn bè đã đến, đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, khi nhìn thấy Đoạn Chước và cô gái bên cạnh, những người biết chuyện liền ồn ào nhốn nháo.
"Anh Chước..."
"Lạ lắm, lạ lắm à nha..."
Lúc này, ba người phụ nữ ở trên lầu đi theo sau, nghe thấy âm thanh nhốn nháo, đều im lặng nhìn hai người ở cuối cầu thang.
Tri Miên bị mấy lời này làm cho có chút ngượng ngùng, Đoạn Chước đút hai tay vào túi quần, khóe môi cong lên lười biếng: "Ồn ào cái gì? Đã theo đuổi được người ta đâu."
"Ù uây..."
"Anh Chước mà cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha."
Tiếng la ó và tiếng cười ầm lớn dần.
Khi ba người phụ nữ nghe được mấy lời của Đoạn Chước, đều sững sờ —
Vậy những gì họ vừa nãy, cô gái mà Đoạn Chước theo đuổi gần đây, lại chính là bạn gái cũ của anh?!
Mặt ba người tái xanh.
"Em gái, em đừng để Đoạn Chước theo đuổi được quá sớm, kiểm tra cậu ấy lâu vào! Cứ để cậu ấy phải theo đuổi 3 - 5 năm rồi anhg tính tiếp."
"Ha ha ha ha ha 3 - 5 năm, Đoạn Chước không theo đuổi được người ta, tức giận đến mức đi tu luôn..."
Đoạn Chước nheo mắt, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tri Miên cứ nghĩ Đoạn Chước sẽ che giấu sự thật, nhưng cũng không ngờ anh lại nói là anh đang theo đuổi cô trước mặt nhiều người như vậy, lại còn không hề xấu hổ chút nào...
Đoạn Chước sợ cô gái nhỏ sẽ không thoải mái, vì vậy, anh nắm lấy canhy cô: "Đi thôi, mặc kệ bọn họ đi."
Đoạn Chước rời đi cùng Tri Miên.
Một chàng trai không biết chuyện hỏi: "Này, đó không phải là bạn gái cũ của Đoạn Chước sao?"
Mọi người phá lên cười. "Người anh em này, cung phản xạ của cậu vừa đi một vòng Trái Đất rồi về đây đấy à?"
Chàng trai: "Tôi có biết gì đâu, vừa mới phản ứng lại... Không phải bọn họ chia tay lâu rồi sao? Còn là do Đoạn Chước đề nghị chia tay nữa mà"
"Đúng vậy, rốt cuộc thì ai là người đề nghị chia tay?"
"Hỏi Gia Cát ấy, nhất định là cậu ấy sẽ biết."
Gia Cát Vũ đi tới, nghe được câu hỏi này thì vui vẻ nói: "Ai bảo Đoạn Chước đề nghị chia tay? Rõ ràng cậu ta mới là người bị đá thì có?!""Bị đá sao?!"
"Nếu không, thì sao bây giờ cậu ta lại cứ đi theo sau cô bé để đòi quay lại chứ?"
Những người không hiểu rõ chuyện ồ lên.
Ai có thể ngờ là một người kiêu ngạo bất cần như Đoạn Chước lại bị đá chứ!
Mọi người thở dài: "Ban đầu bọn tớ còn tưởng là anh Chước không nghiêm túc lắm đâu..."
"Anh Chước và bạn gái đã ở bên nhau được 4 năm rồi đó, ok? Bạn gái anh còn siêu tốt nữa."
"Cũng không đến mức làm anh Chước thương nhớ như vậy chứ?"
"Nhìn qua thì tưởng Đoạn Chước mê chơi, nhưng cậu xem, bên ngoài cậu ấy, ngoại trừ em gái kia, đã bao giờ có người khác chưa?"
"Thảo nào, năm trước, khi tớ nói là muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, cậu ấy lại muốn đánh tớ."
"Mẹ nó, hóa ra anh Chước lại là hình tượng nam chính thâm tình à?!"
Căn phòng sôi động hẳn lên, Tri Miên bị Đoạn Chước đưa tới một gian phòng không có người, vừa đi vào đã thấy một phòng trò chơi, Tri Miên lướt qua, đi thẳng tới bàn bóng đá.
Bàn bóng đá là một sân bóng mô phỏng nơi thi đấu bóng đá, các “cầu thủ” trên “sân” được điều khiển bằng cần điều khiển để đá bóng.
Tri Miên xoay cần điều khiển, Đoạn Chước nhìn. "Có muốn chơi không?"
Tri Miên rất mê chơi trò này.
"Có chứ."
Người đàn ông chống khuỷu tay lên thành bàn, cúi người nhìn cô: "Vậy thi đấu được không?"
"Được."
Anh cong môi cười. "Phải giao kèo hình phạt khi thua cuộc trước đã."
"Hình phạt gì?"
"Bên thua phải đồng ý một điều kiện với bên thắng."
Cô phát giác có gì đó không ổn, Đoạn Chước nhướng mày nhìn cô: "Sao? Không dám à?"
Tri Miên vẫn ngẩng mặt lên, không hề thua về khí thế: "Thì chơi."
Anh mỉm cười. "Được rồi, đơn giản thôi, ai ghi được năm bàn thắng trước thì thắng."
Trò chơi bắt đầu.
Tri Miên tập trung xoay cần điều khiển, phát động cuộc tấn công, nhân lúc anh không chú ý, đá một quả vào khung thành của anh.
Cô cong môi, vui vẻ đến mức suýt chút nữa đã hét lên, Đoạn Chước đã kịp thời thu hết nụ cười rạng rỡ của cô vào mắt, lặng lẽ cười, khen: "Em chơi tốt hơn anh nhiều."
Trong nhà Lương Chi Ý có cái này, mỗi lần đến đó cô đều phải chơi vài ván, tuy rằng đã lâu không chơi nhưng vẫn còn chút kỹ thuật.
Sau đó, Tri Miên ghi ba bàn liên tiếp.
Trên mặt cô hiện lên một nụ cười đắc thắng, Đoạn Chước thấy vậy, nhàn nhạt nói: "Em còn thiếu một bàn thắng nữa, còn chưa phân thắng bại đâu."
Đáy lòng Tri Miên tự đắc, chỉ còn thiếu một bàn nữa, chẳng lẽ anh còn có thể lật ngược trận đấu sao?
Ai ngờ, cái miệng quạ đen của cô lại ứng nghiệm.
Tiếp theo, Đoạn Chước như một người khác, hai bên hoán đổi công kích và phòng ngự, anh dễ dàng ghi được bốn bàn thắng.
Tri Miên sửng sốt, ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười lười biếng trên môi của người đàn ông, bộ dạng thèm đòn. "Anh mới vừa tìm được cảm giác thôi."
"..."
Lần phát bóng cuối cùng, Tri Miên suýt chút nữa đã có thể ghi bàn, nhưng lại bị Đoạn Chước chặn lại, cuối cùng, anh đã tận dụng sơ hở ở hàng phòng thủ của cô mà sút bóng vào khung thành cô một cách nhanh chóng và chính xác.
“Anh thắng.” Anh nhẹ nhàng nói.
"..."
Đoạn Chước nhìn cô, cười nhẹ: "Sao, tức giận vậy à?"
“Lúc đầu anh cố ý nhả cho tôi ghi 4 bàn thắng à?” Bằng không, sao lúc đầu trận cô có thể chơi thoải mái như vậy được?
“Chỉ là anh tiến vào trạng thái tương đối chậm thôi.” Anh nghĩ tới cái gì đó, thở dài, nhướng mày. "Người nào đó thất bại mà không muốn làm theo giao kèo sao?”
Tri Miên nhớ tới giao kèo ban đầu. "… Anh có điều kiện gì?” Nếu quá đáng thì cứ mơ đi.
Người đàn ông cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Cứ để tạm đấy đã, khi nào anh nghĩ xong thì nói sau."
"..."
Đúng lúc này, Tư Mã Thành bước vào. "Hai người ở đây à, đi ăn cơm thôi."
"Ừm."
Tư Mã Thành đi tới chỗ hai người bọn họ, nhìn bàn bóng đá, huých vào cánh tay Đoạn Chước: "Đêm nay cậu chỉ huy mọi người lập đội chơi trò này nha, đội trưởng Đoạn?"
Tri Miên bên cạnh nghe vậy, nói. "Đội trưởng Đoạn gì vậy?"
"Em không biết à, Tiểu Đoạn mà chơi trò này, thì out trình mọi người luôn. Lúc đó cậu ấy là đội trưởng đội bóng đá trên bàn của trường, còn từng dẫn trường tham gia cuộc thi cấp tỉnh rồi giành chức vô địch đấy." Bóng đá trên bàn không chỉ đơn giản là trò chơi giải trí, mà cũng có cuộc thi chuyên môn riêng.
Tri Miên: "..."
Quả nhiên là lúc đầu người này cố ý nhả cô mà!
Đoạn Chước ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tư Mã Thành, Tư Mã Thành không hiểu mô tê gì: "Sao vậy?"
Tri Miên không thèm nhìn Đoạn Chước. "Anh Tư Mã, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Đi thôi."
Tri Miên không thèm liếc Đoạn Chước một cái, Đoạn Chước đi cuối cùng, nhìn bóng lưng cô gái nhỏ, bất lực cười.
—----
Mọi người hát mừng sinh nhật Gia Cát Vũ, cắt bánh sinh nhật, sau khi ăn xong, lại lăn lê bò toài mà hát karaoke, Đoạn Chước định ngồi cùng cô gái nhỏ, nhưng đúng lúc Khổng Tư tới tìm Tri Miên tám chuyện, nên Đoạn Chước đành phải đi tìm những người khác chơi.
Khổng Tư và Tri Miên bước ra khỏi biệt thự, đi về phía bờ sông.
Khổng Tư nói về chuyện tình cảm, nói rằng trong mấy năm tới, cô ấy có thể sẽ tính đến chuyện kết hôn, nhưng cô ấy vẫn không biết Gia Cát Vũ nghĩ như thế nào. "Anh ấy chưa bao giờ đề cập với chị, nên chị không biết anh ấy nghĩ gì."
"Chị đã thử hỏi chưa?"
Khổng Tư lắc đầu. "Không dám hỏi, sợ là một đáp án không tốt."
Rốt cuộc thì Gia Cát Vũ là lãng tử tình trường, đã quen rất nhiều bạn gái, nhưng Khổng Tư là người ở bên anh ấy lâu nhất.
"Thật ra, em có thể thấy được, là anh Gia Cát rất thích chị. Nhỡ đâu anh ấy đang lên kế hoạch thì sao?"
“Chuyện tình cảm khó nói lắm, có lẽ anh ấy sẽ không kết hôn, chị cũng không biết nữa.” Khổng Tư thở dài, đổi chủ đề. "Nhưng chị có thể thấy thái độ của Đoạn Chước đối với em bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy thực sự thích em đấy."
Tri Miên mím môi, Khổng Tư nói: "Chị nghe Gia Cát Vũ nói là một năm qua, Đoạn Chước sông không hề tốt chút nào."
Tri Miên choáng váng.
“Sau khi hai người chính thức chia tay, anh ấy suy sụp một thời gian dài, giống như rơi vào vực thẳm vậy." Khổng Tư nói. "Bây giờ, chị lại cảm thấy, người như Đoạn Chước sẽ không thể hiện tình cảm sâu sắc trên mặt, luôn luôn cà lơ phất phơ, làm người ta không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì, có cảm giác như anh ấy không để ý đến bất kỳ thứ gì, nhưng anh ấy chắc chắn không phải là loại người như vậy.”
Tri Miên nghe vậy, trong lòng lập tức ngổn ngang trăm mối.
Hai người đi đến ven sông, rồi đi một vòng, chưa đi mấy bước thì đã nhìn thấy một bóng người đi về phía họ.
Đúng là Đoạn Chước.
Tri Miên nhìn anh đi thẳng đến bên cạnh mình, Khổng Tư cười cười, thức thời nói: "Chị đi trước đây."
Khổng Tư lập tức chuồn đi.
Sắc đêm mênh mông, mặt sông lấp lánh những gọn sóng lăn tăn, gió sông thổi phơ phất.
Sắc mặt Tri Miên đầy vẻ nghi ngờ: "Không phải anh đang chơi với họ sao? Sao lại ra đây?"
Đoạn Chước đút hai tay vào túi quần: "Chơi game không vui."
Ở bên cô mới vui cơ.
Tri Miên không nhiều lời. "Chúng ta trở về đi."
Hai người đi về, Tri Miên cảm thấy giày cao gót hôm nay cô đi hơi khó chịu, lúc này đau không chịu nổi, cô đi chậm lại một chút, Đoạn Chước chú ý cô bước đi không được tự nhiên, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là giày hơi khó chịu một chút."
Nghe vậy, Đoạn Chước dừng lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô, giữ cổ chân cô kiểm tra, hơi nhíu mày. "Gót chân chảy máu rồi."
Lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, Tri Miên nhanh chóng rụt về. "Không sao, giày này hợp với váy này, ngày mai tôi sẽ không đi nữa."
"Để anh cõng em về."
"Không cần."
Tri Miên cởi giày, dùng chân trần giẫm lên bãi cát, dẫm hai cái. "Như vậy thoải mái hơn nhiều, trở về chỉ cần rửa chân là được."
Đoạn Chước không miễn cưỡng, giúp cô xách giày lên.
Hai người đi về, Tri Miên nhớ tới những gì Khổng Tư vừa nói tối nay, quay đầu lại, liến nhìn khuôn mặt cứng rắn của anh.
Trong lòng có vài lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn do dự không nói ra được.
Hai người trở về biệt thự, lầu một rất yên tĩnh, mọi người đều ở trên lầu, Đoạn Chước không nói lời nào, lập tức đi lên lầu, Tri Miên vào phòng tắm rửa chân, dùng khăn giấy lau nước ở chân xong, thì thấy Đoạn Chước đi xuống lầu.
Người đàn ông đến bên cô, ngồi xổm xuống, trên tay cầm lọ thuốc bôi, thuốc khử trùng và băng cá nhân.
Anh giữ cổ chân cô, đặt chân cô lên đùi, mở lọ thuốc khử trùng, nhúng tăm bông vào, rồi ngước mắt nhìn cô:
"Hơi rát một chút, chịu khó."
Tri Miên sửng sốt. "Để tôi tự mình làm là được rồi..."
Cô còn chưa nói xong, thì cảm giác đau rát đã tỏa đi khắp vùng da bị trầy, cô xuýt xoa một hơi.
Động tác của anh dừng lại, rồi làm nhẹ nhàng hơn.
Đoạn Chước không nói gì, chỉ chuyên chú vào động tác trên tay, nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Chiếc đèn bàn kiểu cổ điển bên cạnh bàn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Đoạn Chước, làm tăng thêm một phần mềm mại. Tri Miên cụp mắt xuống, nhìn anh như thế này, đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ.
Sau khi bôi thuốc xong, anh xé một miếng băng cá nhân.
Tri Miên cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy tay áo bên phải của anh hơi co lên, vô tình lộ ra cổ tay.
Trên cổ tay có một hình xăm đen đặc biệt đáng chú ý.
Cô nhìn kỹ hơn, trên đó có xăm hai chữ cái - ZM.
Đồng tử của Tri Miên run lên.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời mà người khác do dự muốn nói trong văn phòng ngày hôm qua.
ZM.
Ngoại trừ Tri Miên, sẽ không còn ai đại diện cho hai chữ cái này nữa.