Editor: Byredo
Tri Miên nhìn vào mắt Đoạn Chước muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông lại mạnh đến mức dù cô có đẩy cũng không hề động đậy.
"Đoạn Chước, buông ra..."
Anh giữ chặt cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên: "Tôi đưa em về nhà nuôi nấng đến ngày hôm nay... Vậy mà bây giờ em nói muốn rời đi?"
Tri Miên bị anh làm cho đau, và nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe:
"Đúng vậy, anh đã chăm sóc tôi suốt những năm qua. Những thứ tôi nợ anh đều sẽ từ từ trả lại, nhưng anh có quyền gì mà yêu cầu tôi phải làm theo ý anh?"
Không thể phủ nhận những năm qua Đoạn Chước đã cho cô rất nhiều.
Nếu không có anh, cô sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như vậy.
Ân tình không giống với tình yêu, cô không thể xóa sạch chúng được.
- --ĐỌC FULL TẠI
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ từ bỏ ý định.
Đoạn Chước nghe vậy, khóe miệng giật giật. "Trả lại? Em trả như thế nào? Giữa chúng ta còn phải tính toán rõ ràng như vậy sao?"
Anh đã nuôi cô nhiều năm như vậy, bây giờ cô lại nói với anh, rằng quan hệ giữa họ chỉ là thiếu tiền - trả tiền?
Tri Miên lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đó là tấm thẻ anh thường dùng để gửi tiền sinh hoạt cho cô. "Số tiền năm ngoái anh chuyển cho em đều còn nguyên trong đó. Còn tiền học phí, em sẽ từ từ trả lại cho anh sau..."
Anh hoàn toàn trở nên lạnh lùng. "Tri Miên, hóa ra em không động đến tiền của tôi, là vì đã muốn chia tay với tôi từ lâu rồi sao?"
Cô gái cúi đầu.
Cô không muốn nói với anh rằng cô chỉ đang cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa họ, khiến cô đủ độc lập để đứng bên cạnh anh hơn.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không cảm thấy anh quan tâ m đến cô thế.
“Câu hỏi này có quan trọng không?” Cô cười nhẹ. “Chẳng lẽ bây giờ anh tức giận, là vì luyến tiếc tôi sao?”
Thấy vậy, Đoạn Chước dịch chuyển hầu kết, buông tay ra, tùy ý ném hộp trang sức trên bàn trong phòng quần áo, lấy lại vẻ lãnh đạm: "Không cần trả lại tiền, cứ coi như tôi vui vẻ nên cho em, mấy thứ này em còn muốn hay không. "
Căn phòng im lặng đến chết người.
Tri Miên mím môi, bước đến bàn, đặt thẻ ngân hàng lên đó, lấy những thứ cần mang theo rồi bước ra khỏi phòng quần áo.
Đoạn Chước hít một hơi, cố gắng nguôi giận, nhắm mắt lại, nhíu mày, đầu đau nhức.
Sau vài giây, anh nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại, quay người đi ra ngoài.
Tri Miên bước xuống lầu, vừa tới cửa đã nghe thấy giọng người đàn ông ở trên cầu thang: "Tôi đưa em về."
"Không cần."
"Tiện đường."
Tri Miên quay lại nhìn anh, không có bất kỳ cảm xúc nào:
"Tôi không muốn đi nhờ xe anh, anh không hiểu sao?"
"..."
Tri Miên bước ra khỏi cổng, đi về phía cổng biệt thự, cảm thấy người đàn ông không đuổi theo mình nữa.
Cô bước nhanh hơn một chút, nhìn lên bầu trời, chớp chớp đôi mắt chua xót.
Đi ra ngoài, cô đến ga tàu điện ngầm, lên một tuyến.
Sau bốn mươi phút, cuối cùng cũng quay trở lại Hoa VIên Tân Dương.
Trên đường cái đối diện khu chung cư, chiếc Hummer đang đậu bên lề đường, ánh sáng mờ ảo. Người đàn ông ngồi trong xe, nhìn cô gái đi vào khu chung cư, cho đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Anh lo lắng cho sự an toàn của cô nên đã lái xe tới đây.
Bầu trời tối đen như mực, gương mặt lạnh lùng của anh thỉnh thoảng chiếu vào ánh đèn xe chạy qua, khiến người ta khó phân biệt được cảm xúc.
"Cạch —----------"
Chiếc bật lửa kim loại phát ra âm thanh.
Ngọn lửa xanh bập bùng ở tàn thuốc, bốc cháy đỏ tươi.
Đoạn Chước hít một hơi, sau đó nhả ra khói.
Anh không thích hút thuốc, cũng hiếm khi chạm vào vì sức khỏe của mình, nhưng sau khi chia tay với Tri Miên, tần suất hút thuốc của anh đã tăng lên rất nhiều, bởi vì chỉ có cảm giác tê dại này mới có thể xoa dịu cơn tức giận của anh.
Giữa làn khói, điện thoại di động ở ghế bên cạnh đột nhiên vang lên.Cầm lên, là mẹ của Đoạn Chước, Trang Thư Lan.
Nhấc máy, người đàn ông nói nhẹ: "Mẹ."
Một giọng nữ nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Con đang làm gì vậy? Mẹ và ba con vừa mới con nước xong, liền gọi điện cho con."
"Không có chuyện gì, sao hai người ăn khuya vậy?"
"Gần đây đang bận rộn với một dự án, quá mệt mỏi, đang ở giai đoạn cuối cùng."
Nội dung công việc của cha mẹ được bảo mật nghiêm ngặt, Đoạn Chước không hỏi cụ thể. "Hai người chú ý sức khỏe hơn được không? Ở tuổi này rồi mà hai người còn chiến đấu ở tiền tuyến, đơn vị của hai người không bồi dưỡng người trẻ tuổi sao?"
Trang Thư Lan mỉm cười. "Được rồi, mấy năm nữa là nghỉ hưu rồi. Bố con hỏi, cuộc thi gần đây của con thế nào rồi?"
"Khá tốt."
"Ông ấy rất chú ý đến con. Ông ấy biết con vừa giành được chức vô địch quốc gia cách đây ít lâu. Con chính là niềm tự hào của ông ấy."
Lúc đầu, ba mẹ anh kiên quyết phản đối việc anh nhập ngũ, Đoạn Chước bằng mặt không bằng lòng, lừa ba mẹ để tham gia một "sự kiện ngoài trời quy mô lớn". Cho đến một ngày nọ, một đồng nghiệp trẻ trong đơn vị của amẹ anh nhìn thấy ảnh Đoạn Chước trên bàn làm việc của ba Đoạn, nói với vẻ ngạc nhiên: “Không phải là Fire sao?”
Đến lúc đó, ba mẹ anh mới biết, lúc đầu cũng có cãi vã, nhưng cuối cùng, thấy con trai ngày càng ưu tú, nên từ từ thỏa hiệp, nhưng họ luôn cằn nhằn anh hết lần này đến lần khác, bắt anh phải giải nghệ.
Đoạn Chước nghe vậy, liền cười. "Về sau sẽ đưa ba tới hiện trường xem con thi đấu."
"Được, sau khi chúng ta hoàn thành dự án này, thì năm nay có thể quay lại ăn Tết. Mà này, quan hệ của con với cô gái nhỏ đó thế nào rồi?"
Vẻ mặt của người đàn ông đông cứng lại.
Một lúc sau, anh nói: "Vẫn vậy thôi."
"Tết này đưa cô bé về ăn cơm, biết chưa? Mẹ sẽ nấu cho con bé..." Giọng nói dừng lại vài giây. "Cha con nói là con có thể đưa cô bé về nhà vài ngày. "
Sau khi biết Đoạn Chước và Tri Miên có quan hệ tình cảm, cha mẹ anh luôn muốn gặp lại Tri Miên, nhưng mỗi năm, vì thời gian và những lý do khác nhau, nên họ chưa bao giờ gặp mặt.
Mà Đoạn Chước cảm thấy cô gái nhỏ sớm muộn gì cũng là người nhà của mình, cho nên cũng không vội.
Nhưng bây giờ —------
Đoạn Chước nhíu mi lại, mơ hồ đáp.
Sau khi cúp máy, Đoạn Chước ném điện thoại sang một bên, im lặng một hồi lâu.
Sau khi Tri Miên đến nhà vào đêm hôm đó để lấy bằng lái xe, thì cô lại biến mất khỏi cuộc đời anh.
Có tin nhảm nhí đồn rằng anh đã chia tay với bạn gái, không biết là do ai phát ra, lan nhanh như vi rút, mọi người trong đội đều lần lượt biết chuyện.
Buổi tối, có người bạn bày trò ở quán bar, Đoạn Chước bị Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành kéo qua đó chơi.
Bữa tiệc lên đèn, tiếng nhạc réo rắt, nam nữ cười nói rôm rả, không khí náo nhiệt lạ thường.
Đoạn Chước nằm dài trên sofa, khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ lạnh lùng khó gần, im lặng uống rượu.
Anh, một người luôn sôi nổi, nay lại thiếu hứng thú lạ thường.
Khi có người nhìn thấy, họ liền không kìm lòng được, mà đùa bỡn nói: "Anh Chước, chẳng phải chỉ mới thất tình một lần thôi sao, sao phải để bụng như vậy chứ?"
“Đúng vậy, chỉ là một người phụ nữ thôi mà. Anh Chước muốn có loại phụ nữ gì mà chẳng được.” Những người khác mỉm cười hùa theo.
Chia tay cái thứ cũng không phải hiếm gặp trong giới này, nhưng Đoạn Chước yêu nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng chia tay, quả là khó tin.
Nhưng bây giờ, như hầu hết mọi người đã đoán, Đoạn Chước và cô gái kia sẽ không đi được bao lâu.
Vốn dĩ đàn ông thích chơi bời, thay đổi bạn gái cũng là điều bình thường.
Một chàng trai đứng dậy ngồi bên cạnh, chủ động cụng ly với anh: "Anh Chước, anh có muốn em giới thiệu đối tượng cho anh không? Em quen rất nhiều người có điều kiện tốt, phong cách thuần khiết có, trưởng thành cũng có luôn. Anh muốn gì cũng được."
Đoạn Chước nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, cuối cùng cũng nhấc mí mắt lên nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh như băng khiến tay cầm ly rượu của cậu ta run lên không thể giải thích được.
Cậu ta đã nói gì sai sao?
Gia Cát Vũ ở bên cạnh đẩy đẩy cậu ta: "Cút cút cút, uống rượu đi, đừng làm cho cậu ta không vui nữa, không sợ cậu ta tức giận sao?"
"..."
Những người có mặt cũng biết hậu quả của việc thật sự chọc giận Đoạn Chước, đùa giỡn vài câu thì thôi, bọn họ không dám thảo luận trước mặt anh, nên chuyển sang vừa uống vừa nói chuyện phiếm.
- --ĐỌC FULL TẠI
Một lúc sau, Đoạn Chước cảm thấy không khí trong hộp đêm rất ngột ngạt, liền đứng lên.
Mọi người kinh ngạc, Đoạn Chước thấp giọng nói: "Mọi người uống đi, tôi đi hút điếu thuốc."
Âm thanh bên ngoài hộp đêm nhỏ hơn nhiều.
Anh đi đến cuối hành lang thoáng đãng, lấy trong túi ra một hộp thuốc lá.
Ánh sáng đỏ rực giữa những ngón tay anh, màn sương trắng đọng lại, người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy trong một góc bí mật, có vài cô gái đang bước ra ngoài.
"Vừa rồi các cậu có nghe thấy không, Đoạn Chước vừa chia tay bạn gái."
"Nghe thấy rồi, lần trước trong bữa tiệc ăn mừng có nhìn thấy nhỏ kia, không biết có gì tốt."
"Tớ đã từng nói Đoạn Chước nhất định không thích cô ta đâu mà, chỉ ngủ ngủ chơi chơi tí thôi, người phụ nữ đó cũng coi như là được lời, ở bên cạnh Đoạn Chước lâu như vậy mà."
"Này, bọn họ hiện tại độc thân, cơ hội của các cậu tới rồi đấy, ai dám xông lên không?"
"Ha ha ha cậu đi trước đi..."
Các cô gái cười khúc khích, chợt nhìn thấy người đàn ông ở góc tường đang dựa lưng vào tường, giật mình.
Tiếng cười đột ngột dừng lại.
Mấy người không biết lời bàn tán của mình bị người trong cuộc nghe thấy, sắc mặt biến đổi, nhìn thấy Đoạn Chước phả ra một ngụm khói, nhướng mi đối mắt với bọn họ, cười như không cười:
"Cái gì, các cô định tán tôi sao?"
Lời nói của anh dường như không có ý tứ sâu xa, các cô gái đều ngậm chặt miệng, nhất thời không dám phát ra tiếng.
Đoạn Chước đứng thẳng người, dập tắt tàn thuốc xuống thùng rác bên cạnh, xoay người rời đi, liếc nhìn bọn họ lần cuối, ánh mắt lạnh lùng.
"Con mẹ nó tưởng tôi là cái thùng rác, loại rác nào cũng nhận sao?"
Đoạn Chước đi trở về phòng bao, khi đến cửa, thì Gia Cát Vũ vừa đi ra.
Gia Cát Vũ nhìn thấy anh liền vòng tay qua vai anh. "Hút xong chưa?"
"Rồi."
"Hút thuốc xong mà mặt vẫn đen xì thế?"
Đoạn Chước khịt khịt mũi: "Gặp qua mấy con ngu thôi."
"… Gì?"
Gia Cát Vũ không hỏi thêm. "Cùng anh đi gặp một người bạn đi. Lão Trương nói tối nay cậu ta ở đây, cho nên anh tìm cậu ta tán gẫu đôi câu."
"Tư Mã không đi cùng anh sao?"
"Vẫn đang nói chuyện bên trong."
Hai người bước xuống lầu, tầm mắt tối tăm, Đoạn Chước thản nhiên liếc mắt nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một cô gái tóc dài mặc áo len trắng.
Anh dừng lại, lông mày nhíu lại, nhanh chóng đi lên.
Cô gái vừa quay mặt, Đoạn Chước liền nhìn rõ ràng, phát hiện không phải Tri Miên.
Đôi mắt anh tối sầm lại, cho đến khi Gia Cát Vũ vỗ vai anh: "Sao vậy? Cậu nhìn thấy cái gì thế?"
Đoạn Chước nhíu mi, tự giễu cười: "Không, em nhìn nhầm."
Anh điên rồi mới luôn nghĩ về cô.
Hai người bước đến một căn phòng khác, bên trong rất sôi động.
Nhìn thấy Gia Cát Vũ và Đoạn Chước, mấy người đàn ông ngồi ở trung tâm liền đứng dậy chào hỏi, hai người Đoạn Chước cũng được mời ngồi ở trung tâm.
Gia Cát Vũ cùng bọn họ tán gẫu, Đoạn Chước yên lặng uống rượu, nghe thấy một chàng trai hát một bản tình ca tặng cho bạn gái bên cạnh, là bài "May mắn" của Triệu Nghiên Khanh.
- Thích nhẹ nhàng hôn em trong vòng tay của anh,
- Lặng lẽ cảm nhận mái tóc mềm mại của em,
- May mắn vì được yêu em, phần đời còn lại đều dành tặng cho em,
- May mắn thay, số phận an bài, muốn cùng em ngắm biển hoa,
- May mắn thay, cuộc tình này đã không hề thay đổi trong suốt chặng đường dài,
- Chỉ cần em ở đây, cuộc sống anh luôn tràn đầy hy vọng.
Anh lắng nghe, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Tri Miên.
Anh chợt nhớ đến bốn năm trước.
Ngày mà Tri Miên đã tỏ tình với anh.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười tám của cô gái, vài ngày trước sinh nhật cô, cô ngập ngừng hỏi anh hôm đó anh có rảnh không, anh đoán được, nên cố tình lừa cô rằng anh phải đi học.
Tri Miên nghĩ rằng anh đã quên, liền rất tức giận, không thèm để ý đến anh trong nhiều ngày.
Sinh nhật cô vào thứ 6. Khi anh xuất hiện ở cổng trường vào chiều tối, sau khi sự ngạc nhiên qua đi, cô gái liền nhảy vào vòng tay anh đầy hạnh phúc.
Tối hôm đó, Tri Miên mời anh và bạn bè đi ăn tối, bởi vì là sinh nhật mười tám tuổi của cô, nên Đoạn Chước cho phép cô uống.
Sau đó, Tri Miên ngượng ngùng nói rằng, chỉ sau khi uống rượu xong, thì cô mới có dũng khí để tỏ tình.
Hôm đó, sau khi về nhà thì thời gian đã rất muộn.
Tri Miên ngồi trên sofa trong phòng khách, Đoạn Chước rót một ly nước, ngồi xuống bàn trà đối diện cô, đưa nước cho cô. "Em có chóng mặt không?"
"Không chóng mặt."
Cô đang uống nước, anh đột nhiên cười hỏi: "Bé con, có muốn quà sinh nhật không?"
Tri Miên dừng lại. "Quà?"
Anh lấy trong túi ra một hộp trang sức, đưa cho cô, xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng tuổi trưởng thành, cô gái nhỏ nhà ta."
Tri Miên mở ra, nhìn thấy sợi dây chuyền bên trong, hai mắt sáng lên: "Đẹp qua..."
Anh giúp cô đeo sợi dây chuyền vào, Tri Miên cúi đầu vuốt v e, vừa định nói gì đó, thì thoại di động của anh liền vang lên.
Bên trên là hiển thị tên một nữ bạn học đại học cùng anh.
Anh tùy ý cầm lên, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, anh không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ sau khi cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy cô gái đang đứng sau lưng.
"Chuyện gì vậy?"
"Người gọi điện thoại cho anh... chính là chị gái tên Dịch Thu sao?"
"Ừm."
Tri Miên rũ mắt xuống, mấp máy môi, giống như đã ủ từ lâu: "Anh thích chị ấy à?"
Đoạn Chước nhìn Tri Miên, đã biết ý tứ trong lời nói của cô, trầm giọng hỏi: "Sao em lại hỏi cái này?"
Cô gái cúi đầu, sau vài giây mới lẩm bẩm:
"Nếu anh thích chị ấy, thì em sẽ không thích anh nữa."
Tim Đoạn Chước đập lệch một nhịp, anh vẫn thấp giọng hỏi: "Em đang nói là loại thích nào?"
Tri Miên ngẩng đầu, không sợ hãi nhìn anh: "Chính là... loại thích mà anh đang nghĩ ấy."
Ánh mắt Đoạn Chước tối sầm lại, không ngờ cô gái lại đâm thủng lớp cửa sổ giấy kia trước.
Giọng anh khàn khàn. "Tri Miên... Em có biết mình đang nói gì không?"
Đôi mắt cô gái lập lòe. "Đoạn Chước, em chưa bao giờ coi anh là anh trai."
"Em thích anh, rất thích anh."
Anh nhìn cô, hầu kết dịch chuyển.
Cô bước đến gần anh, từ từ kiễng chân lên rồi hôn nhẹ lên môi anh.
Hơi thở thơm tho của cô gái, thoang thoảng mùi rượu và bộ dáng ngây ngô gõ mạnh vào lòng anh.
- --ĐỌC FULL TẠI
Vài giây sau, dường như cô thấy anh thờ ơ, ánh mắt liền mờ mịt, cô định rút lui, nhưng anh đột nhiên chiếm thế chủ động, giơ tay ôm lấy gáy cô, ôm cô vào lòng, cười nhẹ:
"Bé con, hôn môi không phải vậy đâu."
"Cái gì…"
Khi cô không biết gì, anh lại nâng mặt cô lên, hôn.
Khác với nụ hôn chuồn chuồn nước của cô, anh vòng tay qua eo cô, cuốn lấy hơi thở của cô.
Khi anh dừng lại, Tri Miên cảm thấy choáng váng. "Đoạn Chước, anh uống say rồi sao..."
Mỗi khi Đoạn Chước nghĩ về đêm đó, đều không thể tưởng tượng được, một Tri Miên trước nay luôn nhút nhát cần có bao nhiêu dũng khí mới nói được rằng cô thích anh một cách kiên quyết như vậy.
Cô chủ động tới gần anh, bước vào thế giới của anh, như cơn mưa xuân lặng lẽ rơi, vô tình trở thành điểm nhấn trong những năm tháng của anh.
Anh coi đó là điều hiển nhiên bởi anh đã kéo cô ra khỏi địa ngục năm đó, rằng cô sẽ không bao giờ rời khỏi anh.
Tuy nhiên, thực tế đã tát thẳng vào mặt anh.
Cô từ chối, cô rời đi, cuối cùng anh cũng biết ai mới là người không rời khỏi người kia được.