Ngay lúc bị Lâm Cạnh chạm vào môi, ban đầu Kiều Nghị rất sửng sốt nhưng sau đó cũng không tỏ ra chống cự hay hùa theo.
Môi kề môi vài giây trôi qua, Lâm Cạnh buông lơi bàn tay vẫn luôn nắm tay Kiều Nghị, sau đó đặt trên eo hắn. Gã xốc áo sơ mi hắn lên và giữ chặt lấy vòng eo thon gầy.
Lâm Cạnh hôn đối phương một cách mãnh liệt, nóng bỏng và có hơi hoang dại, gã ngang ngược công phá môi răng của hắn, đầu lưỡi càn quét khoang miệng và liếm mút mạnh thêm. Mọi giác quan nhạy cảm hơn trong bóng tối, cũng vì thế tiếng thở hít nặng nề càng thêm rõ ràng.
Kiều Nghị thích điều mới mẻ và sự kích thích, tuy rằng bị đối phương ‘âu yếm’ điên cuồng nhưng điều đó thật sự khác lạ. Tim Kiều Nghị đập dồn dập từng cơn, hắn đột nhiên ghì lấy cổ Lâm Cạnh và cắn một phát vào lưỡi đối phương như đang phản công.
Đầu lưỡi bọn họ không ngừng dây dưa, tựa như có thù oán mà lao vào nhau gặm cắn, không ai chịu nhún nhường ai; chẳng khác nào đứa bé tham ăn tìm được bầu sữa ngọt và lộ ra sự thèm thuồng, nơi hành lang tĩnh lặng tràn ngập âm thanh cắn mút.
Thẳng đến khi môi lưỡi tê dại thì Kiều Nghị mới thở dốc đẩy Lâm Cạnh ra: “Đủ rồi.” Hắn bủn rủn hít một hơi, sau đó đưa tay lau nước bọt đang tràn ra khóe miệng. “Đừng làm rớt cằm tôi lần nữa.”
Thật sự hắn vẫn sợ hãi trong lòng, thời khắc bác sĩ bẻ hai phát để khớp hàm về vị trí cũ hắn đau muốn rơi nước mắt.
Lâm Cạnh nghe xong bỗng cúi đầu, gã vòng tay ôm eo Kiều Nghị, hung hăng siết lấy. Gã tì trán lên bờ vai người thương, khẽ cười.
“Cười con khỉ.” Chắc Lâm Cạnh vẫn còn nhớ chuyện hồi chiều… Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng xấu hổ ngu ngốc của mình lúc ấy hắn đã cảm thấy bực bội.
“Không cười đâu.” Lâm Cạnh phủ nhận bằng chất giọng trầm khàn và từ tính, gã dán trán lên bả vai Kiều Nghị, khẽ lắc đầu cho tóc cọ qua cổ ai kia, chọc người ngứa ngáy.
“Không?” Kiều Nghị đẩy đầu gã sang một bên. “Tôi nghe cả rồi, thôi đừng dụi nữa, tránh ra.”
Lâm Cạnh hơi lùi về sau, Kiều Nghị bèn tranh thủ kéo kéo quần mình, cũng may quần tây rộng rãi không bó sát, nhưng hình như Lâm Cạnh đang bất ổn – vì từ nãy đến giờ hạ bộ của gã cứ cộm vào người hắn.
Hắn quay người nhập mật mã, việc đầu tiên làm sau khi bước vào nhà là lấy bộ đồng phục đang treo ngoài ban công xuống và tìm một túi giấy bỏ vô. Lúc này nhịp tim của hắn đã trở lại như thường, cũng không biết vì sao hắn đột nhiên sợ hãi nếu Lâm Cạnh nói muốn ở lại với hắn đêm nay.
Rất kỳ quặc! Sau một lần hôn nhau hắn có cảm giác mối quan hệ giữa mình và Lâm Cạnh đã có gì sai sai nhưng lại không rõ sai chỗ nào.
Tình dục vốn không phải chuyện nhơ nhuốc, đối với Kiều Nghị đó là nhu cầu hết sức bình thường, ví như đói thì ăn cơm, mệt thì ngủ, không hề có việc kiêng kỵ ở đây. Nam nữ giao hoan, đôi bên tình nguyện, không lừa gạt, không thề thốt, không chịu trách nhiệm, đến bây giờ Kiều Nghị vẫn thấy điều này hợp lý.
Vấn đề giới tính cũng miễn bàn, đâu ai đặt ra quy định hai thằng con trai không thể làm tình với nhau? Hắn là một kẻ bất nguyên tắc, nội tâm phóng khoáng, chỉ cần vui vẻ thì nam hay nữ đều được, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ mình sẽ thân mật với một người đồng giới.
Kiều Nghị suy nghĩ miên man trên ban công một lúc, càng nghĩ càng thấy bức rức kiểu gì.
Đệch, cũng không phải chuyện gì quá đáng, bận tâm nhiều như vậy làm chi! Tuy nhiên cảm giác vừa rồi khiến hắn… chấn động, dùng từ ‘chấn động’ thì hơi quá nhưng đúng là từ trước đến nay hắn chưa trải nghiệm bao giờ, thậm chí hiện tại vẫn còn chút dư âm.
Cảm giác ấy, ví như cưỡi xe đạp lao xuống từ sườn dốc chênh vênh bằng tâm trạng bất cần đời, vừa kích thích vừa hưng phấn vừa sảng khoái, giống như — — khốn thật. Thực ra hắn không thích hôn môi, hắn đặc biệt ghét quá trình trao đổi nước bọt với người khác.
Rõ ràng đã làm tình vô số lần nhưng chỉ một chiếc hôn lại khiến tâm tư bất ổn, Kiều Nghị sắp phát nôn vì sự ‘ngây thơ’ của bản thân.
Thôi cho qua, bởi chuyện đáng sợ nhất trên đời chính là cân nhắc, một vấn đề vốn không phải vấn đề cân nhắc một hồi sẽ thành vấn đề, làm vậy chỉ tốn thời gian. Hoặc có thể nói ngoại hình của Lâm Cạnh quá con mẹ nó đẹp, ngay cả nam sinh cũng bị cuốn hút, huống gì năng lực tự chủ của thiếu niên ở tuổi cũng chẳng được bao nhiêu.
Kiều Nghị bước ra phòng khách và đẩy túi giấy vào lòng ngực Lâm Cạnh: “Trả đó.”
Lâm Cạnh rũ mắt nhìn chiếc túi rồi nhanh chóng liếc sang đôi môi sưng đỏ của đối phương, gã im lặng vài giây rồi nói: “Vậy… tôi đi về.”
“Ừm, về đi.” Chuyện mình lo lắng lại không xảy ra, nhất thời Kiều Nghị thấy hơi mất mát. Hắn nằm vật xuống sofa, vắt chân chữ ngũ rồi lấy điện thoại ra bấm.
Lâm Cạnh vừa bước tới cửa thì dừng một chút, gã xoay người nhìn Kiều Nghị đang nằm bên trong.
“Ngủ ngon.”
“Biết rồi.” Ngữ khí của hắn hơi mất kiên nhẫn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình di động cũng không ngó sang Lâm Cạnh lần nào. Hắn dặn dò gã trai: “Nhớ đóng cửa.”
Sau khi cửa đóng, Kiều Nghị nhàm chán ném điện thoại qua một bên, hắn ngửa cổ ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Bỗng nhiên di động rung lên hai tiếng.
Hắn nằm hồi lâu mới lấy điện thoại mở xem, là tin nhắn của Lâm Cạnh, hai tin liên tiếp.
Lâm Cạnh: [ Cậu thật sự thích hôn sao? Kỹ thuật hôn rất ngọt ngào! ]
Lâm Cạnh: [ Chín kỹ thuật hôn môi, hôn đến chân mềm nhũn dựa vào tường đấy. ]
Kiều Nghị nhíu mày gõ gõ phím, trả lời rất nhanh: [ Sao nào, không chịu được? ]
Lâm Cạnh: [ Đâu có, ngày mai thử không? ]
Kiều Nghị: [ giơ ngón giữa ]
Lâm Cạnh xuống lầu cũng không vội vàng rời đi, gã chỉ ngồi trên băng ghế cạnh bồn hoa, rút một điếu thuốc ra hút. Tuy rằng vừa rồi trông Kiều Nghị hãy còn cứng rắn, cũng không biết có phải bản thân quá tinh vi nên gã thấy bờ môi của đối phương mềm mại vô cùng, đôi môi khiến người ta chỉ muốn hung hăng cắn mạnh, cắn xong lại cắn phát nữa, hương vị tựa như món Pudding sữa hồi bé gã rất thích ăn.
Chắc hẳn… ngon hơn chứ. Hơn nữa Pudding sẽ không cắn người, chỉ ngoan ngoãn đợi người gặm nhấm.
Lâm Cạnh nhả một hơi khói, bất giác nhấp môi. Gã không muốn đi khỏi nhà Kiều Nghị, nhưng đâu dám không đi.
Gã khao khát được cắm vào Kiều Nghị, vô cùng vô cùng khao khát! Nhưng giờ không phải lúc, cũng không thể lấn tới nhiều hơn. Gã đâu thèm quan hệ một đêm rồi thôi, thứ gã đang nhắm đến là quyền lợi ngủ chung hợp pháp dài hạn kia kìa.
Sau đó điện thoại reo vang, là Trần Dụ.
Lâm Cạnh nghe máy, chợt ngẩng đầu nhìn tòa chung cư, từ góc độ này quá cao không xem rõ tầng nào là . Gã điềm tĩnh nhìn về nơi vẫn sáng đèn, không chờ đầu dây bên kia mở miệng đã nói ngay: “Hình như tao ngày càng thích cậu ấy.”
Đâu phải hình như.
Mà càng ngày không kìm chế được.