Ta cười nhẹ nhìn gương mặt biến sắc của Hoàng hậu: "Để ta kể cho nương nương nghe một câu chuyện nhé."
"Mười bảy năm trước, cá chỉ bạc ở Ôn Du hà của Bắc Tề được giới quý tộc Ảnh đô ưa chuộng, vì vậy ngư dân bắt đầu đánh bắt với số lượng lớn, sau đó bọn họ đã trải qua vài năm sung túc.
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Trên Ôn Du hà có một cặp phu thê, thê tử vì mất đi hai đứa con trong năm đói kém nên phát điên, trượng phu cũng bắt đầu suốt ngày say rượu, nhưng từ khi bắt đầu đánh bắt cá chỉ bạc, cuộc sống của bọn họ bắt đầu trở nên tốt hơn, vì bọn họ đã có tiền nhàn rỗi, bọn họ có thể nhặt về những đứa trẻ sơ sinh bị những nạn dân khác bỏ rơi.
Chỉ khi trong nhà có hài tử, thê tử mới không phát bệnh điên, trượng phu mới không say xỉn.
Nhưng thê tử chỉ chịu nuôi những đứa trẻ đến sáu bảy tuổi, bởi vì con của bọn họ khi mới sáu bảy tuổi, nàng ta không thể chấp nhận những đứa trẻ lớn hơn.
Vì vậy đôi phu thê này nhặt nhiều đứa trẻ về nhà, mỗi đứa đều nuôi đến sáu bảy tuổi rồi bán vào nhà giàu, ta chính là một trong số đó.
Ta có mấy tỷ muội, còn có mấy ca ca, và một tiểu muội.
Vì thuyền đánh cá đều dựa vào cây liễu để đậu, vậy nên cha ta đặt tên cho bọn ta theo cây liễu.
Ngoại trừ Đại ca và Tiểu muội, những đứa còn lại đều gần bằng tuổi nhau.
Cha mẹ ta đối xử với ta không tốt lắm, người chăm sóc ta lớn lên chính là Đại tỷ Liễu Diệp.
Sau khi ngư dân trên Ôn Du hà trải qua vài năm sung túc, cá chỉ bạc dần dần hiếm đi, cuộc sống dần dần trở nên khó khăn, vì vậy cha mẹ ta bán con không còn chọn lựa gia đình nữa, ta và tỷ tỷ cứ thế bị bán vào Tiết phủ, cùng vào Tiết phủ còn có Nhị ca ta Liễu Chi Tử, lẽ ra huynh ấy có thể đi làm những việc không phải là việc của nô tài, huynh ấy vào Tiết phủ, tất nhiên là vì tỷ tỷ.
Ngày đầu tiên vào Tiết phủ ta rất hào hứng, ta chưa bao giờ thấy một viện tử đẹp như vậy, ta lập tức chạy lên, rồi lập tức bị một cái tát đánh ngã xuống đất, hồi lâu sau mới đứng dậy được.Tỷ tỷ và Nhị ca đều rất nhanh chóng học được quy tắc của Tiết phủ, chỉ có ta vẫn cứ gây rắc rối, sau khi làm liên lụy tỷ tỷ nhiều lần, ta mới học được cách quy củ hơn.
Ta và Tiết Thường Khiết thực sự rất giống nhau, nàng ta vốn cũng có tính cách nghịch ngợm, ta là vì phải làm nô tỳ nên không dám nghịch ngợm, nàng ta là vì muốn được Hoàng thượng thích, phải học cách dịu dàng yểu điệu.
Khi ta vào phủ, Tiết Thường Khiết tám tuổi, nàng ta kìm nén tính cách của mình đến mức rất bức bối, vậy nên thích bắt nạt ta. Tỷ tỷ tất nhiên bảo vệ ta, vì vậy Tiết Thường Khiết nhanh chóng chuyển đối tượng bắt nạt sang tỷ tỷ, nàng ta chỉ bắt nạt ta, nhưng đối với tỷ tỷ lại có một sự ghét bỏ và căm hận không thể giải thích được, dường như phát ra từ tận xương tủy.
Bởi vì tỷ tỷ chính là kiểu tính cách mà nàng ta phải cố gắng trở thành, dịu dàng yểu điệu, thiện lương tốt đẹp. Tỷ tỷ không cần làm gì cũng có thể khiến người ta có cảm giác đó, nhưng Tiết Thường Khiết cố gắng giả vờ đến thế mà vẫn luôn bị Tiết Tướng mắng, Tiết Tướng luôn lấy tỷ tỷ làm ví dụ để Tiết Thường Khiết học theo, vì vậy khi Tiết Tướng vừa đi, Tiết Thường Khiết lập tức trút hết tức giận lên người tỷ tỷ.
Trong lòng Tiết Tướng biết rõ, nhưng ông ta chưa bao giờ can thiệp. Có một lần ta nghe thấy ông ta nói với Tiết phu nhân đang muốn ngăn cản Tiết Thường Khiết rằng, ông ta cố ý để Tiết Thường Khiết bắt nạt tỷ tỷ, để Tiết Thường Khiết có thể nhìn thấy vẻ đau khổ đáng thương khi tỷ tỷ bị sỉ nhục, để sau này cũng tiện diễn cho Hoàng thượng xem.
Từ đó về sau ta không còn hy vọng Tiết Tướng và Tiết phu nhân sẽ giúp tỷ tỷ nữa. Nhưng bọn họ cũng không biết rằng chỉ cần nữ nhi của bọn họ học được một chút thần thái của tỷ tỷ thì ta sẽ dụ dỗ nàng ta để lộ bản tính một lần, ta có thể chịu đòn, nhưng ta muốn Tiết Thường Khiết nhớ rõ tính cách nguyên bản của mình.
Tỷ tỷ thông minh hiền lành, rất ít khi làm sai việc, Tiết Thường Khiết vốn không có nhiều cơ hội để nhằm vào tỷ ấy; nhưng ta luôn làm sai việc, vì vậy tỷ tỷ luôn bị Tiết Thường Khiết bắt nạt. Nhưng tỷ tỷ chưa bao giờ cầu xin như những nô tỳ khác trong phủ, tỷ ấy khóc, tỷ ấy đau khổ, tỷ ấy chịu đựng, nhưng tỷ ấy chưa bao giờ có thái độ hèn mọn, vậy nên Tiết Thường Khiết càng căm ghét, càng nghĩ ra nhiều cách để sỉ nhục tỷ ấy.
Tiết Thường Khiết ghét thần thái toát ra từ cử chỉ hành động của tỷ tỷ, càng ghét vẻ tốt đẹp trên người tỷ ấy, vì vậy khi rảnh rỗi, Tiết Thường Khiết rất thích đi sỉ nhục, đi hủy hoại vẻ tốt đẹp đó.
Khi Hoàng thượng đến Tiết phủ, Tiết Thường Khiết không bao giờ chịu để tỷ tỷ có cơ hội xuất hiện.
Cho đến năm ta mười bốn tuổi, Hoàng thượng giận dỗi Tiết Thường Khiết nên hôn lên mắt trái của ta, Tiết Thường Khiết mới đột nhiên nhận ra rằng những năm qua nàng ta đã đề phòng nhầm người.
Tiết Thường Khiết vốn định ta, nhưng ngày hôm đó, Liễu Diệp, tỷ tỷ của ta, cuối cùng cũng như thể bị chạm đúng chỗ đau, khóc lóc dập đầu van xin Tiết Thường Khiết.
Trong sự hèn mọn của tỷ ấy không còn sự quật cường, trong sự chịu đựng của tỷ ấy không còn sự kiêu ngạo, tỷ ấy vứt bỏ lòng tự trọng, vứt bỏ sự yếu đuối, vứt bỏ những thứ vốn không phải là thứ một nô tỳ nên có, tỷ ấy bò lê như một con dưới chân Tiết Thường Khiết, Tiết Thường Khiết bảo tỷ ấy ngẩng đầu thì tỷ ấy ngẩng đầu, bảo tỷ ấy vẫy đuôi thì tỷ ấy vẫy đuôi, tỷ ấy cho Tiết Thường Khiết thấy thứ mà suốt những năm qua nàng ta muốn nhìn thấy nhất, tỷ ấy biến tất cả những bực bội mà Tiết Thường Khiết đã thấy về tỷ ấy trong những năm qua thành sự thỏa mãn.
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Làm sao một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh như tỷ tỷ có thể không nhận ra tại sao Tiết Thường Khiết không thích và nhắm vào mình?
Tiết Thường Khiết nhìn thấy được sự cứng cỏi ẩn sau vẻ ngoài yếu đuối mảnh mai của tỷ tỷ, điều nàng ta muốn bẻ gãy chính là sự cứng cỏi đó.
Ngày đó, Tiết Thường Khiết thấy tỷ tỷ hèn mọn như vậy, nàng ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Vì thế, tỷ tỷ càng van xin bao nhiêu, nàng ta càng không tha cho ta bấy nhiêu.
Nếu như ta là thứ quý giá nhất của tỷ tỷ, vậy sao nàng ta có thể không hủy hoại?
Tiết Thường Khiết bắt tỷ tỷ tận mắt chứng kiến tên ta bị ghi là "đánh chết" trong danh sách tỳ nữ, rồi tự tay đốt khế ước bán thân của ta. Nàng ta đã quyết tâm ta.
Trong cơn tuyệt vọng và suy sụp, tỷ tỷ nói với Tiết Thường Khiết rằng Hoàng thượng thích tỷ ấy, tỷ ấy cũng đã thích Hoàng thượng từ khi mười hai tuổi.
Tiết Thường Khiết gặp Hoàng thượng khi tám tuổi. Ngày đó, Hoàng thượng nhìn thấy sườn mặt một tiểu cô nương đang giơ tay đón cánh hoa lê, khi đến gần mới phát hiện ra đó là Tiết Thường Khiết.
Nhưng tiểu cô nương thực sự đón cánh hoa lại đang nấp sau cây lê già bên cạnh. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng thượng, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, khi cười đôi mắt sáng ngời như ánh sao.
Sau đó ta thường xuyên gặp Hoàng thượng, nhưng hắn ta chỉ tốt với một mình Tiết Thường Khiết, hầu như chưa từng nhìn thẳng vào ta.
Khi ta mười hai tuổi, ta lại gặp Hoàng thượng dưới cây lê già đó. Hắn ta rất thích bóng dáng ta đang giơ tay đón cánh hoa, nhưng ta luôn chạy đi trước khi hắn ta nhìn thấy ta. Bởi vì lúc mười hai tuổi ta đã hiểu chuyện, ta biết nếu đến gần Hoàng thượng, Tiết Thường Khiết sẽ ta, nên ta phải chạy trốn. Nhưng ta rất vui vì Hoàng thượng thích nhìn thấy ta, nên ta đã kể cho tỷ tỷ nghe.
Cũng chính ngày hôm đó, trong lễ cập kê của Tiết Thường Khiết, Hoàng thượng đã hứa sẽ đón nàng ta vào cung. Hoàng thượng luôn nghĩ người đón cánh hoa là nàng ta, nhưng Tiết Thường Khiết lại không thích cánh hoa rơi trên người.
Ngày Hoàng thượng hôn lên mắt ta cũng chính là ngày cập kê của ta.
Còn lễ cập kê của ta lại là trận đòn roi dường như không có hồi kết.
Trong cơn mê man, ta nghe thấy tỷ tỷ khóc lóc nói rằng Hoàng thượng đã sớm hôn lên mắt tỷ ấy rồi, tỷ ấy thích Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thích tỷ ấy. Thực ra Hoàng thượng vừa mới hôn nhầm người, những chuyện liên quan đến Hoàng thượng mà tỷ tỷ kể cho Tiết Thường Khiết nghe, đều là do ta kể cho tỷ tỷ.
Tiết Thường Khiết nghe tỷ tỷ kể tỉ mỉ như vậy nên đã tin. Nàng ta tức điên lên.
Tỷ tỷ lại nói, chỉ cần Tiết Thường Khiết tha cho ta, tỷ ấy có thể để Tiết Thường Khiết xử trí, tỷ ấy có thể chết.
Nhưng làm sao Tiết Thường Khiết lại để tỷ tỷ chết? Nàng ta còn muốn trút giận, nàng ta còn có cơn giận chưa trút hết. Vì vậy Tiết Thường Khiết đưa tỷ tỷ đi đánh trận mã cầu đó, khiến Nhị ca của ta trước mắt tỷ tỷ, để ta đang bị giày vò phải tận mắt chứng kiến hậu quả của việc ta làm sai lần này, khiến tỷ tỷ và Nhị ca phải trả giá đắt như thế nào.
Sau khi tỷ tỷ trở về phủ, cả người như bông hoa quỳnh nhanh chóng tàn lụi, mất đi sức sống. Ta chỉ biết khóc, chỉ biết van xin tỷ ấy nói chuyện với ta, nhưng ngay cả ánh mắt tỷ ấy cũng không động đậy.
Ta hoảng sợ, ta sợ tỷ ấy sẽ giống như Nhị ca, ta sợ tỷ ấy sẽ không cần ta nữa. Ta canh chừng tỷ ấy cả đêm, nhưng vết thương do Tiết Thường Khiết đánh vẫn chưa lành, ta ngất đi rồi tỉnh lại, tỷ tỷ bỗng nhiên khỏe lại, tỷ ấy chăm sóc vết thương cho ta, lo cho ta ăn uống, thậm chí còn cười với ta.
Nhưng tỷ ấy nhanh chóng vào cung, khi ta hoang mang lo sợ, Tiết Thường Khiết chủ động tìm ta, nàng ta cười nói với ta, điều kiện để ta sống sót là tỷ tỷ phải vào cung, đối phó với Hoàng hậu nương nương cho nàng ta. Nàng ta nói không có Liễu Diệp thì quá nhàm chán, nếu như tỷ tỷ vào cung rồi, thì ta hãy làm Liễu Diệp đi.
Tỷ tỷ chỉ là một tỳ nữ, vốn không đủ tư cách vào cung, vì vậy Tiết phủ đã tạo cho tỷ tỷ một thân phận là tiểu thư Diệp gia.
Vì vậy, Diệp Quý nhân một thời được sủng ái trong cung, mới chính là Liễu Diệp thật sự.
Đưa tỷ tỷ vào cung là chủ ý mà Tiết phu nhân đưa ra cho Tiết Thường Khiết, chủ ý này quả thật là cao minh.
Bất kể tỷ tỷ thành công hay thất bại, Tiết Thường Khiết đều có lợi không lỗ, nếu tỷ tỷ có thể được Hoàng hậu nương nương, thì ngày sau Tiết Thường Khiết vào cung sẽ bớt đi một kẻ thù lớn; nếu tỷ tỷ bị Hoàng hậu nương nương , thì Tiết Thường Khiết càng thấy vô cùng sảng khoái, bởi vì Hoàng hậu nương nương thích người như thế nào, tất nhiên là Tiết Thường Khiết biết được đôi chút.