Phật đường Từ Ninh cung.
Những bông hoa mạn đà la trắng tinh khôi bị tươi vấy bẩn, Phật đường không còn vẻ trang nghiêm yên tĩnh nữa.
Tất nhiên ta sớm biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn này vốn là mục đích của ta, nhưng ta không ngờ trong chuyện ngoài ý muốn này lại còn có chuyện ngoài ý muốn khác, ta càng không ngờ người gây ra chuyện ngoài ý muốn không phải là ta, mà là Mộc Đàn.
Mà chuyện ngoài ý muốn mà Mộc Đàn mang đến cho ta hôm nay, cũng không chỉ có sự kiện sảy thai này.
Cao Thành hết lòng tin vào trường sinh, nhưng lại không tin quỷ thần, huống chi là tin Phật.
Nhưng để cầu phúc cho sinh nhật Thái hậu, Cao Thành vẫn phải lộ mặt, huống chi hắn ta vẫn đang quấn quýt không chịu buông ta ra, ta đành phải để mặc hắn ta bám theo ta như miếng cao dán chó đến Phật đường.
Tất nhiên Tiết Thường Khiết nhìn mà mắt bốc lửa, nhưng hôm nay nàng ta lại không nổi cáu.
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Mọi chuyện ban đầu vẫn diễn ra theo kế hoạch, Cao Thành và Hoàng hậu đốt hương cầu nguyện trước tượng Phật vàng trang nghiêm, Hoàng hậu đứng sau Cao Thành nửa bước, ta và Tiết Thục Phi chỉ cách Hoàng hậu một bước. Để Cao Thành có thể chắc chắn rằng chuyện ngoài ý muốn này là cố ý làm với lòng dạ độc ác, ba vị tiểu Công chúa chưa đầy bảy tuổi trong cung đều được các nhũ mẫu bế đến cầu phúc cho Thái hậu.
Lời nói của phi tần có lẽ Cao Thành không tin, nhưng trẻ con tất nhiên sẽ không nói dối.
Khi Cao Thành bước lên một bước để dâng hương, ta và Tiết Thường Khiết kéo phượng bào của Hoàng hậu va chạm hai bên góc nhọn mạ vàng của bàn Phật gỗ đàn hương, ta thực sự không ngờ rằng lúc này vẫn có thể bị người khác cướp mất danh tiếng.
Ta thậm chí không biết Mộc Đàn đã làm thế nào, cái bụng bảy tháng của nàng ta, lại theo thứ bậc xếp ở cuối cùng, vậy mà có thể chính xác lao đến đẩy ta ra, rồi lại vừa khéo đập mạnh cái bụng của mình vào góc bàn.
Ta bị đẩy ngã xuống đất, cơn đau quặn trong bụng chỉ thoáng qua không quá dữ dội, vậy nên khi rên rỉ ta thực sự hơi chột dạ, so với sức mạnh vừa rồi của Tiết Thường Khiết và Mộc Đàn, ta đúng là chuyện bé xé ra to.
Tiết Thường Khiết đã dùng hết sức, đứa trẻ của nàng ta thực sự không phải của Cao Thành, điều này khiến ta hơi ngạc nhiên.
Những gì Hoàng hậu nói đa phần là sự thật, nhưng ta biết Tiết Thường Khiết yêu Cao Thành, trong lòng ta vẫn nghiêng về việc đứa trẻ này là của Cao Thành. Tuy nhiên việc Tiết Thường Khiết rơi vào tay Hoàng hậu cũng không có gì lạ, tâm cơ thủ đoạn không cùng một đẳng cấp, tất nhiên sẽ thua.
Tiết Thường Khiết được nuông chiều như vàng ngọc lớn đến ngần này, chưa từng chịu đựng nỗi đau đớn như thế, nhất thời rên rỉ thảm thiết vô cùng, Mộc Đàn cũng đau đớn nghẹn ngào cố nén tiếng khóc.
Hai người này mặt trắng bệch như tờ giấy, thân mình vấy máu, nhìn qua cũng biết nghiêm trọng hơn ta đang giả vờ, rơi lệ hoảng sợ rất nhiều.
Nhưng Cao Thành lại đến xem ta trước. Hắn ta bước nhanh đến, Tiết Thường Khiết tay đầy túm được góc long bào của hắn ta, trông rất giống như Cao Thành bước qua nàng ta để đi nhanh về phía ta.Ta nhìn vẻ mặt không thể tin được của Tiết Thường Khiết, ngoài việc ngẩn người ra thực sự cảm thấy buồn cười, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, vậy cũng phải là ba mươi năm, còn bây giờ, cũng chỉ mới hơn nửa năm thôi mà nhỉ?
(*) Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: Ý nói vận mệnh thay đổi, hôm nay mình còn là kẻ thất thế, ngày mai đã là người nắm quyền lực trong tay.
Liễu Nhứ nói không sai, Cao Thành thích sự mới lạ.
Ta bị biểu cảm của Tiết Thường Khiết chọc cười đến mức không thể khóc được nữa, đành phải vùi đầu vào lòng Cao Thành để giấu sắc mặt, sau đó chợt nhớ ra, ngày đó Tiết Thường Khiết cũng làm bẩn cả áo Cao Thành như thế này, bằng của ta.
Ta thực sự không nhịn được, đành vùi mặt vào lòng Cao Thành mà cười, đôi vai run run và tiếng cười kìm nén của ta tất nhiên bị Cao Thành hiểu lầm là sợ hãi và nức nở, tay hắn ta ôm chặt ta thậm chí còn run rẩy vì hoảng sợ.
Cao Thành gầm lên: "Truyền Thái y!"
Ta bị Mộc Đàn cướp đất diễn làm cho gần như quên mất lời thoại của mình, khi Cao Thành định bế ta lên, ta mới nhớ ra lời sấm của Tư Thiên Giám chỉ liên quan đến đứa bé trong bụng ta, Mộc Đàn không thể cướp hết đất diễn của ta, việc sảy thai không thuộc về ta nữa, nhưng lời thoại vẫn phải do ta nói.
Ta vùng vẫy khóc nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nàng..."
Giọng Cao Thành như sói dữ khát máu: "Trẫm đã thấy rồi!"
Ta thở phào nhẹ nhõm, thấy rồi là tốt, Mộc Đàn quả thực nằm ngoài dự đoán của ta, vừa rồi nàng ta đẩy ta ra, rồi tự vào góc bàn, vậy mà còn có thể đồng thời ấn tay Hoàng hậu ra sau lưng ta. Trong khoảnh khắc Cao Thành quay đầu lại, từ góc độ của hắn ta, trông có vẻ như Hoàng hậu đang đẩy ta, còn Mộc Đàn đã gạt tay Hoàng hậu ra, vì cứu ta, bản thân nàng ta đã vào góc bàn.
Nhưng như vậy Cao Thành sẽ không thấy rõ Tiết Thường Khiết ngã như thế nào, tuy nhiên có vẻ hắn ta cũng không định quan tâm.
Cao Thành gào lên bắt Hoàng hậu lại, gấp gáp bế ta bước nhanh về phía nội thất của Phật đường, lúc này Tiết Thường Khiết mới nhớ ra lời thoại của mình: "Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng hậu nàng..."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Giọng nàng ta đứt quãng vì xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn, Cao Thành chưa nghe hết đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ta cuộn trong lòng Cao Thành cảm nhận động tĩnh trong bụng, ta cần phải sảy thai mới có thể thực sự đạt được mục đích, đứa trẻ này đi mới có thể kích thích mạnh mẽ cảm xúc của Cao Thành, mới có thể khiến hắn ta nổi giận mất kiểm soát mà xử lý Hoàng hậu.
Nhưng con quỷ nhỏ đòi nợ trong bụng ta chẳng mấy chốc đã yên ổn lại, ta thực sự không tiện hai cú vào bụng trước mặt Cao Thành để đạt được mục đích kích thích hắn ta, đành phải thỏa hiệp dùng tiếng nức nở đau đớn để bù đắp cho sự lỗ mãng của Mộc Đàn.
Nhưng ta nhanh chóng biết được không phải Mộc Đàn lỗ mãng, cũng biết được hóa ra Mộc Đàn vốn luôn ngẩn ngơ có thể tính toán lâu dài như vậy.
Khi Thái y run rẩy bắt mạch cho ta, sự lo lắng và quan tâm của Cao Thành không còn chỉ dành cho mình ta nữa, hắn ta liên tục xác nhận với Thái y về sự an toàn của ta và đứa bé, nhưng dường như nhuyễn tháp của ta đã mọc gai khiến hắn ta ngồi không yên, hắn ta liên tục nhìn ra ngoài, cuối cùng mở miệng: "Tiết Thục Phi thì sao? Nàng ấy có ổn không?"
Khi ta cảm thấy ngạc nhiên và buồn cười vì sự khó chịu trong chốc lát của mình, hơn chục Thái y chạy đi chạy lại ba bên như vịt nhảy xuống nước "bịch bịch" quỳ xuống đất, Thái y lắp bắp run giọng: "Tiết, Tiết Thục Phi... Liễu Quý phi nương nương thì không sao, Đàn Mỹ nhân va vào bàn thờ Phật dẫn đến chảy nghiêm trọng, nhưng tiểu Hoàng tử không sao!"
Cao Thành tức giận đá hắn ta một cái: "Trẫm hỏi về Tiết Thục Phi! Nàng ấy có sao không?"
Thái y run rẩy không ngừng khấu đầu: "Thai nhi của Tiết Thục Phi nương nương còn quá nhỏ, không thể như Đàn Mỹ nhân mà dồn hết sức bảo vệ hài nhi. Hơn nữa, Thục Phi nương nương va chạm nặng hơn Đàn Mỹ nhân một chút, e rằng về sau khó mà có thai được nữa..."
Cao Thành giận dữ quát: "Trẫm hỏi nàng ấy thế nào?! Dẫn trẫm đi xem! Nếu có chuyện gì, các ngươi đều phải theo nàng ấy!"
Ta nhìn bóng lưng Cao Thành khẽ cười. Tình bạn thanh mai trúc mã quả nhiên khác biệt, cũng coi như không phụ màn biểu diễn bi thương, thê lương vừa rồi của Tiết Thường Khiết. Dù vậy, có lẽ cũng không hoàn toàn là diễn.
Những người giỏi nhất của Thái y viện tất nhiên đều đi theo Cao Thành. Ta hỏi tiểu y quan còn lại: "Đàn Mỹ nhân thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Tiểu y quan "phịch" một tiếng quỳ xuống, cũng run rẩy nói: "Đàn Mỹ nhân, e rằng không qua khỏi."
Tim ta thắt lại, gấp giọng hỏi: "Thái y chính không phải nói đang cứu chữa sao?! Sao ngươi biết nàng ta không qua khỏi?!"
Tiểu y quan cúi đầu không dám ngẩng lên: "Cứu, cứu không được, mất quá nhiều. Hiện giờ chỉ đang dùng thuốc để giữ hơi thở, đề phòng lỡ như Hoàng thượng muốn gặp mặt lần cuối."
Ta vội vã xuống nhuyễn tháp: "Thái y chính vẫn đang ở đây, có lẽ ông ấy có cách cứu Đàn Mỹ nhân, phải không?"
Tiểu y quan tiếp tục nói ra sự thật không nên nói: "Thái, Thái y chính nhất định, là nghe lời Hoàng thượng, cứu Tiết Thục Phi trước."
Ta sốt ruột: "Tiết Thục Phi không phải không sao sao? Đàn Mỹ nhân đã sinh Hoàng tử! Đó là Hoàng tử duy nhất, là Thái tử tương lai! Nàng ta không thể được!"
Tiểu y quan nói: "Nhưng, nhưng mà, Hoàng thượng muốn cứu, chăm sóc Tiết Thục Phi trước. Còn bên phía Đàn Mỹ nhân không đợi được, kéo dài thêm thì..."
Ta cắt ngang lời hắn ta: "Dẫn ta đến chỗ Tiết Thục Phi."
Tiết Thường Khiết đang gục vào lòng Cao Thành nức nở. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch yếu ớt như hoa linh lan trong mưa càng thêm thê lương đáng thương. Ta không quan tâm đến vẻ mặt đau lòng khó nhịn của Cao Thành: "Hoàng thượng, nếu Tiết Thục Phi đã không có chuyện gì, có thể để Thái y chính mau đến xem cho Đàn Mỹ nhân được không? Chậm trễ e rằng Hoàng thượng sẽ không kịp gặp mặt nàng ta lần cuối."
Vừa thấy ta đến, Cao Thành lập tức nhíu mày, vừa vẫy tay ra hiệu cho Thái y chính đi trước, vừa tức giận nói: "Ai cho phép nàng đi lại như vậy? Nếu làm tổn thương Thái tử của trẫm thì phải làm sao?"
Ánh mắt Tiết Thường Khiết chớp mắt trở nên lạnh lẽo, những mũi kim băng giá về phía ta. Ta nhìn Cao Thành với vẻ đau thương: "Hoàng thượng, sau này Tiết Thục Phi thật sự không thể có thai nữa sao?"
Sắc mặt Tiết Thường Khiết thoáng chốc trở nên xanh xám, nàng ta lập tức nhìn Cao Thành. Cao Thành liếc nhìn ta một cái có chút tức giận, cái nhìn này đã lộ rõ tất cả. Ánh mắt Tiết Thường Khiết từ kinh ngạc không tin chuyển sang đau thương tuyệt vọng, khóc lóc thảm thiết.
Cao Thành chỉ lo an ủi nàng ta, không rảnh để ý đến ta. Ta nhanh chóng thu lại vẻ đau thương, lạnh nhạt nhìn Tiết Thường Khiết. Đây mới là nỗi đau thực sự. Cuộc sống của nữ nhi Tả Tướng trong lồng son quá đỗi nhàm chán, nên cảm ơn ta đã cho nàng ta cơ hội nếm trải đầy đủ mùi vị của thế gian.
Ta lặng lẽ nhìn, cũng lặng lẽ chờ đợi. Tiết Thường Khiết quả thực không phải là một người biết hợp tác Trong tình huống như thế này, trong số những người từ Xuân Hoa cung đến để mang vật dụng cần thiết cho nàng ta lại có tên tiểu thái giám đó. Có thể thấy trong kế hoạch ban đầu của Hoàng hậu, là định vạch trần chuyện nàng ta dâm loạn ở cung đình vào lúc này.
Tiết Thường Khiết đủ độc ác, nhưng lại không có đầu óc lắm.
Hoàng hậu cũng xuất thân từ gia đình tướng phủ giàu có vô cùng như Tiết Thường Khiết, hợp tác với bà ta đỡ phải lo nghĩ hơn Tiết Thường Khiết nhiều. Chỉ tiếc là Tiết Thường Khiết là lựa chọn duy nhất của ta, không thể thay đổi, đành phải chịu đựng vậy.
Tiết Thường Khiết gần như khóc đến ngất đi mới dừng lại. Lúc này mới nhớ ra mình phải trả giá lớn như vậy là vì cái gì, nhớ ra ai đã hại mình thảm thương như thế. Ta đã bắt đầu nhìn sắc mặt nàng ta từ khi 6 tuổi, qua 10 năm, chỉ cần Tiết Thường Khiết hơi nhướng lông mi, ánh mắt đẫm lệ vừa lóe lên, ta đã biết cái đầu không lớn lắm của nàng ta đã nghĩ ra điều gì rồi.
Tiết Thường Khiết đau khổ nức nở nghẹn ngào: "Hoàng thượng, sau khi có thai, thần thiếp ngày ngày lo lắng, chỉ sợ Hoàng hậu hạ thủ với thần thiếp. Thần thiếp luôn cố gắng chuyện gì cũng làm vừa lòng nàng ta, nhún nhường, nhưng Hoàng hậu vẫn..."
Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nàng ta vừa cởi dây áo vừa khóc: "Hoàng thượng xem này, xem này, một vết bầm tím to như vậy, gần như dùng góc bàn thủng bụng thần thiếp. Có thể thấy Hoàng hậu đã dùng bao nhiêu sức lực. Hoàng thượng, nàng ta..."
Ta cũng như không nhịn được, nức nở một tiếng. Ta để bản thân run rẩy nhẹ giống Tiết Thường Khiết chỉ để bù đắp cho lỗi lầm không sẩy thai của mình. Không ngờ lại khiến Cao Thành có ý định đứng dậy đi qua.
Ta sợ rằng với chút đầu óc của Tiết Thường Khiết, trong cơn đau đớn tức giận lại bỏ đi lần nữa. Ta vội thu lại vẻ đau thương, Cao Thành nhận ra sự hiểu chuyện của ta, nên ngồi lại xuống nhuyễn tháp, còn giả vờ chỉ là cử động thân thể. Nhưng dù đang ôm Tiết Thường Khiết, trong ánh mắt của hắn ta chỉ toàn là ta.
Ta hơi cúi đuôi mắt, để hốc mắt ửng đỏ, nhưng không có nước mắt: "Hoàng thượng, vừa rồi Hoàng hậu..."
Cao Thành giận dữ: "Trẫm đã thấy! Trẫm tuy không thấy nàng ta đẩy Thường Khiết, nhưng đã thấy nàng ta đẩy nàng!" Ánh mắt hắn ta u ám: "Nhưng trẫm không hiểu, sao nàng ta lại ra tay ở Phật đường của Thái hậu? Lại còn ngu ngốc đến mức tự tay đẩy các nàng thế sao?"
Ta khóc: "Nàng ta muốn hành thích Hoàng thượng từ sau lưng, làm sao Hoàng thượng có thể thấy được?"
Hết chương 11