" Xin chào, Tần tiên sinh có ở đây không? Tôi đến giao hàng "
Tần Ngọc nhấn chuông cửa, cậu co quắp đứng bên ngoài, chờ chủ nhân biệt thự ra nhận bữa tối của y, nói không chừng người ra nhận có thể là người làm cũng nên, Tần Ngọc đưa tay sờ vật trang trí trên cửa, cảm thán cuộc sống của người có tiền so với người bình thường quả là khác biệt.
Đây là đơn hàng cuối cùng của cậu, giao xong là có thể về nhà nghỉ ngơi, tháng này chủ nhà lại tăng tiền phòng thêm một trăm.
Chỉ riêng vấn đề tiền thuê nhà thôi cũng đủ khiến cho Tần Ngọc chịu không nổi, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có nước dọn về trường ở.
Cậu hỏi thăm giáo viên hướng dẫn một chút, hỏi xem có phòng nào còn trống hay không, nhưng mà mấy chỗ đó đều hết sức tệ hại. Đúng là khiến người ta phải đau đầu.
Tần Ngọc cậu, nam tử hán đại trượng phu, quật cường đối mặt với nhân sinh, cho dù phải ngủ ở chân cầu, ngủ trên đường lớn, cũng sẽ không ở chung với bất kì người nào.
. . .
Cái ghế sofa này ngồi thật thoải mái
Tần Ngọc di chuyển mông, để bản thân càng vùi sâu hơn vào ghế sofa mềm mại, một giây trước cậu vẫn còn ở bên ngoài biệt thự cảm thán nhân sinh.
Một giây sau đã có cơ hội vào trong, số cậu may mắn thật.
" Nhà không có trà, cậu uống cafe được chứ? "
" Được được. " , Tần Ngọc nhận ly, mùi cafe thơm nồng xộc vào mũi, nhiệt độ chất lỏng không nóng không lạnh, cậu dè dặt nhấp một ngụm, hơi đắng, nhưng vẫn trong phạm vị chịu được.
" Nên cho cậu thêm chút đường nhỉ? "
" Ừ. "
Chủ nhân ngôi biệt thự này thoạt nhìn còn rất trẻ, mắt đeo kính kim loại, nói chuyện ôn hòa, cử chỉ ung dung ưu nhã, chỉ ngồi uống cafe thôi cũng có thể lộ ra khí khái sang trọng như vậy, Tần Ngọc không bắt chước được tư thái ung dung như thế, cậu ngửa đầu, chỉ hai ba hớp đã uống cạn, lại còn " chẹp chẹp " miệng để không bỏ sót mùi vị của " tiền ", sau đó rót một ly nước lọc uống.
Ánh mắt Tần Bồi Phong chưa từng rời khỏi người Tần Ngọc, thấy cậu bình tĩnh ngồi yên, dáng vẻ quan sát xung quanh, nụ cười trên mặt càng tưoi hơn, anh lấy thức ăn trong túi nilon ra bày lên bàn, hương thơm thức ăn thuận lợi dụ dỗ " bé hamster " đang cực đói.
Tần Ngọc nuốt nước miếng, cậu vì kiếm tiền mà đi tìm việc làm thêm, nhận làm ở một nhà hàng đặc biệt sang trọng, do vậy tiền lương được trả cũng cao hơn, chỗ đó giao cho cậu công việc đi giao thức ăn.
Nói thật công việc này rất dễ dàng, cơ hồ lượng công việc không quá nhiều, bởi vì giá cả của nhà hàng này đắt đến dọa người, những người tới đây ăn toàn là giá trị vật chất đi đôi với giá trị con người, cho nên mỗi lần Tần Ngọc nhận được đơn giao hàng, thời điểm ấn chuông cửa biệt thự sang trọng, tâm tình đều rất phức tạp.
" Ăn không? ", Tần Bồi Phong đưa cho cậu một cái nĩa.
Tần Ngọc mất tự nhiên định cự tuyệt, nhưng thân thể vẫn rất thành thực nhận lấy.
Bây giờ cậu rất đói, hơn nữa cậu cũng rất muốn nếm thử một chút tư vị của thức ăn giá mấy ngàn nó ra làm sao.
. . .
Câu trả lời là vị giác bùng nổ.
" ! ! ! ! Cái này, cái này ăn ngon quá! ", Tần Ngọc lại bỏ một miếng vào miệng.
Tần Bồi Phong đẩy kính, " Nếu ngon thì ăn nhiều một chút ", vừa nói vừa đẩy thức ăn tới trước mặt Tần Ngọc, chớp mắt nhìn cậu ăn.
" Ngoàm ngoàm. "
" Anh. . .Anh không ăn sao? ", thật vui vẻ nhét đầy miệng đồ ăn, Tần Ngọc ngẩng đầu thấy Tần Bồi Phong nhìn mình chằm chằm, cậu xấu hổ lau miệng, phản ứng được mình đúng là làm chuyện ngu xuẩn.
Ở nhà người ta còn ăn đồ ngon của người ta, cậu nhìn lướt qua bàn, thức ăn chính hầu như đều bị cậu ăn sạch, thực sự là không dám nhìn, cậu muốn khóc, Tần Ngọc âm thầm hối tiếc, cậu là heo sao? Heo cũng không có ăn nhanh như cậu, ăn như cuồng phong vũ bão.
" Anh muốn ăn cái gì, tôi theo anh đi mua, hoặc là tự nấu cũng được, chuyện nấu ăn không thành vấn đề. "
Tần Bồi Phong chống cằm, " Lúc nãy nói đến chuyện ở ghép, cậu thấy thế nào? "
" Ở ghép. . .Thật không lấy tiền? ", Tần Ngọc cẩn thận hỏi, cậu không nghĩ tới loại chuyện tốt như vậy có thể xảy ra trên người mình, khách hàng sau khi mở cửa điều trước tiên làm không phải là cầm bữa tối của mình mà là nhìn chằm chằm mặt cậu, hỏi cậu có hứng thú vào ở căn biệt thự này không.
" Dĩ nhiên không lấy, điều duy nhất cậu phải bỏ ra chính là ở lại đây, tán gẫu với tôi là được rồi. ", Tần Bồi Phong xoa xoa huyệt thái dương, thanh âm có chút trầm thấp, " Ba mẹ của tôi đều ở nước ngoài, hàng năm sẽ không quay về, tôi. . .Tình huống của tôi có chút phức tạp, khiến cho trạng thái tinh thần không được tốt lắm, bác sĩ đề nghị tôi làm quen nhiều bạn hơn, nhưng mà tôi. . .Trừ công việc ra. . .Tôi không có bạn tâm giao (), hôm nay đúng lúc gặp được cậu. "
(): Bạn tâm giao là người bạn hòa hợp về mặt tâm hồn đối với bạn, hai người bạn tâm giao có thể nói là hai mảnh của một linh hồn bị tách ra ngay từ khi hình thành, bạn buồn thì người kia cũng buồn, bạn vui thì người kia cũng vui, mới gặp nhau mà đã thấy hợp lòng nhau rồi.
Tần Bồi Phong đưa tay nhéo gò má Tần Ngọc, " Cậu, tôi thấy mắt cậu rất đẹp, cười lên như ánh mặt trời đầy sức sống. Tôi. . . ", anh đem lời còn lại vòng qua lưỡi, nuốt ngược vào trong, " Nếu như cậu không muốn, tôi sẽ không cưỡng ép. "
Đại khái là vẻ mặt Tần Bồi Phong quá mức u buồn, khiến cho câu " không có bạn bè gì " của anh chạm đến lòng Tần Ngọc, cậu buột miệng thốt lên, " Tôi đồng ý, đồng ý ở chung với anh, sau này trong lòng anh có điều gì không thoải mái, cứ nói với tôi, bản thân tôi không có ưu điểm gì khác ngoài kín miệng. ".
Cậu cúi đầu nhìn tay mình, " Anh xem tôi như bạn bè tốt, nói như vậy, tôi còn kiếm được lời ".
Tần Bồi Phong sờ đầu cậu, " Ngày đầu tiên trở thành bạn bè tốt, chăm sóc lẫn nhau bắt đầu, chào em, tôi là Tần Bồi Phong. "
Hết chương .
Hi mọi người, Dưa quay lại rồi đây, kể từ hôm nay sẽ quay lại up truyện như bình thường nhé