Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Tần Ngọc, vào bếp phụ làm cơm ".
" Dạ ".
Tần Ngọc ngẩng đầu đáp một tiếng, chịu đựng bàn tay đau đớn vì lạnh , vắt khô nước lạnh như băng trong áo, sau đó bỏ vào thùng, toàn bộ tay cậu đều bị đông đến đỏ bừng, năm ngón tay chết lặng, cậu hà hơi, lại nghe tiếng mấy thím gọi mình từ trong bếp, cậu nhét tay vào áo làm ấm một chút, lại bỏ ngược vào trong nước rửa rau, về nhà mới hai ba ngày, tay Tần Ngọc đã sưng đến không còn hình dáng, đốt ngón tay tím bầm, vừa đụng vào sẽ rách da chảy máu.
" Rửa xong rồi thì giúp mẹ con chặt thịt ", người thím ngồi cùng băng ghế nói nhỏ với cậu.
" A, dạ ", Tần Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, thật ra cậu căn bản không biết nhà mấy thân thích này ở đâu, chỉ biết không ngừng có thân thích tới chúc tết, trừ bận bịu ra, cũng chỉ là bận bịu, cậu cũng không muốn nói chuyện linh tinh với mấy cô dì chú bác chưa từng gặp mặt này, còn không bằng ở trong bếp cho thoải mái.
Trong bếp so với bên ngoài ấm áp hơn, Tần Ngọc đứng ở cửa hô một tiếng, " Mẹ ", Đặng Gia Vân đang nhón chân lấy lồng hấp ra, lại để lên thêm một cái xửng mới vào, liếc thấy Tần Ngọc đứng ở cửa, " Bưng cái này ra để lên bàn, thuận tiện xem em con viết bài xong chưa ".
" Dạ ", Tần Ngọc cảm thấy khi về nhà, " dạ " là từ cậu nói nhiều nhất.
Em trai ở trong phòng ngoan ngoãn làm bài tập, " Tiểu Bao, bài tập làm xong chưa? ".
Tần Bảo Hoa hít hít mũi, yên lặng lắc đầu, bởi vì nhóc ham chơi, mới bị mẹ không ngừng giảng đạo, hiện tại vừa khóc nhè vừa làm một đống bài tập nghỉ đông.
" Vậy nếu em không biết làm, có thể hỏi anh ".
" Em biết làm ", Tần Bảo Hoa biễu môi, có chút oán hận nói, " Mấy người cũng không biết, nói gì đến em ", quyển bài tập bị nó dùng đầu bút nhọn đục thành một cái hang, vừa vặn đó là trang bài tập vừa mới viết xong, vì vậy tính tình đột nhiên trở nên nóng nảy, " Anh xem đi, đều tại anh, hỏi tùm lum tà la ".
Tần Ngọc tựa tiếu phi tiếu nhếch mép, hai đứa con trong lúc này lại bắt đầu lên cơn.
" Sao vậy? ", Đặng Gia Vân giơ tay dính đầy một mì hỏi, bà đang muốn đến phòng khách lấy bột mì, nghe được con trai út gào thét, cau mày đi tới, " Thét cái gì mà lớn tiếng vậy, bài tập làm xong chưa? Đã sắp chuẩn bị thi trung học, tâm tư phải đặt hết vào việc học ".
Tần Bảo Hoa rụt vai, ngọn lửa phách lối trong nháy mắt tắt lịm, Tần Ngọc cười oặt người ra, liền nhìn thấy Đặng Gia Vân nghiêng người nhìn cậu.
" Mẹ? ".
" Ừ ", bà dừng một chút, tựa hồ có lời muốn nới với con út, lại bị âm thanh trong phòng mạt chược cắt đứt, " Chị con sắp về, ra ngã tư đón nó đi ".
" . . . .Dạ ".
Tần Ngọc cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, ở trong căn phòng náo nhiệt, cậu lại cô độc như người ngoài.
Cậu muốn về nhà, không phải ngôi nhà như hiện tại, cái cậu muốn trở về đó là ngôi nhà có thể cho cậu ấm áp cùng yêu thương, ba mẹ sống cũng không dễ dàng, dựa vào may mắn nuôi nấng ba đứa con rất khổ cực, chính cậu rõ ràng nhất, chẳng qua tính tình được Tần Bồi Phong chiều, trở nên mềm mại, lập tức đối với sự thay đổi hơi lớn cảm thấy không chịu nổi.
" Kỳ quái ", Tần Ngọc âm thầm tự mắng một câu, đội nón lông đi đón chị.
————————————————
Buổi tối chín giờ, ngoài đường đã bắt đầu đốt pháo, thật sự là tiếng nổ quá vang, Tần Ngọc chỉ có thể nhắn tin cho Tần Bồi Phong.
" Em nhớ anh ", Tần Ngọc nhắn xong một câu, nhìn một chút, lại xóa, đổi câu, " Tần tiên sinh năm mới vui vẻ nha, có ăn nhiều cơm hay không ".
Tần Bồi Phong: " Có, Tiểu A Ngọc năm mới vui vẻ ".
Tần Ngọc nhắn tin với Bồi Phong, vừa nhắn vừa diễn tả bánh bao ở đây có bao nhiêu ngon, nói em trai mình ngu ngốc ra sao, thời tiết ở đây lạnh thế nào, Tần Bồi Phong đều đáp lại từng câu từng câu của cậu.
Tần Bồi Phong: " Gọi video với anh đi, nhớ em ".
Tần Ngọc: " Vậy em gọi video, anh cũng đừng cười em ".
Tần Bồi Phong: " Đã biết ".
Miệng thì đảm bảo, kết quả video vừa mở liền ha ha cười to, Tần Ngọc hoảng sợ ngượng ngùng, " Anh nói không cười! ".
" Ha ha ha ha xin lỗi, nhưng mà Tiểu A Ngọc của anh thật là đáng yêu ", Tần Bồi Phong cười đến nước mắt tràn ra, thở hổn hển mới lại hỏi, " Lạnh lắm sao ".
" Lạnh muốn chết ", Tần Ngọc nhích lại gần lò sưởi, hiện tại câu đang mặc ba lớp áo thật chặt, tự bó mình thành một quả cầu mập mượt mà, trên tai bọc một cái chụp tai bằng bông, co rúc bên cạnh lò sưởi, gương mặt trắng nõn bị hun đỏ phù phù, trong lòng còn ôm một con mèo béo ú.
Tần Ngọc quơ quơ móng vuốt mèo, " Lão nương, đây là vợ tôi ".
Ria mép lão miêu chìa ra, mở một con mắt quan sát một chút, lại nhắm mắt, tiếp tục hưởng thụ vuốt ve của Tần Ngọc.
" Thật tốt ", Tần Bồi Phong hâm mộ nhìn còn mèo béo đó, " Anh cũng muốn được đãi ngộ như vậy ".
" Muốn cái gì? ", Tần Ngọc liếc anh một cái, " Lão nương xem cũng như trưởng bối, lúc em sinh ra nó đã ở đây rồi, là một con mèo cao tuổi ".
Hai người vẫn còn ngọt ngọt ngào ngào, đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến cho Tần Ngọc sợ hết hồn, tay cầm điện thoại di động không chắc run một cái , thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Bên ngoài là Đặng Gia Vân.
" A Ngọc, mẹ có chút việc muốn hỏi con ".
Từ nhỏ đến lớn Tần Ngọc đều có chút sợ Đặng Gia Vân, khi còn bé cả nhà khó khăn, cha làm việc ở mỏ than một lần là hơn nửa năm không thấy mặt, chuyện nhà đều do Đặng Gia Vân vất vả, bình thường bà đều rất nghiêm khắc.
Mẹ con hai người ngồi ở cạnh giường, yên lặng hồi lâu, khiến cho Tần Ngọc lo lắng.
" Có phải con có điều gì đó giấu diếm gia đình không "
" Không có ", trong lòng Tần Ngọc cả kinh, theo bản năng che chiếc nhẫn trên tay, vừa hối hận vừa vui vẻ, là cậu cố ý, cố ý không tháo xuống, vừa muốn bị phát hiện vừa không muốn bị phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn đeo nhẫn trên tay, thiếu niên đè nén tâm tư phản nghịch quái ác trong lòng, bị hỏi tới liền nói một câu, đây là cái mốt lừa bịp của giới trẻ hiện nay.
Nhưng Tần Ngọc ở trước mặt Đặng Gia Vân lại không nói những lời như vậy.
" Ba và mẹ nhìn thấy nhẫn trên tay con ", Đặng Gia Vân nhìn thấy động tác của cậu, mi mắt cũng ôn hòa đi không ít, bất quá bà mạnh mẽ đã quen, tựa hồ không quen nói chuyện mềm mại như vậy, bà chỉ ngồi ở bên cạnh Tần Ngọc nói, " Thích cô gái nào sao ".
Sau đó ngưng giọng, từ trong túi áo khoác lấy ra tấm thẻ ngân hàng, " Đây là do ba mẹ tích góp mấy năm nay, bây giờ tiền nợ đều đã trả hết, con cầm lấy, kết hôn cần đến ".
Nói xong cũng đẩy cửa ra ngoài, sấm rền gió cuốn, vẫn như thường lệ, lưu lại một mình Tần Ngọc cầm tấm thẻ ngân hàng đang ngây ngô nhìn bóng lưng mẹ mình, trong nháy mắt vạt áo cuốn lên được kéo thẳng, ngọn cây vừa mới nhú lên trong đầu bị bóp chết
Tần Ngọc. . .Mơ hồ.
" A Ngọc ".
Giọng nói của Bồi Phong thức tỉnh cậu, Tần Ngọc chợt nhớ tới, lúc đó cậu quá hoảng hốt nên quên chưa tắt video, chỉ mới dùng tay úp màn hình xuống.
Cậu ôm điện thoại di động, nhìn người trong video nói, " Tần tiên sinh. . . . "
" Hả "
" Tần tiên sinh, em cảm thấy như vậy cũng tốt, để cho ba mẹ hiểu lầm như vậy. . . ", Tần Ngọc mím môi, " Hiện tại như vậy rất tốt ".
" Ừ ".
" Chờ sau này, có cơ hội thích hợp em sẽ. . . "
" A Ngọc ", Tần Bồi Phong lên tiếng cắt đứt Tần Ngọc, nụ cười mang theo trấn an, " Nếu phải gánh trọng trách, người đó cũng phải là anh, em không thể một mình ôm hết, lại nói, em chỉ cần giao mình cho anh, anh sẽ che chở em thật tốt ".
". . . .Nếu không che chở được thì sao? ".
" Không thể không che chở a, dù làm cách nào cũng phải bảo vệ ".
" Hừ! Đúng là, không có liêm sĩ ".
——————————
Tần Bồi Phong với Tần Ngọc nói chuyện đến tối khuya, cho đến khi mắt Tần Ngọc sắp mở hết lên mới cúp video.
Tần Bồi phong còn chưa buồn ngủ, chẳng qua anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay đến ngẩn người, vuốt ve nó, lộ ra nụ cười thản nhiên.
" A Bond Of Our Love ".
Hết chương .
Bịt tai giữ ấm
Lão nương nè mọi người, nó là giống mèo Dragon Li đó ( tui không tìm thấy tên tiếng Việt của ẻm )