"Bé con?" Khi thấy Hi Nguyên giống như con mèo nhỏ co rúc ở trên giường, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên má cô thì Ngân Báo hết sức đau lòng. Anh cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống bên giường của cô, dùng bàn tay khẽ vuốt ve sự mềm mại của cô.
Hi Nguyên giống như không nghe được anh gọi, hai con ngươi đen như hai trái nho chín mờ mịt nhìn phương xa, mất đi thần thái thường ngày.
"Lăng Hi Nguyên, hoàn hồn lại!" Che giấu lo lắng trong mắt, Ngân Báo lớn tiếng ở bên tai Hi Nguyên gọi cô, cũng lộ ra nụ cười bướng bỉnh xấu xa gõ xuống trán của Hi Nguyên, lập tức liền kéo thần trí Hi Nguyên trở về. Cô che lại cái trán bị gõ đau, chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách: "Chú Ngân Báo thối! Chú muốn để cho bé con ngày mai mang cái u lớn mà đi học sao?"
"Ha ha ha! Như vậy không phải rất tuyệt sao? Rất đặc biệt!" Ngân Báo ôm bụng, cười đến rất tùy ý.
"Chú thối, con cũng muốn cho chú một cái u như vậy đi tới trường học! Stop!" Hi Nguyên bất mãn leo lên người Ngân Báo, đưa tay ra dùng sức hướng lên đỉnh đầu hắn gõ xuống.
"Đừng! Bé con tha mạng!" Ngân Báo vừa làm bộ như rất đau, vừa hướng Hi Nguyên cầu xin tha thứ.
"Xem lần sau chú còn dám gõ lên trán bé con không?!" Hi Nguyên treo ngược ở trên cổ của Ngân Báo, kiêu ngạo mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, động tác giắt lên người anh của cô khiến cho hai chân cô không tự chủ cuốn lấy hông của Ngân Báo, thân thể của hai người dán gần lại quá mức, mà nơi đẫy đà nhỏ nhắn của Hi Nguyên cách một tầng y phục thật mỏng vuốt ve ngực Ngân Báo.
Anh đột nhiên lúng túng đẩy Hi Nguyên cách xa mình ra, mặt đỏ lên ho mãnh liệt.
Muốn chết! Anh thế nhưng đối với một đứa trẻ giống như con gái mình sinh ra phản ứng không nên có, nếu để lão đại biết, còn không làm thịt anh sao?
"Chú Ngân Báo, chú thấy ba chưa?" Hi Nguyên ngồi ở bên giường, vừa lắc lắc hai cái chân nhỏ nhắn, vừa thử dò xét nhìn Ngân Báo. Cô cắn môi dưới, có chút vô lực. Ba có thể vĩnh viễn cũng không về nữa hay không?
Ánh mắt Ngân Báo mê hoặc xẹt qua mặt của Hi Nguyên, lại sửa sang lại tình cảm không rõ của mình: "Lão đại đang bận, có thể phải rất khuya mới trở về."
"À. . . . . ." Hi Nguyên mất mác cúi đầu, cô thật muốn ba lập tức trở về, bởi vì cô nhớ ba, thật là nhớ thật là nhớ, nhớ đến tim cũng đau rồi. Kể từ khi biết anh không phải ba, tình cảm của cô đối với anh sinh ra biến chuyển độ. Cô hi vọng mỗi thời mỗi khắc cũng ở bên cạnh anh, nằm ở trong ngực anh. Không có anh, giường lớn lạnh quá, thật cô đơn.
"Bé con, chớ khổ sở. Chú nói cho cậu ta biết cháu lên cơn sốt, bảo đảm trong vòng mười phút cậu ta sẽ bay trở lại."
"Chú làm như ba mọc cánh rồi hả? Còn bay trở về." Hi Nguyên cười lên một tiếng hì hì, hai cái lúm đồng tiền nhìn thật là đẹp.
Ngân Báo không khỏi sửng sốt, ánh mắt lưu luyến trên mặt của cô.
. . . . . .
Thang Mang Lâm mới vừa đi ra khỏi thang máy của "Nhân Gian Tiên Cảnh", còn chưa có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền bị một người đàn ông lãnh khốc như hàn băng ôm chặt lấy, thít chặt đến mức khiến cô thiếu chút nữa không thể hô hấp: "Băng Nhi, anh nhất định đang nằm mơ, lại có thể nhìn thấy em."
Băng Nhi? Cô sao? Thang Mang Lâm trợn to đôi mắt đẹp, vẻ mặt quỷ dị nhìn Sơn Miêu, Sơn Miêu chỉ là nhún nhún vai, cũng không giải thích gì nhiều.
"Tiên sinh, ngài nhận lầm người!" Thang Mang Lâm đẩy hai cánh tay có lực của Lăng Khắc Cốt ra, cố gắng giải thích với đối phương, "Tôi tên là Thang Mang Lâm, không phải Băng Nhi của anh."
"Thang Mang Lâm?" Đôi mày kiếm của Lăng Khắc Cốt nhíu lại một cái, ánh mắt thâm thúy băn khoăn dừng lại ở trên mặt Thang Mang Lâm. Ngũ quan cô bé này cùng Băng Nhi có chín phần tương tự, nhưng phong cách hiện ra qua nét mặt lại có sự khác biệt rất lớn. Băng Nhi của anh trong sự tinh khiết còn mang theo bền bỉ, tính tình không chịu thua so với một thằng nhóc còn ương ngạnh hơn. Mà cô bé trước mắt không có sự sắc bén như Băng Nhi, ngược lại lại có nhiều hơn một phần quyến rũ cùng nhu nhược.
Là giấc mộng tối nay khiến cho anh mất trí, thế nhưng lại đem một người xa lạ làm thành Băng Nhi. Anh rút tay của mình về, một câu cũng không nói liền xoay người rời đi, tối nay anh mất khống chế đều xuất phát từ sự nhớ nhung em gái.
Năm đó anh không cách nào cho Băng Nhi tất cả, nhưng hôm nay, anh có toàn thế giới, nhưng lại không có cách nào tìm về một Băng Nhi. Em ở trong địa ngục lạnh lẽo đó sẽ thấy vui vẻ sao?
Bóng lưng Lăng Khắc Cốt có chút cô độc cùng vắng lặng.
Thang Mang Lâm cầm chi phiếu Sơn Miêu đưa cho cô về đến nhà, vừa thấy được anh trai, thật hưng phấn xông tới: "Anh, Lâm Lâm xoay được tiền rồi."
"Tiền này từ đâu mà có?” Thấy chi phiếu vạn, Thang Dật Thần tức giận hỏi.
"Em… anh, phẫu thuật cho ba quan trọng hơn, Lâm Lâm sau này sẽ nói rõ với anh." Thang Mang Lâm lúng túng mặt ửng đỏ, cô không biết giải thích với anh trai ra sao. Cô tại sao có thể nói cho anh trai đây là tiền cô bán thân.
"Em thế này là hình dạng gì? Tóc buộc loạn, một thân tục mị. Em nói xem, có phải em đi hộp đêm hay không?" Nắm bả vai em gái, Thang Dật Thần đau lòng hỏi. Anh chỉ sợ em gái đi đến cái bước đường này, cho nên mới cùng ông chủ ký hợp đồng ba năm, không ngờ về đến nhà thế nhưng không thấy được Lâm Lâm. Anh tìm cả đêm, gấp đến độ đang muốn báo cảnh sát, cô lại cầm một chi phiếu kếch xù trở về.
Thấy sự xấu hổ trên mặt Mang Lâm, Thang Dật Thần không chút suy nghĩ liền cho em gái một cái tát: "Nhà họ Thang chúng ta không có loại người không có cốt khí như mày! Cút!"
Cho dù là ba cần gấp làm giải phẫu, Mang Lâm cũng không nên đi bán mình! Thang Dật Thần tâm tính thiện lương, vì gia cảnh túng quẫn này của bọn họ mà đau lòng. Nếu như bọn họ là người có tiền, cũng sẽ không vì phí phẫu thuật hai mươi vạn mà gấp đến độ mặt ủ mày chau, mượn tiền chung quanh cũng không đủ đóng viện phí cho ba. Trái tim ba đã suy kiệt nghiêm trọng, nếu không làm phẫu thuật, sợ sẽ muốn ngưng đập, vĩnh viễn rời bọn họ mà đi.
Anh muốn cứu ba, nhưng anh không cần Mang Lâm dùng cái biện pháp ti tiện này để cứu. Cho dù ba sống lại, cũng sẽ hận bản thân.
Thang Mang Lâm vuốt gò má bị đánh đau của mình, xấu hổ cực kỳ xoay người, lao ra khỏi cửa. Cô biết mình đến quán rượu làm tiền rất đê tiện, thế nhưng đó là biện pháp nhanh nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, Thang Mang Lâm ngồi ở bên lề đường khóc thút thít.
Không biết đã trải qua bao lâu, cô đột nhiên nghe được một tiếng thở dài, một đôi bàn tay ôm cô lên, thật chặt kéo vào trong ngực: "Băng Nhi, cùng anh về nhà."
Chờ tới lúc Thang Dật Thần đuổi theo ra, đã không thấy được bóng dáng em gái, anh hối tiếc nhìn tay mình, lòng chua xót rơi lệ.
Bởi vì không có tiền, cho nên anh không có cách nào bảo vệ người thân của mình, điều này đối với một người tài hoa như anh là châm chọc tới mức nào, cuối cùng sẽ có một ngày anh trở nên lớn mạnh, đem thế giới đều giẫm ở dưới chân.
Theo lời đồn đại, Lăng Khắc Cốt có một người tình Kim Ốc Tàng Kiều, chỉ là cũng không có ai gặp qua bộ mặt thật của cô ta.
Lời đồn đại, Lăng Khắc Cốt có một con gái ngây thơ mà xinh đẹp, so với anh ta kém mười bốn tuổi,
Lời đồn đãi còn nói, Lăng Khắc Cốt có một người tình kiêm —— thuộc hạ, bạn bè —— bạn gái.