Trong phòng ngủ xa hoa của Lăng Khắc Cốt lộ ra phong cách bài trí đơn giản. Mặt đá cẩm thạch màu đen có vẻ hết sức nặng nề, bày trí trắng đen xen lẫn hòa vào màu đá cẩm thạch, giường lớn màu vàng nặng nề ở trung tâm tăng thêm một phần xa hoa. Mà ở trên tấm ga giường màu trắng noãn ẩn chứa một cô gái thân đầy vết thương - Hi Nguyên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô cùng bộ ngực phơi bày đầy những vết cào, Ngân Báo cẩn thận từng li từng tí xoa cao do anh tự mình bào chế lên vết thương của cô: "Lệ Văn hôm nay thật là quá đáng, lại khiến cho bé con bị thương thành như vậy. Lão đại, lẽ ra ngài nên ngăn cản!"
Ngân Báo có chút bất mãn nhìn về phía Lăng Khắc Cốt vẫn đứng xoay lưng nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Nếu như cậu ta thương Hi Nguyên, cậu ta nên bảo vệ con bé.
Nếu như cậu ta yêu Hi Nguyên, cậu ta nên ngăn cản Tưởng Lệ Văn.
Câu ta sao có thể để Hi Nguyên bị Tổn thương nặng như vậy?
Đêm qua anh cho là có lão đại ở đây, Hi Nguyên rất an toàn, mới thả lỏng tâm tình tự mình trở về biệt thự ở kế bên nghỉ ngơi. Sớm biết sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không rời Hi Nguyên.
Thấy Hi Nguyên bởi vì chạm vào thương vết thương mà nhíu mày, thái độ của Ngân Báo nặng nề khác thường.
Bé con hồn nhiên như vậy, nên được lão đại nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu mới đúng.
Lăng Khắc Cốt không có trả lời Ngân Báo, chỉ là nắm chặt quả đấm, trên gương mặt lãnh khốc có loại đau đớn giãy giụa. Hai mắt anh nặng nề trầm xuống giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, Hi Nguyên bị thương giống như một tảng đá ném vào trong đầm nước sâu đó, làm lan ra những gợn sóng, khiến cho đáy mắt anh cũng nổi sóng, không cách nào giữ vững được sự tĩnh lặng nữa.
"Ba, trả lại ba cho tôi!" Hi Nguyên ở trên giường đột nhiên lo lắng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị sự bi thống bao trùm, phần suy nhược này làm cho người ta đau lòng. Hi Nguyên bị mồ hôi lạnh thấm ướt sau khi giãy giụa thêm vài phút đồng hồ, lại lâm vào yên tĩnh, dường như cơn ác mộng kia đã tha cho cô.
Nhìn Hi Nguyên giống như lại bị cơn ác mộng trong trí nhớ đó giày vò, Ngân Báo phiền não cào cào mái tóc. Anh đã dùng thuốc khống chế bệnh được sáu năm, hôm nay bởi vì Tưởng Lệ Văn mà bị làm hỏng hầu như không còn. Vậy bây giờ phải làm sao mới phải?
Lăng Khắc Cốt lãnh ngạo xoay người, ánh mắt của anh có chút không nhịn được nhìn về hướng Hi Nguyên trên giường.
"Có thể dùng thôi miên sâu hay không?"
"Lão đại?" Ngân Báo kinh ngạc nhìn Lăng Khắc Cốt, lão đại không phải là muốn anh . .
"Đem phần ký ức đó của con bé phong kín lại, vĩnh viễn không cho con bé nhớ lại." Lăng Khắc Cốt lãnh khốc buông lời.
"Nhưng. . . . . ." Muốn anh vận dụng thuật thôi miên che đi ký ức của Hi Nguyên, tất nhiên là có thể, nhưng anh chỉ sợ có một ngày, Hi Nguyên sẽ hỏng mất.
"Cứ theo tôi nói mà làm! Tôi không muốn thấy con bé khó chịu nữa." Lăng Khắc Cốt vô tình nói. Tay nắm chặt thành quả đấm đã bộ lộ tâm tình của anh, anh cũng không phải là một người lãnh khốc vô tình.
"Lão đại, thay vì cố che lại không bằng khai thông, có lẽ sẽ khiến cho bé con nhớ lại tất cả, tâm bệnh của con bé sẽ khỏi hẳn." Ngân Báo khó khắn nhìn vẻ mặt lãnh khốc đầy căng thẳng của Lăng Khắc Cốt. Không phải anh không biết, mà là anh không muốn làm như vậy. Che giấu đi trí nhớ của Hi Nguyên là rất tàn nhẫn đối với cô bé, cho nên anh vẫn cố gắng thông qua phương pháp khai thông để trị liệu cho cô bé.
"Anh có nắm chắc không?" Nhìn bé con khổ sở giãy dụa ở trên giường, Lăng Khắc Cốt có chút do dự hỏi.
"Tôi sẽ tận lực." Ngân Báo gật đầu một cái. Bộ dạng của bé con khiến cho lòng anh nhíu chặt lại, thật sự nếu không có ý trí, có lẽ cô sẽ bị những ám ảnh trong lòng cắn nuốt.
Hi Nguyên cảm giác mình trong giấc mộng, một giấc mộng đã dây dưa nhiều năm với cô, trong mộng cô mới chỉ có tuổi. Trong đêm đen, cô bị một hồi tiếng đánh đấm làm thức tỉnh, sợ hãi rời giường đi tìm ba. Đẩy cửa phòng ba ra thì cô nhìn thấy một người đàn ông mang mặt nạ chim ưng màu bạc giơ súng bắn về phía ba.
"Ba!" Cô sợ hãi lao về phía ba. Nhìn đôi mắt ba trợn trừng trừng, cô thật khó chịu. Ba sao vậy? Trên người tất cả đều là máu. Tiếng súng điếc tai cộng với máu tươi phun trào khiến cho cô lâm vào khủng hoảng cực độ. Cô liều mạng lay thân thể của ba, tuy nhiên có lay thế nào ba cũng không tỉnh nữa.
Ba? Vậy là người nắm trong đống máu thịt lẫn lộn đó chính là ba!
"Ba!" Hi Nguyên đột nhiên thức tỉnh, nếu như cái người bị chết đó là ba, vậy thì Lăng Khắc Cốt là ai? Đó không phải ba sao? Trong ngượng ngùng cô ngẩng đầu nhìn vòng quanh, lại chỉ thấy một mảnh sương mù mờ mịt.
Ba ngã trong vũng máu đã ở cách xa cô, mà Lăng Khắc Cốt ở phía bên kia màn sương mờ cũng không thấy rõ mặt.
"Ba!" Cô liều mạng giùng giằng, lao về phía màn sương mù phía sau Lăng Khắc Cốt.
"Bé con, không sao." Lăng Khắc Cốt ôm chặt Hi Nguyên đã bị mồ hôi lạnh thẫm ướt đẫm trang phục, dịu dàng dỗ dành. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô làm cho người ta đau lòng. Anh bất mãn trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái, như đang trách cứ anh ta không nghe lời của mình, cứ nhất định dùng phương pháp khai thông.
"Ba!" Nhớ tới cảnh chém giết máu tanh trong mộng, cô sợ hãi nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, "Dã Lang thật là ba con sao? Con nằm mơ thấy ông ấy bị người ta giết chết."
Cảm nhận được người trong ngực đang run rẩy, Lăng Khắc Cốt dùng cằm áp lên đỉnh đầu cô, bàn tay khẽ vuốt ve lưng của cô: "Bé con ngoan, đều đã qua rồi."
"Ba, con thật là sợ! Người kia thật là khủng khiếp, hắn đã giết ba của con." Trí nhớ lúc nhỏ đã rất mơ hồ, thứ rõ ràng duy nhất chính là một màn tàn nhãn kia. Trong đầu Hi Nguyên vẫn còn giống như một đoạn phim không ngừng chiếu lại cảnh chém giết kia, nhất là gương mặt tà ác mang mặt nạ ngân ưng của người đàn ông kia.
Thân thể Hi Nguyên run rẩy khiến gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt tối sầm, anh ném cho Ngân Báo một cái nhìn sắc nhọn, Ngân Báo lập tức cười cười ngồi ở mép giường: "Bé con, Dã Lang chết rồi, cháu còn có lão đại. Không cần phải sợ."
"Ba, ôm chặt bé con! Bé con hiện tại chỉ có người thôi." Nghe chú Ngân Báo nói, những nỗi sợ hãi lòng kia của Hi Nguyên rốt cuộc an tĩnh lại. Đúng vậy, cô còn có ba, không, là có Lăng Khắc Cốt, người cũng không phải ba, tuy nhiên so với ba còn quan trọng hơn, cô có thể mất đi ba, lại không thể mất đi Lăng Khắc Cốt, anh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Lăng Khắc Cốt do dự một chút, liền buông tha giãy giụa trong lòng, dùng cánh tay vòng chặt thân thể nhỏ bé của Hi Nguyên. Anh to lớn cao ngạo cùng với cô nhỏ nhắn tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, nhưng nhìn lại vô cùng hài hòa, giống như lồng ngực của anh là dành cho Hi Nguyên vậy
"Đau!" Hi Nguyên đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau nhói, cô nắm chặt cổ áo của Lăng Khắc Cốt, run run rẩy rẩy trong lòng anh.
"Sao vậy?" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Hi Nguyên.