Hi Nguyên kìm lòng không được gọi một tiếng tự đáy lòng.
Cái cằn đang gối lên đỉnh đầu cô nghe vậy khẽ run một cái, hai cánh tay ôm cô dần dần thu hẹp lại, ôm thật chặt cô vào trong ngực.
Hi Nguyên thật sợ đây chỉ là giấc mộng, không dám mở mắt, cô sợ vừa mở mắt, ba sẽ biến mất khỏi tấm mắt cô. Cô run rẩy đưa bàn tay nhỏ bé ra, ôm thật chặt lấy eo của đối phương, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trong lồng ngực rộng rãi mà cô đã vô số lần nép vào.
Cảm giác thật lâu, giống như đã qua cả một thế kỉ vậy, ba đều không có ôm cô ngủ. Ngay cả gặp phải ác mộng cũng không thể timg ba an ủi mình.
"Ba, thật là người sao?" Cô rất muốn mở mắt nhìn mặt ba một cái, rồi lại có chút lo sợ.
"Sao lại bị mưa ướt?" Trong giọng nói lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt có một tia ân cần không dễ phát giác.
"Không biết." Hi Nguyên sâu kín thở dài. Ngay lúc đó cô chỉ nghĩ mình bị ba từ bỏ, còn đâu mà nhớ đến trời mưa. Khi nước mưa đánh vào trên người cô, cô đã sớm không có cảm giác rồi.
Cái loại cảm giác bị vứt bỏ đó lại có thể đau đến như vậy, giống nhưng lòng của cô bị khoét rỗng vậy, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu nói: "Ba không cần bé con nữa rồi."
"Ba, sẽ không cần bé con nữa sao?" Vì xác định một nỗi sợ hãi trong lòng, Hi Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tròng mắt đen hẹp dài của Lăng Khắc Cốt.
"Bé con còn dám vầy mưa, ba liền không cần ngươi" Con mắt lạnh lùng mê hoặc của Lăng Khắc Cốt khẽ nheo lại, hung ác nhìn chằm chằm Hi Nguyên, nhưng bàn tay của anh lại khẽ xoa nắn gương mặt của cô, giống như nâng niu một búp bê sứ dễ vỡ vậy.
Nghe Lăng Khắc Cốt nói, Hi Nguyên cười lên một tiếng hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô hiện lên thần thái hưng phấn: "Ba hư, còn dám uy hiếp bé con."
Hi Nguyên đã sớm có hình hài của một thiếu nữ, vốn đã đẹp như một thiên sứ, lại được tôn lên bởi làn da trắng muốt như cái gim cài tóc bằng trân châu, càng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như ngọc, cộng thêm một chút vẻ đẹp yếu ớt vì bệnh tật, lại càng thêm mê người, cô ấy có đôi mắt to đen đẹp như hai trái nho đen mọng, trong suốt sáng chói.
Ánh mắt Lăng Khắc Cốt giống như xuyên thấu qua người Hi Nguyên nhìn về một nơi xa, trong trí nhớ cũng có một đôi mắt to đen nhánh như vậy, lộ ra cơ trí cùng cảnh giác, em gái Băng nhi của anh, cũng xinh đẹp như Hi Nguyên vậy, nhưng khi đó chính anh không cách nào cho Băng nhi một cuộc sống xa hoa, bởi vì lúc đó đến cả sự sinh tồn cũng đã là một vấn đề đối với anh.
Lăng Khắc Cốt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô lên, ánh mắt thâm thúy chuyên chú nhìn vào con mắt linh động mê người của cô, ánh sáng nơi đáy mắt khiến Hi Nguyên đoán không ra, không thấy rõ, thâm u như một đầm nước sâu thẳm.
Hi Nguyên tuổi mặc dù vẫn còn rất non nớt, nhưng lại có một loại ý vị cực hạn, xinh đẹp linh hoạt lỳ ảo, đẹp tinh khiết, lại đẹp mê người. Da thịt cô bóng loáng như là một chú cừu nhỏ, vuốt ve tựa như đang vuốt ve một khối ngọc đẹp dịu dàng, ngón cái Lăng Khắc Cốt khẽ lưu luyến ve vuốt. Hi Nguyên chỉ cảm thấy những chỗ ba chạm qua như lửa nóng cháy lan ra đồng cỏ, nóng bỏng khó nhịn. Hai gò má cô nổi lên hai đóa hoa màu hồng nhạt, ánh mắt lại không thể rời đi, say mê ngắm nhìn vẻ mặt đẹp lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt.
"Bé con . . . . ." Giọng nói của Lăng Khắc Cốt có chút trầm đục, tựa như trung âm của đàn vi-ô-lông tấu lên khúc nhạc, truyền vào trong tai Hi Nguyên.
"Ba. . . . . ." Hi Nguyên lo lắng liếm môi hồng, bị ánh mắt Lăng Khắc Cốt nhìn đến có chút bối rối, tay nhỏ bé của cô níu chặt vạt áo, đột nhiên ngón tay đụng phải một vật thô cứng, cô mới nghĩ đến hôm nay là sinh nhật ba, quà tặng cô làm còn chưa tặng cho ba.
Cô nhút nhát rút từ trong túi ra một chuỗi hạt thủy tinh trong vắt được xâu cả đêm thành một móc treo điện thoại, đưa tới trước mặt Lăng Khắc Cốt: "Ba, sinh nhật vui vẻ!"
Lăng Khắc Cốt có chút kinh ngạc nhìn chuỗi thủy tinh trong suốt trước mặt, trên ba viên thủy tinh nằm ở trung tâm chuỗi hạt khắc ba chữa "LKC", là viết tắt họ tên khai sinh của anh.
"Ba không thích sao?" Thấy Lăng Khắc Cốt không có nhận lấy, Hi Nguyên có chút khổ sở cắn môi dưới, Hi Nguyên mất mác vặn vẹo tay nhỏ bé, đôi mi khẽ rủ xuống run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức giống như sắp khóc. Cô mất một đêm không ngủ làm cái đó, ba một chút cung không thích.
Lăng Khắc Cốt nhận lấy chuỗi hạt làm móc gắn điện thoại không mấy hoàn mỹ kia thì khóe môi không tự chủ nhếch lên, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là nụ cười: "Rất đẹp."
"Hi Nguyên muốn thưởng." Hi Nguyên chỉ chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hướng về phía Lăng Khắc Cốt nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt ẩn hiện khiến cho nụ cười của cô trở nên hết sức mê người.
Hai tròng mắt của Lăng Khắc Cốt bị thần thái mê người trong đôi mắt Hi Nguyên mê hoặc, môi mỏng của anh vểnh lên thành một đường cong đầy mị hoặc, dần dần hướng đến gần Hi Nguyên.
"Lăng Hi Nguyên, cái con tiểu hồ ly tinh này!" Cửa phòng đúng lúc Lăng Khắc Cốt đang muốn thơm lên gò má Hi Nguyên thì bị Tưởng Lệ Văn đẩy ra. Cô ta giống như một con gà mẹ bị chọc giận, giương đôi cánh dữ tợn đánh về phía Hi Nguyên.