Hi Nguyên nằm lỳ ở trên giường thông qua QQ gởi tin nhắn cho Nhạc Nhạc, ngày mai sẽ là hôn lễ của Nhạc Nhạc với chú Bách Hổ, tự đáy lòng Hi Nguyên chúc phúc cho hai người bọn họ. Trình Hạo một đi không trở lại, không biết có phải là đã quên Nhạc Nhạc hay không. Mà Nhạc Nhạc mang thai cần có người chăm sóc, Hi Nguyên hi vọng Nhạc Nhạc và chú Bách Hổ có thể hạnh phúc bên nhau.
"Nhạc Nhạc, kỹ thuật hôn của chú Bách Hổ có phải rất tuyệt hay không?" Hi Nguyên trêu chọc Doãn Nhạc vẫn luôn nhút nhát.
"Không có."
"Thật không có?" Hi Nguyên không tin hỏi tới.
Doãn Nhạc không có sở trường nói dối cả nửa ngày không thấy nhắn lại.
"Thành thực khai ra, cậu và chú Bách Hổ phát triển đến mức nào rồi?" Hi Nguyên tiếp tục trêu chọc Doãn Nhạc. Người này trầm mặc không nói nhất định là có vấn đề. Tưởng tượng đến hình ảnh chú Bách Hổ cao lớn ôm Doãn Nhạc nhỏ nhắn, Hi Nguyên đã cảm thấy thú vị. Quả thật chính là tổ hợp gấu khổng lồ với cô bé quàng khăn đỏ ở chung một chỗ nha.
"Một. . . . . . Hai. . . . . ."
"Hôn?" Hi Nguyên nằm ở trên giường cười ha ha.
"Cũng . . . . . Cũng chỉ là hôn môi." Doãn Nhạc hình như cực kỳ xấu hổ.
"Ngày mai sẽ là hôn lễ, chú Bách Hổ có sang thăm cậu không?" Hi Nguyên biết vì hôn lễ ngày mai, chú Bách Hổ đã đưa Doãn Nhạc về nhà.
"Mới vừa đi, nói là công ty có chuyện."
"Công ty có chuyện gì sao? Thế nào mà giống y chang lời Lăng Khắc Cốt nói vậy?" Hi Nguyên bồn chồn hỏi ngược lại.
"Cậu và anh ta thế nào?" Doãn Nhạc mơ hồ biết được nội tình quan hệ của Hi Nguyên và cha nuôi, chỉ là cũng không tiện hỏi kỹ.
"Là một ông chồng siêu cấp ghen tuông, ngay cả mình chỉ cười với hộ vệ một cái anh ta cũng muốn ăn dấm." Hi Nguyên giống như oán trách nói.
"Đó không phải là rất tốt sao?" Doãn Nhạc khôi phục bộ dáng tươi cười với Hi Nguyên.
"Anh ấy hiện tại thật rất dính người, buổi tối nhất định ôm mình mới có thể ngủ." Hi Nguyên nhớ tới hình ảnh mỗi buổi tối bị tứ chi Lăng Khắc Cốt khóa chặt lại, liền bắt đầu mặt hồng tim đập.
"Đây không phải tỏ rõ là anh ta yêu cậu hay sao?"
"Anh ấy không yêu mình còn có thể yêu người nào?" Hi Nguyên kiêu ngạo nói. Hiện tại Lăng Khắc Cốt trừ làm việc, những thời gian khác cũng đều dính ở bên cạnh cô, cô căn bản không tin tưởng anh còn có thể nặn ra thời gian mà đi tìm phụ nữ.
"Thì ra đây chính là yêu." Doãn Nhạc hình như mới chợt hiểu.
"Chú Bách Hổ có phải cũng ôm cậu ngủ hay không?" Hi Nguyên cảm thấy có chút mập mờ không tầm thường, liền nghịch ngợm thử tiếp tục dò xét Doãn Nhạc.
"Cũng chỉ là ngủ, không có làm gì khác." Doãn Nhạc có chút vội vàng giải thích, hình như sợ bị Hi Nguyên hiểu lầm.
"Thì ra là đã ngủ cùng nhau!" Hi Nguyên nghịch ngợm cười lên.
Đang lúc cô cười nhạo Doãn Nhạc thì cửa phòng ngủ của cô bị người ta đẩy ra, Thang Mang Lâm hình như cực kỳ tức giận xông vào phòng của cô.
"Bé con, cháu có biết mấy người kia đi đâu hay không?"
"Thím Mang Lâm, sao vậy?" Hi Nguyên bồn chồn nhìn Thang Mang Lâm.
"Sơn Miêu nói buổi tối công ty có chuyện phải tăng ca, tôi biết ngay mấy người bọn họ nhất định là đi Nhân Gian Tiên Cảnh rồi. Tôi gọi điện thoại cho anh ta thì nghe thấy âm thanh của tiếng nhạc cùng tiếng cười của phụ nữ. Bọn họ ở sau lưng chúng ta đi tìm phụ nữ!" Thang Mang Lâm càng nói càng tức giận, ông xã cô là người quản lý lớn nhất của Nhân Gian Tiên cảnh, cô thật sợ anh có hoa tâm.
"Cho cháu cùng đi Nhân Gian Tiên Cảnh!" Hi Nguyên nghe được lời Thang Mang Lâm nói xong, tức giận nhảy dựng lên.
Lăng Khắc Cốt có cô, lại vẫn dám đi Nhân Gian Tiên Cảnh lêu lổng.
"Tôi chính là tới kêu cháu cùng đi bắt gian, để xem bọn họ sau lần này còn muốn làm loạn nữa hay không!" Thang Mang Lâm gật đầu một cái. Sau khi kết hôn, Sơn Miêu đối với cô chính là muốn gì được đó, cô đã nghĩ nói cho anh biết mình cũng yêu anh thì anh lại nổi chứng lêu lổng, còn nói láo lừa cô. Hừ! Lúc này cô nhất định phải giáo huấn Sơn Miêu một trận mới được.
"Chúng ta kêu cả Nhạc Nhạc cùng đi." Suy nghĩ một chút chú Bách Hổ cũng ở đó, Hi Nguyên lập tức đề nghị.
Muốn cả ba người cùng đi bắt gian, như vậy mới có khí thế.
. . . . . .
Phòng làm việc của Sơn Miêu đầy mùi rượu, sau khi đã uống sạch không biết bao nhiêu bình Whisky xong, mọi người mới tạm tha cho Bách Hổ đã có chút say.
Sơn Miêu vỗ tay một cái, lập tức có mấy cô nàng ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi vào, trong đó có vừa vặn có cái cô gái tên Khanh Khanh bị Thanh Long cưỡng đoạt lần đầu tiên kia. Cô vừa nhìn thấy Thanh Long, lập tức sưng mặt lên, cao ngạo hướng về phía Lăng Khắc Cốt. Cô xinh đẹp ngồi lên bắp đùi Lăng Khắc Cốt, cánh môi mỏng khiêu gợi dán lên áo sơ mi của Lăng Khắc Cốt, ở nơi đó in lại một dấu son môi rõ rành rành. Cô liếc xéo Thanh Long, ở trên người Lăng Khắc Cốt vặn vẹo quyến rũ.
Lăng Khắc Cốt giống như đang xem cuộc vui, đối với sự trêu đùa của cô không chút phản ứng.
Thanh Long ở đối diện vừa mãnh liệt xoa nắn người phụ nữ đang dán vào anh, vừa dùng tròng mắt đen lạnh lùng nhìn Khanh Khanh.
"Tổng giám đốc, có ai từng nói với ngài rằng ngài rất MAN hay không?" Khanh Khanh quyến rũ ôm cổ của Lăng Khắc Cốt, nhẹ nhàng nâng cánh môi đỏ mọng, tay mị hoặc dò vào trong ngực của anh.
Đang ở thời điểm cô muốn hôn Lăng Khắc Cốt, từ sau lưng có một tiếng rống to truyền tới.
Thanh Long đẩy người phụ nữ trên người anh ra, một tay túm lấy Khanh Khanh nhắc tới, sau đó ném cô lên ghế salon liền nhào tới hôn.
"Buông tôi ra!" Khanh Khanh quyền đấm cước đá Thanh Long một trận, không phục phản kháng.
"Cô gái này, tôi bao!" Thanh Long giữ chặt tứ chi Khanh Khanh xong, nói với Sơn Miêu vẫn đang tựa ghế sa lon xem trò vui.
"Thanh Long, chú ý đến hình tượng!" Ngân Báo giơ ly rượu lên với Thanh Long, bướng bỉnh nhạo báng.
Thanh Long luôn luôn tự kiềm chế rất tốt, ở trước mặt người ngoài luôn là một bộ dáng nho nhã, nhưng vừa gặp phải cái cô gái tên gọi "Khanh Khanh" này, liền bị xé rách hình tượng. Có thể thấy cái cô Khanh Khanh này chính là khắc tinh của Thanh Long.
Thú vị!
"Thanh Long, Khanh Khanh không tiếp khách. Lần trước anh đã phá vỡ quy củ, cho nên lần này tôi không thể đồng ý." Sơn Miêu cố ý làm khó Thanh Long. Thấy Thanh Long say mồi là chuyện khó thấy cỡ nào, anh nhất định phải trêu đùa người anh em này một trận mới được.
"Phụ nữ của tôi không cần sự đống ý của cậu!" Thanh Long vác Khanh Khanh lên vai, lãnh khốc nói.
Thời điểm khi bọn Hi Nguyên vọt vào phòng làm việc của Sơn Miêu, đúng lúc thấy Thanh Long vác phụ nữ rời đi.
"Sơn Miêu! Anh tốt nhất giải thích cho tôi!" Thang Mang Lâm dẫn đầu xông về phía Sơn Miêu, không hề dịu dàng nữa chất vấn anh.
Sơn Miêu vừa nhìn thấy Thang Mang Lâm, lập tức hốt hoảng đứng dậy: "Bà xã, sao em lại tới đây?"
"Để tôi xem một chút anh cua gái như thế nào." Thang Mang Lâm cao ngạo ngồi ở trên ghế sa lon, đẩy cô gái mới vừa rồi đứng rót rượu cho Sơn Miêu vào trong ngực anh, "Mới vừa rồi diễn tới chỗ nào rồi? Tiếp tục đi!"
"Bà xã, anh đâu có đụng vào cô ta." Sơn Miêu vội vàng đẩy người phụ nữ trong ngực ra, ngồi vào bên cạnh Thang Mang Lâm.
Anh phất phất tay, bốn cô gái kia tất cả đều thức thời rời đi.
Ngân Báo giơ tay lên, giải thích thay Sơn Miêu: "Chị dâu, tôi có thể làm chứng, anh ba thật không có làm chuyện có lỗi với chị."
"Sơn Miêu, tôi muốn ly hôn với anh!" Thang Mang Lâm căn bản không tin lời Ngân Báo nói, gào lên với Sơn Miêu xong liền chạy ra khỏi phòng làm việc.
"Bà xã!" Sơn Miêu hướng mọi người cười cười tỏ ý xin lỗi, liền nhanh chóng đuổi theo Thang Mang Lâm.
Anh tốn nhiều công sức như vậy mới giành được Thang Mang Lâm về, sao có thể ly hôn?
"Bà xã, thực sự người phụ nữ kia ngay cả một ngón tay anh cùng chưa có chạm qua." Mọi người nghe được Sơn Miêu uất ức giải thích, còn có tiếng hừ lạnh của Thang Mang Lâm.
Bách Hổ ở thời điểm Thang Mang Lâm xông tới thì rượu liền tỉnh một nửa, anh trừng to mắt nhìn Doãn Nhạc đang ngân ngấn lệ đứng ở cửa, hốt hoảng ngồi thẳng thân thể: "Nhạc Nhạc. . . . . ."
Doãn Nhạc liếc nhìn Bách Hổ, đau lòng xoay người chạy mất.
Bách Hổ căn bản không hề yêu cô? Cô còn tưởng rằng anh thật tình yêu mình.
Cô đột nhiên phát hiện mình thật là ngu.
Ban đầu, Trình Hạo chỉ cần một cái hôn đã khiến cô trao thân cho anh, kết quả bị lừa thật thảm hại, sau khi cô mang thai, anh liền mất tăm mất tích. Cô vẫn ôm hi vọng chờ anh, cuối cùng đổi lại cũng chỉ là vô cùng thất vọng mà thôi.
Hiện tại chuyển qua Bách Hổ, cô vẫn chỉ là người phụ nữ có cũng được không có cũng không sao.
Thấy nước mắt của Doãn Nhạc, Bách Hổ hốt hoảng nhảy dựng lên, xông ra.
Lăng Khắc Cốt nhìn thấy Hi Nguyên thì sắc mặt lạnh xuống, khi Hi Nguyên ngồi lên bắp đùi của anh thì anh nhướn mày lên.
"Đây là ai hôn vậy?" Hi Nguyên u oán bứt bứt áo sơ mị của anh, chỉ vào dấu son môi đỏ chót trên đó hỏi.
"Người phụ nữ của Thanh Long." Lăng Khắc Cốt trả lời đơn giản, đôi tròng mắt đen không chớp nhìn thẳng vào Hi Nguyên.
"Đồ nói dối! Người phụ nữ của chú Thanh Long sẽ hôn anh sao?" Hi Nguyên không hài lòng nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt. Nếu quả thật là phụ nữ của chú Thanh Long, chú Thanh Long sẽ ngồi đó mà nhìn đối phương quấn lấy người đàn ông khác sao?
Ngân Báo thấy thế, liền tiến tới làm chứng cho Lăng Khắc Cốt: "Bé con, quả thật đó chính là do người phụ nữ của Thanh Long lưu lại."
"Ngân Báo, tự tôi sẽ giải thích." Lăng Khắc Cốt cho Ngân Báo một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu ý rời đi, để lại không gian trong phòng làm việc cho hai người bọn họ.
"Anh lại để cho cô ta hôn anh?" Coi như đối phương là phụ nữ của chú Thanh Long, chẳng lẽ lại vì thế mà Lăng Khắc Cốt liền trong sạch sao? Anh không biết đẩy đối phương ra à? Hi Nguyên sau khi nghe Ngân báo nói, vẫn trừng mắt nhìn Lăng Khắc Cốt như cũ.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ khác hôn Lăng Khắc Cốt, lòng của Hi Nguyên giống như bị xoắn lại vậy. Cô khó chịu cắn môi dưới, quật cường nhìn Lăng Khắc Cốt.
"Khanh Khanh muốn làm cho Thanh Long ghen, chuyện không liên quan đến tôi. Em không thích nó (cái áo sơ mi) thì tôi liền cởi nó ra." Lăng Khắc Cốt cởi áo sơ mi ra ném xuống đất, sau đó ôm chầm lây hông của Hi Nguyên, "Còn gì nữa không?"
"Cô ta còn hôn chỗ nào nữa?" Hi Nguyên ngang ngược chỉ vào lồng ngực Lăng Khắc Cốt. Nếu như anh dám để cho đối phương hôn lên thân thể, cô sẽ chặt anh ra!
"Chỉ có cổ áo." Lăng Khắc Cốt chống đỡ cái trán Hi Nguyên, tròng mắt đen thâm u giống như biển sâu, khiến Hi Nguyên không nhìn thấu được.
Hi Nguyên thấy ngực Lăng Khắc Cốt có một vết hôn, bất mãn chất vấn: "Đây không phải cô ta lưu lại hay sao?"
Lăng Khắc Cốt mày nhăn lại nhìn xuống ngực, sau đó tà mị nở nụ cười: "Buổi sáng bị con mèo nhỏ cắn."
Hi Nguyên nghe được lời nói của Lăng Khắc Cốt xong, khuôn mặt nhỏ nhắn vụt đỏ rực. Cô nhớ buổi sáng, cô còn chưa tỉnh ngủ, anh liền kéo cô qua vận động một trận, cô giận quá liền hung hăng cắn ngực anh một cái. Thì ra dấu hôn này là do mình lưu lại.
"Có muốn nhìn nữa hay không? Ở chỗ này của tôi cũng có?" Lăng Khắc Cốt chỉ chỉ chân của mình, làm bộ muốn kéo khóa quần xuống.
"Đừng!" Hi Nguyên nhảy xuống khỏi đùi Lăng Khắc Cốt, lời của anh đã nhắc cô mình đã điên cuồng tới cỡ nào. Cô mới vừa chạy đến cửa liền bị Lăng Khắc Cốt tóm lại, anh ném cô lên sofa, sau đó liền mạnh mẽ đè nghiến lên.
"Tôi muốn cắn lại." Lăng Khắc Cốt nói xong, liền trêu chọc cởi quần áo của Hi Nguyên, đôi tay mò vào.
Hi Nguyên cảm giác mình giống như rơi vào chảo lửa nóng bỏng, thân thể nhanh chóng nóng lên, thời khắc khi Lăng Khắc Cốt xâm nhập, khuôn mặt nhỏ nhắn động tình ngẩng lên.
Từng chuỗi nụ hôn nóng bỏng mang theo dịu dàng rơi vào trên người cô, lưu luyến lướt qua cần cổ cô, vành tai, xương quai xanh. . . . . . Từng chút từng chút đi dần xuống.
"Đau." Giữa lúc Lăng Khắc Cốt cắn lên đỉnh núi cao vút kia, Hi Nguyên cảm thấy một chút đau đớn, bất mãn đẩy anh ra.
Lăng Khắc Cốt ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn dấu răng mình lưu lại, sau đó từ trong túi móc ra một sợi dây bạc, trên dây bạc treo một cái nhẫn gắn một viên kim cương chừng Carat. Anh đeo nó lên cổ của Hi Nguyên, chiếc nhân kim cương vừa vặn nằm trên vùng ngực của cô, lóe lên ánh sáng chói mắt.
"Đây là?" Hi Nguyên kinh ngạc vuốt ve chiếc nhẫn kim cương sáng bóng kia. Người đàn ông tặng nhẫn cho người phụ nữ ý nghĩa là gì? Cầu hôn?
"Cam kết." Lăng Khắc Cốt nắm tay Hi Nguyên lên, đặt ở bên môi khẽ hôn.
"Không cho phép em để cho người nào khác hôn anh! Hôn lên quần áo cũng không được!" Hi Nguyên bá đạo nhìn Lăng Khắc Cốt. Muốn cô làm vợ của anh cũng được, nhưng không cho phép anh thay lòng.
"Tôi chỉ để cho một mình em hôn." Lăng Khắc Cốt lật người một cái, đặt Hi Nguyên lên phía trên người mình.
Hi Nguyên hài lòng nhếch khóe môi lên, cô nghịch ngợm nhéo nhéo ngực của anh: "Thật?"
"È hèm!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái, trong mắt có nhiệt tình không che giấu được.
Hi Nguyên cúi đầu, cắn một cái lên cái cằm cương nghị của anh, sau đó nghịch ngợm hỏi "Đau không?"
"Rất thoải mái!" Lăng Khắc Cốt cười hưởng thụ, nói.
Hi Nguyên nghe xong, hung tợn trừng Lăng Khắc Cốt một cái, sau đó cắn lên cổ của anh, khiến cho anh hổn hển thở dốc.
Cô cũng không ngừng lại ở đó, tiếp tục tàn sát trên người của anh, cho đến khi anh cũng không chịu nổi nữa, nâng thân thể cô lên, ôm đầu của cô, triển khai một hồi mãnh liệt.
"Ngừng. . . . . . Anh nói. . . . . . Để cho em hôn. . . . . ." Hi Nguyên bất mãn đẩy Lăng Khắc Cốt.
"Đã hết hiệp đầu, hiệp đấu sau thuộc về tôi!" Lăng Khắc Cốt lật người một cái, đè Hi Nguyên ở phía dưới, chỉ vài động tác, y phục của hai người đều rơi hết xuống đất, một cuộc triền miên khiến Hi Nguyên mở mắt ngượng ngùng liền cứ thế mà triển khai, cả phòng làm việc trở thành nơi hoan ái của hai người, trên ghế sa lon, trên bàn trà, bồn tắm, bàn trang điểm, khắp nơi đều lưu lại dấu vết của bọn họ. . . . . .
Ngày thứ hai, Hi Nguyên mở mắt ra từ ở trong ngực của Lăng Khắc Cốt thì cảm thấy thân thể giống như bị nghiền nát vậy, toàn thân đau nhức. Cô ngày hôm qua gần như là được anh ôm trở vền lâu đài Tinh Nguyệt, ngay cả hơi sức để động một cái cũng không có. Cô vỗ mạnh vào lồng ngực cứng rắn của Lăng Khắc Cốt: "Đều tại anh!"
"Không phải em cũng thích sao?" Lăng Khắc Cốt mút chặt vành tai Hi Nguyên, mê hoặc hỏi.
Hi Nguyên ngượng ngùng đẩy môi mỏng của Lăng Khắc Cốt ra, bọc lấy thân thể bằng ga trải giường: "Ai thích? Về sau nếu không được em đồng ý không cho phép anh đụng vào em!"
"Em là của tôi!" Lăng Khắc Cốt từ trên giường nhảy lên, nhanh chóng ôm Hi Nguyên vào ngực, bá đạo hôn môi hồng xinh đẹp của cô.
. . . . . .
Doãn Nhạc vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy một lồng ngực để trần, cô bị sợ đến hét lên một tiếng, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô vậy mà lên giường cùng với Bách Hổ, ngay giữa lúc cô còn đang tức giận.
"Còn sức không?" Bách Hổ đột nhiên ôm hông của Doãn Nhạc, dính vào bờ môi cô, vừa hôn cô, vừa nói.
"Tôi không lấy anh!" Doãn Nhạc bất mãn đẩy Bách Hổ ra, đang muốn bước xuống đất.
"Không lấy không được! Em là bà xã của tôi!" Bách Hổ bá đạo ôm sát Doãn Nhạc. Tối qua tâm tình của anh có chút không khống chế được, anh thật sợ Doãn Nhạc sẽ rời bỏ anh, cho nên liền mạnh mẽ hôn lên gương mặt đang ngấn lệ của cô, sau đó áp đảo. . . . . . Cứ như vậy làm.
Anh không hối hận, bởi vì anh chờ đợi ngày này đã quá lâu, ngày ngày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Doãn Nhạc, lại không thể ăn cô, là một chuyện vô cùng khổ sở. Anh bị đè nén lâu như vậy, rốt cuộc mới nếm được hương vị vô cùng ngọt ngào của Doãn Nhạc.
Anh phát hiện mình lập tức trúng độc Doãn Nhạc.
"Tôi không có xinh đẹp như người phụ nữ kia." Doãn Nhạc quay lưng lại, ủy khuất cắn môi dưới.
"Người phụ nữ tôi muốn là Doãn Nhạc, không chỉ là gương mặt." Bách Hổ xoay thân thể Doãn Nhạc lại phía mình, đôi môi nở nang hôn lên đôi mắt to tròn của Doãn Nhạc, "Nhạc Nhạc, tôi yêu em."
"Anh thật sự yêu tôi sao?" Doãn Nhạc nhút nhát hỏi Bách Hổ.
Cô không thể nào tin nổi Bách Hổ sẽ yêu cô, những ngày qua ở chung với anh, cô cảm thấy tựa như mình đang nằm mơ. Cô sợ vừa tỉnh mộng, mọi thứ sẽ biến mất.
Bách Hổ bắt được tay Doãn Nhạc, đặt ở ngực của anh: "Em nghe đi, nơi này một mực nói “Tôi yêu Nhạc Nhạc."
Doãn Nhạc ngượng ngùng dựa vào trong ngực Bách Hổ, cái miệng nhỏ nhắn hài lòng cong lên.
Nhìn lúm đồng tiền bên má Doãn Nhạc, thân thể Bách Hổ lại kích động. Anh đột nhiên đè lên thân thể cô, nhấc hai cái chân nhỏ của cô lên, lần nữa xông vào hoa huyt ấm áp kia. . . . . .
"Mau dừng . . . . A. . . . . . Đã muộn lắm rồi. . . . . ." Doãn Nhạc nhìn đồng hồ treo trên tường, nhắc nhở anh đã đến thời gian tổ chức hôn lễ rồi.
"Cứ để cho bọn họ đợi." Bách Hổ thô thở gấp, ở trong thân thể Doãn Nhạc chạy nước rút. Anh phát hiện anh muốn Doãn Nhạc thế nào cũng không đủ, sự chặt chẽ cùng tốt đẹp của cô khiến cho anh điên cuồng. Anh giống như một cậu nhóc lần đầu yêu tinh lực dồi dào, chỉ muốn yêu cô.
Thời điểm khi bọn họ chạy tới giáo đường, Mục Sư đã đợi đến sắp ngủ gật, một đoàn khách mời cũng đã chờ ở đó. Cũng may, tới trễ không chỉ có hai người bọn họ, còn có Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, Sơn Miêu và Thang Mang Lâm, một đôi thú vị nhất phải kể tới chính là Thanh Long và cái cô nàng “Khanh Khanh” đó nữa. Ở thời điểm Bách Hổ và Doãn Nhạc đứng ở trước mặt Mục Sư thì Thanh Long mới khiêng Khanh Khanh tiến vào giáo đường.
"Anh buông tôi ra! Cái con heo háu sắc này!" Khanh Khanh bất mãn cắn bả vai Thanh Long, điên cuồng gào rống.
"Đàng hoàng một chút! Không cần phá hỏng hôn lễ người anh em của tôi!" Thanh Long vỗ vỗ cái mông được một cái quần ngắn bao lấy của Khanh Khanh, cười đến rất tà ác.
"Tôi muốn anh buông tôi ra!" Vẫn còn nằm trên vai Thanh Long, Khanh Khanh cảm thấy dạ dày cuộn lên, cô có loại cảm giác muốn nôn mửa.
"OK!" Thanh Long đột nhiên buông tay, Khanh Khanh cứ như vậy té lăn trên đất.
Cô xoa cái mông té đau, tức giận nhìn chằm chằm Thanh Long: "Anh cố ý?"
"Là em kêu tôi buông tay." Thanh Long vô tội nhún nhún vai, thủy chung trên mặt vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt.
Khanh Khanh tức giận xông về phía Thanh Long, cô còn chưa có chạm được tới cổ của Thanh Long, đôi tay liền bị anh dễ dàng giữ chặt.
Thanh Long thoải mái giữ chặt lấy Khanh Khanh, ở bên tai cô cười yếu ớt: "Muốn ôm ấp yêu thương như vậy sao? Có phải đêm qua tôi chưa có thỏa mãn em hay không?"
"Cái con heo háo sắc này!" Khanh Khanh tức giận rống to.
Tất cả mọi người trong giáo đường đều nhìn về phía cô, khiến cho hai gò má Khanh Khanh vụt một cái đỏ hồng lên.
"Người phụ nữ của tôi thiếu dạy dỗ, khiến mọi người chê cười rồi, thật ngại quá." Thanh Long ưu nhã hướng về phía mọi người nói lời xin lỗi.
Hi Nguyên cười dựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, nghịch ngợm túm túm tay của anh: "Đây chính là người phụ nữ của chú Thanh Long? Thật hoang dã!"
"Đúng! Còn ghen không?" Lăng Khắc Cốt ôm hông của Hi Nguyên, hơi cúi đầu thấp xuống, ở bên tai cô khẽ hỏi.
"Chỉ cần cô ấy không hôn anh nữa." Hi Nguyên cười ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lăng Khắc Cốt. Nếu như không phải là bởi vì có người, cô thật muốn ôm chặt lấy anh. Người đàn ông này là của cô, đáy lòng Hi Nguyên không che giấu được kiêu ngạo.
"Cô ấy không có cái cơ hội đó đâu." Lăng Khắc Cốt bỗng chốc ôm chặt lấy hông của Hi Nguyên, trong mắt lóe lên ngọn lửa hừng hực.