Thư Nguyên an phận ở nhà mấy ngày.
Hoảng hốt thức dậy, rồi lại hoảng hốt chìm vào giấc ngủ, ngày tháng trôi qua như nhắm mắt đưa chân.
Có một ngày cậu nhận được điện thoại của biên tập trang web, hỏi cậu khi nào giao bản thảo, cậu mới nhớ ra mấy ngày nay cậu chẳng làm gì, ngược lại đã xù luôn công việc nhận hai tháng trước. Đã sớm định ra là phải viết du ký về Berlin, về cổng Brandenburg, nhà thờ lớn Berlin, Thư Nguyên đều đã đi nhưng không viết chữ nào, cũng chẳng cắt được một đoạn phim.
Biên tập viên rất sốt ruột, hẹn cậu gặp mặt nói chuyện, xem thử có tư liệu gì có thể dùng trước không.
Họ hẹn gặp ở một nhà hàng Trung gần bảo tàng nghệ thuật, ở đây có món mì sợi bạc rất nổi tiếng.
Lúc gặp mặt vị biên tập kia càng sợ hơn, hỏi Thư Nguyên có phải bị bệnh không.
Thư Nguyên lắc đầu: "Em không ngủ được thôi, xin lỗi, gần đây tình trạng của em không ổn lắm."
Thư Nguyên hợp tác với trang web này từ khi còn học đại học, khi đó người hiểu biết xem cậu du lịch vẫn còn rất ít, cũng có rất ít độc giả bình luận về cuộc sống du lịch mà cậu chia sẻ. Nhưng cậu vẫn kiên trì đến khi trang web ra app, ra nền tảng du lịch, nổi tiếng cùng trang web. Vị biên tập lâu năm này cũng rất quen thuộc với cậu, coi như là bạn bè, thấy tình trạng của cậu thật sự không ổn thì không trách cứ gì.
Hai người trò chuyện một hồi, định tạm dừng việc giao bản thảo, dùng đoạn phim Thư Nguyên đi Lhasa đã biên tập xong để làm một chuyên đề về núi tuyết.
Biên tập viên đi rồi, Thư Nguyên ngồi lại nhà hàng một lúc, lên Weibo của mình.
Quả nhiên như lời biên tập viên nói, rất nhiều fan bình luận dưới bài đăng Weibo cuối cùng, hỏi cậu bị sao thế, sao không cập nhật. Cũng có rất nhiều tin nhắn riêng quan tâm, ngoại trừ mấy vị fan cuồng thì Thư Nguyên đều sẽ không trả lời.
Trong đó một một fan đã quan tâm Thư Nguyên năm, anh ta cũng nhắn tin đến, nhưng thời gian là hơn ngày trước.
f: [Viên Viên dậy chưa? Hôm nay là sinh nhật, không được ngủ nướng nha. [Bánh kem]]
Thư Nguyên nhớ lại, ngày đó đúng là sinh nhật của cậu.
Hôm ấy cậu và Lục Phỉ đi xem một buổi hòa nhạc tại một khách sạn, buổi tối có thể ngắm biển ở đây. Lục Phỉ mua tặng cậu hoa cát tường mà cậu thích, bọ họ ăn bánh kem trong hồ bơi, còn làm tình.
Nhớ tới Lục Phỉ.
Lòng Thư Nguyên buồn bực đến cuống cuồng.
Cậu biết mình không nên nhớ Lục Phỉ nữa, nhưng cậu không khống chế được bản thân.
Nghĩ đến Lục Phỉ, cậu lại vô cùng tức giận, giận đến đau lòng, cảm thấy mình thật vô dụng.
"Thư Nguyên?" Có người gọi tên cậu.
Thư Nguyên ngẩng đầu lên, bèn thấy Lâm Quân Từ và vợ Tống Mẫn đi tới, trong lòng còn bế một em bé trắng trẻo mềm mềm.
Nhà hàng này ở gần bảo tàng mỹ thuật, là trước đây Lâm Quân Từ dẫn cậu tới. Lâm Quân Từ đang là cố vấn của bảo tàng mỹ thuật, đồng thời còn là Phó giáo sư đại học, cậu nên sớm nghĩ đến khả năng gặp cả nhà họ ở đây. Hai vợ chồng trẻ đều là người làm việc trong mảng văn hóa, quần áo bên ngoài xử lý rất tốt, ngay cả cái yếm đeo cổ của con cũng rất sạch sẽ gọn gàng.
Thư Nguyên ăn mặc lung tung, tóc dài rối bù đỉnh đầu, trước mặt còn ném cả đống khăn giấy dùng để lau nước mắt.
Thư Nguyên chợt cảm thấy mình thật chật vật.
"Sao vậy?" Lâm Quân Từ hỏi.
Thư Nguyên cũng không thân với Tống Mẫn, chỉ gặp một lần lúc dự đám cưới. Tống Mẫn biết cậu là con trai của bạn thân của ba Lâm Quân Từ, còn come out vô cùng rầm rộ, dường như vẫn có chút ngạc nhiên với cậu. Nhưng hiện tại Tống Mẫn chỉ dịu dàng cười với cậu, sau đó nhận con từ trong tay Lâm Quân Từ rồi đi.
"Em qua kia tìm chỗ ngồi." Tống Mẫn nói.
"Ừ." Lâm Quân Từ xoa mu bàn tay vợ: "Chút nữa anh tìm em."
Thư Nguyên nói: "Em không sao đâu, chỉ hơi bị cảm thôi."
Cậu ra vẻ như bị cảm, dùng khăn giấy hỉ nước mũi vốn chẳng tồn tại, sau đó ném lên mặt bàn.
Lâm Quân Từ kéo ghế ngồi đối diện: "Anh nghe dì nói, em và Lục Phỉ mâu thuẫn cãi nhau."
Thư Nguyên lắc đầu: "Không phải, là chia tay."
Lâm Quân Từ nhíu mày: "Sao lại thế? Sao lại đột nhiên chia tay?"
Thư Nguyên đau lòng không biết phải mở miệng thế nào, ngay cả Ôn Nghi cậu cũng không dám nói, vì chắc chắn Ôn Nghi sẽ chửi cậu đến nước miếng đầy đầu. Nhưng người trước mặt là Lâm Quân Từ, Lâm Quân Từ còn hiểu Lục Phỉ hơn cả cậu, cho nên cũng biết vì sao Lục Phỉ tức giận.
Thư Nguyên nói: "Em quên mất ngày giỗ của ba mẹ anh ấy, ngày hôm đó còn vì một cái chén mà cãi nhau với anh ấy."
Lâm Quân Từ đúng là người chứng kiến toàn bộ quá trình Thư Nguyên và Lục Phỉ ở bên nhau.
Quan hệ cá nhân của hai nhà Lâm - Thư rất tốt, tuy Lâm Quân Từ lớn hơn Thư Nguyên mấy tuổi nhưng cũng xem như là cùng nhau lớn lên. Thư Nguyên lệch môn nghiêm trọng, Anh văn và Trung văn trong khối khoa học xã hội dở vô cùng, hồi nghỉ hè năm lớp mười một ba Thư phải tìm gia sư dạy kèm cho cậu.
Lâm Quân Từ nghe nói chuyện này thì đề cử bạn học Lục Phỉ mà anh quen trong hội sinh viên đại học của mình, nói Anh văn và nhân phẩm của đối phương rất tốt, học phí hợp lý, lại rất có kiên nhẫn.
Lần đầu tiên Thư Nguyên gặp Lục Phỉ, điều ấn tượng lại là người này quá đẹp.
Lục Phỉ rất cao, khuôn mặt tuấn tú, đuôi mắt hẹp dài hơi hếch lên, nhìn sơ qua rất lạnh lùng. Mỗi một từ Lục Phỉ thốt ra khi dạy đọc bài khóa đều mang tới cảm giác cấm dục, giống như người đọc cùng chỉ cần đọc sai một lần thôi cũng là một loại khinh nhờn. Anh cũng không nói nhiều, không bàn việc riêng, càng chưa bao giờ ở lại nhà họ Thư dùng cơm với lời mời nhiệt tình của mẹ Thư.
Đôi khi lúc đến Lục Phỉ sẽ mang theo một chai nước đá, trong lúc học anh vặn nắp chai ra, giọt nước thấm qua thành chai theo cánh tay chảy xuống, làm ướt chiếc áo thun giá rẻ đã giặt đến trắng bệch. Thư Nguyên từng quan sát, chai nước đá mà Lục Phỉ mang theo là cùng một cái, chỉ có nước là Lục Phỉ rót thêm vào, có lẽ đã bỏ trong tủ lạnh của ký túc xá để ướp lạnh, như vậy thì không tốn tiền.
Lâm Quân Từ trò chuyện với ba Thư, thì ra là Lục Phỉ sống một mình.
Cha mẹ Lục Phỉ gặp tai nạn xe nên mất sớm, chỉ còn lại Lục Phỉ và ông nội, tiền bồi thường bảo hiểm tai nạn đều dùng để chữa bệnh cho người già. Mấy tháng trước ông nội mất, Lục Phỉ bán nhà, chuẩn bị thi ra nước ngoài học thạc sĩ.
Sau đó Lục Phỉ thật sự ra nước ngoài, trong hai năm đó cũng không cắt đứt liên lạc với Thư Nguyên.
Khi đó bọn họ bắt đầu yêu nơi xứ lạ, từ ngấm ngầm đến công khai, trong nhà ồn ào gà bay chó sủa đến mức ai cũng biết, vẫn đổi được kết quả trọn vẹn.
Thư Nguyên và Lục Phỉ, người ngạc nhiên nhất là Lâm Quân Từ, không phải là anh ngạc nhiên với xu hướng tính dục của Lục Phỉ, mà là ngạc nhiên vì Lục Phỉ sẽ động lòng.
Anh cho rằng người như Lục Phỉ, suốt đời sẽ không phí thời gian quý giá vào chuyện yêu đương.
Bởi vậy, sau khi Lâm Quân Từ nghe Thư Nguyên nói thì im lặng một hồi.
Không phải cuối tuần nên nhà hàng không quá ồn ào, Lâm Quân Từ nói: "Tại sao ngày đó em không đến?"
Thư Nguyên khó hiểu, chuyển đề tài quá nhanh: "Ngày nào ạ?"
Lâm Quân Từ nói: "Trước ngày giỗ của cha mẹ Lục Phỉ một ngày, chỉ có Lục Phỉ tới."
"À!" Thư Nguyên chậm chạp nhớ lại chuyện này, có hơi ngại ngùng: "Ngày đó em và Ôn Nghi tới quán bar mới khai trương, có một ngôi sao mà cậu ấy thích đến đó hát mở màn."
Cho nên tiệc đầy tháng để Lục Phỉ đại điện, đi một mình.
Nhưng hai chuyện này có liên quan gì với nhau sao?
Lâm Quân Từ nói: "Tới tham gia tiệc đầy tháng còn có bạn cùng phòng hồi đại học của anh. Cậu ta không biết em và Lục Phỉ là một đôi, nói đùa trên bàn ăn."
Thư Nguyên trợn mắt, trực giác cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Lâm Quân Từ nói xong khiến cả người cậu ngẩn ngơ.
Thời niên thiếu Thư Nguyên hay đi theo đuôi Lâm Quân Từ, anh này anh nọ, lòng mến mộ của cậu chàng có thể giấu được Lâm Quân Từ nhưng lại không giấu được người bên cạnh anh. Người bạn kia đã nói đùa với Lâm Quân Từ: "May mà cậu thẳng, hồi đó mình cũng lo Thư Nguyên sẽ thật sự cua được cậu, vậy thì không có cục cưng đáng yêu này rồi."
Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Bạn cùng phòng kia uống chút rượu nên cũng không để ý: "Thư Nguyên điên rồi, còn tuyên bố sẽ vĩnh viễn thích cậu đó."
Thư Nguyên: "..."
Hai người im lặng không nói gì.
Với hai người mà nói đó là chuyện cũ năm xưa, Lâm Quân Từ vẫn luôn xem quá khứ này là ảo giác anh em mà Thư Nguyên không nhận ra, cũng đã nói từ lâu.
Lúc Lâm Quân Từ kết hôn, Thư Nguyên còn tặng bao lì xì lớn, từng quậy động phòng.
Ngày ấy trên bàn ăn Lục Phỉ rơi vào tình huống thế nào?
Tại sao anh lại không đi?
Thư Nguyên không thể nào dùng lý do có thể anh ấy an tâm để thuyết phục bản thân.
Lâm Quân Từ nói: "Lục Phỉ không phải là người lòng dạ hẹp hòi, mấy năm nay em làm mấy chuyện chọc tức ít lắm à? Cậu ấy sẽ không vì chuyện như em không nhớ ngày giỗ của cha mẹ mà tức giận, cũng sẽ không vì một cái chén mà chia tay em. Có một số chuyện chôn vùi quá sâu sẽ đơm hoa kết trái, dù nhìn nó không phải như vậy, nhưng người ăn cũng sẽ bị lừa."
Câu chuyện đến đó thì dừng.
Khi Lâm Quân Từ muốn đứng dậy rời đi, Thư Nguyên gọi anh lại.
"Anh ấy nói thế nào?" Giọng Thư Nguyên khô khốc: "Ngày đó, Lục Phỉ có phản ứng thế nào?"
Lâm Quân Từ nói: "Lục Phỉ mời rượu bạn cùng phòng, nói trước mặt mọi người, "Xin lỗi, Thư Nguyên là bạn trai của tôi"."
...