Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

chương 82

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: White Silk-Hazye

Beta: Sư Tử Cưỡi Gà

Tô Ngưng Mi cũng không cố tình muốn nghe những câu đại loại như nói cô không biết xấu hổ, nói cô không xứng với Liên Cẩn Viên của cô nàng kia. Có điều, sau khi tu vi đạt tới Kết Đan, tất cả các phương diện của cô đều tăng lên không ít, thính lực thì khỏi phải bàn cãi. Cô cũng không xem lời nói của cô gái này là thật, đơn giản chỉ vì lòng ghen tỵ của người ta quấy phá thôi, tuy không có ý định làm khó dễ cô nàng này, nhưng Tô Ngưng Mi vẫn quay đầu lại nhìn cô bé kia, khóe môi nở nụ cười cổ quái.

Cô kia thấy Tô Ngưng Mi quay đầu lại thì hoảng sợ, miệng cũng khép lại, cuối cùng nhìn thấy Tô Ngưng Mi xoay đầu lại, lẩm bẩm nói một câu lỗ tai chó.

Về phần Liên Cẩn Viên, anh đương nhiên cũng nghe được tất cả, vốn dĩ không muốn làm khó cô kia, nhưng lúc sau cô này còn nói Tiểu Mi là lỗ tai chó, Liên Cẩn Viên thừa nhận mình hẹp hòi, rất khó chịu khi người khác nói xấu Tô Ngưng Mi, ở trong mắt của anh, Tô Ngưng Mi chính là cô gái tốt nhất thế giới này, cho nên anh nhẹ nhàng động ngón tay mấy cái. . .

Tô Ngưng Mi nhìn anh, cười nói: "Anh làm gì với con gái nhà người ta vậy?"

Liên Cẩn Viên cười với cô: "Miệng cô ta không tốt, để cô ta câm miệng một thời gian, cho cô ta một bài học nho nhỏ."

Tô Ngưng Mi chỉ cười, không ngăn cản, hai người đi tới chỗ mà người nhà họ Tô đang chờ, Liên Cẩn Viên kể lại chuyện về giá phòng, cuối cùng nói: "Ông ngoại, bà ngoại, nếu không mọi người về nhà với con một chuyến trước đi, nhà con ở Bắc Kinh, trước tiên có thể đi thăm ba mẹ của con, nếu mọi người chịu thì sau này cũng có thể ở chung với bọn họ, không muốn thì chúng ta lập tức đi mua nhà." Tinh hạch tích trữ được mấy năm nay cũng miễn cưỡng đủ để mua nhà.

Ông ngoại Tô gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cũng được, đã tới Bắc Kinh thì trước hết đi thăm nhà thông gia, nếu có thể, tốt nhất bổ sung một tiệc rượu cho hai con, Cẩn Viên, con thấy sao?"

Liên Cẩn Viên dĩ nhiên là vô cùng vui mừng, gật đầu: "Được ạ, sau khi trở về con sẽ bàn bạc lại với người nhà, sẽ đãi tiệc ở trong gia tộc, ngoài ra chắc chắn giấy chứng nhận kết hôn của Bắc Kinh cũng khác, đến lúc đó con và Tiểu Mi sẽ đi bổ sung thêm."

Ông ngoại Tô gật đầu, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Tưởng Nguyệt và Tô Vũ: "Hai đứa các con cũng yêu đương khá lâu rồi, xem xem khi nào đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, đợi đến khi tìm được chỗ rồi sẽ làm tiệc cho hai đứa."

Mặt Tô Vũ đỏ bừng, nhìn Tưởng Nguyệt bên cạnh, Tưởng Nguyệt cười díp cả mắt, gật đầu: "Mọi chuyện đều nghe theo ông ngoại."

Bắc Kinh cũng trải qua một trận động đất, hiện giờ đang xây dựng lại toàn bộ, Liên Cẩn Viên không biết bây giờ người nhà đang ở đâu, lấy ngọc giản ra liên lạc với người nhà, cuối cùng biết được họ đang ở tại khu ba, Liên Cẩn Viên nói tin này cho mọi người biết, sau đó quyết định lập tức đến khu ba.

Tiêu Linh Vũ và Trần Kiều Kiều và Đậu Đậu nói tạm biệt với mọi người ở đây, tất cả mọi người đều tự lên đường.

Giá phòng khu ba là một vạn một mét vuông, đối với người có tiền lương chỉ hai ba trăm, một vạn một mét vuông không khác gì giá trên trời. Ở khu một, khu hai đều là những người có quyền thế và dị năng giả tu chân, còn ở khu ba là một vài gia tộc không muốn có liên can gì đến quyền thế nhưng lại có tiền.

Con đường trong thành phố Bắc Kinh đã sửa xong, rộng lớn và yên tĩnh hơn so với con đường trước kia, ra khỏi phòng kiểm tra, mọi người tìm một vị trí vắng vẻ lấy xe trong không gian ra ngoài, cũng may trước mạt thế Tô Ngưng Mi đã chuẩn bị rất nhiều xăng, đến bây giờ vẫn còn dư lại không ít, đổ xăng vào xe, mọi người lên xe đi về phía khu ba. Trên đường có biển chỉ dẫn, không sợ đi lạc, bây giờ số lượng người ở Bắc Kinh ước chừng chỉ có vài trăm vạn, đi trên đường cũng có thể nhìn thấy mọi người đang đi làm, ăn mặc bình thường, trên khuôn mặt cũng chứa chan nụ cười.

Dọc theo đường đi mọi người cười cười nói nói, khoảng hơn hai tiếng sau đã đến khu ba, khu ba không khác nhiều lắm so với Bắc Kinh trước mạt thế, vô cùng phồn hoa, đủ các loại cửa hàng, nhà cao tầng. Ông ngoại Tô nhìn thấy một cửa hàng đang tấp nập nên vỗ ả vai của Liên Cẩn Viên đang lái xe: "Tiểu Liên à, dừng xe lại một lát, chúng ta đi gặp thông gia, nên mang theo vài món quà đến đó."

Liên Cẩn Viên dừng xe ở sát lề đường, quay đầu lại cười nói với ông ngoại Tô: "Ông ngoại, không cần mang theo quà đâu."

Bà ngoại Tô cũng nói: "Làm vậy sao được, đây là lần đầu tiên chúng ta đến chỗ nhà thông gia, nhất định phải mang quà theo. Tiểu Liên à, trong nhà của con có những ai? Ba mẹ của con thích thứ gì?"

Liên Cẩn Viên cười nói: "Bà ngoại thật sự không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta đều là người một nhà, đừng đề cập đến những nghi lễ kia."

Ông ngoại Tô, bà ngoại Tô, cậu cả, mợ cả, cậu nhỏ và mợ nhỏ đều kiên trì muốn biếu quà, Liên Cẩn Viên không khuyên nổi, đang chuẩn bị dẫn mọi người xuống xe đi đến cửa hàng phía trước, những cửa hàng này không khác gì với thế giới trước đây, vàng bạc châu báu, phụ kiện đeo tay, quần áo, mỹ phẩm, tiệm cơm vân vân. Người trong tiệm cơm nhiều hơn, trong những cửa hàng khác thì lác đác chẳng được mấy người.

Tô Ngưng Mi vội nói: "Ông ngoại, bà ngoại, trong không gian của con có trái cây và các loại phụ kiện trang sức, nếu được thì cứ lấy vài giỏ trái cây là được rồi, thời mạt thế này, trái cây cũng rất đáng tiền, dùng để tặng lễ cũng vô cùng tốt. Hơn nữa bây giờ trên người của chúng ta không có tiền, muốn mua đồ cũng không mua nổi."

Ông ngoại Tô và bà ngoại Tô gật đầu: "Vậy cũng được, vậy con mau lấy trái cây ra ngoài cho ông bà, gói lại, đừng để đến lúc đó vội vội vàng vàng mà mắc lỗi."

Tô Ngưng Mi gật đầu, bảo Liên Cẩn Viên tiếp tục lái xe, từ trong không gian lấy ra vài giỏ trái cây, lại lấy thêm mấy loại có trong không gian rồi bỏ vào cùng, cuối cùng dùng lụa đỏ gói kỹ giỏ. Ông ngoại Tô nhìn thấy thì gật đầu, cười nói: "Không tệ đấy, Tiểu Liên à, nhà các con có bao nhiêu người, mấy giỏ trái cây này có đủ hay không?"

Liên Cẩn Viên cười nói: "Ông ngoại, yên tâm đi, thế này là đủ rồi."

Gia tộc của anh là một gia tộc lớn, chẳng qua trước kia mâu thuẫn với nhau, vừa rồi cũng không hỏi xem họ có còn ở cùng nhau không, nhớ tới dáng vẻ vui mừng trong ngọc giản của mẹ, trong lòng Liên Cẩn Viên lập tức vô cùng ấm áp, hôm nay đây anh dẫn theo vợ về nhà ra mắt.

Xe lái qua những tòa nhà cao trọc chời đi về phía hướng núi, xe đi tới giữa sườn núi đã nhìn thấy biệt thự ẩn mình giữa rừng cây. Liên Cẩn Viên đi dạo trong núi một vòng, rốt cuộc tìm được biệt thự số mà ba mẹ nói.

Đường xi măng, hai bên trồng một ít hoa cỏ, xe tiếp tục chạy về trước, cách đó không xa là một cổng sắt lớn màu đen, hai bên tường rào leo đầy dây thường xuân, xanh biếc một vùng, cảnh đẹp ý vui. Mọi người ngồi trong xe có thể nhìn thấy cây đại thụ cao ngất trời bên trong khu nhà sau cánh cổng.

Tô Ngưng Mi kinh ngạc, đây là biệt thự, thoạt nhìn trông giống như một sơn trang hơn, cô quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên: "Cẩn Viên, nhà anh thật lớn, chẳng lẽ toàn bộ thành viên trong gia tộc đều ở đây sao?"

Trên đường tới đây, Liên Cẩn Viên còn không dám chắc chắn, hiện tại đã có thẻ khẳng định người trong gia tộc đều ở cùng nhau, gật đầu: "E rằng đều ở cùng nhau, nhưng em đừng sợ, mặc dù người trong gia tộc anh đều là người tu chân, nhưng đa phần đều khá hời hợt, đừng để ý tới bọn họ, chẳng qua cả nhà bác cả của anh em cần phải chú ý một chút, lúc trước có mâu thuẫn với bọn họ, xé rách mặt, không ngờ hiện nay lại ở cùng nhau."

Tô Ngưng Mi gật đầu, cô cũng không sợ, nhưng nghĩ đến sắp gặp cha mẹ chồng, trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương. Lúc trước cô nghe nói mẹ chồng và con dâu không nhường nhau, đám bạn bè kiếp trước của cô không có một ai, không có một người nào có thể chung sống tốt với mẹ chồng, dù sao vẫn là hai người xa lạ, đột nhiên trở thành người một nhà, xảy ra mâu thuẫn là điều không thể nào tránh khỏi.

Xe nhanh chóng ngừng trước cổng lớn màu đen có khắc những hình ảnh mang phong cách cổ xưa, đoàn người xuống xe, Liên Cẩn Viên đang định đi gõ cửa, cổng sắt màu đen đã được mở ra từ bên trong, vang lên tiếng kẽo kẹt. Sau đó Tô Ngưng Mi đã nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng ở phía sau cổng lớn, người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang chỉn chu, người phụ nữ mặc sườn xám màu trắng thanh lịch, dáng người rất đẹp, mái tóc đen được búi nghiêng lên cao, trên tóc được cài một cây trâm phỉ thúy, làm nổi bật làn da vô cùng trắng trẻo người phụ nữ này. Người phụ nữ này trông khá giống với Liên Cẩn Viên.

Tô Ngưng Mi lập tức biết được hai người này chính là ba mẹ của Liên Cẩn Viên . Quả nhiên, Liên Cẩn Viên lập tức tiến lên ôm lấy bọn họ: "Cha, mẹ, con đã trở về." Dứt lời, quay lại nói với nhóm Tô Ngưng Mi: "Ông ngoại, bà ngoại, đây là ba mẹ của con. Ba mẹ, đây chính là ông ngoại và bà ngoại mà con từng kể với hai người, đây là cậu cả, đây là. . ."

Liên Cẩn Viên lần lượt giới thiệu người nhà họ Tô và bạn tốt cho người nhà của mình. Chờ ba Liên và mẹ Liên lần lượt chào hỏi mọi người, ánh mắt của mẹ Liên nhìn về phía Tô Ngưng Mi, cười nói: "Cháu chính là Tiểu Mi đúng chứ? Dì nghe Cẩn Viên kể rất nhiều lần, lúc trước nó đã về một lần, nói là thích một cô gái. . . Ban đầu cũng làm dì giật mình, nghĩ thầm cuối cùng đứa con này của dì cũng thông suốt. . ."

Mẹ Liên còn muốn kéo Tô Ngưng Mi tiếp tục nói chuyện, ba Liên đã cười nói: "Được rồi, đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, tất cả mọi người đi vào đi, ông ngoại, bà ngoại mời vào bên trong."

Đi theo ba Liên và mẹ Liên vào, mọi người mới nhìn rõ cảnh vật bên trong, đây là một trang viên, bên trong đều là những biệt thự nhỏ riêng lẻ, phía sau có một dãy rừng, nhìn ra xa còn có thể thấy một ít ruộng đồng.

Ba Liên mẹ Liên dẫn họ đi tới căn biệt thự nhỏ đầu tiên, trong căn biệt thự nhỏ được trang trí rất cổ kính, nơi ở của ba Liên mẹ Liên cũng không có người hầu, tự họ thu xếp cho người nhà họ Tô ngồi xuống, rồi đi pha trà rót nước. Liên Cẩn Viên ngăn họ lại: "Cha, mẹ, để con làm cho, hai người ngồi xuống nói chuyện với ông ngoại và bà ngoại đi."

Ba Liên mẹ Liên gật đầu đi tới.

Tô Ngưng Mi vội vàng đưa giỏ trái cây đã chuẩn bị tốt trên xe ra, cười nói: "Cô, chú, con mang theo một ít trái cây, hai người ăn lấy thảo ạ."

Ba Liên mẹ Liên không khách sáo, nhận lấy trái cây, mẹ Liên cũng kéo Tô Ngưng Mi ngồi xuống, cười nheo mắt nói: "Ngày thường chỉ có dì với chú của con ở nhà, rất vắng vẻ, hôm nay mới biết Cẩn Viên muốn dẫn mọi người về, dì với chú của con vui sướng vô cùng. Đúng rồi. . ." Mẹ Liên chợt nghĩ tới điều gì: "Cô bé này, con cũng nhận giấy chứng nhận kết hôn với Cẩn Viên rồi, thế sao còn gọi chúng ta là cô chú chứ, có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?"

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, không biết nên ứng phó với tình huống này thế nào, ngược lại người nhà họ Tô nhìn thấy người nhà họ Liên dễ ở chung như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm vui vẻ thay Tô Ngưng Mi.

Tô Ngưng Mi còn chưa nói gì, mẹ Liên đã rút cây trâm màu xanh ngọc bích từ trên đầu xuống, rồi đứng dậy giúp Tô Ngưng Mi búi tóc cao lên, sau đó cài cây trâm vào, cười nói: "Mẹ cũng không có thứ gì tốt tặng cho con, cây trâm này đã đi theo mẹ mấy chục năm rồi, là của hồi môn của mẹ, hôm nay đưa cho con làm lễ ra mắt, con ngoan đừng có ghét bỏ nha."

Tô Ngưng Mi vội nói: "Dĩ nhiên sẽ không ạ, con rất thích cây trâm này, cảm ơn. . . mẹ."

Cô và Liên Cẩn Viên đã kết hôn, không có gì phải bối rối, từ nay về sau ba Liên và mẹ Liên sẽ trở thành ba mẹ của cô rồi.

Mẹ Liên nghe Tô Ngưng Mi gọi bà là mẹ, vui đến mức hốc mắt ửng đỏ, mặc dù ba Liên nghiêm túc, nhưng cũng rất kích động. Vừa lúc Liên Cẩn Viên rót nước đi qua, nghe Tô Ngưng Mi gọi mẹ, cười đến nỗi miệng kéo đến cả mang tai.

Nói chuyện một hồi tất cả mọi người đều đã quen nhau, ông bà ngoại Tô và mấy người cậu ở lại nói chuyện, người trẻ tuổi thì không thể ngồi yên, ba Liên bảo Liên Cẩn Viên dẫn mọi người đi thăm thú, lúc ăn cơm thì trở về.

Liên Cẩn Viên gật đầu, lập tức dẫn mọi người cùng đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi nhà đã nhìn thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đứng trước cổng biệt thự.

Truyện Chữ Hay