Edit: Thảo My
Beta: Quỳnh ỉn
Liếc nhìn Tôn A Hoa còn chưa lộ bụng bầu, Tô Ngưng Mi cười nói: "Chị A Hoa, chúc mừng chị." Tô Ngưng Mi vừa nói vừa liếc mắt nhìn bụng của Tôn A Hoa, không khỏi nghĩ đến mình, hiện tại cô và Liên Cẩn Viên đang ở chung một phòng, chuyện nên làm cũng làm không ít, cũng không dùng biện pháp an toàn nào, hình như cô vẫn không có phản ứng gì, chẳng lẽ tu chân giả không thể mang thai?
Tô Ngưng Mi nghĩ đi nghĩ lại rồi sờ sờ bụng của mình, không biết cô có thể mang thai bảo bảo của Liên Cẩn Viên hay không.
Tôn A Hoa mang thai, dĩ nhiên là không thể đi, Tô Ngưng Mi lại đi tạm biệt Chương Gia Tề, lúc này mới trở lại Tô gia, Tô gia cũng đã dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, Tô Quốc Mai có dị năng không gian, tất cả mọi thứ đều thu vào bên trong không gian của cô ấy. Trần Kiều Kiều và Tiêu Linh Vũ cũng đã chuẩn bị xong, Đậu Đậu hưng phấn ở bên ngoài liên tục kêu ẳng ẳng, Trần Kiều Kiều nghe Đậu Đậu kêu, chạy ra ngoài dỗ Đậu Đậu hưng phấn không thôi.
Ôn Nhạn Kỳ cũng muốn đi Bắc Kinh, nhưng mà gần đây anh đang bận nghiên cứu virus tang thi, trong phòng trưng bày các loại kính hiển vi chai chai lọ lọ đựng virus và các bộ sách linh tinh gì đó. Những thứ đồ này không thể mang đi, Ôn Nhạn Kỳ nhờ Tô Ngưng Mi giúp một tay thu sạch những đồ này vào bên trong không gian.
Ôn Nhạn Kỳ ở phương diện y học thật sự là một thiên tài, Tô Ngưng Mi nhớ ở phần cuối cùng trong truyện nghiên cứu ra huyết thanh virus cũng có công lao của Ôn Nhạn Kỳ. Mặc dù Ôn Nhạn Kỳ là bác sĩ ngoại khoa, nhưng anh hiểu Trung y, sau mạt thế lại một mực nghiên cứu về phương diện virus, cuối cùng đi đến Bắc Kinh với nhiều chuyên gia về phương diện này nghiên cứu ra huyết thanh virus.
Huyết thanh virus này được nghiên cứu chế tạo ra vẫn còn rất nhiều hạn chế, nói là huyết thanh thật ra cũng không coi là huyết thanh thuần khiết, bên trong được thêm vào một vị thuốc bắc, vậy nên thuốc này thuộc về linh thảo, cần ít nhất một trăm phần mới có thể sử dụng, cho nên huyết thanh virus này cực kỳ hiếm thấy. Virus khuếch tán đến não bộ cần sáu giờ, trong vòng sáu tiếng này huyết thanh virus phải có hiệu quả, sau sáu giờ chỉ có thể trở thành tang thi thối nát bốc mùi thôi.
Tô Ngưng Mi không kịp nghĩ nhiều, cẩn thận giúp Ôn Nhạn Kỳ thu sạch thành quả nghiên cứu trong phòng anh vào bên trong không gian, liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, Tô Ngưng Mi nói: "Ôn đại ca, đi thôi."
Ôn Nhạn Kỳ nhìn phòng trống rỗng một cái, cười cười với Tô Ngưng Mi, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như sứ, đi ra cổng.
Một nhóm mười bảy người không thể nào ngự kiếm phi hành,hơn nữa loài chim biến dị trong không trung tăng nhanh, nên không an toàn, chỉ có thể lái xe. Tách ra quá phiền toái, Tôn A Hoa thay bọn họ tìm đến một chiếc xe tải quân dụng đã sửa chữa lại, đủ cho mười mấy người ở bên trong.
Đường tốt thì lái xe, gặp phải đường không thể đi qua được chỉ có thể đi bộ. Đường bên cạnh căn cứ cũng được người trong căn cứ sửa chữa, đường cát bình thường, xe đi ở phía trên lung la lung lay. Hôm nay Tô Hạo và bác cả Tô Quốc Khánh lái xe, ngồi ở phía trước, những người khác ngồi ở phía sau xe tải.
Tô Ngưng Mi lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào nói với mọi người: "Bây giờ chúng ta đi Nghiễm Châu, đi cao tốc Kinh Châu, qua Quảng Đông, Hồ Nam, Hồ Bắc, Hà Nam, Hà Bắc, cuối cùng đến Bắc Kinh. Dọc đường đi qua thành thị có Nghiễm Châu, Thiều Quan, Sâm Châu, Tương Đàm, Trường Sa, Nhạc Dương, Hàm Ninh, Vũ Hán, Hiếu Cảm, Tín Dương, Trú Mã Điếm, Tháp Hà, Hứa Xương, Trịnh Châu, Tân Hương, Hạc Bích, An Dương, Hàm Đan, Hình Thai, Thạch Gia Trang, Bảo Định, không cần tôi nói, chắc mọi người đều biết đoạn đường này chỉ sợ là ngập tràn nguy hiểm."
Tưởng Nhật cười hì hì nói: "Chị Tiểu Mi, sợ gì? Mạt thế đã qua hơn một năm rưỡi, chúng ta vẫn sống rất tốt, chúng ta nhất định có thể bình an đi đến Bắc Kinh."
Mọi người nghe vậy đều không tự chủ được gật đầu một cái.
Tô Ngưng Mi cười cười, thu bản đồ vào trong không gian cũng gật đầu một cái. Trên đường phải đi qua trấn Phù Khẩu, trấn Phù Khẩu đã thành một vùng phế tích, hơn nữa xe không đi qua được, mọi người chỉ có thể thu xe vào không gian đi bộ đến trạm thu lệ phí.
Trấn Phù Khẩu đã thật sự trở thành phế tích, một mảnh hoang vắng, ngay cả một bóng người cũng không có, thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng không biết tiếng kêu lạ của thú biến dị trốn ở vị trí nào.
Liên Cẩn Viên nhìn xung quanh một vòng, ngón tay nhanh chóng động mấy cái, mang theo một ngọn lửa, ở giữa là ngọn lửa màu đen bay đến một vùng phế tích cách đó năm mươi mét, bên trong lập tức có hai con chuột biến dị chạy ra, đáng tiếc ngọn lửa của Liên Cẩn Viên đánh ra đã dính vào trên người bọn nó, hai con chuột biến dị lập tức kêu thảm, không bao lâu liền bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
Trên đường gặp phải thú biến dị và tang thi cũng bị bọn họ giải quyết, trong mười bảy người có tám dị năng giả cấp bốn, còn lại tất cả chín người đều là tu chân giả, cũng có một ít võ lực, chỉ cần không đụng phải thú biến dị cấp năm hoặc là bầy thú biến dị, bầy tang thi trên căn bản cũng không có việc gì.
Đường xung quanh Trấn Phù Khẩu cũng đã bị phá hủy, muốn lái xe cũng không dễ dàng gì, mọi người phải đi bộ một đường ra khỏi trấn Phù Khẩu lên quốc lộ, qua một quốc lộ chính là Nghiễm Châu rồi. Trên quốc lộ rất là hoang vu, khắp nơi đều là mặt đường rạn nứt, xe bỏ hoang, tang thi đi lại, thỉnh thoảng có mấy con chuột biến dị hoặc con gián biến dị vọt qua, không nhìn thấy nửa bóng người.
Mọi người tốn gần nửa tháng mới tới Nghiễm Châu, Nghiễm Châu cũng đã sớm thành một vùng phế tích, khắp nơi đều là tang thi du đãng, tốn hai ngày trên cao tốc Kinh Châu, sau đó một đường đi về hướng Bắc, chỉ là đường cao tốc bởi động đất nên mặt đường bị hư hại quá nhiều, lái xe căn bản không chạy được bao lâu, hầu như toàn bộ đều dựa vào chân đi bộ.
Theo cao tốc Kinh Châu đi nửa tháng đi tới thành phố Thiều Quan, dân số thành phố Thiều Quan khoảng hai trăm vạn, mạt thế tới biến thành tang thi một trăm vạn, còn lại một trăm vạn ở trong bầy tang thi, những tai nạn động đất, thú biến dị chỉ sợ cũng còn không tới hai trăm ngàn nhân khẩu. Muốn đi vào thành phố Thiều Quan, buổi tối không quá an toàn, mọi người tính toán nghỉ ngơi trên đường cao tốc một đêm, sáng sớm ngày mai tiến vào thành phố Thiều Quan.
Đậu xe quân dụng ở bên đường, lại dọn dẹp sạch sẽ tang thi và thú biến dị ở lân cận, mọi người phân công nhau đi gần đó lượm một ít củi đốt trở lại làm một chút món ăn nóng và cơm nóng. Hơn một tháng nay mọi người đều tùy tiện ăn tạm một vài thứ, hôm nay có thể nghỉ ngơi cả buổi tối, chuẩn bị ăn bữa cơm nóng.
Rất nhanh thức ăn liền chuẩn bị xong, Liên Cẩn Viên bày phù chú phòng ngự ở bốn phía xe tải, đoàn người đứng ở trên xe tải bắt đầu ăn cơm, Tô Ngưng Mi lại lấy một ít táo trong không gian ra cho mọi người ăn. Trần Kiều Kiều cầm lên hai quả táo đưa một quả cho Tiêu Linh Vũ, cười híp mắt nói: "Chị Tiểu Mi, trong không gian của chị còn trái cây, cái này cũng đã một năm còn chưa ăn hết."
Tô Ngưng Mi gặm một cái quả táo cười nói: "Ban đầu tích trữ hơi nhiều một chút, đủ cho chúng ta ăn một thời gian."
Trần Kiều Kiều hâm mộ liếc mắt nhìn quả táo trong tay, nói: "Nếu em cũng có một không gian như chị Tiểu Mi thì thật là tốt."
Liên Cẩn Viên nhìn Trần Kiều Kiều một cái, nói: "Em không cần phải hâm mộ, chờ lúc em đến tu vi nguyên anh kỳ là có thể tự mình luyện chế ra pháp khí trữ vật."
Trần Kiều Kiều hưng phấn nói: "Liên đại ca, thật sao?" Mới vừa dứt lời Trần Kiều Kiều liền nhớ lại tu vi mình chỉ là mới ở luyện khí sơ kỳ, không khỏi chép miệng: "Bây giờ em mới đến luyện khí sơ kỳ, đến nguyên anh kỳ rốt cuộc phải đợi đến lúc nào."
Tô Vũ ngồi bên cạnh cười nói: "Kiều Kiều, tu chân là cơ hội, hôm nay chúng ta có thể tu chân đã rất tốt rồi." Tô Vũ rất cảm kích Tô Ngưng Mi, ban đầu bởi vì mọi người muốn đi tìm Tô Ngưng Mi sau đó mất đi mẹ của mình, cô lại một lần nữa oán hận Tô Ngưng Mi, nhưng mà sau thời gian ở chung, dần dần cô phát hiện ra mình thật sự là cố tình gây sự, cũng từ từ bình tĩnh lại, quan hệ với Tô Ngưng Mi cũng khá rất nhiều.
Trần Kiều Kiều gật đầu, lại gặm quả táo trong tay một miếng: "Đúng vậy, em cũng đã thỏa mãn." Nghe tiếng Trần Kiều Kiều, Đậu Đậu đứng ở xe tải khác cũng kêu ẳng ẳng hai tiếng.
Ăn cơm tối xong, mọi người đã sớm nghỉ ngơi, buổi tối Liên Cẩn Viên và Tiêu Linh Vũ đổi ca gác đêm, sau nửa đêm gặp một con chuột biến dị nhỏ, nhưng có phù chú phòng ngự, tất cả mọi người đều không có chuyện gì, còn giải quyết toàn bộ thú biến dị. Lúc đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, Đậu Đậu nằm ở xe tải bên cạnh đột nhiên lớn tiếng kêu ẳng ẳng. Người trong xe tải đều nhìn sang bên ngoài. Một chiếc Hummer màu đen đang từ xa chạy tới, Hummer ngừng lại ở bên cạnh xe quân sự, ba người đàn ông từ trong bước ra. Trong đó hai người đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo ngược lại bình thường, một người đàn ông khác thấp hơn, trên mặt trái có một vết sẹo màu đỏ thịt, thoạt nhìn rất là dữ tợn.
Mấy người đàn ông nhìn thấy Đậu Đậu bên cạnh xe tải lộ ra vẻ mặt cảm giác hứng thú, cuối cùng lại liếc mắt nhìn trong xe tải, nhìn thấy mười mấy người bên trong, ba người đàn ông này nhỏ giọng thầm thì mấy câu, một người đàn ông thân hình cao lớn làn da ngăm đen nói với Liên Cẩn Viên ngồi ở bên cạnh xe tải: "Người anh em, các người không phải là người trong Thiều Quan, nhìn rất lạ."
Liên Cẩn Viên ngồi tựa vào bên xe tải, bàn tay vuốt ve đầu Đậu Đậu đã yên tĩnh lại, không lên tiếng.
Người đàn ông có làn da ngăm đen đi về phía trước mấy bước, nhìn Đậu Đậu nằm dưới đất, cười nói: "Tôi đoán không sai, ở căn cứ Thiều Quan cũng không nhìn thấy người anh em. Người anh em, con vật cưng này thật oai phong, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, có thể sờ hay không, có cắn người không?" Người đàn ông này nói xong, hai người đàn ông khác cũng đi theo, trong đó người có vóc dáng thấp trên mặt có vết sẹo từ trong không gian lấy ra hai cái bánh bột ngô, người đàn ông ngăm đen nhận lấy bánh bột ngô, hai ba miếng liền giải quyết hết, lúc này mới rất dám hứng thú sờ sờ da lông mềm nhũn trên đùi Đậu Đậu, chọc Đậu Đậu không yên động hai cái, trong lỗ mũi phát ra âm thanh hừ hừ, người đàn ông ngăm đen lập tức dừng tay, cười cười với Liên Cẩn Viên: "Đại ca, mọi người từ chỗ nào tới? Định đi nơi nào?"
Liên Cẩn Viên không lên tiếng, người đàn ông ngăm đen tự mình nói: "Ai, cuộc sống này càng ngày càng không có cách nào vượt qua, mấy tháng trước nóng muốn chết, cũng không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ, may nhờ Tam đệ chúng ta là một dị năng giả không gian, còn trữ chút lương thực, lúc này mới sống sót được. Hắc, tôi nói này người anh em, mọi người muốn đi căn cứ Thiều Quan hay không? Chỗ kia coi như không tệ, mỗi ngày đều ăn no, nếu là dị năng giả thì địa vị có thể khác biệt rất lớn. . . . . ."
Trong căn cứ hiện tại có một nhiệm vụ, chỉ cần có thể lôi kéo một dị năng giả cấp ba trở lên tiến vào căn cứ mỗi người có thể có được hai viên tinh hạch tang thi cấp năm. Ba người đàn ông đều là dị năng giả cấp hai, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, nhìn thấy người bên trong xe tải này đều không đơn giản, nói không chừng có dị năng giả ba cấp trở lên, liền muốn lôi kéo bọn họ vào căn cứ, biết đâu lại được mấy viên tinh hạch tang thi cấp năm, cũng đột phá dị năng cấp ba.
Đáng tiếc, Liên Cẩn Viên không để ý bọn họ, chỉ nhìn Hummer phía sau bọn họ mấy lần.
Ba người đàn ông chú ý tới ánh mắt của Liên Cẩn Viên, cười ha ha, sau đó liền đi đến Hummer của mình, mở ra cửa Hummer, từ trên Hummer kéo xuống một người phụ nữ bị sợi dây buộc chặt. Người phụ nữ rối bù, mái tóc màu đen nhơm nhớp dính trên đầu. Nhìn vóc người hình như rất tốt, mặc một chiếc đầm, bên ngoài mặc một áo khoác nhỏ, mặc dù có chút dơ bẩn, nhưng từ lúc nhăn mặt nhìn ra được người phụ nữ này phải là một người nghiệp dư.
Người phụ nữ này mỗi lần bị bọn họ kéo ra ngoài giống như điên đâm vào bọn hắn. Người đàn ông vóc dáng thấp bên kia lập tức bắt được tóc người phụ nữ này, dùng sức đẩy, đẩy người phụ nữ tới trên mặt đất. Lúc này Tô Ngưng Mi mới thấy rõ mắt người phụ nữ này bị che lại, trong miệng cũng bị nhét một cái khăn, không thấy rõ rốt cuộc hình dạng thế nào.
Người đàn ông vóc dáng thấp bên kia cũng cũng ngồi xổm dưới đất, tát một cái lên trên đầu người phụ nữ, mắng: "Thối , đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, mấy anh em tao coi trọng mày là phúc khí của mày, đừng mẹ nó không biết điều, cẩn thận lão tử ném mày vào bên trong bầy tang thi."
Người phụ nữ kia ư a mấy tiếng, té xuống đất dùng sức di chuyển, nhìn dáng dấp hình như muốn dùng hai chân bị trói đi đạp người đàn ông vóc dáng thấp này.
Người đàn ông ngăm đen cũng nhìn người phụ nữ trên đất một cái, cười ha ha, quay đầu nhìn về phía Liên Cẩn Viên, nhíu mày: “Người anh em, như thế nào, có muốn chơi đùa hay không? Người phụ nữ này vô cùng mãnh liệt, bắt cô ta tới, dọc đường đi vừa mắng vừa đạp chúng ta, mãi mới trói được. Mặc dù người phụ nữ này hơi lớn tuổi một chút, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, dáng dấp không tồi. . . . . ."
Tô Ngưng Mi có chút chán ghét liếc mắt nhìn ba người đàn ông này, đối với phụ nữ mà nói lúc buồn nôn nhất chính là đàn ông ở trước mặt các cô cưỡng bức phụ nữ, Tô Ngưng Mi đang muốn cúi đầu nói mấy câu bên tai Liên Cẩn Viên, liền nhìn thấy Liên Cẩn Viên lộ ra nụ cười có chút quái dị.
Người đàn ông vóc dáng thấp ở bên kia đứng dậy đạp người phụ nữ trên đất mấy cái, sau đó khom lưng xốc người phụ nữ lên tới đằng trước Hummer, đặt người phụ nữ này ở trên xe, tháo áo khoác nhỏ trên người cô, lau trên cánh tay bóng loáng trắng nõn của người phụ nữ, cái tay còn lại theo tà váy sờ soạng nửa người dưới của người phụ nữ. Người phụ nữ bị trói, che mắt, che miệng, phát ra âm thanh ô ô, dùng sức giãy dụa, giùng giằng. Động tác của bà ta càng kịch liệt, ham muốn trên mặt người đàn ông vóc dáng thấp lại càng nồng đậm, người phụ nữ giãy giụa thỉnh thoảng chạm được hạ thể anh ta, chọc anh ta hừ mấy tiếng, nói: "Chặc chặc, thật là đủ kích thích, vặn vẹo mấy cái, cọ lão tử thật thoải mái, thật muốn lập tức đè lên em."
Người phụ nữ nghe vậy, dừng giãy giụa, cả người lộ ra hơi thở đầy tuyệt vọng.
Trần Kiều Kiều nhìn tình huống bên ngoài, cũng chịu không nổi nữa, chợt từ trên xe nhảy xuống, tức giận chỉ vào người đàn ông vóc dáng thấp nói: "Ông làm gì đấy, còn không mau thả người ra!"
Nghe tiếng của Trần Kiều Kiều, người phụ nữ kia cúi xuống, chợt điên cuồng di chuyển, miệng cũng phát ra tiếng ô ô dồn dập.