Edit: Kookies
Beta: Tiểu Hy Hy
Hồng hoang.
Ngoại giới khác với vạn vật trời đất, ngày đêm đảo lộn, không mưa không nước, chỉ có bão cát kéo dài không dứt, nếu không có mắt thần, đi lại ở nơi này, không khác gì người mù.
Trong sự mơ hồ, một vòng sáng màu trắng bao phủ nơi ranh giới, ngăn cản gió cát từ đằng xa thổi tới ở tại bên ngoài kết giới, còn trong kết giới, một góc áo bào đen bắt đầu lay động theo gió. Nhìn kỹ lại, áo bào màu đen bị máu nhuộm dần màu càng thêm đậm, phác hoạ hình dáng thanh trúc được thêu trên áo, bàn tay thon dài cầm kiếm run nhè nhẹ dưới ống tay áo to rộng.
Thần kiếm trong tay hắn phát ra ánh sáng, tựa như bị đe dọa mà phát ra tiếng vang cực kỳ chói tai, gió cát quấn lấy, người hắn đầy vết máu khô, tựa như Hắc Bạch La Sát từ địa ngục tới đòi mạng.
"Bản tôn ở hồng hoang một vạn năm cũng không có ân oán gì với Thần giới, chỉ một vị thần nho nhỏ như ngươi mà dám mạo phạm bản tôn, hừ! Còn không chịu rời đi, sợ là ngươi sẽ trở thành một âm hồn của hồng hoang này." Một con mãnh thú diện mạo quái dị, đối lập với cát vàng phía trên, thần thái hung ác, lại mang sự uy nghiêm không nói nên lời.
Nhai Tí nhìn con người nho nhỏ trước mắt, thân mình bị thương nặng nhưng thần thái vẫn tự nhiên, khiến trong lòng hắn có vài phần hoài niệm. Ngàn năm trước, hắn từng chịu ơn một vị thần nữ, hiện giờ nhìn thấy thế hệ sau của nàng ở Thần giới khiến hắn sinh vài phần thiện ý, cũng không đến nỗi muốn mạng của người này, có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình vài phần.
Thần sắc Ly Uyên trở nên ngưng trọng.
Hắn rất rõ ràng mình đang bị thương nặng, chỉ sợ là......
Thanh âm hắn có chút nghẹn ngào: "Cho dù ta chẳng bao lâu nữa ta sẽ mất mạng, cũng muốn kéo ngươi theo làm đệm lưng."
Hắn muốn danh chính ngôn thuận thăng chức lên vị trí thượng thần.
Một thần một thú, hai thân ảnh một lớn một nhỏ lại quấn lấy nhau, sau đó lại bị gió cát che phủ mất, trong chớp mắt không tìm thấy chút dấu tích nào nữa.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một bóng dáng màu đen bị tung lên xoay tròn theo gió lốc. Thần kiếm kia bị ném xa ba thước, bị cát vàng vùi lấp, chỉ lộ ra một nửa thân kiếm.
1
......
Cổng vào hồng hoang, một đám đạo sĩ mặc đồ trắng tụ tập lại đây, thần sắc khác nhau.
Người cầm đầu sắc mặt lo lắng, "Nơi ranh giới hồng hoang này vô cùng nguy hiểm, tìm một kẻ thực lực tầm thường vào đây, đi vào chẳng phải tìm chết sao......"
"Nhưng Ngọc Đế nói, nhất định phải mang Ly Uyên trở về."
Một người gương mặt không có thiện ý không khỏi hừ lạnh, ngữ khí cực kỳ khinh thường: "Chẳng qua chỉ là một thần ma tạp chủng, đáng giá để một đám người chúng ta ra tay sao! Thật là không biết trọng nhân tài. Nghe nói Thanh Vu thượng thần ra tay vì hắn, thật là nghĩ làm sao cũng không hiểu được!"
Một người khác thần sắc trầm mặc, chậm rãi nói: "Nhưng nếu Ly Uyên chết, chúng ta cũng sẽ chết, các ngươi tự nghĩ phải làm sao cho tốt."
Người kia cắn răng nói: "...... Đi!"
Bọn họ tìm gần nửa ngày, cuối cùng lúc hồng hoang chuyển sang ban ngày cũng tìm được Ly Uyên, mà lúc này, hắn đang được một vị nữ tử áo trắng cứu.
Cô gái kia dáng người uyển chuyển, bộ dáng xinh đẹp, mặt mày có vài phần anh đ ĩnh sắc bén, sắc mặt hồng hào.
"Mau lại đây giúp ta." Đôi mắt đẹp của nữ tử áo trắng quét về phía một đám người đang dựng râu trừng mắt ở sau lưng, ngữ khí có chút hờn dỗi nói: "Mong các vị đi trước dẫn đường, chỉ cần tới ranh giới hồng hoang, ta có thể đưa mọi người ra ngoài."
Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu, một người mới vừa rồi nhận mệnh tiến lên hỗ trợ, "Xin hỏi cô nương là người ở nơi nào? Thoạt nhìn cô có chút lạ mặt."
Tay nữ tử áo trắng đỡ Ly Uyên hơi dừng lại, sau đó lại ngẩng đầu lên, trên mặt nàng chậm rãi nở rộ một nụ cười tươi, thanh âm mềm mại mà sung sướng: "Ta họ Lăng, tên Nguyệt Anh, là vị hôn thê của Ly Uyên thượng thần."
3
Editor có lời muốn nói: Móa trào máu!!! Hôn cmn thê chứ, mặt dày như mâm, edit mà cũng tức ói máu...
14