Edit: Khuynh Diệp
Beta: Tiểu Linh Linh
Thiên Tầm xuất ra thần lực, tiến về phía Ly Uyên, nàng chậm rãi nghiêng đầu hôn lên môi hắn. Ly Uyên bỗng nhiên ổn định tinh thần trở lại, hoảng sợ, theo bản năng mà đẩy Thiên Tầm ra.
Nàng vốn định tăng thêm chút thần lực, nhưng lại bị Ly Uyên đẩy ra, thân mình khẽ động, bay về phía cửa.
Ánh mắt Ly Uyên loé sáng, phản ứng nhanh nhẹn, hắn liền giữ chặt cánh tay Thiên Tầm, kéo nàng vào lồ ng ngực. Mùi hương đặc biệt của Thiên Tầm bay vào mũi hắn, khiến hắn phải ngây người ra.
Thiên Tầm cười ẩn ý, nàng đưa tay phải ôm lấy người Ly Uyên, thân mình khẽ động, trong nháy mắt, nàng đã đặt lên môi hắn môt nụ hôn chuẩn xác, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần mê hoặc: "phải thế này mới đúng."
Ly Uyên lập tức buông Thiên Tầm ra, lùi lại mấy bước, hắn trừng mắt giận giữ nhìn Thiên Tầm: "ngươi, là ngươi cố ý!"
Người ở trước mắt hắn hiện tại, là một thượng thần thiên cổ lợi hại, không ai địch nổi, thế nhưng hắn lại ngốc đến mức đi lo lắng cho an nguy của nàng, sợ nàng bị thương.
Hắn thực sự không nghĩ tới nữ nhân này... có thể làm ra những chuyện như thế!
Thiềm Tầm gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười: "Không cố ý thì sao có thể chạm vào ngươi?"
Nữ nhân này, tác phong với cách hành sự không giống với Thanh Vu thượng thần ngày trước dù chỉ là một chút.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lạnh người: "ngươi là ai? ngươi không phải Thanh Vu thượng thần."
Thiên Tầm mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt nàng tỏ ra vô tội lại giận giữ: "Tiểu Ly Uyên, không lẽ vì ta thích ngươi nên ngươi hoài nghi về thân phận của ta?" Nói vừa hết câu, đầu ngón tay nàng liền phát ra kim quang, thứ thần lực này chỉ có thượng thần thiên cổ mới có, nàng đang muốn chứng minh cho Ly Uyên rằng, nàng chính là Thanh Vu thượng thần:
"ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm sao? vừa rồi chính ngươi đã cướp đi nụ hôn của ta."
Ly Uyên ban đầu tuy còn nghi ngờ nhưng nhìn cỗ thần lực kia, hắn đành phải tin Thiên Tầm chính là Thanh Vu thượng thần.
Khả năng đổi trắng thay đen của nữ nhân này quả thật lợi hại, rõ ràng là nàng hôn hắn!
Thiên Tầm thu hồi thần lực, khoé miệng cười nhạt, bước về phía Ly Uyên: "khi ở nhân giới, ngươi còn nợ ta một lời nói."
Trong Đình viện, những bông hoa trắng, mềm mại theo gió bay vào đại điện,
Ly Uyên khẽ nhíu mày.
"Nói! ngươi yêu ta." Thiên Tầm mặc một bộ hồng y quyến rũ, dịu dàng, nhưng trong lúc này bộ dáng của nàng lại giống như một nữ thổ phỉ.
Ly Uyên không nói gì.
Nữ nhân này thật không biết xấu hổ!
Cùng lúc đó.
Ngoài cửa dại điện, một thân thể nhỏ nhắn đang chậm rãi đi vào. Tiểu Đoàn Tử bò một hồi rồi đột nhiên dừng lại, dường như đã mệt nên dừng lại nghỉ ngơi. Đôi mắt đen láy, lung linh như hai viên đá quý. Đôi mắt mở to nhìn Ly Uyên và Thiên Tầm đứng cách đó không xa, Tiểu Đoàn Tử cắn ngón tay, nước miếng chảy ra, nhìn hai người kia với ánh mắt khó hiểu.
Tiểu Đoàn Tử chăm chú nhìn một lúc lâu, đột nhiên lớn tiếng kêu: "phụ thân, mẫu thân! phụ thân, mẫu thân! muốn ôm một cái, ôm một cái."
Hai người đang lúc dằng co lập tức quay đầu lại, Thiên Tầm nhìn Tiểu Đoàn Tử sau đó nói với Ly Uyên: "Trẻ con không biết nói dối, ngươi xem, đứa bé nhìn liền biết chúng ta là một đôi."
Nhân lúc Ly Uyên còn đang ngẩn ngơ, Thiên Tầm nhanh chóng nhún chân khẽ hôn lên môi hắn, khuôn mặt mang ý cười: "không tồi."
Vừa nói xong, thân người nàng nhanh nhẹn, bế Tiểu Đoàn Tử từ dưới đất lên, giọng nói ôn nhu: "không uổng công ta độ thần lực cho ngươi, thật sự không uổng."
Ly Uyên đứng tại chỗ, bên tai đỏ lên.
Ngoài đại điện, ánh mặt trời chiếu lên người Thiên Tầm và Tiểu Đoàn Tử, phảng phất một vầng kim quang, tóc đen bay phấp phơ trong nắng, đẹp tựa như thần.
Không, nàng chính là thần, không những thế còn là vị thần tối cao.
Giọng nói Thiên Tầm ôn nhu, cùng tiếng cười vui tươi của đứa trẻ, âm thanh trong đại sảnh vang vọng.
Khung cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.
6